Bạch Hủ: “...” Hắn ta có chút không hiểu nữ tử này.
Thấy thái độ kiên định của nàng, hắn biết đã hết hy vọng, có một loại cảm giác sống không còn luyến tiếc.
Ngoại trừ thấy được lợi ích của việc tạo băng, hắn ta cũng muốn vào mùa hè đặt mấy bồn băng cho mát mẻ!
Thời Khanh Lạc nhìn bộ giạng của hắn ta, cảm thấy buồn cười, “Đừng ũ rũ chán nản, qua một đoạn thời gian nữa ta trực tiếp đưa ngươi phương thức tạo băng, miễn phí cho ngươi.”
Bạch Hủ bán tin bán nghi ngẩng đầu lên, “Ngươi tốt vậy sao?”
Thời Khanh Lạc: “Ta vốn dĩ là người tốt.”
Bạch Hủ muốn cười ha ha, hắn ta đã biết những người thân hút m.á.u của nhà Tiêu Hàn Tranh là do bị nàng xúi dục mà đi đến kinh thành.
Hắn ta hiếu kì hỏi: “Ngươi có mục đích gì?”
Cứ cảm thấy nàng đang muốn làm chuyện gì lớn.
Thời Khanh Lạc uống trà lạnh trong nhà, “Làm việc tốt.”
Bạch Hủ một đầu toàn dấu hỏi, “Ý gì đây?”
Thời Khanh Lạc không muốn giải thích với hắn ta, “Mấy ngày sau ngươi sẽ biết.”
Bạch Hủ mệt lòng: “Được thôi, ta đợi xem ngươi làm thế nào.”
“Hay là bán trước cho ta một ít băng?”
Thời Khanh Lạc liếc hắn ta một cái, “Không có thời gian tạo băng bán cho ngươi.”
Nàng bĩu môi nói: “Tính nhẫn nại của ngươi quá kém rồi, chỉ là đợi thêm mấy ngày mà thôi.”
Bạch Hủ: “...” Vì một chút băng hắn ta đúng là không dễ dàng.
Hắn ta năn nỉ thêm một chút, Thời Khanh Lạc vẫn không hé nửa lời, chỉ có thể bỏ cuộc.
Đợi khi Tiểu Tứ đánh xe ngựa trở về, mới không còn cách mà rời đi.
Lúc ra khỏi cửa, hắn ta chợt nhớ ra một điều, “Chuyện này mà bị đồn ra ngoài, Ngô gia chắc sẽ không từ bỏ lợi ích này, các ngươi cẩn thận một chút.”
Hắn ta không lấy được phương thức, cũng không mong rằng Ngô lấy được.
Thời Khanh Lạc cong môi: “Biết rồi!”
Nếu như Ngô gia đến tìm cái chết, nàng không ngại thành toàn cho bọn họ.
Đợi Bạch Hủ đi khỏi, Tiêu Hàn Tranh nhìn Thời Khanh Lạc cười hỏi: “Nàng không muốn bán phương thức này?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Vâng, không muốn bán.”
“Gần đây chúng ta mua núi mua đất, còn muốn mở xưởng nữa, quá gây chú ý, phải đánh lạc hướng một chút, chuyện lấy danh tiếng quan trọng hơn chuyện kiếm tiền.”
Nếu muốn an cư lạc nghiệp sống tiêu sai ở thời cổ đại, thì phải đi một bước nhìn mười bước mới được.
Tiền đối với nàng chỉ là một con số, kiếm tiền chỉ là muốn hưởng thụ cuộc sống tốt hơn mà thôi.
Sưới tình huống cuộc sống đã được bảo đảm, nàng càng muốn làm chút chuyện.
Tiêu Hàn Tranh vừa nghe đại khái đoán ra được nàng muốn làm gì rồi.
Hắn cười nhẹ nói: “Ta tin nàng.”
Thời Khanh Lạc cong môi nói: “Phải như vậy!”
Dùng xong bữa tối, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh ra ngoài tản bộ.
Mới đi đến cửa, thì đã thấy Thời lão tứ vội vội vàng vàng đi tới.
Gã tới trước mặt hai người cười hỏi: “Đây là các ngươi muốn ra ngoài?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy, cho nên ông đừng làm phiền chúng ta nữa.”