Đấu với nàng, Bạch thiếu gia vẫn còn quá non nớt.

Tiêu Hàn Tranh nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của tiểu tức phụ, trong mắt lộ ra ý cười.

Lấy khăn tay ra, đưa tay lau đi vụn trà bánh dính trên khóe miệng của nàng.

Thời Khanh Lạc không động đậy, mặc cho hắn lau.

Cũng khiến cho Bạch Hủ tức khắc đen mặt, Tiêu Hàn Tranh thật đúng là khác với những gì hắn ta từng nghe về hắn.

Tiểu tam nguyên anh tuấn tuyệt trần như vậy, lại có thể lau miệng cho nương tử...

Ba người ngồi trên xe ngựa nói chuyện phiếm.

Lúc sắp đến thôn, Tiêu Hàn Tranh đột nhiên mở miệng nói: "Dường như có người luôn theo dõi chúng ta."

Bạch Hủ ngẩn người, vén lên một cái cửa sổ nhỏ giấu ở cuối buồng xe.

Quả nhiên nhìn thấy ở phía sau có một gã sai vặt đang cưỡi ngựa ở cách không xa.

Hắn ta đóng cửa sổ: "Hẳn là đi theo ta, là gã sai vặt của Ngô gia."

Trong lòng hắn ta không vui, Ngô gia này ngày càng quá phận, lại còn để người theo dõi hắn xuống thôn Hạ Khê.

Nghe hắn ta nói như vậy Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc nhìn nhau một cái, bọn họ cảm thấy người mà Ngô gia đang theo dõi rất có thể là bọn họ.

Nhưng mà cũng không nói ra, dù sao thì chuyện thuốc nổ đất cũng không nên để cho Bach Hủ biết.

Hơn nữa bọn họ cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, mục tiêu của đối phương rốt cuộc là bọn họ hay Bạch Hủ.

Thời Khanh Lạc xúi giục Bạch Hủ: "Vì vậy nên nhanh chóng kéo Ngô gia xuống, Bạch gia các ngươi liền có thể trở thành nhà giàu nhất huyện thành, còn không cần bị người khác theo dõi."

Bạch Hủ liếc nàng một cái: "Ta cũng rất muốn, nhưng muốn lật đổ Ngô gia cũng không dễ, sau lưng bọn họ chính là Tri phủ."

Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: "Vậy thì cũng lật đổ Tri phủ , ta tin Bạch gia các ngươi có thể làm được."

Bạch Hủ: "..." Cảm ơn sự coi trọng của ngươi.

Nữ nhân này là muốn giựt giây bọn họ đối phó với Ngô gia!

"Ngươi khen lầm rồi, Bạch gia chúng ta cũng không mạnh như vậy." Hắn ta cười cười.

Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng lại rất tán thành lời của Thời Khanh Lạc.

Không lật đổ Tri phủ và Ngô gia, Bạch gia bọn họ không có ngày xuất đầu..

Việc kinh doanh ở phủ thành, Bạch gia bọn họ vốn có cơ hội nhúng tay vào và mở rộng, nhưng đáng tiếc lại bị Tri phủ cố ý chèn ép nên không thể không từ bỏ.

Tiểu cữu của hắn ta bị hãm hại ở phủ thành, suýt chút nữa phải ngồi tù, nhà hắn ta vội vã đưa vạn lượng bạc mới có thể đưa người ra.

Nếu không phải bọn họ có người ở kinh thành, đoán chừng nhà hắn ta sẽ giống như thương nhân lớn kia, bị Ngô gia và Tri phủ làm cho nhà tan cửa nát, chiếm đoạt của cải.

Dù sao thì Bạch gia và Ngô gia cùng Tri phủ sớm đã kết thù.

Hắn ta nhắc nhở: "Các ngươi và Ngô gia cũng có ân oán, sau này Tiêu công tử phải đi phủ thành thi Hương, vẫn nên cẩn thận một chút."

Sở dĩ tương đối yên tâm khi hợp tác với hai người Tiêu Hàn Tranh, cũng là do hắn ta tra được hai người có thù với Ngô gia.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Ta biết."

Còn hơn một năm là đến kì thi Hương, trước khi thi hắn sẽ tận lực kéo Tri phủ xuống ngựa.

Hắn lại nói đầy ẩn ý: "Có lẽ, ngoài việc làm ăn chúng ta còn có cơ hội hợp tác chuyện khác."

Bạch Hủ là người thông minh, cười nói: "Cũng không phải không thể."

Hắn ta phát hiện Tiêu Hàn Tranh cũng không phải người đơn giản, chẳng những có thiên phú đọc sách, tám chín phần còn biết võ, nếu không thì hắn không thể nào phát hiện có người theo dõi được.

Tiêu Hàn Tranh cười cười không nhắc lại chủ đề này nữa, trong lòng mọi người hiểu rõ là được.

Sau khi đến nhà, ba người xuống xe ngựa.

Gã sai vặt Ngô gia đi theo bọn họ, trước lúc bọn họ xuống xe ngựa liền quay đầu rời đi.

Mấy người cũng không để ý tới.

Về đến nhà, Thời Khanh Lạc để các thứ như gia vị và thịt vào nhà bếp.

Lại ôm một cái hũ từ trong bếp đi ra, đưa cho Bạch Hủ: "Đây là đường mà hôm qua ta làm ra."

"Nếu ngươi không chê, có thể ở lại nhà chúng ta ăn một bữa cơm thường, ta bảo tiểu cô nhà ta xào thêm vài món đậu phụ."

Bạch Hủ nhận lấy cái bình: "Tất nhiên ta không chê rồi, vậy thì làm phiền rồi."

Hắn ta cũng muốn nếm thử thức ăn làm từ đậu phụ.

Sau đó mở cái hũ ra, nhìn thấy bên trong có không ít đường.

Dùng muỗng khuấy đều lên, tất cả đều là đường trắng sạch sẽ.

Hắn ta hỏi: "Cái này không phải dùng mía làm ra sao?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Không phải, là dùng một loại tên là cải đường làm ra."

"Sau này chúng ta sẽ mở một xưởng sản xuất đường, lại thuê mọi người trồng trọt với quy mô lớn."

"Nếu như chúng ta hợp tác vui vẻ, sau này đường trắng chủ yếu sẽ bán cho ngươi."

Bạch Hủ cười nói: "Hợp tác nhất định sẽ vui vẻ, có bao nhiêu đường ta muốn bấy nhiêu."

Hắn ta càng có hứng thú với việc này hơn: "Bây giờ có phải ngươi nên làm đường nâu biến thành đường trắng không?"

Thời Khanh Lạc ngồi xuống, hỏi ngược lại: "Không vội, có phải chúng ta nên nói đến giá cả trước hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play