9
Góc nhìn của người thứ ba
Chiều hôm qua, trong hành cung bỗng dưng náo loạn bởi tiếng ồn ào.
Tiểu nương nương bất ngờ ngất xỉu khiến bệ hạ hốt hoảng triệu tập tất cả các ngự y đến xem mạch.
Từng vị thái y lần lượt kiểm tra, rồi khẳng định tiểu nương nương chỉ đơn giản là đang ngủ, bệ hạ mới thở phào nhẹ nhõm, tiễn các thái y ra ngoài và nhẹ nhàng bế nàng lên giường.
Mọi người trong cung ai cũng tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thỏa và thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, đến nửa đêm, tiếng hét thê lương của tiểu nương nương lại một lần nữa khiến cả cung điện chấn động "Vương gia... cứu mạng...", rồi thêm cái gì đó nữa, còn gọi thẳng tên húy của bệ hạ.
Cách một cánh cửa sổ chỉ nghe tiếng bệ hạ kiên nhẫn dỗ dành, rất lâu sau âm thanh mới dần dần lắng xuống.
Khi bệ hạ bước ra khỏi hành cung, trời đã tờ mờ sáng, không khí ngột ngạt bao trùm, cúc áo của ngài ấy cũng cài sai.
Lý Hằng Trung âm thầm liếc nhìn sắc mặt của hắn, cầm phất trần không dám nói thêm lời nào.
Bệ hạ đã mấy ngày liền không ngủ, sau khi xử lý xong việc triều chính liền vội vàng đến hành cung thăm tiểu nương nương, nhưng không ngờ lại gặp phải tình cảnh hỗn loạn lớn như vậy.
Lý Hằng Trung im lặng, Thẩm Tịch Ngọc lên tiếng trước.
"Vương thị ở cố đô có bao nhiêu người?".
Lý Hằng Trung cúi đầu, gãi đầu gãi tai, thầm suy đoán trong bụng, Vương gia?
Gia đình của tể tướng cũ ở kinh đô, khi kinh thành thất thủ đã sớm tan đàn xẻ lá.
Vì thế hắn ta bèn nói: "Còn lại không nhiều, lúc chủ gia công thành đã ch*t kha khá, gia nhân tứ tán khắp nơi".
"Tìm hết ra cho ta", Thẩm Tịch Ngọc ra lệnh, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ. "Không được bỏ sót một người nào".
Hắn cúi gằm mặt, vuốt ve vết m.áu trên mu bàn tay.
Vết này là do Tống Nguyên vô tình cào vào người hắn trong lúc ngủ mê.
Tiếng gào thét thống thiết và đau đớn của nàng khi ấy là điều mà hắn chưa từng chứng kiến.
Có một nỗi sợ hãi vô hình tự dâng trào trong lòng Thẩm Tịch Ngọc.
Cách đây vài hôm, tiếng khóc nức nở của Tống Nguyên đã đánh thức hắn từ giấc ngủ.
Nàng toát mồ hôi lạnh khắp người, lắp bắp gọi tên hắn, khóc nức nở như một đứa trẻ. Ban đầu, hắn tưởng rằng mình đã làm gì đó khiến nàng sợ hãi, nên đã ân cần lén dỗ dành nàng rất lâu.
Nhưng giờ đây, khi nghĩ lại, hắn không khỏi nghi ngờ.
Năm đó, khi Vương gia đến cửa, Tống Nguyên đã khéo léo từ chối, sau đó thì...
Nàng cớ sao lại sợ hãi Vương gia công tử kia đến vậy?
Hắn đứng trong gió lạnh của sương sớm, từng cơn gió thổi qua khiến cơ thể hắn dần tê cứng, một suy nghĩ khủng khiếp chợt lóe lên trong tâm trí hắn.
Hồi ấy, hắn một tấc cũng không rời mà ở bên cạnh bảo vệ Tống Nguyên, chỉ có duy nhất một lần...
Hắn rời khỏi vương đô, ngày hôm sau trở về, Tống Nguyên bỗng trở nên xa cách, như thể đã đánh mất linh hồn, nàng dứt khoát cắt đứt mọi quan hệ với hắn.
Đôi khi, sự thật chỉ cách hắn một bước, nhưng bị che khuất bởi màn sương mù dày đặc của thù hận, hoặc là... chỉ cách một tờ giấy mỏng manh.
Khi cơn giận nguôi ngoai, hắn chợt nhận ra sự thật đó khiến hắn sợ hãi chùn bước.
Không chần chừ, hắn cúi xuống ấn vào vết thương trên tay mà Tống Nguyên đã vô tình cào vào người hắn đêm qua, mãi cho đến khi m.áu rỉ ra, khiến hắn nhíu mày vì đau.
Trăm mối suy nghĩ trong lòng hắn chợt dừng lại.
Không, hắn, Thẩm Nhị, chỉ là một tên chăn ngựa, thô lỗ và vô liêm sỉ, hắn không xứng với thiên kim nhà thái úy, nên đáng bị trêu đùa, không cần lý do nào khác cả.
Hắn nhắm mắt, ngước mặt lên trời, hít một hơi thật sâu, cố gắng thuyết phục bản thân rằng hắn thà tin rằng Tống Nguyên đã trêu đùa hắn...
Hơi lạnh của sương sớm len lỏi vào phổi khiến đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo hơn.
Càng nhắc nhở hắn rằng cái cớ đó có bao nhiêu là ngu xuẩn.
Tống Nguyên là người đầu tiên đối tốt với hắn, vì hắn mà tranh cãi với trưởng bối, bị đánh đòn roi và phải nức nở trong khuê phòng.
Hắn vội vàng an ủi nàng, nhưng Tống Nguyên lại nũng nịu với hắn, đòi hắn cho ăn kẹo.
Khi hắn rời phủ, Tống Nguyên ngoan ngoãn đứng dưới hiên nhà, ngóng trông hắn và hỏi bao giờ hắn sẽ trở về.
Hắn đã chung sống với Tống Nguyên ba năm trời, nếu như nàng chưa bao giờ thay lòng đổi dạ...
Thẩm Tịch Ngọc không dám nghĩ tiếp nữa.
"Bệ hạ... Ngài chảy m.áu rồi!" Giọng nói the thé của Lý Hằng Trung vang vọng khắp hành cung dài dằng dặc.
Thẩm Nhị phớt lờ lời nói của Lý Hằng Trung, lạnh lùng ra lệnh: "Trong một ngày, nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì đem đầu tới gặp."
Lý Hằng Trung rùng mình, thầm hiểu rằng bệ hạ đã nổi giận thật sự, hắn ta lập tức gượng dậy tinh thần, tập trung cao độ.
Buổi thượng triều diễn ra như mọi khi, tẻ nhạt và rườm rà, vô số việc cần giải quyết khiến đầu óc Thẩm Nhị căng thẳng, mệt mỏi.
Lúc tan triều, Yến Nguyệt đã đứng đợi ở bên ngoài điện chờ hắn.
"Bệ hạ đã đưa Tống tiểu thư đi rồi sao?"
Thẩm Tịch Ngọc khựng lại bước chân, hờ hững đáp: "Đúng, thì sao?"
Yến Nguyệt nghẹn họng, siết chặt tay.
"Bệ hạ, ngài đừng quên năm đó ngài lên ngôi như thế nào."
Hiện nay, triều đình có rất nhiều đại thần thuộc phe cánh của Yên vương, nền móng của Thẩm Tịch Ngọc còn chưa vững chắc, làm sao có thể chống lại nàng ta?
Thẩm Tịch Ngọc mỉm cười, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt. "Hoàng hậu, ngươi nên biết giới hạn của trẫm là gì."
Đúng vậy, hắn dựa vào quân Yên để giành được giang sơn, nhưng không phải dựa vào Yến Nguyệt.
Ân nhân của hắn là lão Yên vương, nhưng lão Yên vương đã bị Yến Nguyệt sát hại từ lâu.
Cho đến nay, quân Yên vẫn chia thành hai phe.
Một phe do lão Yên vương truyền lại, trung thành tuyệt đối với Thẩm Tịch Ngọc; phe còn lại thuộc quyền Yến Nguyệt.
Nội bộ lục đục suốt nhiều năm, chẳng qua là người ngoài không biết mà thôi.
Có thể nói, hắn và Yến Nguyệt, trên thực tế chính là những kẻ thù âm thầm đề phòng lẫn nhau.
Thẩm Tịch Ngọc không ngại việc Yến Nguyệt can thiệp vào một số chuyện, nhưng nàng ta không nên, tuyệt đối không nên xen vào chuyện ai là người hắn yêu, ai là người hắn hận.
Lại càng không nên lợi dụng ơn nghĩa báo đáp, đem chủ ý nhắm vào Tống Nguyên.
Nàng ta đã quá lạm quyền.
Yến Nguyệt tức giận bỏ đi.
Thẩm Tịch Ngọc đứng trên bậc thềm cao, một lúc sau, cúi mắt nhìn chằm chằm vết thương trên mu bàn tay, chìm vào suy tư.
Đêm xuống, mưa bắt đầu rơi.
Thẩm Tịch Ngọc vốn ngủ ít, từ khi lên ngôi vua, đêm nào hắn cũng mở toang cửa cung.
Thành quách rộng lớn và tĩnh lặng như một vực sâu thăm thẳm u tối, một khi đã chìm xuống sẽ không bao giờ có thể thoát ra được.
Đêm nay không ngủ được, Thẩm Tịch Ngọc dứt khoát không ngủ nữa.
Hắn ngồi thẫn thờ trên ngai vàng, nhìn mưa lạnh giá, bỗng dưng nhớ về những ngày tháng ở Tống phủ.
Lúc ấy cũng lạnh.
Mưa rơi, hắn đứng ngoài hiên canh gác.
Tống Nguyên sẽ hé mở một khe cửa sổ, đưa cho hắn chiếc áo tơi, đồng thời đặt vào tay hắn một tách trà nóng, đỏ mặt nói: "Ta thích mưa, muốn ngắm thêm một lúc nữa."
Lâu dần, Thẩm Tịch Ngọc lá gan cũng lớn hơn, dám thầm đoán rằng nàng không thích mưa, cũng không muốn ngắm mưa.
Nàng có lẽ là... thích một người.
Có Tống Nguyên ở bên, đêm mưa lạnh lẽo dường như không còn lạnh lẽo nữa.
Nhưng sau đó, chỉ một câu nói của Tống Nguyên đã đem đoạn tình nghĩa ấy cắt đứt sạch sẽ.
Đêm mưa lạnh giá, hơi nước len lỏi qua khe cửa sổ, vết thương cũ bắt đầu nhức nhối từng cơn.
Một phần vết thương là do chiến trận để lại; phần còn lại là do hắn bị đánh khi trốn khỏi vương đô năm xưa.
Lũ người năm ấy ra tay tàn độc, chính là muốn lấy mạng hắn.
Giữa lúc sinh tử suy tàn, hắn nghe thấy tỳ nữ của Tống Nguyên ném những món đồ hắn tặng cho nàng vào mặt hắn, mắng nhiếc:
"Tiểu thư chê ngươi bẩn thỉu nên những thứ ngươi từng chạm vào, tiểu thư nhà ta đều không muốn nữa."
Tất cả những món đồ hắn tặng cho Tống Nguyên đều bị ném vào bùn lầy cống rãnh, chỉ duy nhất chiếc hộp kẹo nhỏ bé kia là không thấy đâu.
Thẩm Tịch Ngọc biết rõ là mình bẩn thỉu.
Thân phận thấp hèn, không xứng với Tống Nguyên.
Một người vất vả lắm mới bò lên được vách núi, tắm mình trong ánh sáng, bỗng chốc người giật dây đá vào ngươi một cái, nhìn ngươi rơi xuống vực thẳm một lần nữa, cười nhạo ngươi si mê vọng tưởng.
Tuyệt vọng tột cùng, oán hận sẽ nảy sinh.
Qua bao năm tháng nung nấu, hận thù bóp méo sẽ dần hình thành.
Thẩm Tịch Ngọc tự biết hắn là dòi bọ thối rữa, hèn mọn vô sỉ, bẩn thỉu thấp kém.
Nhưng nếu người đứng trên vách núi bị dí dao vào cổ, buộc phải làm như vậy thì sao?
Suy nghĩ bỗng dưng dừng lại, thay vào đó là nỗi đau nhói trong lòng, như nuốt phải độc dược, độc tính lan tỏa dai dẳng, chỉ cần là hắn tỉnh táo sẽ khiến hắn không thể yên lòng.
Thẩm Tịch Ngọc từ từ nhắm mắt, ngửa cổ, nhíu mày.
Khoảng thời gian ngắn ngủi bên Tống Nguyên là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời hắn, nhìn nàng hao hết tâm tư lấy lòng hắn, hắn cảm thấy sảng khoái như đã trả được mối thù lớn.
Sau khi nàng biến mất, hắn lại bắt đầu chìm trong nỗi đau khổ và dằn vặt không thể nguôi ngoai.
Giống như uống rượu độc để giải cơn khát, dùng để hình dung hắn lại càng thích hợp hơn.
Thẩm Tịch Ngọc gõ nhẹ lên bàn, tiếng gõ giòn vang phát ra từ chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay.
Một lát sau, một nam nhân mặc đồ đen xuất hiện trong màn mưa.
Lý Hằng Trung bước ra ngoài, thì thầm với người đó vài câu, rồi quay lại lau mồ hôi trên trán, nói: "Bệ hạ, đã điều tra xong."
Hắn ta tiến đến bên cạnh Thẩm Tịch Ngọc, cúi người xuống, ghé tai thì thầm.
Thẩm Tịch Ngọc vốn đang nhắm chặt đôi mắt, bỗng chốc mở to, những gân xanh trên cổ nổi lên cuồn cuộn.
Sắc mặt hắn trắng bệch, rồi chuyển sang xám xịt như một cành cây khô héo không còn chút sức sống.
Lớp giấy mỏng manh cuối cùng đã bị xé toạc.
Lộ ra sự thật mà bấy lâu nay hắn đã đoán trước.
Hắn không thể không bấu chặt lấy chén trà, để che giấu đi cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng.
"Đều lui xuống đi, ta muốn ở một mình."
Sau một lúc, Thẩm Tịch Ngọc cất tiếng khàn khàn ra lệnh.
Ngay cả cách tự xưng cũng quên mất, Lý Hằng Trung thở dài thườn thượt, liếc mắt nhìn mọi người rồi khép cửa điện lại.
Mưa bên ngoài lại lớn hơn một chút, đập mạnh vào lá chuối.
Thẩm Tịch Ngọc cúi đầu, lặng lẽ ngồi một mình ở đó.
Hắn chỉ cảm thấy âm thanh đó giống như đang tra tấn hắn vậy.
Từng giọt, từng giọt như đòn tra tấn tàn khốc giáng xuống tâm can Thẩm Tịch Ngọc, rỉa sâu vào trái tim tan nát, phơi bày sự đen tối và nhơ nhớp ẩn sâu bên trong.
Tống Nguyên từng nói đùa rằng nàng là người có tình cảm lâu dài, khi thích thứ gì đó nàng sẽ giữ nó bên mình thật lâu, khiến ký ức về hộp kẹo cháy xém lại ùa về trong tâm trí Thẩm Tịch Ngọc.
Dù cho ngày mai hắn có hối hận, dù cho hắn có khắc cho nàng một chiếc hộp mới bằng đôi tay nhuốm m.áu, liệu có thể hàn gắn vết thương lòng đã rạn nứt sao?
Sai lầm đã gây ra rồi, không thể nào sửa chữa được.
Một chuyện lại một chuyện nối tiếp nhau, đều là hắn nợ Tống Nguyên lời xin lỗi.
Đó là sự tình nguyện của hắn, nhưng hắn đã gieo thêm muối vào vết thương đang rỉ m.áu của Tống Nguyên trong lúc nàng đang chìm trong bể khổ.
Hắn đã sai lầm triệt để rồi.
Kẻ đáng ch*t không phải Tống Nguyên, mà chính là hắn.
Thẩm Tịch Ngọc rùng mình, cơn lạnh thấu xương len lỏi khắp cơ thể.
Bỗng dưng, tiếng ho vang vọng trong căn phòng, xé tan bầu không khí tĩnh lặng nơi đây, sau vài hồi ho dữ dội, hắn gục xuống nôn ra một hộc m.áu tươi.
...
10
Khi ta mở mắt ra, màn đêm vẫn đang bao trùm bên ngoài.
Sự lạnh lẽo toát ra từ gối chăn, ta ngồi dậy trên giường, nhìn quanh quất nhưng không thấy Thẩm Tịch Ngọc đâu cả.
Mưa rơi tầm tã ngoài trời, gió rít từng cơn, cuốn theo những giọt mưa đập vào khung cửa sổ, đồm độp ầm ĩ không dứt.
Những lời thì thầm theo tiếng gió lọt vào tai ta.
"... Bệ hạ vẫn đang đứng ngoài trời, Lý công công cầm ô che cho đã bị đá một cước, ngài ấy bảo ông ấy cút đi."
"Mưa to gió lớn thế này, đêm nay không thể yên ổn được, hay là bảo tiểu nương nương ra khuyên bệ hạ đi?"
"Suỵt... Bệ hạ đã quyết định dầm mưa suốt đêm ngoài trời, không được quấy rầy tiểu nương nương đâu."
"Nghe nói vừa nãy ngài ấy còn nôn ra m.áu nữa, dày vò như vậy làm sao chịu nổi đây."
Ai nôn ra m.áu?
Thẩm Tịch Ngọc sao?
Bóng tối bao trùm, không nhìn thấy được gì cả.
Ta đứng dậy, đôi chân trần bước qua đại điện trải thảm êm ái, lúc tiến đến cửa, ta dùng sức kéo mở.
Cửa gỗ khẽ cọt kẹt, mưa rào và sương mù ùa vào, vẽ nên bức tranh mông lung giữa trời đất.
Ánh sáng lờ mờ xuyên qua màn đêm, cách đó không xa là một người cao gầy đang đứng.
Ta đứng ở cửa, hướng mặt về phía gió nhìn về phía hắn.
Người nọ như cảm nhận được gì đó, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía ta qua màn mưa.
Từng giọt mưa rơi xuống mái hiên như những hạt ngọc vỡ trên đĩa, tạo nên âm thanh du dương duy nhất trong đêm tối.
Cung nhân quỳ rạp xuống đất, lặng ngắt như tờ.
Hắn vẫn không nhúc nhích, đứng bất động ở đó như một tảng đá.
Rồi, hòn đá ấy chợt chuyển động, sải bước về phía ta.
Sương mù tan dần, hé lộ đôi lông mày lạnh lùng, đôi môi mỏng, và... bộ râu rậm rạp của hắn.
Thẩm Tịch Ngọc cả người ướt đẫm, mái tóc đen nhánh dính chặt vào mặt và cổ, trông tiều tụy vô cùng.
"Sao ngài không vào?" Ta ngước cổ hỏi, trong lòng mang đầy lo âu.
Áo choàng của hắn lê trên sàn nhà, để lại vệt nước thật dài.
Thẩm Tịch Ngọc đứng im ở cửa, không dám tiến thêm một bước nào nữa, chỉ dùng đôi mắt đượm buồn nhìn ta chằm chằm.
Hồi lâu sau, giọng nói nặng trĩu của hắn vang lên: "Nguyên Nguyên, ta xin lỗi."
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt ta liền trắng bệch.
Hắn đã biết tất cả rồi.
Cảm giác ấy như lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu bấy lâu nay bỗng chốc rơi xuống, đâm ta nát bươn.
Ta lùi một bước, cúi đầu xuống siết chặt tay.
Cái lạnh thấu xương len lỏi khắp cơ thể, thấm sâu vào tận tâm can ta.
Sau một lúc, ta van nài khe khẽ: "Thẩm Tịch Ngọc, ngài đừng ruồng bỏ thiếp..."
Thẩm Tịch Ngọc quỳ thụp xuống đất, nâng mặt ta lên, buộc ta nhìn vào mắt hắn.
Hắn nhíu mày, hốc mắt đỏ hoe: "Nguyên Nguyên, nàng nói gì vậy?"
Ta dồn hết can đảm mà thốt lên: "Thiếp không còn sạch sẽ nữa... chưa nói với ngài, thiếp xin lỗi."
Câu nói ấy như ngàn nhát dao cắt xẻo tâm hồn ta, ta không biết mình đã thốt ra bằng cách nào nữa, chỉ cảm thấy mặt nóng hừng hực như bị tát một cái.
Cái tát ấy, lại như giáng thẳng vào mặt Thẩm Tịch Ngọc.
Hắn bỗng bật khóc, ôm lấy má ta, hồi lâu mới nghẹn ngào thốt ra một câu:
"Nguyên Nguyên, không phải lỗi của nàng."
Hắn nói năng lộn xộn, luống cuống tay chân vuốt ve mái tóc rối bời của ta, "Nàng không hề bẩn, nàng không hề làm sai điều gì cả. Được ở bên nàng, là ta trèo cao rồi."
Ta rưng rưng, bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng có cơ hội tuôn trào: "Nhưng ngài đốt cháy hộp kẹo của ta, ngài nói chỉ cho ta một cơ hội, ta lại lừa dối ngài."
Nỗi đau đớn hiện rõ trong mắt Thẩm Tịch Ngọc, hắn nâng tay ta đặt lên má mình, "Nguyên Nguyên, nàng đánh ta đi... đánh chết ta đi... Thẩm Nhị chỉ là một tên đầy tớ chăn ngựa, ngu ngốc, còn phạm sai lầm, nàng hãy đánh thật mạnh vào..."
Từ sau khi gặp lại Thẩm Tịch Ngọc, ngày ngày ta sống trong lo âu, nơm nớp sợ hãi bị hắn phát hiện.
Nếu hắn biết được sự thật và đuổi ta đi thì phải làm sao?
Sẽ sỉ nhục ta một cách tàn nhẫn thì nên làm gì đây?
Liệu hắn có coi đứa trẻ trong bụng ta là đứa con hoang hay không?
Giấc mơ kinh hoàng ấy đêm nào cũng ám ảnh ta, ngay cả ta cũng không biết bản thân có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Ta ôm lấy cổ Thẩm Tịch Ngọc, bật khóc nức nở: "Thẩm Nhị, mấy năm nay, muội sợ lắm..."
"Xin lỗi, Nguyên Nguyên... Xin lỗi..." Giọng hắn nghẹn ngào, vang lên như tiếng gào thét của một con thú hoang, "Ta là kẻ khốn kiếp, ta không bảo vệ được Nguyên Nguyên."
Gió cuốn theo hơi lạnh thổi qua mái tóc ướt đẫm, ta ho khan một tiếng.
Thẩm Tịch Ngọc bỗng giật mình, lảo đảo ôm ta đứng dậy, vội vã ra lệnh: "Lý Hằng Trung, đun nước nóng đến đây!"
Thân thể ta ướt đẫm, dựa vào người Thẩm Tịch Ngọc run rẩy vì rét buốt.
Chàng không nói lời nào, cởi bỏ y phục, lấy chăn quấn quanh ta, rồi nâng bàn chân ta đặt vào lòng.
Khi Lý Hằng Trung tiến vào, hắn ta chỉ thấy Thẩm Tịch Ngọc đang nhếch nhác quỳ gối trên mặt đất, liền sốt ruột chạy tới: "Bệ hạ! Sao ngài lại hành xử như vậy?"
Hắn ta cúi người đỡ Thẩm Tịch Ngọc dậy, nhưng chàng đã đẩy người nọ ra: "Cút! Nước nóng đâu!"
Chẳng mấy chốc, thùng nước nóng đầy ắp đã được đưa vào. Thẩm Tịch Ngọc đuổi hết mọi người đi và đích thân bế ta xuống bồn tắm.
Cảm giác giá lạnh dần tan biến, nhưng Thẩm Tịch Ngọc vẫn không buông tay.
Chàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc và làn da ta, chỉ sợ làm tổn thương ta.
Đôi mắt ta sưng đỏ, đưa tay chạm lên vai Thẩm Tịch Ngọc, vết sẹo ghê rợn và kinh hoàng luôn ám ảnh tâm trí ta.
"Vết sẹo này do đâu mà có vậy ạ?"
Thẩm Tịch Ngọc nắm lấy đầu ngón tay ta, dịu dàng hôn lên: "Đừng hỏi nữa, Nguyên Nguyên, mọi chuyện đều đã qua hết rồi."
Chàng lau khô người cho ta rồi đặt ta lên giường: "Từ nay về sau, ta sẽ luôn bên cạnh bảo vệ nàng, nàng không được đi đâu cả."
Có chàng ở bên, tâm trí hoảng loạn của ta dần dần bình tâm trở lại.
Ta kéo Thẩm Tịch Ngọc lại gần, hai má ửng đỏ, e ấp nói: "Chàng lại đây, thiếp có chuyện muốn nói với chàng."
"Chuyện gì vậy?" Chàng cúi đầu, áp sát vào ta, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau.
"Đứa bé... là của chàng đó."
Đồng tử của Thẩm Tịch Ngọc run rẩy giống như một khối đá rắn chắc.
Chàng chậm rãi thổi vào má ta, ngơ ngác rồi lại ngây ngốc, niềm vui trong mắt chàng như nước suối phun trào.
“Nguyên Nguyên, Thẩm Nhị có đức độ tài năng gì, đáng giá để nàng chờ đợi như vậy.”
Chàng tiến tới và hôn ta say đắm.
Rào cản biến mất và sự thân mật phát triển.
Bên trong trướng rủ, hơi nóng dần dần lan tỏa. Đến khoảnh khắc cuối cùng, Thẩm Tịch Ngọc đột ngột dừng lại, cúi đầu gục lên bờ vai ta mà khẽ thở dài, "Nguyên Nguyên, ngủ đi."
Hai mắt ta mơ màng, thấy trong đáy mắt chàng còn sót lại dục vọng chưa tan, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo chàng: "Thiếp không sao cả..."
Sắc mặt Thẩm Tịch Ngọc bỗng chốc căng lên, trán nổi đầy gân xanh, một lát sau chàng khẽ rên một tiếng đau đớn, đè chặt lấy cổ tay ta.
"Nguyên Nguyên, nàng không hề vì bất hạnh mà thấp kém hơn người, cho nên không cần dùng điều này để lấy lòng ta."
Tính toán trong lòng bị vạch trần, ta bỗng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.
Lúng túng mãi, ta vội vã đến mức đỏ bừng cả mặt.
Thẩm Tịch Ngọc nhìn thấu đáy lòng ta, lại cúi xuống hôn ta lần nữa, "Nhưng nếu Nguyên Nguyên thực sự muốn, vi phu nếu từ chối sẽ là không tôn trọng rồi."
Giấc ngủ này, ta ngủ thẳng đến tận trưa.
Vừa mở mắt ra đã thấy Thẩm Tịch Ngọc vẫn đang say ngủ bên gối ta.
Lờ mờ nhớ lại ngày lễ hội hoa năm ấy, ta đã lấy khăn tay hẹn ước ra chơi.
Thẩm Tịch Ngọc đi theo sau, thừa dịp chàng không chú ý, ta lén lút lấy khăn tay đến miếu nhân duyên cầu một chiếc túi thơm.
Nghe đồn rằng lén lút đặt dưới gối của người nam nhân ta thầm thương trộm nhớ, sau này chàng sẽ trở thành người chung gối của ta.
Lúc bị Thẩm Tịch Ngọc tìm thấy, chàng lạnh mặt bế ta về xe ngựa, mấy tháng liền không cho phép ta ra khỏi phủ nữa.
Về sau, ta trèo cửa sổ nhét chiếc túi thơm vào dưới gối Thẩm Tịch Ngọc, không biết chàng có còn giữ hay không.
Thẩm Tịch Ngọc nhắm mắt, khẽ hừ một tiếng: "Nguyên Nguyên, tối qua tay nàng không mỏi sao?"
Mặt ta bỗng chốc đã nhiễm một tầng mây đỏ, "Chàng nên lên triều rồi đó ạ."
"Bệ hạ, ngự y đến chẩn mạch cho tiểu nương nương." Có người cách một cánh cửa sổ nhẹ nhàng gọi.
Thẩm Tịch Ngọc khẽ cử động mi, mở mắt ra, bốn mắt chúng ta đối diện nhau.
Chàng hôn ta, chôn đầu vào hõm cổ ta, xoa xoa bụng ta, "Nó đá nàng chưa?"
"Mới ba tháng, còn nhỏ lắm đó."
Thẩm Tịch Ngọc nằm cùng ta thêm một lúc mới mặc y phục đứng dậy rồi gọi ngự ý tiến vào.
Cách một tấm màng mỏng, có người đặt tay lên cổ tay ta, chẩn đoán hồi lâu lại thốt ra giọng nói nặng nề:
"Tâu bệ hạ, giờ đây tiểu nương nương đã mang thai ba tháng, thân mình lại gầy yếu hơn người thường ba phần, e là do lâu ngày kinh sợ, tâm trạng hao tổn mà thành."
"Làm thế nào để tẩm bổ? Ăn uống thế nào?" Thẩm Tịch Ngọc hối hận không thôi, "Tối qua trẫm còn cùng nàng..."
Mặt ta nóng bừng, rõ ràng tối qua ta chẳng nếm được vị ngọt ngào gì, đều là Thẩm Tịch Ngọc nếm được, nói cái này làm gì kia chứ…
Ngự y ho nhẹ một tiếng, "Cái đó thì không sao. Phải tránh lao tâm tổn sức, bằng không thai nhi trong bụng... sẽ giữ không nổi."
Ta sớm đã có sự chuẩn bị trong lòng.
Xóc nảy mấy ngày, thể xác và tinh thần đều rả rời, đứa trẻ có thể bình an vô sự ở trong bụng ta đã là may mắn vạn phần rồi.
Thẩm Tịch Ngọc im lặng hồi lâu, lại nói: "Vạn sự đảm bảo nàng bình an vô sự là được, những thứ khác đều không quan trọng."
"Cựu thần đã biết."