Kim Thoa Tiếu

Chương 6: Hoàn chính văn


4 tuần


13

Chiều hôm đó ta đi tìm cha.

"Năm xưa, cha đã đuổi Thẩm Tịch Ngọc đi như thế nào thế ạ?"

Cha ta vẻ mặt khinh thường, "Còn đuổi thế nào nữa? Đánh ngất rồi lôi đi, ném ra ngoài gò đất ngoại thành vương đô, sau đó gia nhân liền trở về."

Ta kể lại cho cha nghe tất cả những gì Lý Hằng Trung đã nói với ta.

Cha ta cau mày gắt gỏng, "Chẳng trách Thẩm Tịch Ngọc căm ghét Tống gia đến mức nghiến răng nghiến lợi, hóa ra là có người ở giữa làm khó dễ."

"Cha, con muốn vào cung."

"Không được. Nếu như lời con nói là thật thì Yến Nguyệt chính là đầu sỏ gây nên chuyện, con làm sao có thể đấu lại ả ta chứ?"

Ta đứng phắt dậy, nén chặt cơn căm phẫn đang cuồng loạn trong lòng, "Vậy để con của con ch*t oan uổng như thế sao?"

"Thẩm Tịch Ngọc bị giam lỏng, ai có thể bảo vệ được con đây hả?"

Cha ta lỡ lời, nhận ra mình buột miệng ông liền vội vàng ngừng lại.

"Có ý gì ạ? Thẩm Tịch Ngọc làm sao thế cha?"

Cha ta xua tay không muốn nói thêm, "Nguyên Nguyên à, trời lạnh rồi, sau này con hãy ít ra ngoài đi, chuyện này không được phép nghĩ đến nữa."

Từ hôm ấy, cha ta trở nên bận rộn hơn, tóc cũng điểm sương trắng, bạc đi rất nhanh.

Cha ta nói, trong nhà chỉ có ta là con gái, ta là mạng sống của cha mẹ, cha ta thề ch*t cũng phải bảo vệ ta chu toàn.

Nhưng ta không muốn co đầu rụt cổ núp sau lưng người khác mãi như thế, còn trở thành gánh nặng cho họ.

Ta nhốt mình trong phòng suốt nhiều ngày liền.

Khi trận tuyết đầu tiên rơi, vương đô lại náo loạn.

Lửa bùng lên ngùn ngụt từ nam ra bắc, thiêu rụi cả tường thành trong hoàng cung.

Ta đứng giữa trời tuyết giá lạnh nhìn ngọn lửa cuồng nộ trên cung thành.

Tám mũi tên lửa rít gió được bắn lên trời từ nhiều vị trí khác nhau, nổ tung trong đêm tối.

Ta không nghe thấy tiếng binh đao, nhưng lại ngửi thấy mùi m.áu tanh thoang thoảng.

Cha ta đã biến mất, phủ thái úy được những thuộc hạ cũ của cha ta bảo vệ, tất cả các cửa đều bị phong tỏa chặt chẽ.

Họ lại bắt đầu rồi.

Thời buổi loạn lạc luôn phải có rất nhiều người ch*t.

Vì quyền lực, mỗi một người đều có thể trở thành quân cờ.

Tối nay, không biết là ai sẽ phải giẫm lên thi cốt của người khác để bò lên.

Đêm đã về khuya, cánh cửa lớn bỗng bị đập mạnh, những bóng người áo đen lén lút trèo lên mái tường.

Hầu hết bọn chúng đều bị thương nặng, không thể chống lại đòn tấn công của lính canh.

Bỗng nhiên, một mũi tên dài sáng loáng lao về phía ta, mẹ ta vội vàng đẩy ta ra nhưng cánh tay bà lại bị thương.

Giữa lúc hỗn loạn, từ phía sau, ai đó đã túm lấy tóc ta và lôi ta ra khỏi phủ thái úy.

"Haha, cuối cùng cũng tóm được ngươi rồi! Hai người bọn họ tưởng bở đuổi được hổ về núi, suýt nữa khiến ta bỏ mạng. Chỉ cần có ngươi trong tay, ta sẽ không còn gì phải sợ hãi nữa cả!"

Ta nghe được âm thanh liền nhận ra là Yến Nguyệt.

Hơi thở dồn dập của Yến Nguyệt cho thấy ả bị thương không nhẹ.

Thỏ khôn ba hang, sự xuất hiện của Yến Nguyệt không nằm ngoài dự đoán của ta.

Sức mạnh của ả rất lớn, bóp nghẹt cổ ta một cách rất dễ dàng.

Ta không hề lên tiếng, mặc kệ ả lôi kéo ta về phía xa.

Trên con đường vắng tanh, binh lính phủ thái úy ùa đến như nước chảy nhưng không ai dám tiến lên.

Yến Nguyệt bại trận, như c.hó nhà có tang, gác dao ngang cổ ta, gầm lên: "Thả ta ra! Nếu không, nàng ta sẽ ch*t!"

Cách đó không xa vọng lại tiếng vó ngựa hỗn loạn như thác lũ cuồn cuộn đang đến.

Ta nhìn thấy hai bóng người toàn thân đẫm m.áu, một người là cha ta, một người là Thẩm Tịch Ngọc.

Đằng sau họ là hàng ngàn tướng sĩ đã chiến đấu suốt đêm.

"Nguyên Nguyên, con đừng nhúc nhích!" Cha lau vết m.áu trên khóe môi, ghì ngựa lại, không dám tiến thêm một bước.

"Yến Nguyệt! Thả nàng ra!" Thẩm Tịch Ngọc loạng choạng xuống ngựa từ cách đó không xa, cả người nhuộm đầy m.áu tươi.

Chàng quăng mủ cởi giáp, lộ ra cơ thể đầy thương tích, hai tay trống trơn mà tiến lên, "Yến Nguyệt, ta thả ngươi đi, ngươi đừng làm hại nàng..."

Yến Nguyệt suy nghĩ: "Được thôi, ngươi thề đi."

"Được, ta thề, nếu trái lời, Thẩm Tịch Ngọc ta sẽ ch*t không toàn thây!"

Yến Nguyệt cười khẩy một tiếng: "Ngươi lấy mạng sống của Tống Nguyên thề đi!"

Thẩm Tịch Ngọc mím môi không nói gì.

Yến Nguyệt bật cười ra tiếng, tiếng cười thô ráp chói tai, "Thẩm Tịch Ngọc, ta thật không hiểu nổi, trong thiên hạ mỹ nhân nhan nhản, một ả đàn bà hư hỏng như vậy thì có bản lĩnh gì mà khiến ngươi điên đảo thần hồn đến thế?"

Thẩm Tịch Ngọc mặt mày đanh thép, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Nếu không phải Yến Nguyệt đang siết cổ ta, chàng đã lấy mạng ả ta từ lâu rồi.

Yến Nguyệt phớt lờ đi, bờ môi khô khốc áp sát vào tai ta thì thầm: "Tống Nguyên, ta với ngươi đánh cược đi, sau khi ngươi ch*t, xem Thẩm Tịch Ngọc có thể thủ thân như ngọc vì ngươi bao lâu đây?"

Từ đầu đến cuối, ta không hề kêu la một tiếng nào, cũng không hề dao động trước những lời khiêu khích của ả.

Chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Tịch Ngọc đang tiều tụy đi rất nhiều, "Thẩm Nhị, chàng có thể đáp ứng ta một việc không?"

Thẩm Tịch Ngọc nhìn chằm chằm vào ta, nói: "Được, cái gì ta cũng đều ưng thuận."

"Hưu ả ta đi."

Vừa dứt lời, giữa sân là một hồi yên tĩnh.

Yến Nguyệt chế nhạo: "Rốt cuộc cũng là nữ nhân chốn hậu trạch thôi à, vị trí hoàng hậu này ấy à, ngươi ngấp nghé đã lâu rồi sao?"

Ta không để ý đến ả, im lặng chờ Thẩm Tịch Ngọc trả lời.

Thẩm Tịch Ngọc không chút do dự đáp, "Ta và ả ta chưa từng thật lòng thật dạ, cũng không phải là phu thê thật sự. Hưu thì liền hưu thôi."

Yến Nguyệt nhổ một bãi nước bọt, kéo ta lùi lại, "Nói đủ rồi chứ, nói đủ rồi thì..."

Giọng nói của Yến Nguyệt đột ngột im bặt. Ánh bình minh dần ló rạng, soi sáng những vết xước hằn trên mu bàn tay ả mà không biết từ lúc nào đã xuất hiện.

Từng tia sáng vàng rực tràn ra khỏi đám mây báo hiệu trời đã sáng rồi.

Đôi mắt ả phản chiếu ánh sáng ban mai, dần dần hiện lên vẻ hoang mang khó tả.

Một lát sau, ả ngã thẳng xuống đất và bắt đầu co giật.

Ta ngơ ngác cúi đầu, dưới lớp áo choàng lộ ra một con dao găm nhỏ đã được ta ngâm bằng Thiên Cơ Dẫn (một loại chất độc), chỉ cần một vết xước nhỏ trên da thịt thì đã đủ khiến mạng sống của ả bị hủy diệt.

Yến Nguyệt nắm lấy góc váy của ta, đôi đồng tử giãn ra như không cam lòng.

Bốn bề binh mã vây quanh, bỗng nghe tiếng Thẩm Tịch Ngọc kinh hồn bạt vía mà quát một câu: "Đừng nhúc nhích! Trên dao có độc! Đừng làm nàng hoảng sợ!"

Ta siết chặt dao găm, trong lòng đầy căm phẫn, quỳ xuống đất đưa dao găm vào tim Yến Nguyệt.

Nhát đâm đầu tiên, là cho Thẩm Tịch Ngọc năm xưa; nhát thứ hai, là cho đứa con yểu mệnh của ta.

Yến Nguyệt phun ra ngụm m.áu đỏ, mơ hồ thốt ra vài tiếng: "Ta không cam tâm… tại sao phụ nữ lại không thể..."

Ta cúi thấp mi mắt, khẽ nói: "Ta biết số phận nữ tử không thể thay đổi, nhưng lấy tim người tế thần, thỏa mãn lòng tham của chính mình, vậy thì ngươi đáng ch*t lắm!"

Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, thân mình Yến Nguyệt run rẩy vài cái, đôi mắt mở to của ả nhìn chằm chằm ta rồi dần dần đờ đẫn, không còn cử động nữa.

Khói lửa mịt mù suốt đêm, đến sáng mới tan biến hoàn toàn.

Thẩm Tịch Ngọc từng bước tiến đến, sợ làm ta giật mình: "Nguyên Nguyên, buông tay đi..."

Ta ngơ ngác nhìn chàng, ánh mắt cũng trở nên vô hồn.

Thẩm Tịch Ngọc nuốt nước bọt, quỳ gối trước mặt ta, nắm lấy bàn tay lạnh giá của ta.

"Nguyên Nguyên giỏi, buông tay đi... ả đã ch*t rồi."

Hoàng đế quỳ gối, binh mã ở phía sau chàng như sóng biển trong chớp mắt cũng đồng loạt quỳ xuống theo.

Trên bầu trời rộng lớn, chỉ có khuôn mặt Thẩm Tịch Ngọc in sâu trong mắt ta.

Vết m.áu loang lổ trên khuôn mặt tạo nên vẻ nhếch nhác, kỳ quặc.

Tâm trạng kìm nén suốt một tháng của ta bỗng chốc vỡ òa.

Tách, một giọt nước mắt rơi xuống.

Tiếp theo, tiếng khóc bi thương của ta vang lên.

14

Năm hai mươi tuổi, ta trở thành người có quyền lực nhất, binh quyền trong nhà ta có thể sánh ngang với nửa giang sơn.

Thẩm Tịch Ngọc hai mươi tám tuổi, diệt trừ phe đảng Yến Nguyệt, trở thành vị hoàng đế nắm quyền thực sự.

Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, đất nước liên tục bị cướp bóc, dân chúng lầm than, không còn sức lực để chiến đấu.

Các quan đại thần trong triều không còn sức lực để tranh cãi xem ai làm vua ai nắm binh quyền nữa, chỉ trong vòng nửa tháng, họ đã trở về vị trí của mình, đồng tâm hiệp lực tìm cách cải thiện đời sống cho dân chúng.

Sắc mặt của cha lại ngày càng đen hơn, hôm nay lại than thở trước mặt mẹ:

"Khai chi tán diệp, khai chi tán diệp, ngày ngày chỉ nói những lời sáo rỗng đó thôi đấy, Nguyên Nguyên vì hắn mà mất con, nếu hắn đi tìm người khác khai chi tán diệp thì Nguyên Nguyên của ta phải làm sao đây?"

"Được rồi, chuyện con cái không cho ông nhắc đến nữa."

Ta xuất cung về thăm nhà, vừa đến ngoài cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện của họ.

Vừa quay lại đã thấy Thẩm Tịch Ngọc mặc áo long bào đang đứng dưới gốc cây, hết sức chăm chú đan vòng liễu cho ta, xung quanh là một vòng hoa, quần áo tung bay theo gió trong cực kỳ đẹp mắt.

Ta quay lại, nói: "Chúng ta về thôi, họ đang bận, không rảnh gặp chúng ta rồi."

"Được." Thẩm Tịch Ngọc bây giờ mọi chuyện đều chiều theo ý ta, giống hệt Thẩm Nhị năm xưa vậy.

Chàng nhẹ nhàng đặt vòng liễu lên đầu ta, vuốt ve mái tóc rối bời của ta rồi khen ngợi: "Nguyên Nguyên đẹp tuyệt vời."

Ta khẽ vuốt ve chiếc vòng liễu, mềm mại như nhung, đã bao năm rồi ta không được đeo nó.

Chẳng mấy chốc, chàng lại phải đến cần chính điện xử lý chính vụ, không thể ở bên ta quá lâu.

Trên đường về cung, khi đi qua ngõ nhỏ, một đứa trẻ lao vào lòng Thẩm Tịch Ngọc như một chú bê con.

Dấu tay dính đầy bùn đất loang lổ trên chiếc áo long bào sang quý của Thẩm Tịch Ngọc, để lại hai dấu tay đen ngòm.

Sự thay đổi đột ngột khiến cả ta và Thẩm Tịch Ngọc đều ngây ngẩn cả người.

Người mẹ của đứa trẻ hối hả chạy đến, mặt mày tái nhợt vì sợ hãi, quỳ rạp xuống đất van xin: "Bệ hạ tha tội, đứa trẻ còn nhỏ dại, xin người tha mạng cho nó."

Thẩm Tịch Ngọc từ từ cúi đầu, đặt năm ngón tay lên mái tóc thưa thớt của đứa trẻ, nhẹ nhàng vuốt ve: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ba tuổi ạ." Chú bê con trả lời bằng giọng sữa ngây thơ, non nớt.

Thẩm Tịch Ngọc khom người ngồi xuống, suy tư nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, như trân trọng một báu vật: "Tên là gì?"

"Tiểu Ngưu ạ."

Người mẹ bò lại ôm lấy eo đứa trẻ: "Bệ hạ, đứa nhỏ đói rồi, thảo dân phải đưa nó về nhà thôi ạ."

Nói xong, nàng ta lo lắng kéo đứa trẻ về.

Ai ngờ Thẩm Tịch Ngọc lại nắm lấy cánh tay của đứa trẻ mà thất thần.

Tên tuổi hung hãn của Thẩm Tịch Ngọc vang danh khắp nơi, ai ai cũng đều biết cả.

Mẹ của đứa nhỏ hoảng hốt, nàng bật khóc nức nở van xin: "Cầu xin ngài bỏ qua cho chúng ta đi mà!"

Đứa bé cảm nhận được sự lo lắng của mẹ nên cũng khóc theo, gọi "Cha... cha..."

Tình huống bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Nhìn thấy chàng đang dọa người ta, ta nhẹ nhàng đặt lên tay Thẩm Tịch Ngọc, "Thẩm Nhị, chàng buông đứa bé ra đi."

Thẩm Tịch Ngọc run rẩy cả người rồi đột ngột tỉnh lại, chàng hoang mang nhìn ta.

Khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy sự tuyệt vọng và đau khổ trong mắt chàng.

Ta dứt khoát nói: "Hãy để họ đi thôi."

Thẩm Tịch Ngọc mới dần ngơ ngác buông tay ra.

Người nọ ôm đứa bé vội vã chạy đi, chỉ còn lại ta và Thẩm Tịch Ngọc quỳ trên mặt đất.

Gió thổi không tiếng động, ánh mặt trời vừa lúc rọi xuống nhưng không thể soi thấu lòng người.

Thật lâu sau, chàng che mắt, thở dài một hơi.

Ta đỏ hoe mắt, chần chừ một lát rồi nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Tịch Ngọc.

Ta muốn nói vài điều nhưng không biết nên nói gì để an ủi chàng.

Trước khi vào cung, ta đã có một cuộc trò chuyện dài với cha.

Cha kể rằng năm đó Thẩm Tịch Ngọc vừa rời khỏi vương đô đã bị Yến Nguyệt cho người theo dõi.

Chàng có thể nhặt lại được một mạng là nhờ vào kế hoạch của Yến Nguyệt.

Thêm vào đó, năm đó cha ta quả thật đã nói những lời cay nghiệt khiến Thẩm Tịch Ngọc hoàn toàn từ bỏ hy vọng, lại bị Yến Nguyệt ngày ngày xúi giục tẩy não mới khiến Thẩm Tịch Ngọc hoàn toàn hắc hóa.

Mùa xuân mưa nhiều, ta tận mắt chứng kiến vết thương cũ của Thẩm Tịch Ngọc tái phát, đau đớn đến mức không thể chịu đựng được.

Để khống chế chàng Yến Nguyệt đã hạ thuốc độc mãn tính với chàng.

Chỉ là ngẫu nhiên bị cảm lạnh thì chàng cũng đã ho đến nỗi không thể thẳng lưng.

Nếu không phải cuối cùng chàng và cha hợp tác ăn ý, triệt để tiêu diệt thế lực của Yến Nguyệt, e rằng chàng sẽ không còn sống được bao lâu nữa.

Chàng đã chịu đựng quá nhiều khổ sở rồi.

Nếu như cuộc đời con người cứ mãi chìm đắm trong quá khứ đau thương, không thể tiến bước được nữa, thì sống còn có ý nghĩa gì?

 

Ta ở một điện nhỏ không tên cách cần chính điện không xa. Ban ngày, ánh nắng chan hòa, quang đãng và thanh tịnh.

Sau khi tan triều, Thẩm Tịch Ngọc cùng ta lui về đây, đóng kín cửa, tựa như một đôi phu thê bình thường.

Đêm hôm ấy, ta thắp nến hương trong điện.

Thẩm Tịch Ngọc đạp trăng trở về, đẩy cửa bước vào, bên trong phòng, hương thơm thoang thoảng, màn ấm phấp phới.

Ta ngồi tựa vào giường, khoác một chiếc áo voan mỏng, trang điểm nhẹ nhàng, đôi chân trần thon thả, mọi đường nét đều lộ rõ.

Ta lặng lẽ chờ đợi Thẩm Tịch Ngọc đi qua từng lớp màn che và đứng trước mặt ta.

Chàng bước đi rất nhẹ nhàng, đến trước lớp màn che cuối cùng thì dừng lại.

"Nguyên Nguyên... nàng..."

Ta không nói gì, chỉ bình tĩnh dõi theo bóng hình chàng.

Thẩm Tịch Ngọc đưa tay xuyên qua tấm màn che, hồi lâu sau lại thở dài: "Nguyên Nguyên, đêm nay... ta sẽ nghỉ ngơi bên ngoài."

Nói xong, chàng liền quay người bước ra ngoài.

"Thiếp lạnh lắm."

Chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng trong nháy mắt đã dừng được bóng lưng sắp rời đi của của Thẩm Tịch Ngọc.

"Chàng không đi vào sao?"

Thẩm Tịch Ngọc thẹn thùng cất tiếng khàn khàn: "Nguyên Nguyên..."

"Vậy là chàng ghét bỏ vì thiếp không còn trong sạch..."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Tịch Ngọc đã lao vào màn trướng.

Chàng như một con bò tót mất trí, ném áo choàng sang một bên, ôm lấy ta và ngã xuống giường.

Dải lụa đỏ buộc tóc rơi xuống vai, mái tóc đen quấn quýt, hơi thở hòa quyện.

Bốn mắt chúng ta nhìn nhau.

Hốc mắt Thẩm Tịch Ngọc ửng đỏ, nghẹn ngào: "Nguyên Nguyên, ta đã làm sai... là ta không xứng đáng."

Chàng vẫn còn vì chuyện của Lý Hằng Trung mà tự trách bản thân mình sao.

Ta vuốt ve mái tóc của Thẩm Tịch Ngọc, nơi mới xuất hiện một sợi tóc bạc: "Không phải lỗi của chàng đâu mà."

"Nếu như ta cẩn thận hơn... con của chúng ta đã không phải ch*t. Nguyên Nguyên, ta xin lỗi."

Ta ôm lấy cổ Thẩm Tịch Ngọc, vỗ về nhẹ nhàng: "Không sao cả, thiếp sẽ không trách chàng, con của chúng ta cũng vậy."

Ta chủ động hôn Thẩm Tịch Ngọc, mong muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng chàng.

Những cảm xúc đã lâu không tồn tại trong giây lát bùng nổ, Thẩm Tịch Ngọc xé bỏ tấm rèm treo trên giường và hôn đi hôn lại lên mu bàn tay và trán ta.

Cho đến giây phút cuối cùng, theo thói quen ta vẫn căng thẳng cả người.

Thẩm Tịch Ngọc hiểu được nỗi lo lắng của ta, nhẹ nhàng hôn lên tai ta, nói câu nói đã lặp lại hàng ngàn lần: "Nguyên Nguyên, nàng là cô nương trong sạch nhất thế gian."

Ta ôm cổ Thẩm Tịch Ngọc, và nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Những ngón tay ta đặt trên vết sẹo của chàng suốt đêm, nó trở nên nóng bừng theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân.

Cây ngọc lan bên cửa sổ trải qua một đêm sương gió, nhụy hoa càng thêm rực rỡ sau khi được gột rửa bởi những giọt sương.

Cánh hoa đọng đầy sương sớm, không thể chịu đựng được, khi gió thổi qua, chúng tụ lại thành dòng, từng giọt rơi xuống bùn xuân.

Ánh sáng ban mai chiếu vào khe cửa, phác họa ra hai bóng người ôm nhau chặt chẽ trên giường.

Khi ta khẽ nhúc nhích, Thẩm Tịch Ngọc liền nhẹ nhàng hôn lên tai ta, hơi thở ấm nóng len lỏi vào tai, "Nguyên Nguyên."

"Mệt..." Ta nhắm mắt, rên rỉ đầy oán trách.

"Phải, là Thẩm Nhị không tốt, khiến Nguyên Nguyên vất vả rồi."

Nhờ sự âu yếm và che chở của Thẩm Tịch Ngọc, những cơn ác mộng kinh hoàng của ta dần lùi xa.

Giấc ngủ kéo dài đến tận buổi trưa khi ánh nắng đã lên cao.

Thẩm Tịch Ngọc đã biến mất không dấu vết. Ta đứng dậy, các cung nữ nối đuôi nhau bước vào, theo từng bước hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo.

Đã lâu rồi ta không gặp mẹ, sau bữa trưa đơn giản, ta trở về phủ thái úy.

Ta còn chưa vào đến cửa đã nghe tiếng cha gầm lên: "Hắn ta dám chém trước tấu sau, thật vô lễ quá mà!"

Ta lén lút nhìn vào, chỉ thấy cha đang gõ tẩu thuốc vào bàn, một tiếng vang dội.

Mẹ tinh ý phát hiện ra ta, lắc đầu, ý bảo ta không nên vào trong lúc này để tránh bị mắng.

"Thưa nhạc phụ đại nhân, con muốn lấy Nguyên Nguyên làm thê ạ," cha cau có bắt chước giọng điệu của Thẩm Tịch Ngọc. "Ai là nhạc phụ của hắn ta vậy chứ!"

Ta ngỡ ngàng, "Chẳng lẽ... Thẩm Tịch Ngọc đã đến đây rồi sao?"

Mẹ nhìn cha đầy ẩn ý, "Ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của Nguyên Nguyên đã chứ..."

"Nguyên Nguyên là thiên kim của phủ thái úy chúng ta! Hắn... hắn... hắn..."

"Hắn ta là người Nguyên Nguyên yêu thương," mẹ bình tĩnh nói tiếp câu dở dang của cha.

Cha đi qua đi lại vài vòng, nói năng lộn xộn: "Hắn còn chính miệng thú nhận, mới vào phủ hai ngày đã hợp ý con gái của chúng ta! Cái đồ khốn này! Không biết xấu hổ! Làm sao ta có thể để hắn được lợi vậy chứ?!"

Bỗng nhiên, ta bị kéo vào một góc khuất, bị bịt kín miệng lại.

Hơi thở quen thuộc phả vào mặt, Thẩm Tịch Ngọc cười nhìn ta, khẽ hôn lên trán ta: "Sao nàng lại chạy tới đây rồi? Không mệt hửm?"

Ta nắm lấy tay áo Thẩm Tịch Ngọc, đỏ mặt lúng túng hỏi: "Ai cho phép chàng đến nhà ta vậy hả?"

"Ta muốn cưới nàng."

Tim ta đập thình thịch, không thể kiểm soát được.

Ta né tránh ánh mắt nồng nàn của Thẩm Tịch Ngọc, tai đỏ bừng: "Chàng còn tay không đi đến nhà như vậy ha..."

Thẩm Tịch Ngọc ngẩn người, vẻ mặt ngớ ra hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của chàng, sau đó chuyển sang niềm vui sướng tột độ: "Nguyên Nguyên, nàng đồng ý rồi sao?"

Ta hừ một tiếng: "Chàng còn chẳng đề cập đến cầu thân gì cả..."

Thẩm Tịch Ngọc bỗng nhiên ôm ta lên khiến ta hoảng sợ quát to một tiếng.

Nơi cao nhất trong phủ thái úy là một tòa lầu nhỏ ba tầng.

Từ vị trí này có thể nhìn bao quát toàn cảnh vương đô.

Chàng dẫn ta lên nóc nhà.

Lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh kim rực rỡ bao trùm khắp nơi.

Sau bao biến động, thiên hạ đổi chủ, vương đô vẫn giữ được vẻ xa hoa tráng lệ như xưa.

Dòng sông chảy xuyên qua, lấp lánh ánh vàng, những binh lính gác cổng mặc áo giáp đỏ xếp hàng đi qua, cung điện sừng sững dưới ánh hoàng hôn, nguy nga tráng lệ vô cùng.

Xa xa là những ngọn núi trùng điệp nối tiếp nhau.

Gió thổi nhẹ làm mái tóc ta bay phấp phới, Thẩm Tịch Ngọc từ trong tay áo lấy ra một chiếc trâm phượng, nhẹ nhàng cài lên mái tóc ta.

Nhớ lại năm đó, ta ngồi trước gương đồng, cũng từng vô cùng khao khát về một tương lai bên Thẩm Tịch Ngọc như thế.

Chiếc giá y được thêu tay tỉ mỉ hình chim phượng tung cánh, cẩn thận được ta cất giấu dưới gầm giường.

Ta từng mong ngóng một ngày nào đó được chàng nắm tay, bước vào căn phòng hoa cưới đỏ thắm, chăn gấm rực rỡ, uyên ương sum vầy.

Nhưng nào ngờ, khi giấc mơ đẹp ấy trở thành hiện thực, ta đã đánh mất quá nhiều năm tháng.

Ánh tà dương chiếu vào mắt Thẩm Tịch Ngọc, lấp lánh ánh vàng li ti, soi bóng ta và dãy núi xa xăm trùng điệp.

Chàng nắm lấy tay ta, trong làn gió xuân ấm áp, hỏi: "Lấy giang sơn này, xin nàng làm hoàng hậu, Nguyên Nguyên, nàng có nguyện ý hay không?"

Ta mỉm cười: "Vậy thì... miễn cưỡng đồng ý vậy?"

Nhớ lại năm xưa, ta và chàng từng sát cánh bên nhau, ngóng nhìn về phương xa.

Trải qua bao năm binh lửa, giờ đây, vẫn là những con người cũ.

 

Hoàn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play