Bạch Hủ vừa nghe đã hiểu được ý của nàng, trong lòng vui mừng.
"Ngươi thật sự bằng lòng bán bí kỹ làm đường nâu chuyển thành đường trắng sao?"
Thật ra trong lòng hắn ta đã chuẩn bị xong chuyện Thời Khanh Lạc chỉ có dự định bán đường, nói trong lòng không tiếc là giả.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, nếu không ta để cho ngươi mang đường nâu đến làm gì, tất nhiên là muốn biến đổi tại hiện trưởng để ngươi nhìn rồi."
Bạch Hủ vui mừng nói: "Hóa ra là vậy."
Hắn ta hỏi: "Ngươi muốn bán như thế nào?
Đây không là giao quyền chủ động cho Thời Khanh Lạc mà là hắn ta tùy cơ ứng biến.
Nếu giá cả phù hợp trong mong đợi của hắn ta, hắn ta sẽ trực tiếp đồng ý.
Nếu là quá cao, hắn cũng sẽ tiến hành trả giá.
Sao Thời Khanh Lạc có thể không nhìn ra tâm tư của hắn ta chứ, nhưng nàng cũng không vạch trần.
Vừa vặn Bạch Hủ đang tiến hành theo tiết tấu của nàng.
"Một ngàn lượng bạc, công thêm hai phần lợi nhuận bán đường trắng."
Bạch gia muốn bán đường, khẳng định còn phải tiêu tiền đả thông rất nhiều con đường khác mới được.
Cộng thêm chuyện thu mua nguyên liệu, tẩy màu và bán ra đều là Bạch gia làm, cho nên nàng chỉ cần hai phần thôi.
Bạch Hủ hơi nhíu mày, trái lại một ngàn lượng không thành vấn đề, nhưng hai phần lợi nhuận, hắn ta cảm thấy có chút cao.
"Lợi nhuận có thể chia cho ngươi một phần." Biết trực tiếp dùng tiền mua đứt, lấy chỉ số thông minh và khó chơi của nữ nhân này, khẳng định sẽ không đồng ý.
Thời Khanh Lạc trực tiếp nói thẳng: "Con người này của ta tính cách ngay thẳng, không thích vòng vo, cho nên ta nói chính là giá thật."
"Ngươi đồng ý thì chúng ta ký khế ước, tại hiện trường ta sẽ làm một lần cho ngươi thấy để chứng minh."
"Ngươi không đồng ý, vậy xem như hôm nay ta không cho ngươi thấy qua đường trắng."
Ở hiện đại nàng không chọn đi theo con đường kinh doanh của gia đình, chính là vì không thích vòng vo và lục đục trong thương trường.
Mà chỗ này là cổ đại, kỹ thuật nằm trong tay nàng, cho nên nàng có tư cách dứt khoát như vậy, muốn hay không thì tùy.
"Hai phần lợi nhuận hoàn toàn không đáng là gì so với việc lợi nhuận mà ngươi kiếm được khi nắm giữ kỹ thuật này."
"Hơn nữa trừ kiếm được tiền ra, cái này cũng có lợi đề cao tên tuổi của Bạch gia, để cho ngươi mượn cái này tiếp xúc với một số người."
Nàng cười như không cười nhìn Bạch Hủ nói tiếp: "Cũng giống như chuyện ngươi trồng hoa vậy, đúng là thích hoa thật đấy, nhưng lại càng muốn sử dụng chúng vào mục đích khác."
Bạch Hủ: "..." Ánh mắt của nữ nhân này thật tinh.
Đây cũng chuyện hắn ta không nghĩ ra được, nhưng nàng lại có thể nhìn ra được.
Hắn cảm thấy dù cho là nữ tử xuất thân thế gia cũng không có tầm nhìn sâu rộng như vậy, một cô nương nông thôn sao có thể làm được?
Vì vậy hắn ta không nhịn được nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh, không phải là do vị này dạy đi?
Tiêu Hàn Tranh liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của hắn ta, lại cười nói: "Tức phụ ta là đồ đệ của lão thần tiên, cho nên rất lợi hại."