1

Ta là thiên kim của thái úy.

Lại sinh ra không đúng thời.

Ta được nuông chiều nhiều năm mà lớn lên, khi đã đến tuổi xuất giá thì thiên hạ lại bỗng rối ren.

Mười tám vị phiên vương đều muốn nổi loạn, một người lại hung mãnh hơn một người, nhìn chằm chằm vào vương đô như hổ rình mồi.

Trong số đó, vị Yên (*) vương Thẩm Tịch Ngọc là người nguy hiểm nhất.

(*): 燕 nước Yên (Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía nam Liêu Ninh).

Là nhân tài mới xuất hiện trong số các vị phiên vương, nhưng chỉ trong vòng một tháng hắn đã hạ hơn hàng chục thành trì.

Hiện nay, quân Yên đã dựng trại đóng quân cách vương đô mười dặm.

Thẩm Tịch Ngọc ban đầu chỉ là một kẻ nghèo khó sa cơ thất thế, suýt chút nữa đã chết đói trên đường chạy nạn.

May mắn là hắn được lão Yên vương nhận nuôi, cho hắn cơm ăn và cũng chọn hắn ở rể.

Nhưng chưa đầy vài năm, Thẩm Tịch Ngọc đã giết người nọ và ngồi lên vị trí phiên vương, lắc mình từ một tên nghèo khó thành một vị Yên vương lạnh lùng cao quý.

Nhưng dù có nói nhiều bao nhiêu vẫn không đủ để giải thích hết được, cũng có người tin rằng hắn là một quý công tử xuất thân từ dòng dõi thư hương thế gia.

Chỉ có mấy vị đại quan ở vương đô mới biết rằng những người đàm phán mà Thẩm Tịch Ngọc đưa tới thô bạo và ngang ngược đến mức nào.

Hắn chỉ là một tên cướp khoác lên mình một lớp da lộng lẫy hoa lệ mà thôi.

Tiết trời oi bức giữa hè cũng không thể nào xua tan được cái lạnh buốt trong lòng ta.

Một khắc (15') trước đó, phụ thân ta từ triều đường trở về, ông cầm tách trà ngồi cả nửa ngày mà vẫn không nói một lời, chỉ có tiếng thở dài là không ngừng lại.

Mẫu thân ta suýt nữa đã khóc đến tắt thở: "Nguyên Nguyên của ta thân thể yếu mềm, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đã ngã bệnh, làm sao có thể đưa đến ngoài vương đô được đây chứ, lại còn làm thiếp cho hắn ta nữa hả!".

Cha ta như bị một lớp sương mù bao phủ, trên mặt đầy vẻ u sầu: "Phu nhân, Yên vương cũng không nói để con gái chúng ta làm thiếp mà...".

"Hừ! Ông nghĩ là ta không biết trong nhà hắn đã có thê thất rồi à?". Mẫu thân ta la hét như là không muốn sống nữa: "Yên vương, Yên vương! Nói thì dễ nghe thật đấy, hắn chẳng qua chỉ là mã phu của nhà chúng ta thôi mà? Nếu không phải lúc đó ông đối xử tàn nhẫn với hắn thì hắn có thể hận chúng ta như thế sao?".

Năm đó nhà ta quả thật là đối xử không tốt với Thẩm Tịch Ngọc.

Nhà ta bắt hắn làm trâu làm ngựa, chịu đủ mọi sự nhục nhã khinh nhờn.

Thẩm Tịch Ngọc còn từng làm ghế người, ngày mưa bị bắt quỳ xuống đất, lại còn bị đôi giày thêu dính đầy bùn đất của ta đạp lên người để bước lên xe.

Bây giờ hắn phú quý thịnh vượng, ta nghe mà sợ tới mức khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch ra, run rẩy không thể nói thành lời.

Cha ta vuốt râu, hai mắt vô hồn: "Nếu hắn không nhớ gì về Nguyên Nguyên của ta thì ta đây sẽ đánh ch*t hắn!".

Đúng, hắn cũng đã nhớ về ta...

Rằng ta đã từ chối hắn...

Tội lại tăng thêm một bậc.

"Ta mặc kệ! Nguyên Nguyên không thể gả được!". Mẫu thân ta hét lên.

Cha ta vung tay áo, tức giận cười khẩy: "Được, không gả! Yên vương có đánh vào thì chúng ta cùng chết thôi!".

Từ khi bắt đầu cuộc đàm phán đến nay, đã hơn nửa tháng trôi qua, Thẩm Tịch Ngọc đã từ chối tám lần lời mời hôn phối được gửi từ vương đô.

Không phải ngại tiểu thư Lý gia quá yếu ớt mỏng manh, thì cũng chính là ngại tiểu thư Vương gia bị bệnh lao.

Hoàng đế nhanh trí nghĩ ra một ý tưởng, gấp rút gửi một bức thư trong đêm đến quân doanh của Thẩm Tịch Ngọc: "Tiểu thư Tống gia có được không?".

Tống Nguyên, cũng chính là ta, mỏng manh hơn tiểu thư Lý gia lại còn bệnh nặng hơn tiểu thư Vương gia bệnh lao kia.

Thẩm Tịch Ngọc không nói hai lời, chỉ phái sứ thần đáp trả một câu: "Có thể".

Chuyện trả thù cũng đã đến rồi sao.

Nhìn thấy họ cãi nhau ngày càng gay gắt, ta cố kìm lại những giọt nước mắt rồi nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế: "Cha mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa... con gả!".

Sớm muộn gì cũng đều phải ch*t mà thôi.

Ta đi trước cha mẹ, cũng coi như là hết sức báo hiếu vậy.

Ngày xuất giá hôm đó, mẹ ta khóc như ruột gan đứt từng đoạn, ta cũng biến thành một người đầy nước mắt.

Trong nhà cũng không có nha hoàn bồi giá đi theo, vì Thẩm Tịch Ngọc nói hắn không thiếu gì cả, chỉ cần người mà thôi.

Trời sáng mây trong, muôn người ở vương đô đều đổ xô ra đường, dân chúng đều đến tiễn đưa ta một đoạn.

Ta mặc một bộ hỉ phục đầy màu sắc lấp lánh, khắp người treo đầy trang sức sang quý.

Nếu không phải là sợ cái cổ mảnh nhỏ yếu ớt của ta bị gãy thì hoàng đế còn muốn treo thêm một chuỗi ngọc trai nặng nề lên đó.

Hắn nhìn ta với ánh mắt tha thiết, nói rằng ta là người ơn của vương đô, cho nên phải xuất giá một cách lộng lẫy như thế.

Mười dặm đường đi, đi cả một ngày dài.

Mà ta cũng khóc cả một ngày.

Vừa sợ hãi lại vừa bất lực.

Đợi cho đến khi sắc trời không còn nhìn rõ nữa, từ xa một vệt quầng sáng màu cam lờ mờ lóe lên.

Những chấm nhỏ dày đặc dần xuất hiện trên bầu trời, đêm đen cũng dần buông xuống.

Khi cái chết đã cận kề, người ta cũng không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa cả.

Thẩm Tịch Ngọc nói một câu liền ch*t đầu di nương thứ ba mươi tám của thái thú ở Giang Lăng, treo ở cổng thành thị chúng, cho đến nay vẫn còn chưa lấy xuống.

Loại tính cách tàn bạo như vậy thì một bình hoa như ta làm thế nào mà đấu lại cho được đây.

Ngày mai, có lẽ đầu của ta sẽ được gửi về vương đô chăng.

Ta nghe thấy tiếng vó ngựa từ bên ngoài kiệu truyền đến, vệt nước mắt của ta cũng đã cạn khô, khuôn mặt cũng trở nên tê dại.

Một lúc sau, có một nam nhân cưỡi ngựa đi đến, lạnh lùng hỏi: “Sao lại chậm thế?”.

"Đại nhân, tha mạng cho chúng ta đi ạ!".

Những người kiệu phu cố nịnh hót là để được sống sót trở về, bọn họ hoảng sợ quỳ xuống, cỗ kiệu cũng theo đó mà nghiêng ngã xuống đất, suýt nữa đã ném ta ra ngoài.

Nhiều năm sau, khi lại lần nữa nghe được giọng nói của Thẩm Tịch Ngọc, ta hít thở không thông, hối hận không dứt.

Nếu năm đó biết sớm hơn, ta sẽ kiềm chế lại tính tình và đối xử tốt với người khác hơn một chút, có lẽ sau này ta vẫn có thể giữ được toàn thây.

Cha ta đã từng nghiêm túc nhắc nhở ta rằng khi đi vào lãnh thổ của kẻ khác thì phải biết phục tùng, như vậy mới có thể bớt khổ sở hơn.

Thế là ta nhanh chóng vén rèm bước ra ngoài với chân tay run rẩy.

Trong bóng tối mịt mùng, chỉ có thể nhìn thấy một nam nhân vóc người cao lớn đang chặn lại ánh lửa.

Ta cụp mắt bước nhanh tới, nắm lấy bàn tay thô ráp của nam nhân kia: “Phu quân chớ có trách ạ, là do thiếp thân sức khỏe không tốt mới để cho phu quân phải chờ đợi thiếp”.

Trong lúc nhất thời, chỉ có tiếng gió vi vu trong rừng cây.

Ta cả gan ngẩng đầu lên, nương theo ánh sáng của ngọn đèn để nhìn rõ nam nhân trước mặt.

Hắn có đôi mày rậm, mắt to, bộ râu như đao kiếm mọc san sát nhau, cường tráng đến mức khiến con người ta cảm thấy sợ hãi, trông cực kỳ giống Quan Công được thờ phụng trên bàn của cha ta.

Ta hoảng sợ mà há to miệng, lại càng run rẩy dữ dội hơn.

Thẩm Tịch Ngọc sao lại trở nên như thế này rồi?

Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn (*).

(*): 士别三日当刮目相待 [Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương đãi]; 
Ý nghĩa: người trí thức chỉ cần học tập, nghiên cứu ba ngày là đã có nhiều tiến bộ, hiểu biết, đã khác với chính họ của ngày hôm qua rồi. Đồng thời, người chân chính có học thức cũng sẽ không dùng quan niệm, cách nhìn cũ để nhìn nhận một người. 
Xuất xứ: Năm 200, Tôn Sách qua đời, em là Tôn Quyền lên kế nhậm đại quyền ở Giang Đông. Tôn Quyền thấy Lã Mông không có điều kiện học hành nhiều, chủ yếu tiến thân bằng võ nghiệp đánh trận ch*m gi*t nên khuyên Lã Mông dù việc quân có bận rộn đến đâu thì cũng nên dành ít thời gian đọc sách để có kiến thức, biết chữ nghĩa. Lã Mông ngẫm thấy có lý nên nghe theo, nhưng không ngờ ông học nhanh hiểu rộng, nhanh chóng trở thành một bậc tướng quân đại tài. Chính điều này khiến cho Lỗ Túc, người trước đây rất coi thường Lã Mông đã phải thay đổi cách nhìn. Thấy vậy, Lã Mông cười nói: “Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi”.

Chân ta mềm nhũn, vô tình ngã vào lòng ngực của hắn, kiên trì đến cùng mà khe khẽ gọi: "A... phu quân... thiếp thấy choáng váng quá".

Dù sao thì chủ động lao vào lòng của người nọ cũng sẽ không bao giờ là chuyện sai được.

Không ngờ cách đó không xa lại vang lên một tiếng cười nhẹ đầy mỉa mai, không lạnh cũng chẳng nóng: "Thế nào? Nàng đang nhìn trộm thuộc hạ của bổn vương đấy à?".

2

Âm thanh quen thuộc vang lên cách đó không xa khiến da đầu ta tê dại.

Nhiều năm qua đi, dù cho có đứng trong vùng hoang vu tăm tối thì chỉ cần liếc mắt một cái ta cũng có thể nhận ra bóng dáng của Thẩm Tịch Ngọc.

Hắn không gầy yếu, cũng chẳng nặng nề, là một vóc dáng cao gầy vừa phải.

Khi nói, giọng điệu của hắn sẽ hơi cao lên ở cuối câu, mang đậm sự châm biếm trong đó.

Năm đó, hắn dùng bờ vai ấy cõng ta qua mái tường để hái những trái đào mùa xuân mới vừa chín tới.

Lúc ấy, vai hắn lấm lem bùn đất, nhưng trong đôi mắt kia lại tràn ngập ánh sáng dịu dàng.

Nhưng hôm nay, cảnh vẫn còn đó nhưng người đã đổi thay mất rồi.

Thẩm Tịch Ngọc nói xong liền rời đi không thèm ngoảnh lại.

Ta hoảng hốt nhận ra việc mình vừa làm có thể phải trả giá bằng mạng sống nên bèn xách chiếc giá y rườm rà lạch bạch đuổi theo hắn vào trong lều trướng.

“Phu quân ơi, thiếp sai rồi”.

Ngọn nến trắng đong đưa lay động, căn phòng rất đơn giản, duy chỉ có màu đỏ của chiếc giá y trên người ta là khác biệt.

Thẩm Tịch Ngọc không có ý định lấy ta.

Quả thật là như thế, ta đến đây chỉ là để làm thiếp mà thôi.

Ta thận trọng dè dặt quỳ xuống dưới giường, cũng không dám thở mạnh.

"Ngẩng đầu lên".

Giọng nói của Thẩm Tịch Ngọc trầm ổn tựa như hạt châu rơi trên đĩa ngọc, vây quanh hắn là một tầng khí thế tự nhiên cao quý.

Chỉ là giọng điệu không được thân thiện cho lắm.

Ta rụt rè ngẩng đầu lên.

Thứ đầu tiên đập vào mắt ta là y bào màu thiên thanh hào hoa phú quý và không chút tỳ vết của hắn.

Hướng lên trên là đai ngọc cùng với ngọc bội được buộc quanh eo, giữa tấm chăn mềm mại được treo những tua rua màu ngọc bích.

Cuối cùng là khuôn mặt của hắn.

Những đường nét góc cạnh rõ ràng, đôi môi mím chặt, đôi mắt sắc bén và sâu thẳm đã mở rộng hơn so với lúc trước khiến hắn càng thêm tuấn mỹ.

Lời đồn đãi không phải là giả, ngày nay các quý công tử ở vương đô đều độc nhất vô nhị như vậy.

Hắn không chú ý đến khóe mắt ẩm ướt của ta, ngồi vững vàng trên chiếc ghế dài, trên đôi môi mỏng lộ ra một nụ cười nhạt lạnh lẽo,

"Tiểu thư có còn nhớ năm đó bổn vương đã hầu hạ tiểu thư như thế nào không?".

Ta hoảng sợ ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt tĩnh lặng như nước của hắn, trong lòng chợt giật mình.

Khi đó Thẩm Tịch Ngọc mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh ta, chỉ cần một câu không thích của ta, hắn sẽ chặn hết hoa cẩm tú cầu do các thế gia công tử ở vương đô ném cho ta.

Ta tùy hứng, ta buông thả, rồi ta phạm phải sai lầm, nhưng người đầu tiên bị phụ thân ta đánh lại chính là hắn.

Bởi vậy, Thẩm Tịch Ngọc không chỉ không được lòng phụ thân ta mà còn không được lòng tất cả các thế gia vọng tộc trong toàn bộ vương đô.

Hắn đã phải ăn rất nhiều quả đắng cũng chỉ vì ta.

Nhưng khi Thẩm Tịch Ngọc ngây ngốc đứng trong mưa, ánh mắt hắn tối tăm nhưng đầy kiên định: “Tiểu thư, trong lòng ta chỉ có nàng”.

Ta nghịch nghịch chiếc khăn tay, lùi lại một bước: "Ngươi và ta... thân phận khác biệt, ta đã nghĩ đến chuyện này từ rất lâu rồi, nhưng chúng ta hãy cứ quên nó đi thôi".

Chỉ một lời nói nhẹ nhàng như thế đã khiến cho tình cảm của ta và hắn lập tức bị xóa bỏ sạch sẽ.

Ánh sáng trong mắt Thẩm Tịch Ngọc từng tấc một dần tiêu tan, sang ngày hôm sau hắn liền bị gia đinh đuổi đánh ra khỏi phủ.

Đây là những lời cuối cùng mà ta đã nói với hắn.

Bây giờ hắn muốn ta hầu hạ hắn sao.

Thật sự là nguy hiểm vô cùng.

Ngộ nhỡ tay chân ta vụng về khiến Thẩm Tịch Ngọc tức giận thì ta sẽ càng chết nhanh hơn mà thôi.

"Làm sao? Không được?". Thẩm Tịch Ngọc dễ như trở bàn tay mà nâng ta lên, kéo ta vào lòng, xoay người đặt tay lên chiếc cổ mảnh khảnh của ta, nụ cười nhàn nhạt đến rợn người: "Vừa rồi còn nhảy vào lòng người khác trông rất quen đường quen nẻo kia mà, còn lúc có ta ở đây thì liền không được nữa rồi?".

Mặt ta tái nhợt: "Thiếp nhận... nhận sai người...".

"Chúng ta mới cách nhau có mấy năm, tiểu thư cũng không nhận ra ta nữa sao? Vậy chuyện sớm chiều bên nhau ngày trước chẳng phải là cho c.hó ăn hết rồi à?".

Thẩm Tịch Ngọc hiển nhiên là hận ta bội tình bạc nghĩa với hắn, hắn cười khẩy một tiếng, dùng ngón tay ngọc ngà của mình gỡ bỏ trang sức trên người ta.

“Năm đó nàng đã dùng chân nào giẫm lên lưng của bổn vương?”.

Ta gần như bị khí thế của Thẩm Tịch Ngọc dọa chết, chỉ biết thấy chết không sờn mà nói: “Hai chân ạ”.

"Ồ...". Thẩm Tịch Ngọc chậm rãi cởi giày của ta ra, rồi đặt chân ta vào trong tay hắn: "Mềm mại không xương, nàng nói xem, nếu bóp nát nó thì sẽ thế nào nhỉ?".

"Thiếp đã sai rồi... Cầu xin ngài tha thứ cho thiếp đi...".

“Tha cho nàng sao?”. Hắn từ mắt cá chân nhìn lên, lượn quanh bắp chân ta, cười giễu một tiếng: “Khi tiểu thư bội tình bạc nghĩa, có bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay hay không?”.

Chân ta được dưỡng rất kỹ, Thẩm Tịch Ngọc chơi đùa với chúng rất say mê, thỉnh thoảng hắn hơi dùng lực sẽ để lại vết đỏ ở mu bàn chân.

Cứu ta với...

Ta cắn răng quyết định chủ động một chút, như thế chắc chắn sẽ ít phải chịu đau khổ hơn.

Trên đường đến đây, hỉ bà dạy cũng rất vội vàng, ta cũng học vội như thế, cho nên sau một hồi bận rộn, ta bỗng dưng bị mắc kẹt tại đây.

Ngọn nến trắng đã cháy hơn quá nửa, ánh sáng càng thêm lờ mờ ảm đạm.

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú lại u ám của Thẩm Tịch Ngọc, ta càng hoảng sợ thì lại càng mắc lỗi nhiều hơn, tay ta mềm nhũn mà ngã ngồi vào lòng hắn, rồi lại chạm vào một vật gì đó không thể diễn tả được.

Thẩm Tịch Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quân vương của các nàng đúng là mưu tính tốt quá chứ nhỉ, còn muốn khiến bổn vương phải đoạn tử tuyệt tôn nữa đúng không?”.

Lúc này, ánh sáng của ngọn nến chiếu sáng lên một nửa sườn mặt của Thẩm Tịch Ngọc, hắn đã cởi quần áo được một nửa, nửa cổ lộ ra ngoài, lười biếng nhìn ta.

Có một vết sẹo rất sâu từ sau tai đến trước ngực của hắn.

Trước đây ta đã từng lén nhìn Thẩm Tịch Ngọc tắm.

Khi đó hắn cực kỳ đẹp trai, thân hình rắn chắc cường tráng, làn da sáng bóng như ngọc, không hề có những vết loang lổ khiến người ta phải sợ hãi như đêm nay.

Ta đỏ mặt, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua vết sẹo trên vai và cổ Thẩm Tịch Ngọc: “Ngài làm sao lại có vết sẹo này thế ạ?”.

Hắn nhếch khóe môi lên: “Là nhờ tiểu thư ban tặng đấy, bây giờ nhìn lại, nàng biết đau lòng cho ta rồi sao?”.

Hóa ra năm đó cha ta đã xuống tay tàn nhẫn đến như thế.

“Ngài có đau không...”. Ta gần như nức nở òa khóc.

Nụ cười trên mặt Thẩm Tịch Ngọc liền biến mất, hắn không chút nể tình vùi ta vào trong chăn, bình tĩnh quát lên:

"Đau lòng thì đừng chạm vào ta, ngủ đi".

Thẩm Tịch Ngọc nhắm mắt nằm ở bên ngoài, cắn chặt hàm răng.

Ta cũng không ngờ hắn lại tức giận đến thế, nơm nớp lo sợ rúc vào trong chăn.

Trong giấc mơ, ta lại trở về năm đó.

Một tên nam tử mặc một thân áo gấm màu xanh sáng rực, hắn cưỡi một con ngựa màu hạt dẻ, từ trên cao nhìn xuống nói:

"Tống tiểu thư, nàng và ta là duyên trời tác hợp, ta khuyên nàng nên ngoan ngoãn tiếp nhận cửa hôn sự này đi, bằng không, người bên cạnh nàng không thiếu tay thì cũng sẽ phải mất chân đấy, thế thì cũng đừng trách ta".

Rồi lại là một đêm mưa, ta tỉnh lại trong một căn phòng chứa củi tối tăm, áo quần tả tơi, còn trên người thì đầy những vết thương.

Lúc đó mẹ ta mở cửa lao vào, ôm ta gào khóc.

Ta không nhớ nhiều về đoạn thời gian đó, chỉ biết rằng từ đó trở đi ta liền ngã bệnh, vừa nghe tin xuất giá liền sợ ch*t khiếp.

Lại chuyển đến cảnh ta ở bên cạnh Thẩm Tịch Ngọc, khi ta mở mắt ra lần nữa thì trời đã hửng sáng.

Thẩm Tịch Ngọc ăn mặc chỉnh tề, đưa một khối ngọc bội cho ta bảo ta buộc cho hắn.

Ta ngơ ngác buộc nó quanh eo hắn, lại chợt nghe hắn thờ ơ vứt lại một câu:

"Ba ngày sau phu nhân sẽ đến doanh trại, nàng sắp xếp cho tốt vị trí của mình đi".

3

Phu nhân của Thẩm Tịch Ngọc là con gái của Yên vương cũ.

Khi hắn nhắc đến từ “phu nhân”, ánh mắt của hắn dần hiện lên sự ấm áp, như thể hắn đang nói về một người thân thiết nào đó vậy.

Tim ta chợt thắt lại, cảm giác đắng chát lan tỏa đến tận tâm hồn.

Bên ngoài có tin đồn rằng hắn đã gi*t Yên vương, rồi lại vứt vợ bỏ con, nhưng hiện tại xem ra sự thật không phải là như vậy.

Khi đó, hắn rời khỏi vương đô chẳng biết tung tích, cũng vừa hay thiên hạ lại bắt đầu xảy ra hỗn loạn, tiếng kêu than dậy khắp đất trời.

Làm sao mà hắn có thể sống sót được, ta cũng không dám nghĩ đến.

Yên vương đối với hắn mà nói chính là ân nhân cứu mạng.

Thẩm Tịch Ngọc tuyệt không thể làm ra chuyện lấy oán trả ơn như thế được.

Hiện tại người Thẩm Tịch Ngọc yêu thương nhất dĩ nhiên là phu nhân chính phòng, Yến Nguyệt.

Kìm nén nỗi u sầu trong lòng, ta ngoan ngoãn đáp: “Vâng, thiếp thân nhất định sẽ không cãi lại phu nhân”.

Thẩm Tịch Ngọc cười cười, nhàn nhạt nói nhỏ: “Nếu không vì muốn làm mưa làm gió, bổn vương vì cớ gì phải lấy thêm ngoại thất đây?”.

Ta lập tức ngây dại.

Hắn có ý tứ gì đây?

Là hắn muốn ta đối nghịch với phu nhân hay sao?

Nhìn thấy ý muốn từ chối của ta, Thẩm Tịch Ngọc lại đưa ra lựa chọn thứ hai: “Hay là nàng lại càng thích làm ghế người hơn?”.

"...".

Trong nháy mắt đó ta nghĩ đến vô số khả năng, cuối cùng đưa ra một kết luận rằng Thẩm Tịch Ngọc muốn mượn tay ta để khiến phu nhân của hắn nổi cơn ghen đây mà.

Trong hơn mười năm qua mẹ đã dạy ta cách làm một chính thất phu nhân, nhưng bà lại chưa bao giờ dạy ta cách làm một tiểu thiếp hay gây sóng gió sẽ như thế nào.

Một trách nhiệm nặng nề như vậy lại đè lên cơ thể mỏng manh nhỏ bé của ta khiến ta vô cùng sợ hãi.

“Thiếp muốn viết thư về nhà”.

Chuyện tranh đoạt tình nhân gì đó thì phải hỏi di nương nhà chúng ta mới được.

Thẩm Tịch Ngọc đánh giá ta bằng ánh mắt khó hiểu, trải tờ giấy lên bàn rồi ra hiệu bảo ta lại gần.

Nhưng hắn lại cứ đứng ngay bên cạnh nhìn chằm chằm ta, ta nhấc bút một hồi lâu cũng không viết được một chữ nào.

“Làm sao vậy?”. Ở giữa đầu lông mày của Thẩm Tịch Ngọc mơ hồ hiện lên một chút không kiên nhẫn.

Ta vặn vẹo siết chặt tay, cuối cùng vẫn là cắn răng chịu đựng, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, ta viết: “Di nương bình an nhé, xin hỏi di nương làm sao để con có thể dụ dỗ được phu quân…”.

Thẩm Tịch Ngọc: "...".

Ta cảm thấy vẫn chưa đủ lắm nên lại bổ sung tiếp: “Có cách nào để khiến chủ mẫu tức chớt hay không ạ?”.

Ta lặng lẽ nhìn thoáng qua lại phát hiện đôi lông mày càng ngày càng nhíu chặt trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Tịch Ngọc, hình như là hắn vẫn không hài lòng cho lắm thì phải.

Đối với ta, đây là vấn đề liên quan đến sinh tử nên ta đành phải tiếp tục: “Tốt nhất là để gia trạch nhà ngài ấy không được yên ổn, sủng thiếp diệt thê luôn ấy ạ...”.

“Được rồi”. Thẩm Tịch Ngọc lạnh lẽo đoạt bức thư gửi về nhà của ta: “Lão Tam, đem gửi đi”.

Ta vội vã đưa tay ra nói: “Van cầu ngài để thiếp viết thêm một câu nữa đi, thiếp vẫn còn chưa báo bình an nữa…”.

Thẩm Tịch Ngọc lại giơ lên cao hơn, cúi người xuống trào phúng nói: “Nàng là con tin, cần báo bình an làm gì hả?”.

Đúng vậy, hắn hận nhà ta cơ mà, còn ước gì phụ thân mẫu thân ta sẽ khóc lóc đến ch*t ở nhà.

Ta cũng không phải là Yến Nguyệt phu nhân, cho nên ta cũng chẳng có tư cách gì để nói điều kiện với hắn cả.

Vào ngày thứ ba, phu nhân đến rồi.

Doanh trại vốn im lặng bỗng trở nên sôi động.

Yến Nguyệt là con gái ruột của Yên vương cũ và bọn họ mới thực sự là người một nhà với nhau.

Đối với ta, bọn họ khách sáo lễ độ, còn đối với vị phu nhân kia, mọi người trong doanh trại đều có sự gần gũi tự nhiên từ tận sâu trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play