7
Ba tháng sau.
Hôm đó là một ngày ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, ta mang theo miếng dưa đã cắt thành từng miếng đứng dưới mái hiên, nhìn Sở Ký Châu xách thùng đi tới đi lui trong sân.
Bây giờ chúng ta đã định cư ở một trấn nhỏ xa xôi, một nơi có non xanh nước biếc, ba mặt có núi bao quanh, mặt còn lại là nước, có trữ lượng dồi dào và cách xa loạn lạc.
Người lai vãng đến đây không nhiều, cũng không liên kết với bên ngoài cho lắm.
Lúc đó, cha ta đã cho hơn phân nửa tôi tớ nghỉ việc, chỉ để lại một số thị vệ đi theo.
Sở Ký Châu là một trong số đó.
Hắn nguyên là tùy tùng bên người cha ta, sống ở sân trước, lần này trong nhà phải lánh nạn, hắn cũng là người bận rộn trước sau góp rất nhiều công sức.
“Này, huynh ăn chút dưa đi”. Ta vẫy tay với hắn, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Kể từ khi nhớ lại chuyện cũ, ta đã trở lại với con người u ám và rụt rè trước đây.
Mỗi khi có một nam nhân xa lạ đến gần, ta liền giống như chim sợ cành cong, toàn thân sẽ lạnh lẽo đến phát run.
Sở Ký Châu là người duy nhất có thể nói chuyện với ta.
Vóc người hắn cao lớn, khuôn mặt mịn màng trắng nõn toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Ban đầu ta sợ hắn cực kỳ, sẽ nhiều lần khóc lóc la hét bảo cha đánh đuổi hắn đi.
Cho đến một buổi chiều nọ, hắn đi ngang qua cửa sổ.
Sau đó, một hộp kẹo nhỏ xinh được đặt trên bậu cửa sổ.
Ta từ từ nhặt nó lên, khám phá hồi lâu lại cảm thấy yêu thích không muốn buông tay.
Từ đó về sau, ta rất sẵn lòng nói chuyện với Sở Ký Châu.
Sở Ký Châu đặt thùng nước xuống, đi tới giếng lấy nước lau rửa sạch sẽ mới quay lại nhận miếng dưa từ tay ta, cười nói: “Cảm ơn tiểu thư”.
Dưới ánh nắng, những bọt nước trắng xóa trượt xuống chiếc cổ thon gọn rồi dần thấm vào vạt áo hắn.
Ta không khỏi thất thần, lại chợt nhớ tới nhiều năm trước Thẩm Tịch Ngọc cũng chính là như thế này, dịu dàng mà chói mắt.
Di nương đi ngang qua hành lang, cười cười mà trêu ghẹo: “Lang tài nữ mạo, trời sinh một đôi đấy nha".
Lời này dừng lại ở bên tai người khác chính là một câu nói đùa.
Nhưng khi nó rơi vào tai ta lại giống như lưỡi dao.
Toàn thân ta như rơi vào hầm băng, ta đứng phắt dậy, sắc mặt tái nhợt mà lùi lại một bước.
Sở Ký Châu nhận ra cảm xúc của ta không ổn, hắn liền dừng động tác lại, vẻ mặt lo lắng: “Tiểu thư…”.
Ta hoảng sợ lắc đầu, lùi vào phòng: “Ta… ta mệt, ta đi nghỉ trước”.
Đêm đó, ta lại bắt đầu gặp ác mộng.
Ta mơ thấy vào một ngày mưa, xe ngựa của Vương công tử bị kẹt trong bùn, hắn nho nhã lễ độ mở rèm nói: “Tống tiểu thư, cô có thể nhờ người đánh xe nhà cô giúp đỡ chúng ta một chút được không?”.
Sau đó cảnh tượng lại thay đổi, đầu và thân của người đánh xe bị tách ra, Vương công tử nở một nụ cười tàn độc xông vào trong xe, bịt miệng ta lại.
Sau đó, khi ta mở mắt ra, ta thấy mẹ đang ôm ta gào khóc.
Những ngôi sao đêm đó sáng rực cả bầu trời nhưng lại không thể xua tan được bóng tối.
Ta khóc lóc thảm thiết và gọi tên Thẩm Tịch Ngọc.
"Nguyên Nguyên...".
Những tiếng gào to nối tiếp nhau kéo ta ra khỏi bóng tối.
Ta thở hổn hển mở mắt ra, ánh đèn ấm áp xua tan cơn ác mộng, mẹ ta giấu mình trong bóng tối, ôm chặt ta vào lòng, đôi mắt bà đã đỏ hoe.
Bà xót xa mà sờ vào trán ta, "Vốn dĩ ta còn tưởng rằng Thẩm Tịch Ngọc vẫn nhớ tình bạn cũ mà đối xử tốt với con, là do chúng ta nghĩ quá tốt rồi, từ nay về sau Nguyên Nguyên sẽ ở cùng mẹ, không đi đâu nữa cả".
Như một chú chim non bị thương, ta núp dưới cánh của bà, nghẹn ngào gật đầu.
Do bị ác mộng quấy rầy, ta cứ nằm triền miên trên giường bệnh và ngày một hao mòn.
Khi ngồi trước gương, người được phản chiếu trong đó có đôi mắt trũng sâu, đờ đẫn vô hồn.
Cho dù mẹ ta có kiên nhẫn tô mày trang điểm, nó vẫn không giấu được vẻ hốc hác tiều tụy trên mặt ta.
Ngày hôm đó, cha ta đã đi sang thôn trấn bên cạnh để tìm lang trung.
Chờ đến khi màn đêm buông xuống ông mới trở về, và còn có một người theo sau ông nữa.
"Đại phu, mau cho con gái ta thang thuốc để tẩm bổ đi, gần đây con bé cứ ăn gì thì cũng đều nôn mửa cả".
Vị lang trung kia vậy mà lại rất tức giận, ông liền ném hòm thuốc xuống, sốt ruột đặt tay lên cổ tay ta, tức giận nói: “Mang thai rồi, chuyện này là bình thường thôi mà”.
Mấy người trong phòng lập tức sửng sốt: "Cái gì hả?".
Ông vuốt thẳng tay áo nói: "Là đang mang thai, không nghe thấy sao? Ta sẽ kê cho mấy vị thuốc, uống hết thì quay lại tìm ta".
Nói xong, lang trung nghi hoặc mà đảo qua khuôn mặt của tất cả chúng ta: "Ai là cha?".
Khi ông vừa dứt lời liền có một khoảng im lặng bao vây nơi đây, ta rúc mình vào trong chăn, mắt mở to đầy hoài nghi.
Lang trung hiểu ra điều gì đó, vuốt râu hỏi: "Bỏ hay giữ?”.
"Bỏ". Cha mẹ ta đồng thanh nói.
"Giữ”. Ta nói.
Cha ta tức giận đi vòng quanh phòng: “Sinh, sinh, sinh! Hạt giống của Thẩm Tịch Ngọc hắn, cũng quan trọng như mạng sống của con gái ta sao hả, không được, nhất định phải xóa sạch!”.
Sau đó ta không nói gì nữa, chỉ biết tựa người vào giường mà khóc một mình.
Buổi tối, mẹ bưng cho ta một đĩa bánh trứng chưng cách thủy, đỡ ta tựa lưng vào giường.
"Nguyên Nguyên à, ta biết con không nỡ, nhưng ta cũng là một người mẹ, ta không thể chịu đựng được khi thấy con phải đau khổ".
Nước mắt ta khô cạn, ánh mắt ngóng trông mà nhìn ra bên ngoài.
"Mẹ ơi, rốt cuộc là con đã làm gì sai hả mẹ? Tại sao con không thể ở bên người con yêu vậy chứ?".
Mẹ mím môi, sau một lúc bà mới run giọng nói:
"Con không sai, là lỗi của ta, là ta đã dạy con thành thật lương thiện, dạy con giúp mọi người là điều tốt, con cứu tên súc sinh Vương gia kia, lại bị hủy đi một đời của con. Con nói không muốn Thẩm Tịch Ngọc phải chịu khuất nhục, lấy phải một người không còn trong sạch làm thê tử. Ta và cha con liền tàn nhẫn trục xuất hắn ra khỏi vương đô, là do chính chúng ta đã dạy dỗ con quá tốt, trái lại lại khiến con phải chịu đau khổ rồi”.
Mẹ thổi món bánh trứng nóng hổi rồi đút đến bên miệng ta.
“Nguyên Nguyên à, Thẩm Tịch Ngọc đã trở thành hoàng đế rồi, nhưng con cũng không phải là hoàng hậu danh chính ngôn thuận, đứa nhỏ này sẽ xử lý như thế nào với tư cách là trưởng tử đây?”.
Ta nghĩ đến Yến Nguyệt, nàng ta có dã tâm bừng bừng, nhất định sẽ không bao giờ để đứa nhỏ này khỏe mạnh lớn lên được.
Nếu sinh ra sẽ chỉ làm tăng thêm tai họa không cần thiết mà thôi.
Ta lặng lẽ thở dài, một chút ánh sáng vất vả lắm mới dâng lên trong mắt ta lại lần nữa mờ đi.
Quên đi, chịu đau đớn một chút thì có thể cắt đứt hoàn toàn với hắn rồi.
“Vậy thì phiền đại phu kê một đơn thuốc phá thai vậy”. Ta nhẹ nhàng nói.
Lang trung khẽ thở dài: "Thật đáng tiếc".
Sau khi kê xong đơn thuốc, ông cầm hòm thuốc vội vàng biến mất trong màn đêm.
Cha ta vốn định phái Sở Ký Châu đi sắc thuốc trong đêm, nhưng ta thật sự quá mệt nên đã hoãn lại sang hôm sau.
Kết quả là mới vừa rạng sáng, một nhóm binh lính hùng hổ xông vào sân nhỏ.
Lang trung đêm qua chỉ vào người ta và hét lên: "Quan gia, chính là nàng ta! Người trong tranh chính là nàng ta!".
Tên binh sĩ vội mở một bức tranh đã ố vàng ra, sau khi đã so sánh cẩn thận thì vui mừng hét lên:
“Bệ hạ đã căn dặn phải bắt người sống, trước tiên đưa vào đại lao đánh bốn mươi roi, nếu còn sống thì ngài ấy sẽ đích thân đến thẩm vấn, nếu ch*t thì cuộn chiếu ném vào bãi tha ma".
Ta bị bọn họ thô bạo kéo đi, tinh thần ngây dại: “Xin hỏi các người, bệ hạ là ai…”.
Bọn lính cười khẩy một tiếng: "Yên vương kế vị, trở thành người đứng đầu thiên hạ. Ngươi đã chọc đến ai mà cũng không biết nữa à, không biết là ngươi tội nghiệp hay là thảm thương nữa đây".
Trong lao ngục tối tăm, chỉ có một chiếc đèn nhỏ đi cùng ta.
Ta biết có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm ta trong bóng tối.
Ta có thể nghe thấy mùi bùn tanh hôi ở trước mặt, thỉnh thoảng có tiếng thì thầm to nhỏ của các phạm nhân truyền đến.
Két...
Tiếng cửa gỗ mở ra chợt vang lên, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
"Tống tiểu thư, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ nhỉ".
Một cái bóng đen bị chiếc đèn nhỏ kéo ra thật dài, Yến Nguyệt đứng ở ngoài cửa lao.
Nàng ta mặc một chiếc phượng bào rực sáng, thật sự là không hề ăn khớp với mọi thứ nơi đây.
“Nghe nói cô đang mang thai ba tháng”. Nàng ta không để ý đến nền đất bẩn thỉu, chậm rãi ngồi xổm xuống, tầm mắt nàng ta ngang tầm mắt ta, “Tống tiểu thư, nói cho bản cung nghe đi, đứa nhỏ này là của ai?”.
Nếu như ta trả lời sai, cha mẹ ta và tất cả những nô bộc của phủ thái úy e rằng không thể nhìn thấy được ánh mặt trời của ngày mai.
Ta điều hòa nhịp thở, trong tầm mắt nàng ta, ta run run nói: "... Không phải của bệ hạ".
“Cô vừa mới rời bỏ hắn vào ba tháng trước”. Trong ánh mắt Yến Nguyệt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, khiến ta phải kinh hồn bạt vía.
"Chàng là hạ nhân của ta... ta và chàng tâm đầu ý hợp, ba tháng trước chúng ta vừa gặp nhau liền có thai".
"Là Sở Ký Châu sao?."
Cổ họng ta nghẹn lại, ta nhắm mắt lại: "Phải".
Sở Ký Châu đã thừa dịp lúc hỗn loạn mà chạy trốn từ lâu, bởi vậy ta cũng không lo lắng sẽ liên lụy đến hắn.
Yến Nguyệt cười nói: "Ngày mai ta sẽ bảo người đưa đến cho cô một bát thuốc, cô biết nên làm như thế nào rồi nhỉ".
Dù có phải con của Thẩm Tịch Ngọc hay không thì bọn họ cũng không cho ta giữ lại.
Vậy ý tứ của câu hỏi này chỉ có thể là...
Ta đờ đẫn nhìn về phía góc tối u ám kia, có phải Thẩm Tịch Ngọc đang đứng ở nơi đó hay không...
Sau khi nàng ta đi rồi, ta nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ, suốt đêm cũng không dám nhắm mắt, ta sợ khi vừa mở mắt ra, tình cảnh bi thảm bị khi bắt cóc năm đó sẽ lại tái hiện.
Ta lại càng sợ khi ta vừa mở mắt ra, cha mẹ sẽ rời xa ta.
8
Khi trời gần sáng, đột nhiên có người bước vào, hắn giữ hai tay của ta rồi dùng một mảnh vải bịt mắt ta lại.
Ta còn chưa kịp giằng co thì đã bị người nọ đánh bất tỉnh.
Khi lấy lại được ý thức, ta đã ở trên chiếc xe ngựa kêu lộc cộc.
Có người nói chuyện trong bóng tối.
"Khi nào thì mới đánh bốn mươi roi đây? Ca, chúng ta đã đợi mấy ngày rồi, roi da cũng đã ngâm trong dầu đến sáng bóng mà bệ hạ vẫn chưa hạ lệnh, rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy chứ?".
"Thánh ý khó dò. Nghe nói vị bên trong kia đã mang nghiệt chủng của dã nam nhân khác, e rằng chuyến này không phải là để đánh roi, mà là lén lút hành quyết".
Ý thức của ta dần trở nên mơ hồ, ta cố gắng di chuyển cổ tay nhưng lại phát hiện tay chân đã bị trói rất chặt và thậm chí miệng ta cũng bị bịt lại bằng một mảnh vải.
Ta hiểu được ý nghĩ của bọn họ.
Thẩm Tịch Ngọc muốn giết ta.
Chuyện đã đến nước này, ta cũng không còn sức lực để chống cự nữa.
Ch*t rồi thì cũng tốt thôi mà.
Trong thời buổi loạn lạc này làm gì lại không có người chết kia chứ.
Ta chỉ là một người bình thường đã phải chịu nhiều đau khổ, chờ khi ta nằm trong một cái hòm nhỏ được đặt trong lòng đất thì có lẽ ta sẽ không còn phải mệt mỏi nữa.
Nghĩ như vậy, cỗ xe dần dần dừng lại. Ta tưởng mình sẽ ngửi thấy mùi m.áu tanh hoặc mùi hôi thối tanh tưởi của xác chết đang thối rữa.
Nhưng sự thật lại chẳng nghe được gì cả.
Bọn họ khiêng ta trên vai, đi từng bước vững vàng trên một đoạn đường dài, đột nhiên có ánh sáng xuyên qua khe hở của mảnh vải chiếu vào ta.
Sau đó, ta bị ném xuống một nơi mềm mại, cánh cửa gỗ cọt kẹt vài tiếng rồi bốn phía xung quanh lại rơi vào im lặng.
Hình như là ta đã bị ném vào một ngôi nhà.
Ta lẳng lặng ngồi ở đó, không nhìn thấy gì cả.
Cái bụng dưới nhô ra của ta không chịu nổi tư thế cuộn tròn nên ta từ từ duỗi chân ra một chút rồi dựa vào tường để lấy lại sức.
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói lạnh như băng: "Nàng đã đi đâu vậy?".
Giọng nói rất quen thuộc lại gần trong gang tấc.
Ta như là bị sét đánh mà tìm kiếm phương hướng của âm thanh phát ra, vội vàng quay đầu lại.
Thẩm Tịch Ngọc xuất hiện khi nào vậy?
Hay là hắn đã ở đây từ nãy đến giờ?
Tấm vải trước mặt đột nhiên bị xốc lên, cho đến khi thích ứng với ánh sáng, ta mới nhìn thấy Thẩm Tịch Ngọc đang đứng trong ánh sáng rực rỡ, trước mặt có một con rồng vàng năm móng đang cố thủ, ăn vận càng cao quý hơn trước.
Ta ngơ ngác, thậm chí chưa nghĩ ra lý do thoái thác.
Chỉ thấy đôi mắt phượng của hắn tràn ngập sự lạnh lùng, thậm chí còn có cả sự tức giận vì bị bỏ rơi.
Thẩm Tịch Ngọc bước tới, nâng cằm ta lên, xoa xoa đôi môi nứt nẻ của ta: “Nói đi, sau khi nàng bỏ lại ta thì đã chạy đi nơi nào?”.
"Thiếp không biết".
Yến Nguyệt chưa bao giờ nói cho ta biết tên của nơi mà ta sống ẩn dật cả.
Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm căn phòng.
“Nàng luôn miệng nói là tự nguyện hòa thân, chỉ là lừa gạt ta thôi, đúng không?”. Giọng nói của hắn không thể nhẹ nhàng hơn, trong mắt chứa đầy vẻ u ám.
Câu hỏi này của hắn khiến ta á khẩu không trả lời được, sự thật là ta đã bỏ rơi hắn một lần nữa.
Giọng điệu của Thẩm Tịch Ngọc không che giấu nổi được sự thất vọng cùng với nản lòng thoái chí.
“Ta còn tưởng rằng nàng mềm lòng, vẫn còn nhớ đến tình cũ, thậm chí…”. Thẩm Tịch Ngọc cười tự giễu một tiếng: “Là vì thích ta nên mới nguyện ý gả cho ta”.
“Ngài đừng như thế…”. Ta run rẩy nắm lấy áo bào của hắn: “Thiếp thích ngài...”.
“Đủ rồi!”. Thẩm Tịch Ngọc lạnh lùng quát lên, hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại: “Thà rằng nàng từ chối ngay từ đầu còn tốt hơn là bị nàng cho một quả táo ngọt rồi lại bị cho một cái tát”.
Ánh nến trong phòng nhảy múa, phát ra tiếng kêu lách tách.
Thẩm Tịch Ngọc quay lưng về phía ta, hắn ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ở phía xa, bộ quần áo màu vàng nhạt nửa ẩn trong bóng tối càng lộ rõ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt hắn.
Ta đi chân trần bước tới rồi chậm rãi quỳ xuống: "Bệ hạ, tổn hại này không liên quan gì đến người nhà thiếp, thiếp sẵn lòng hy sinh mạng sống của mình, cầu xin ngài hãy buông tha cho bọn họ đi ạ".
Gân xanh trên trán Thẩm Tịch Ngọc giật giật: “Đứng dậy”.
Ta cố chấp cúi đầu xuống, mặc cho hắn xử lý.
“Tống Nguyên”. Giọng nói của Thẩm Tịch Ngọc rất nhẹ: “Nàng cho rằng trẫm muốn báo thù nàng sao, vậy nàng có thể sống sót đến ngày hôm nay sao?”.
Ta ngơ ngác nhìn hắn: "Bệ hạ muốn như thế nào ạ? Ngài muốn tiện thiếp phải phá đứa nhỏ này và tiếp tục hầu hạ ngài sao? Có thể đó ạ".
Thẩm Tịch Ngọc gần như là cắn nát răng hàm, dùng ánh mắt sát nhân nhìn chằm chằm vào ta.
"Tống Nguyên, nàng nghe trẫm nói cho kỹ đây, trẫm mặc kệ đứa nhỏ là con của ai, trẫm cũng không quan tâm đến nàng thích ai, trẫm chỉ hỏi nàng một câu: Bỏ hay là giữ?".
Sau một hồi im lặng, ta thất bại nói: "Giữ ạ".
Thẩm Tịch Ngọc bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, khớp xương trắng bệch.
Hắn nhìn chằm chằm vào màn đêm đen tối, dường như đã hạ quyết tâm vào điều gì đó, hắn quay đầu lại, lông mi cụp xuống.
"Tống Nguyên, đây là cơ hội cuối cùng ta cho nàng, nếu nàng lại lừa dối ta, ta không dám đảm bảo ta sẽ làm ra cái gì nữa đâu".
"Thiếp biết ạ…".
Thẩm Tịch Ngọc đột nhiên đứng dậy, cởi bỏ quần áo.
Ta sợ hãi lùi lại một bước: "Ngài muốn làm gì vậy ạ?".
Biểu cảm này có lẽ đã chọc vào mắt Thẩm Tịch Ngọc, hắn mỉa mai nói: “Chẳng lẽ nàng không biết ý nghĩa của việc ở lại là gì sao?”.
"Thiếp vẫn còn có đứa nhỏ".
“Trẫm không hèn hạ đến thế”, hắn hừ lạnh một tiếng, bế ta lên, ném ta lên giường, “Trẫm cũng chưa đến nỗi có hứng thú với phụ nữ có thai”.
Hắn tự mình nằm ở bên ngoài rồi buông rèm xuống.
Còn ta chỉ biết ngây ngốc ngồi dựa vào tường và nhìn hắn nhắm mắt lại.
“Lại đây, làm ấm giường đi”. Hắn từ từ nhắm hai mắt lại và ra lệnh.
Nhịp tim điên cuồng của ta cũng không vì hắn nhắm mắt lại mà yên tĩnh.
Thẩm Tịch Ngọc nằm cạnh ta, ta vẫn không thể nào kiềm chế được tâm loạn, im lặng hồi lâu, ta chậm rãi kéo chăn qua người, nằm sang bên cạnh.
"Chẳng lẽ cần trẫm dạy nàng cách sưởi ấm giường sao?".
Lời nói lạnh lùng của hắn đã đánh thức ta, lúc này ta nên dán sát vào hắn nhỉ.
Nói là sưởi ấm giường nhưng lúc này bên cạnh Thẩm Tịch Ngọc lại là nơi ấm áp nhất.
Ta dịch chuyển một chút, nhẹ nhàng gối đầu lên cánh tay hắn, rúc vào một khoảng trống bên cạnh hắn vừa đủ để cho ta.
Sau đó, ta cẩn thận đặt tay lên ngực Thẩm Tịch Ngọc, nắm lấy vạt áo hắn.
Đây là cách khiến ta an tâm nhất.
Thẩm Tịch Ngọc không nói gì thêm.
Từ khi lấy lại ký ức, đây là lần đầu tiên ta ngủ bên cạnh Thẩm Tịch Ngọc.
Lần đầu tiên, cơn ác mộng trở nên nhạt nhòa và không còn dấu vết.
Nửa đêm về sáng, ta lờ mờ nhớ ra mình đã khóc, nhưng không còn là sự kinh hoàng như trước nữa mà chỉ đầy đau thương.
Đêm qua, ta mơ hồ gọi tên Thẩm Tịch Ngọc, bỗng có người vỗ nhẹ vào lưng ta, thì thầm lời an ủi, ta lăn qua lăn lại mấy lần mới chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, ta choàng tỉnh dậy trong mơ màng, mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt đen láy của Thẩm Tịch Ngọc.
Hắn lạnh lùng nhìn ta, còn tay ta đang đặt trên bộ ngực trần của hắn, trên đó còn hằn những vết răng, vạt áo đã bị làm cho nhăn nheo.
"Buông ra, trẫm phải vào triều rồi", hắn khàn khàn cất tiếng, giọng mang vẻ thản nhiên không hờn giận.
Mặt ta ửng đỏ, vội vàng rụt tay lại, lúng túng ôm chăn ngồi dậy.
Nhớ lại đêm qua, ta bỗng dưng hoang mang, liệu bản thân ta có thật sự gọi tên Thẩm Tịch Ngọc hay chăng? Người trong mộng thì thầm an ủi ta, rốt cuộc có phải là hắn hay không?
Thẩm Tịch Ngọc quay lưng về phía ta mặc y phục, ta ngẩn người, ngắm nhìn hắn đắm đuối.
Cho đến khi hắn quay lại, chúng ta bốn mắt nhìn nhau.
Ta bỗng nhận ra sự thất thố của bản thân, hai má ửng đỏ.
"Chốc nữa sẽ có người đến xem mạch an thai, đừng đi lung tung". Thẩm Tịch Ngọc thắt nút áo, nhận ra ánh mắt do dự của ta, hắn hỏi: "Nàng muốn nói gì?".
"Đêm qua... Thiếp có khóc không?".
Thẩm Tịch Ngọc cụp mắt, hừ hừ: "Trẫm ngủ say, sao mà biết được".
Ta bỗng bối rối, liền thay đổi chủ đề: "Phụ mẫu, họ có khỏe không...".
"Họ có khỏe hay không hoàn toàn phụ thuộc vào biểu hiện của nàng". Thẩm Tịch Ngọc soi gương chỉnh trang y phục, "Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, họ tự nhiên sẽ bình an, bằng không...".
Hắn cúi người, vội vàng nắm lấy cổ chân mảnh mai của ta kéo lê đi, bàn tay mân mê một cách âm trầm, "Trẫm sẽ nhốt nàng lại, cả đời này đừng hòng gặp lại họ".
Ta sớm đã nhìn thấy sợi xích sắt trên đầu giường, sợ hãi rụt cổ lại.
Mục đích của Thẩm Tịch Ngọc đã đạt được, khóe môi hắn cong lên, buông ta ra và bước ra ngoài.
"Khi nào ngài lại đến nữa ạ?". Ta hỏi một cách rụt rè.
Lông mày và đôi mắt của Thẩm Tịch Ngọc nhuộm một chút vui vẻ, "Mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, hôm khác đi".
Quả nhiên, hắn đã vài ngày không đến.
Ban đêm ta lại bắt đầu ngủ không yên.
Cộng thêm việc ăn uống không nhiều, ta nhanh chóng gầy đi trông thấy.
Ta mệt mỏi dựa vào mép giường, nhìn chằm chằm vào hoa mộc lan đang nở rộ bên ngoài, ngẩn người đếm cánh hoa, đoán Thẩm Tịch Ngọc sẽ đến khi nào, bỗng nhiên có bóng đen phủ xuống phía sau.
“Không ăn không uống không ngủ, nàng muốn làm gì đây?”.
Cơ thể căng thẳng của ta chợt thả lỏng, ta quay lại với nụ cười trên môi: "Ngài đã đến rồi?".
Vẻ mặt hắn đanh lại, khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của ta, cơn giận trong hắn lại bùng lên. "Phải khiến trẫm tức giận đến ch*t thì nàng mới hả lòng hả dạ à? Sao cứ xa người là lại cáu kỉnh như thế? Có biết nàng còn có con cái không vậy?".
Nỗi uất hận dâng trào, ta lao về phía hắn với thân hình nặng nề, kéo cơ thể cứng ngắc của hắn lại gần mình, "Đừng mắng thiếp nữa mà, để thiếp ngủ một lát...".
Chưa kịp nói xong, người đã hôn mê bất tỉnh.