11

Sau khi ngự y rời đi, Thẩm Tịch Ngọc truyền bữa sáng vào.

Để ta ngồi trước gương, chải tóc cho ta.

Chỉ thấy động tác của chàng thuần thục, thỉnh thoảng lại liếc qua gương đồng.

"Phủ thái úy ta đã sai người dọn dẹp sạch sẽ, phụ mẫu còn có gia nhân của nàng đều đã dọn về ở rồi."

"Tạ bệ hạ long ân."

Thẩm Tịch Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, "Nguyên Nguyên, đừng gọi ta là bệ hạ, gọi là Thẩm Nhị đi."

Trước kia ở nhà, ta đã quen gọi chàng là Thẩm Nhị.

"Nhưng chàng là hoàng đế, không hợp lễ nghi."

"Cứ gọi là Thẩm Nhị đi. Nguyên Nguyên là tiểu thư, lời của nàng chính là lễ nghi."

Thẩm Tịch Ngọc cài trâm vàng cho ta, tỉ mỉ kẻ mày, ngắm nghía hồi lâu lại cười nói: "Thật xinh đẹp."

Ta mỉm cười, lúc ăn cơm ta ăn thêm hai chén.

Bỗng dưng Thẩm Tịch Ngọc nói với ta: "Nguyên Nguyên, về nhà ở vài ngày trước đi."

Vừa nghe yêu cầu của chàng, đũa của ta run lên, viên thịt viên lăn xuống mép chén, "Thiếp chọc giận chàng sao?"

Nhận được ánh mắt cẩn trọng của ta, Thẩm Tịch Ngọc thoáng hiện vẻ đau lòng trong đáy mắt, xoa đầu ta.

"Không có, lúc ta không có mặt ở đây, nàng phải có người bầu bạn, còn có một số người bạn cũ nàng cũng đã nhiều năm không gặp rồi."

Thuở thiếu thời, ta là cô nương rực rỡ nhất vương đô, vô lo vô nghĩ, mỗi ngày rong chơi trên phố phường, vàng son lấp lánh, được nuông chiều từ bé.

Nhưng bao nhiêu năm qua, ta đã sớm quên mất cảm giác háo hức mong chờ tương lai vô tư vô lự là như thế nào.

Cũng quên mất cảm giác thầm thương trộm nhớ một người là mùi vị gì.

Mệnh số của ta, dường như đã bị cướp đi hoàn toàn trong đêm hôm ấy.

Thẩm Tịch Ngọc muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn ta đầy xót xa, "Nguyên Nguyên, ta đảm bảo nàng sẽ trở lại như xưa."

Chuyện xuất cung chỉ có Lý công công bên cạnh Thẩm Tịch Ngọc biết.

Dường như là chàng đang đề phòng ai đó.

Ta theo Thẩm Tịch Ngọc lên xe ngựa.

Bức tường cung đỏ rực ở hai bên dần dần lùi xa hai bên con đường.

Nhà cũ vẫn như xưa, cha mẹ tay trong tay đứng trước cửa, nửa tháng không gặp mái tóc hai người đã điểm bạc.

Ta vừa xuống xe, mẹ ta đã đỏ hoe mắt lao đến, nước mắt tuôn như mưa.

"Con gái ngoan của ta, Nguyên Nguyên, con lại gầy đi rồi sao, con đã chịu khổ gì trong cung rồi hả?"

Thẩm Tịch Ngọc theo ta xuống xe, đứng xa xa phía sau.

Cha ta cung kính chắp tay: "Thảo dân gặp qua bệ hạ."

Thẩm Tịch Ngọc nghiêng người, "Đại nhân khách sáo rồi. Nguyên Nguyên nhớ nhà, trẫm cùng nàng về thăm một chuyến."

Bầu không khí có phần ngưng đọng, cha thấy Thẩm Tịch Ngọc đứng bất động, đành khẽ ho một tiếng: "Vậy thì... vào phủ đi?"

"Được." Thẩm Tịch Ngọc trả lời dứt khoát, dường như đã chờ đợi câu nói này từ lâu.

Về đến nhà vừa đúng là buổi trưa, cả nhà liền quây quần bên nhau dùng bữa.

Ta ăn không nhiều, không có cảm giác ngon miệng.

Thẩm Tịch Ngọc ung dung thong thả ngồi bên cạnh bóc tôm cho ta.

Cha mẹ liếc nhìn nhau, cử cha lên tiếng:

"Bệ hạ, trong phủ không thiếu hạ nhân, triều đình mới lập, trăm việc bận rộn, bệ hạ bận trăm công nghìn việc, tiểu nữ sẽ không phiền hà bệ hạ đâu."

Ngầm ý là: Thời gian đã không còn sớm nữa, ngươi nên về đi.

Thẩm Tịch Ngọc dường như nghe không hiểu, "Không sao, nàng thích trẫm bóc tôm cho ăn lắm."

Đầu ta suýt vùi vào trong chén, không cẩn thận mà bị sặc, mặt đỏ bừng cả lên.

Cả nhà hốt hoảng, mẹ lo lắng lẩm bẩm, "Nguyên Nguyên thân thể yếu ớt, đừng sặc mà hỏng người mất."

Ta vẫy tay ra hiệu mình không yếu ớt đến vậy.

Thẩm Tịch Ngọc đi rửa tay rồi trở lại, bỗng nhiên trước mắt ta trời đất quay cuồng, ta bị Thẩm Tịch Ngọc bế ngang lên.

"Nhìn nàng cũng không đói, chi bằng về phòng nghỉ ngơi đi nhé." Dưới ánh nhìn ngạc nhiên của cha mẹ, sắc mặt Thẩm Tịch Ngọc vẫn bình thường, ngựa quen đường cũ mà đi về phía khuê phòng ta.

Trong phòng ấm áp, còn có thêm một số vật dụng mới.

Thẩm Tịch Ngọc đặt ta lên giường, cởi bỏ chiếc áo choàng nặng nề và trâm cài đỏ thắm cho ta.

Ta ngồi chéo chân trên đầu giường, đỏ mặt trách móc, "Sao chàng lại thô lỗ thế!"

Thẩm Tịch Ngọc quỳ bên giường, cởi giày thêu cho ta, "Thân phận gốc gác của Thẩm Nhị vốn là mã phu, ta không thô lỗ thì ai thô lỗ hơn đây."

Lý lẽ của chàng khiến ta câm nín, chỉ biết nhắm mắt ngậm miệng, mặc chàng muốn làm gì thì làm.

Thẩm Tịch Ngọc bỗng nhiên tiến sát lại, cầm lấy đôi chân lạnh buốt của ta nhẹ nhàng xoa bóp.

Ta đỏ mặt, giọng nói như muỗi kêu, "Chàng làm gì vậy hả?"

"Sưởi ấm chân cho tiểu thư đó ạ." Chàng dùng lòng bàn tay nóng hổi bao bọc lấy đôi chân ta.

Giữa ban ngày ban mặt, cửa phòng mở toang, ta xấu hổ đến mức không dám nhìn ai, "Nhanh… nhanh buông ra... ngộ nhỡ có ai nhìn thấy..."

"Không buông." Da mặt của Thẩm Tịch Ngọc có thể đem so với bức tường thành dày cộm kia rồi đấy, lại giống như tên ăn chơi trác táng ấm áp như ngọc, "Gọi người."

"Bệ hạ..."

"Sai rồi, nàng gọi lại đi."

Ta do dự một hồi, run rẩy gọi: "Phu quân."

"Cái này mới đúng." Cho đến khi chân ta hoàn toàn ấm áp, Thẩm Tịch Ngọc mới tha cho ta, quay sang dọn dẹp đồ đạc cho ta.

"Phu quân..." Ta thử gọi lại một lần nữa.

Thẩm Tịch Ngọc đang quay lưng về phía ta gấp y phục, khẽ ừ một tiếng, chờ đợi lời tiếp theo của ta.

"Ta muốn ăn rau tề thái (*)." Từ khi mang thai, khẩu vị của ta trở nên kén chọn, luôn thèm thuồng những thứ không theo mùa.

(*): 荠菜 [jìcài] cây tể thái (tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu).

Thẩm Tịch Ngọc chuyên tâm vào việc đang làm, đáp lại: "Mùa thu không có rau tề thái, nhưng có kẹo lê mùa thu."

Ta dựa vào chiếc gối mềm, lười biếng đáp lời, "Vậy thì mua kẹo lê mùa thu..."

Thẩm Tịch Ngọc đẩy ta vào giường, nhẹ nhàng đáp: "Được, đều nghe theo Nguyên Nguyên hết."

Cuộc sống ở phủ thái úy trôi qua vô cùng bình lặng, điều duy nhất khiến cha ta tức giận là việc Thẩm Tịch Ngọc đã dọn đến ở trong khuê phòng ta.

Ta vô cùng bất mãn về điều này, "Hoàng đế có ngự thư phòng riêng rồi kia mà."

"Không có Nguyên Nguyên ở cùng, ta sợ."

Ta thực sự không hiểu nổi lý lẽ này, đang suy nghĩ miên man bỗng bị Thẩm Tịch Ngọc kéo qua, ôm vào lòng.

"Sao nàng vẫn gầy thế." Chàng đo vòng eo của ta, thở dài, "Nguyên Nguyên, nàng còn muốn ăn gì nữa không, ta đều cho người mang đến."

Nghe nhịp tim mạnh mẽ của chàng, ta vô tình lướt ngón tay qua cổ chàng, chạm vào vết sẹo, một lần nữa hỏi:

"Vết sẹo trên người chàng rốt cuộc là do đâu mà có?"

Sống chung với chàng đã lâu, mỗi khi ta nhắc đến chuyện này, Thẩm Tịch Ngọc lại lảng tránh vấn đề.

Vết sẹo này dường như là nỗi đau ngầm trong lòng chàng, được chôn giấu nơi sâu kín nhất.

Thẩm Tịch Ngọc thở dài rồi ôm ta vào lòng, "Do va vào đá mà bị thương..."

Lại là lý do thoái thác quen thuộc này.

Ta nhấc cằm chàng lên, luồn tay vào cổ áo vén áo chàng ra.

Vết sẹo ngoằn ngoèo uốn lượn kéo dài đến tận chỗ sâu bên trong.

Yết hầu của Thẩm Tịch Ngọc lăn lộn, giọng khàn khàn, "Nguyên Nguyên đừng trêu chọc ta như vậy, ta còn phải phê duyệt tấu chương nữa."

Ta tức giận đấm vào vai Thẩm Tịch Ngọc, "Chàng không đứng đắn! Ta còn chưa hỏi xong mà."

Thẩm Tịch Ngọc nắm lấy đầu ngón tay ta, nhẹ nhàng hôn lên.

"Không đau chút nào hết, ngược lại là nàng, mấy ngày nay phải an tâm ở nhà, bên ngoài quá hỗn loạn."

Vài ngày trước, nghe đồn có người bắt người trên phố, nghe nói là bắt vào cung làm thái giám.

Sau đó, ta nghe hạ nhân tán dóc mới biết Thẩm Tịch Ngọc đã tìm ra công tử Vương thị, đêm đó liền đưa vào cung thiến thành thái giám.

Chuyện này chàng vẫn không nói, ta cũng giả vờ không biết, chỉ là khi đi ngủ vào ban đêm, ta lại có chút nhiệt tình khiến Thẩm Tịch Ngọc được yêu chiều mà lo sợ.

12

Buổi trưa, Thẩm Tịch Ngọc vì việc bận rộn mà ra ngoài, dặn ta ở trong phòng chờ chàng quay lại.

Một lát sau, Lý Hằng Trung đi rồi lại quay lại, đứng ngoài cửa nói: "Tiểu nương nương, bệ hạ quên mang thuốc rồi, xin phiền người đi lấy cho."

Ta dọc theo bàn làm việc của Thẩm Tịch Ngọc tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy một lọ sứ nhỏ ở góc khuất.

Ta biết vết thương của Thẩm Tịch Ngọc tái phát sẽ vô cùng đau đớn, càng thêm lo lắng cho thân thể chàng, khi đưa thuốc cho Lý Hằng Trung không nhịn được mà hỏi một câu.

Thẩm Tịch Ngọc không nói, Lý Hằng Trung không hẳn sẽ giấu giếm ta.

Lý Hằng Trung cầm cây phất trần, cúi đầu cúi mặt đáp:

"... Đầu tiên dùng roi quấn quanh cổ, kéo về phía sau, đâm vào mũi giáo đã dựng sẵn từ trước, đâm xuyên qua xương bả vai... Nếu không chạy được nữa, sẽ khoét cả tim ra."

Ta nghe mà tim gan như muốn phát run, "Sao… sao lại có thể có cách tra tấn khủng khiếp như vậy?"

Ánh mắt Lý Hằng Trung sâu thẳm, ý tứ sâu xa đáp:

"Tiểu nương nương, chuyện này, phải hỏi phụ thân người mới được. Tất cả đều là những phương pháp dùng để gi*t địch trên chiến trường... Ai mà biết được sao lại dùng lên người bệ hạ."

Chẳng trách Thẩm Tịch Ngọc mới không chịu nói cho ta biết.

Năm xưa chàng đã suýt mất mạng.

Ta mất hồn mất vía đi ra khỏi sân, muốn đi tìm cha để hỏi cho ra lẽ.

Cha ta là thái úy, nắm quyền bố trí binh mã ở cố đô, thuộc hạ của ông đã từng lên chiến trường.

Chẳng lẽ ông lại lén lút làm chuyện đó với Thẩm Tịch Ngọc sau lưng ta sao?

Đi ngang qua nhà kho, Lưu thúc vừa mổ gà vừa trò chuyện cùng những người khác.

"Nhớ năm xưa trên chiến trường, chúng ta đều gi*t người như thế này. Ta dạy các ngươi này, như vậy này, trói lại trước, kéo một cái, đâm vào dao."

Con gà ngã phịch xuống đất, lông vũ bay tán loạn, ngay sau đó, m.áu tóe ra.

Lưu thúc thoăn thoắt vặn cổ gà, rồi mổ bụng mổ ruột, ông lấy tim gà ra ném vào chậu nước, màu m.áu đỏ tươi làm chói mắt ta.

Bỗng dưng, vết sẹo của Thẩm Tịch Ngọc hiện ra trong đầu ta...

Năm ấy, chàng cũng bị như vậy sao? Mạng sống bị kẻ khác nắm trong tay, như con gà này...

Chàng luôn nói không đau, nhưng đây có khác gì lăng trì đâu chứ?

Lưu thúc vẫn còn đang tiếp tục: "Cách này trong nửa khắc không thể ch*t được, trừ khi m.áu chảy hết. Trên chiến trường, ai có bản lĩnh mà chặt đầu chứ, chỉ cần không thể cử động là được rồi..."

Một cơn ghê tởm chợt ập đến, kèm theo đó là sự xót xa.

Ta nôn ọe không ngừng mà gục xuống dưới gốc cây, lập tức dùng khăn che miệng lại.

Khi cơn buồn nôn qua đi, ta mới từ từ đứng dậy.

Bỗng nhiên, bụng dưới quặn thắt, cơn đau âm ỉ từ bụng dưới lan ra toàn thân, mồ hôi lạnh toát ra, trước mắt ta bỗng biến thành một mảng đen tối.

Tí tách.

M.áu loang lổ trên nền đá xanh, nở rộ thành những đóa hoa m.áu tươi thắm.

Ta ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất, không hiểu vì sao lại thành ra như vậy.

Nghe tiếng động, Lưu thúc vứt dao trong tay lao đến, "Tiểu thư! Cô sao vậy? Mau gọi người tới! Chảy m.áu rồi..."

10. Góc nhìn người thứ ba

Khi Thẩm Tịch Ngọc nhận được tin dữ, đứa nhỏ đã không còn.

Hắn như điên như dại lao vào phòng, nhìn thấy Tống Nguyên nằm yên tĩnh trên giường, hai mắt nhắm lại, không chút huyết sắc.

Thẩm Tịch Ngọc xô ngã mọi người, chậm rãi ngồi thụp xuống trước giường.

Nguyên Nguyên của hắn...

Đứa con của hắn...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn mới rời đi có nửa ngày thôi mà, sao lại thành ra thế này rồi?

Lão lang trung lau mồ hôi trên trán, vô tình nhặt chiếc khăn tay lên ngửi, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Đây là thứ gì, mau mang đi! Chẳng trách đứa bé không còn! Sao các ngươi có thể bất cẩn đến thế?"

Lời nói của lang trung như nước lạnh tạt vào mặt hắn.

Đầu óc Thẩm Tịch Ngọc ong ong, đó là chiếc khăn tay hắn mang theo bên mình, hôm qua dùng để lau mồ hôi cho Nguyên Nguyên nên đã để lại trong tay nàng.

Rõ ràng là chiếc khăn mới, khả năng duy nhất chính là có người đã động tay động chân ngay trước mắt hắn.

Hắn luôn cẩn thận, thậm chí giấu diếm hành tung với tất cả mọi người trong cung, chỉ có Lý Hằng Trung là biết rõ.

Rốt cuộc là ai đây...

Xa xa, Lưu thúc tự trách mình: "Ngươi nói sao ta lại phải kể cái thứ đó vậy chứ? Cô nương nào nghe chuyện gi*t người mà không sợ hãi được đâu... Đều tại Lý công công, hắn ta không nhắc đến chuyện này ta cũng chẳng nhớ ra mà kể."

Thẩm Tịch Ngọc từ từ nhắm mắt, lòng chìm xuống đáy vực.

Không cần hỏi thêm nữa.

Năm xưa hắn đã cứu Lý Hằng Trung rồi giữ hắn ta bên mình, bồi dưỡng đến ngày nay.

Hắn ta theo hắn bốn năm trời, cùng hắn vào sinh ra tử, Thẩm Tịch Ngọc không tin ai nhưng lại tin hắn ta.

Nào ngờ, quân cờ ẩn sâu nhất bên cạnh hắn, chính là Lý Hằng Trung.

"Bệ hạ, Nguyên Nguyên là mạng sống của ta, vì bình yên cho con bé, có vài chuyện ta cần phải bàn bạc với ngài."

Tống thái úy ngồi trước cửa, hút hết một điếu thuốc, bước những bước chân già nua vào thư phòng.

Thẩm Tịch Ngọc ở bên Tống Nguyên một lúc, bỗng lạnh mặt đứng dậy như đã quyết định điều gì.

Đến khi hai người nói chuyện xong, mặt trời đã ngả về tây.

Thẩm Tịch Ngọc đứng trên hành lang một lúc lâu, nhắm mắt lại, ánh nắng chiếu lên người nhưng hắn lại không cảm thấy có chút ấm áp nào.

Nỗi đau mất con vô cùng rõ ràng truyền đến.

Rõ ràng hắn đã lo trước tính sau rất nhiều, sắp sửa triệt tận gốc bè lũ của Yến Nguyệt, không ngờ Yến Nguyệt c.hó cùng rứt giậu, lại hại Nguyên Nguyên của hắn.

Cổ họng hắn chợt lan ra vị ngọt ngào, hắn nôn ra một ngụm m.áu tươi, hắn từ từ cúi người xuống, vịn vào cột hành lang thở dốc nặng nề.

Tim hắn như bị bóp nghẹt, đau đớn không dứt.

Một lát sau, hắn đấm mạnh vào cột một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Bên trong Khôn Ninh cung, đàn hương lượn lờ nghi ngút.

Kể từ khi tân hoàng lên ngôi, đây là nơi thanh tịnh nhất.

Ngay cả hoàng đế cũng không đến.

Yến Nguyệt nhắm mắt ngồi trên ghế mềm, lần chuỗi hạt bồ đề.

Ban đầu chuỗi hạt bồ đề này có màu trắng, nhưng giờ đây đã trở nên trắng hồng, bóng loáng, cho thấy nó đã đi theo Yến Nguyệt nhiều năm.

Từ khi ả ta gi*t người đầu tiên đã nhuộm m.áu của vô số người, bao gồm... người cha ngu ngốc của ả ta.

Tiếng bước chân vang lên bên ngoài điện, Yến Nguyệt từ từ mở mắt.

Chỉ thấy Lý Hằng Trung vội vã quay lại, "Chủ tử, con của Tống thị... đã mất."

"Thẩm Tịch Ngọc đang chìm trong đau buồn, đây là cơ hội của chúng ta."

Cuộc tranh đấu giữa hai bên ngày càng gay gắt, xé rách mặt nhau chỉ là chuyện sớm muộn.

Ánh mắt ả ta lóe lên tia sắc lạnh, lại nhoẻn miệng cười.

Nếu ả ta không phải là con gái, hà cớ gì phải dựa vào Thẩm Tịch Ngọc.

Ả ta tự nhận mình không thua kém bất kỳ kẻ nào, nhưng thế đạo bất công, coi thường phụ nữ.

Dư đảng của Yến vương khinh thường ả ta, ngày ngày khuyên nhủ ả ta sinh con cho Thẩm Tịch Ngọc.

Nhưng ả ta nhất quyết không đồng ý.

"Chủ tử, nô tài sợ bệ hạ..."

Yến Nguyệt cười khẩy một tiếng, "Sợ hắn làm chi, ngươi đã hạ độc vào thức ăn của hắn theo lời ta chưa?"

Lý Hằng Trung gật đầu.

"Sức khỏe của hắn ngày một suy yếu, đợi đến khi hắn dầu hết đèn tắt sẽ trở thành con rối trong tay ta." Yến Nguyệt nâng chuỗi hạt bồ đề soi dưới ánh sáng mặt trời, "Sẽ sớm thôi, ta có thể..."

Rầm!

Cánh cửa lớn ầm ầm sụp đổ.

Ánh sáng chói chang khiến Yến Nguyệt nheo mắt lại.

Chưa kịp nhìn rõ, bên dưới đã vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lý Hằng Trung, chỉ một nhát, đã im bặt.

Yến Nguyệt quay đầu, chỉ thấy thi thể của Lý Hằng Trung nằm gục dưới chân, đầu lìa khỏi cổ.

Thẩm Tịch Ngọc trên tay cầm kiếm, áo trắng nhuộm đầy m.áu tươi, hai mắt đỏ ngầu như ác quỷ đến từ địa ngục tới đòi mạng.

Ả ta tái mặt, "Thẩm Tịch Ngọc, ngươi đang làm gì..."

Lời còn chưa dứt, ả ta đã bị Thẩm Tịch Ngọc bóp chặt lấy cổ, nghẹn thở không nói nên lời.

Mặt Yến Nguyệt vì ngạt thở mà nhanh chóng trở nên xám xịt.

Trong lòng ả ta đang dâng lên một nỗi sợ hãi tột độ, Thẩm Tịch Ngọc đã nổi sát tâm, hắn muốn gi*t ả!

Kẻ điên này!

Thẩm Tịch Ngọc một đạp hất văng chiếc ghế, tiến sát tới, gằn từng chữ rõ ràng, giọng nói lạnh lùng: "Độc phụ kia, trả mạng con ta lại đây!"

Ánh mắt hắn tựa như hố đen vô tận, không chút gợn sóng cảm xúc.

Yến Nguyệt chỉ từng gặp Thẩm Tịch Ngọc trên chiến trường, lúc đó hắn như một vị sát thần, chiến đấu không ngừng nghỉ.

Ả ta nhất định phải nghĩ cách cứu lấy mạng mình.

Yến Nguyệt ra sức vỗ vào cổ tay của Thẩm Tịch Ngọc, dùng hơi thở yếu ớt thều thào: : "Tiểu thư, chê ngươi bẩn..."

Thẩm Tịch Ngọc vừa nghe vài chữ này bỗng chốc buông tay, đâm kiếm vào vai Yến Nguyệt, "Ngươi nói lại lần nữa."

Yến Nguyệt ôm lấy cổ, ho khan dữ dội, ả gục xuống ghế thở hổn hển rồi nhìn chằm chằm vào Thẩm Tịch Ngọc, nở một nụ cười điên cuồng.

"Tiểu thư chê ngươi bẩn, cho nên những thứ ngươi chạm qua bọn ta đều vứt đi." Giọng ả ta cất lên chói tai, thô bạo như muốn xé nát màng nhĩ của Thẩm Tịch Ngọc.

Thẩm Tịch Ngọc đâm kiếm sâu hơn, quát hỏi: "Vì sao ngươi biết được..."

Yến Nguyệt hung hãn phá tan hổ phù, nở nụ cười man rợ giữa vòng vây lính canh ngày càng thêm đông quanh mình.

"Bởi ta chính là tỳ nữ đó..."

Lòng Thẩm Tịch Ngọc chùng xuống.

"Ngoài thành vương đô, những kẻ đuổi theo dùng roi da quất ngươi, dùng giáo đâm ngươi, đều là thuộc hạ của ngươi, chính là tàn quân cũ của Yến vương mà sau này ngươi sẽ trọng dụng." Nụ cười của Yến Nguyệt đầy đắc ý, "Trước lừa dối ngươi, sau lại mượn cớ thu phục ngươi; trước hết là gi*t, sau lại cứu. Mùi vị đầu nhập với kẻ thù thế nào?"

Thẩm Tịch Ngọc xoay cổ tay, lưỡi kiếm rạch lên da thịt Yến Nguyệt, m.áu tuôn ra ồ ạt.

Yến Nguyệt biết hắn đã nổi giận, cũng biết Thẩm Tịch Ngọc tàn nhẫn, độc ác, nếu hai quân đối đầu, ả cũng không thể nào thắng nổi hắn.

Nhưng giờ đây xung quanh đều là người của ả, Thẩm Tịch Ngọc cuối cùng cũng sẽ trở thành con c.hó dưới chân ả.

Yến Nguyệt phớt lờ nỗi đau đớn trên cơ thể, ra vẻ thản nhiên nói: "Phủ thái úy nắm giữ bố trí phòng thủ thành ấp các châu quận, toàn bộ quý phủ phòng thủ kiên cố. Chỉ có ngươi mới có thể giúp ta mở ra lỗ hổng mà thôi."

Ả bật cười, "Anh hùng... khó qua ải mỹ nhân... Thẩm Tịch Ngọc, ta thật may mắn vì ngươi là một người có tình cảm lớn như vậy, chỉ cần dùng một số thủ đoạn đã có thể khiến ngươi hoàn toàn phản bội rồi."

Những lời này chẳng khác nào đâm dao thẳng vào tim Thẩm Tịch Ngọc.

Hắn thừa nhận, chinh chiến xuất chinh phía nam thảo phạt phương bắc nhiều năm nay, là bởi vì phủ thái úy sở hữu bản đồ sa bàn toàn diện nhất trên thiên hạ.

Hắn đã mưa dầm thấm đất, biết người biết ta, vừa lên ngôi Yên vương liền mạnh như vũ bảo.

Hóa ra, hắn chỉ là con rối mà Yến Nguyệt đã nhắm trúng từ lâu.

"Thẩm Tịch Ngọc, đừng oán trách ta." Yến Nguyệt cong môi ra hiệu, lập tức có người áp dao lên cổ Thẩm Tịch Ngọc, "Ngươi đã gây ra bao tội ác, mạng sống của đứa trẻ kia là để tế trời thay cho ngươi mà thôi, chẳng bao lâu nữa, Tống thị cũng sẽ xuống dưới cùng ngươi."

Thẩm Tịch Ngọc bị áp giải đi, lúc đi còn nhìn ả thật sâu một cái, khiến Yến Nguyệt bỗng dưng sinh ra một cảm giác sợ hãi vô cớ.

Nói không sợ hãi là giả dối, nhưng ả ta không hối hận.

Yến Nguyệt cắn chặt khăn, dứt khoát rút kiếm của Thẩm Tịch Ngọc ra, đau đến toát mồ hôi trán.

Nước không thể một ngày không có chủ, ả ta không dám gi*t Thẩm Tịch Ngọc, giam lỏng hắn liền thành kế sách tạm thời.

Lý Hằng Trung đã ch*t, sẽ có Vương Hằng Trung, Tôn Hằng Trung...

Chỉ cần không ngừng tuồn thuốc độc vào, sớm muộn gì Thẩm Tịch Ngọc cũng sẽ trở thành phế nhân mà thôi.

Đóng cửa dưỡng sức trong khuê phòng suốt một tháng, bệnh của ta đã khỏi hẳn hơn phân nửa.

Giờ đây, Thẩm Tịch Ngọc đã biến mất.

Đứa trẻ cũng không còn.

Ta không rơi một giọt nước mắt nào, suốt ngày chỉ ngồi trước cửa nhìn người qua kẻ lại trên phố, im lặng không nói một lời.

Ta không hỏi han tung tích của Thẩm Tịch Ngọc, cũng không ai trong nhà nhắc đến chàng.

Mọi thứ dường như quay trở lại như lúc ta chưa xuất giá.

Chỉ có điều, người dân qua lại thường hay chỉ trỏ vào ta, danh tiếng của ta thậm chí còn không bằng những góa phụ trong ngõ nhỏ.

Cha ta thường xuyên cầm tẩu thuốc lớn đi xua đuổi từng người một.

Bọn họ sẽ nói kháy rồi bỏ đi, "Sợ người ta mắng chửi thì đừng ra ngoài!"

Cha ta mắng lại: "Con gái nhà ta muốn đi đâu thì đi, nó mà ngồi trước cửa nhà ngươi, ngươi cũng phải nín thinh cho ta!"

"Không nói lý! Không nói lý gì cả!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play