Kim Thoa Tiếu

Chương 2


4 tuần


4

Hôm nay ta thức dậy rất sớm và ăn mặc trang điểm rất lộng lẫy.

Lúc ta đi ra ngoài, Thẩm Tịch Ngọc đã đứng ở bên ngoài từ lâu, khi nhìn thấy trang phục của ta, mặt hắn không biến sắc nhưng lại nhìn rất lâu.

Xe ngựa từ xa chạy đến, rèm xe màu hoa lan buông xuống rất dày, một lúc sau, xe ngựa dừng lại trước mặt mọi người.

Một đôi tay từ bên trong vươn ra, vén rèm ra hai bên, lộ ra một khuôn mặt anh khí bức người.

Ta ngây ngẩn cả người.

Yến Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc quần áo cưỡi ngựa bó chặt tay áo, mắt phượng, thắt lưng thon thả như cành liễu, chân tay săn chắc, tư thế oai hùng hiên ngang.

Thực sự... rất đẹp trai.

Vẻ mặt Thẩm Tịch Ngọc dịu đi đôi chút: “Sao nàng lại không cưỡi ngựa?”.

“Để nó nghỉ ngơi một chút”. Phu nhân nhảy xuống khỏi xe ngựa, bước nhanh về phía ta, không chút kiêng dè quan sát ta vài lần: “Nạp thiếp à?”.

“Ừm”. Thẩm Tịch Ngọc cũng không hề phản bác.

Phu nhân cẩn thận đi quanh ta một vòng: “Ngươi thích loại này à?”.

Chỉ là trên mặt vẫn còn thiếu chữ "Bụi phấn thô tục tầm thường" mà thôi.

"Ở khắp mọi nơi đều có những bông hoa mỏng manh mềm mại như thế này, chờ khi đánh hạ được vương đô, ngươi muốn bao nhiêu cũng có thể có thôi".

Thẩm Tịch Ngọc khẽ cười một tiếng, từ chối đánh giá, ngược lại bảo ta đi về trước.

Nhìn thấy bọn họ tiến vào lều, ta tìm một chỗ ẩn náu ở trong góc rồi lắng nghe.

“Trong thời gian ba tháng, binh mã do Ung vương phái đến sẽ tiến thẳng đến ngoài thành của vương đô, đến lúc đó chúng ta sẽ hợp sức tấn công, vương đô nhất định sẽ bị đánh bại”.

Giọng nói trong trẻo của Yến Nguyệt cực kỳ mang tính biểu tượng.

"Thẩm Tịch Ngọc, ngươi rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy? Trước đó mấy tháng rõ ràng là ngươi có thể chiếm được vương đô, nhưng thế nào cũng đòi phải hòa thân. Sao nào, thù hận với Tống gia nhất định phải báo đấy à?".

“Không báo không được”. Thẩm Tịch Ngọc gằn từng chữ một: “Ta muốn nàng phải trả lại hết thảy nhục nhã của ngày đó”.

"Thật sự là, ai có thể ngờ rằng Tống tiểu thư lại ra tay tàn nhẫn đến như vậy chứ". Yến Nguyệt thở dài: "Nếu ta không nhặt ngươi về thì e là cái mạng của ngươi cũng đã mất rồi".

Càng nghe ta lại càng khiếp sợ, năm đó rốt cuộc cha ta đã làm cái quái gì với người ta vậy chứ?

Còn muốn lấy cả mạng của hắn!

Khó trách khắp người hắn toàn là vết sẹo, khi ta chạm vào hắn, dưới ánh mắt Thẩm Tịch Ngọc có một lớp bóng tối không thể nhìn rõ được.

Thẩm Tịch Ngọc thậm chí còn lầm tưởng rằng đó là do ta gây ra.

Cách đó không xa vang lên tiếng chân của quân phòng bị đang giẫm lên cành khô.

Ta không dám ở lại lâu hơn nên vội vàng chạy về doanh trướng.

Thẩm Tịch Ngọc chắc chắn đã hiểu lầm điều gì đó rồi, nhưng mà ta nên giải thích thế nào đây?

Ta đã suy nghĩ rất lâu nhưng cũng chẳng thể nói được điều gì cả.

Ra sức giải thích sẽ chỉ xát muối vào vết thương của Thẩm Tịch Ngọc mà thôi.

Trước khi rời khỏi vương đô, quân vương đã từng thành khẩn nói:

"Tống tiểu thư, đây chính là cái gọi là phần mộ anh hùng, thôn quê hiền hòa, cô vì dân chúng hiến dâng cuộc đời của mình thì không có gì là đáng xấu hổ cả. Chỉ cần cô có thể ngăn chặn được quân Yên, trẫm đảm bảo nhiều đời nhà cô đều sẽ vinh hoa phú quý".

Nếu ta không hiến thân thì sao?

Mỹ nhân kế cũng gọi là kế.

Lỡ như Thẩm Tịch Ngọc vẫn còn nhớ đến ta một chút thì sao?

Sau khi thức đến tận đêm khuya, Thẩm Tịch Ngọc đã trở lại với một phong thư trên tay.

Ta đã biết rõ tại sao hắn hận ta, cho nên, dù chỉ là một cử động nhỏ ta cũng không dám.

Thẩm Tịch Ngọc kỳ quái liếc nhìn ta rồi mới nói:

"Mở nó ra đọc đi".

Khi ta nhận được nó mới biết đó là thư nhà mà di nương gửi tới.

Ta mở bức thư dưới sự giám sát của Thẩm Tịch Ngọc.

“Tiểu thư ơi, đạo làm thiếp quyết định ở một từ [搔 gãi], dùng tay chải tóc và cử động đầy quyến rũ là điều cơ bản, trên giường phải thả lỏng. Hình minh họa như sau...".

Trong phòng chợt yên tĩnh, hơi thở nhẹ nhàng của Thẩm Tịch Ngọc càng thêm nặng nề hơn.

Ta dường như đã bị nấu chín kỹ từ trong ra ngoài, toàn thân đều cảm thấy khô nóng.

Nếu ta biết lời mở đầu chính là bức vẽ bí mật được di nương ta cất giấu thì ta thà rằng đem đốt nó đi cho rồi.

“Về phần làm sao chọc giận chủ mẫu, tán tỉnh trực tiếp và liếc mắt đưa tình với gia chủ là kế dở, cùng gia chủ chuyện trò vui vẻ, ám chỉ cô cùng gia chủ cầm sắt hòa minh là kế sách hay nhất, mà mẫu thân cô đối với ta không tệ cho nên ta cũng chưa bao giờ dùng đến mấy thứ này”.

“Về việc sủng thiếp diệt thê, tiểu thư phải chăm chỉ nghiên cứu điều thứ nhất, đợi đến khi mang thai con nối dõi mới có thể thực hiện được”.

Lúc vừa đọc xong ta cũng không dám cử động gì nữa.

Thẩm Tịch Ngọc ngồi phía sau lưng ta, ánh mắt rơi vào trên mặt ta, vừa nóng bỏng lại vừa mờ mịt.

“Loạn quá rồi”. Hắn khẽ quát một tiếng, giọng điệu ngạo mạn nhưng từng câu đều khiến lòng ta run rẩy.

Ta nuốt nước bọt, cúi đầu đứng dậy, “Đêm đã khuya… nên… nên…”.

Thẩm Tịch Ngọc đột nhiên ôm lấy ta, ném ta xuống giường.

Ta cũng theo đó mà mạnh mẽ ôm lấy cổ hắn, nhân cơ hội nói: “Tịch Ngọc ca, muội vẫn luôn rất thích huynh”.

Đây là lần đầu tiên ta lớn mật thẳng thắn nói ra loại chuyện như thế này, đầu lưỡi ta suýt nữa đã bị líu lại.

Sắc mặt Thẩm Tịch Ngọc cứng đờ, bóp lấy cằm của ta, lạnh lùng nói: "Lặp lại lần nữa?".

"Trong ngần ấy năm, thiếp vẫn chưa bao giờ quên ngài, lần này hòa thân là do thiếp tự nguyện".

Trong mắt Thẩm Tịch Ngọc tràn ngập sắc đen nồng đậm, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi ta, mỉa mai nói:

"Năm đó là tiểu thư chính miệng nói thân phận mã phu như ta là thấp hèn, không xứng với nàng, hiện tại lại xứng đôi rồi sao?".

Ta vắt hết óc, rưng rưng vài giọt nước mắt: “Là thiếp có nỗi khổ trong lòng... nếu lúc đó có thể, thiếp bằng lòng cùng ngài cao chạy xa bay”.

Thẩm Tịch Ngọc không đợi ta nói xong đã hôn ta một cách đầy thô bạo, sau khi gặm cắn còn đe dọa nói:

"Tống Nguyên, nàng tốt nhất là nói cho đúng sự thật đi, nếu nàng lại gạt ta lần nữa, ta sẽ nghiền nàng thành tro".

Ta nhanh nhẹn gật đầu, ôm lấy Thẩm Tịch Ngọc: “Lần này thiếp không có lừa ngài mà, thiếp xin thề ạ”.

Tấm rèm đỏ nhẹ nhàng buông xuống.

Những món đồ trang sức châu báu lần lượt rơi xuống, cuối cùng chiếc vòng tay vàng leng keng rơi xuống đất rồi lăn đi xa.

Giấy viết thư nằm rải rác trên sàn, mật đồ sống động đong đưa dưới ánh nến.

5

Ta kết luận rằng Thẩm Tịch Ngọc tối qua là rắp tâm muốn trả thù ta.

Ngày hôm sau, tay ta thì mềm nhũn chân thì run rẩy mà bò ra khỏi trướng với hai quầng thâm đen khổng lồ dưới mắt.

Lúc ta ôm eo bước xuống giường, vừa vặn lại bắt gặp ánh mắt đầy thỏa mãn của Thẩm Tịch Ngọc.

Hắn cong môi, ung dung cài lại cúc áo: “Ngoan ngoãn đợi ở đây đi, đừng chạy lung tung, buổi chiều theo ta đi dùng bữa cùng phu nhân”.

Ta đỏ mặt gật đầu.

Thẩm Tịch Ngọc nhìn chăm chăm vào đôi chân trần của ta ra rồi nhắc nhở: “Mang tất vào đi”.

Ta bứt rứt hồi lâu mới thì thầm: “Vải xù xì quá, thiếp bị cọ vào đau lắm”.

Vốn dĩ ta có thể gắng gượng chịu đựng được chất liệu vải ở nơi này, nhưng tối qua sau khi da thịt bị cọ xát khắp nơi, bây giờ chỉ cần chạm vào một chút thì sẽ rất đau.

Ta thừa nhận, ta chỉ là một thứ đồ vô dụng được cưng chiều từ nhỏ, cứ khiến cho mọi chuyện thêm phức tạp mà thôi, Thẩm Tịch Ngọc, hay là ngài cứ trừng phạt ta đi.

Ta lặng lẽ chờ đợi Thẩm Tịch Ngọc tức giận, không ngờ hắn lại quay người phân phó cho binh lính ngoài trướng quay về Ngu Thành mua chất liệu vải tốt nhất.

Ngu Thành là thành trì mà hắn vừa mới đánh hạ cách đây không lâu.

Kỹ thuật dệt vải ở nơi đó thật sự rất tuyệt vời.

Có thể nói, ngoài vương đô ra, vải dệt của Ngu Thành là độc nhất vô nhị trên thiên hạ.

Mỹ nhân kế thật sự có tác dụng rồi sao?

Trong lòng ta dấy lên một niềm hy vọng, ta thăm dò hỏi: “Phu quân ơi, vương đô có thể không đánh hạ có được không ạ?”.

Thẩm Tịch Ngọc dừng tay một chút, liếc mắt nhìn ta: “Tống Nguyên, yên tâm làm bình hoa của nàng đi, những chuyện khác ít quản lại chút”.

Ta có hơi lấy làm thất vọng, vậy là, kết quả của việc hiến thân đêm qua chính là để cứu lấy một mạng của bản thân mình mà thôi.

Vương đô nên đánh thì phải đánh rồi.

Ài…

Ta nằm uể oải đến trưa mới từ từ nhìn vào gương trang điểm thay quần áo, cố gắng hết sức để mình trông giống như một chiếc bình hoa vô hại.

Mùi thơm của thức ăn đã sớm lan ra từ trong trướng của Yến Nguyệt, còn có chiếc bánh hoa quế thơm ngọt ngào mà ta đã nhớ thật lâu nữa.

Vì bước quá vội nên đến khi vào được trong nhà thì ta liền vấp chân một cái.

Ta nhìn thấy Yến Nguyệt và Thẩm Tịch Ngọc đang sánh vai ngồi cạnh nhau.

Yến Nguyệt bưng một đĩa bánh hoa quế thơm ngào ngạt và thưởng thức hết mình với nó: "Làm khó cho ngươi rồi, đã mấy năm rồi mà vẫn còn nhớ sở thích của ta đấy”.

Lòng ta thắt lại, vô cớ nhớ lại chuyện ngày xưa lúc Thẩm Tịch Ngọc đi từ đầu phố đến cuối hẻm chỉ để mua chiếc bánh hoa quế thơm ngọt mà ta thích ăn nhất.

Mà hiện giờ, hắn vẫn sẽ mua nó cho cô nương mình thích, chẳng qua là phần thiên vị này đã chuyển sang một người khác mà thôi.

Mặt khác, khi nhìn lại vị trí mà Thẩm Tịch Ngọc để lại cho ta, trước mặt là một bát canh trong vắt nhạt nhẽo, còn có những lát khổ qua xào mà ta không thể tránh khỏi.

Ta hít một hơi thật sâu, lại lần nữa nhắc nhở đừng tự mình đa tình nữa.

Chiếc gương vỡ được ghép lại đấy hả, trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây mà thôi, bằng không thì nó vẫn chỉ là hình ảnh hư vô nằm trong tranh vẽ.

Trong bữa ăn, ta cũng không biết là Thẩm Tịch Ngọc bị sao nữa, hắn không cho ta ăn đồ ngọt, lại còn muốn giật lấy miếng khổ qua của ta.

Ta nhét nửa bát cơm, miễn cưỡng cũng coi như no bụng.

Sau đó cũng không nhét thêm được nữa, khi Thẩm Tịch Ngọc rời khỏi bàn, ta liền trở về cùng hắn.

Những lát khổ qua vừa lạnh lại vừa cay, vị đắng thấm vào cổ họng vẫn còn đọng lại không ngừng.

Vừa bước vào phòng, ta liền chạy ngay đến bàn để súc miệng.

Thẩm Tịch Ngọc đứng ngay ở phía sau, không mặn không nhạt hỏi: “Đắng sao?”.

"Đắng ạ!".

"Năm đó, bổn vương sống sót như vậy đấy". Hắn ngồi vào bàn rồi nhìn ta: "Người ta đều nói phu thê nên đồng cam cộng khổ, nàng cũng nên nếm thử đi".

Thật khó để biết được trong mắt hắn niềm vui sướng chiếm phần nhiều hay vẫn là sự thù hận chiếm phần hơn.

Lời nói của hắn khiến ta sinh ra niềm hy vọng.

Ta say mê nhìn hắn: “Phu thê…”.

Mặt Thẩm Tịch Ngọc trầm xuống, hắn dời ánh mắt đi nơi khác, khẽ quát: “Nàng vẫn chưa bắt được điểm quan trọng à”.

Dù vậy, trong lòng ta vẫn có một cảm giác ngọt ngào không thể kiềm chế được, ta lén nhét một viên kẹo vào miệng trong lúc hắn không để ý.

Nhưng còn chưa kịp giấu đi giấy gói kẹo thì Thẩm Tịch Ngọc đã từ trên không duỗi tay ra, véo vào đôi má phồng lên của ta, cười chế nhạo:

"Giỏi lắm, Tống Nguyên, nàng vốn dĩ chính là một con sói mắt trắng cơ mà, dám dùng mánh lới ngay dưới mí mắt của ta à”.

Hắn dùng ngón trỏ mở đôi môi mềm mại của ta ra, áp vào khớp hàm của ta: “Há miệng, nhổ ra”.

Trong miệng ta bây giờ thật sự rất đắng, ta ngậm chặt miệng quyết không nhè ra, vội vàng nhai viên kẹo mà nước mắt rưng rưng, định bụng phải nuốt xuống cho bằng được.

Nhưng Thẩm Tịch Ngọc luôn có cách khiến ta phải thỏa hiệp, ta nhìn hắn bước tới, ấn ta xuống bàn, cúi đầu giữ chặt cánh môi của ta.

Tay còn lại thì nhéo mũi ta.

Ta buộc phải mở miệng ra vì nghẹt thở.

Vị đường ngọt ngào hòa quyện với vị đắng trên môi và răng, cuối cùng vị đắng lại quay trở lại.

Ta lo lắng đến mức vỗ vào Thẩm Tịch Ngọc nhưng chẳng thấm vào đâu cả.

Hắn đoạt đi vị ngọt ngào còn sót lại trong miệng ta như một tên cướp, áp lên trán ta, cù vào cằm ta như một con mèo: “Giấu nhiều hay ít đi chăng nữa thì lấy hết ra đây”.

Ta cố giấu diếm che đậy nhưng lại không nhanh tay bằng Thẩm Tịch Ngọc.

Chẳng mấy chốc, một hộp kẹo nhỏ đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Lớp sơn đen xung quanh hộp kẹo đã bị phai đi chút ít, các góc cạnh và hoa văn đã bị làm nhẵn được hiện ra rõ ràng dưới ánh sáng ấm áp của ngọn nến.

Chất liệu gỗ không phải là loại quý giá, kỹ thuật khắc cũng có vẻ vụng về nhưng vẻ đẹp độc đáo của hoa văn chính là sự khéo léo của nó.

Thẩm Tịch Ngọc sững sờ.

Đây là hộp kẹo mà hắn đã tặng cho ta vào năm đó, người Tống phủ không cho ta ăn kẹo, chỉ có Thẩm Tịch Ngọc mới cưng chiều ta như thế mà thôi.

Đã nhiều năm trôi qua, hắn cũng không ngờ rằng một số chuyện cũ lại còn có thể xuất hiện lần nữa.

Đáy hộp có chữ “妧 (Nguyên)” do chính tay hắn khắc.

Ta sợ Thẩm Tịch Ngọc phát hiện ra tâm tư thầm kín của ta liền đưa tay giật đi: “Ngài trả lại cho thiếp đi”.

Thẩm Tịch Ngọc bỗng nhiên nhét nó vào trong tay áo, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng: “Mới vừa rồi là nàng cố ý để cho ta thấy đấy à?”.

Ta trốn hắn còn không kịp nữa là, làm sao ta có thể cố tình làm chuyện như thế chứ?

Thẩm Tịch Ngọc cúi đầu, im lặng ngắm nghía hộp kẹo.

"Tống Nguyên, đây chính là bổn vương dùng từng dao khắc ra, vì sao phải trả lại cho nàng?".

Hắn mở năm ngón tay ra, mơ hồ có thể nhìn thấy vết sẹo nông trên đầu ngón tay.

“Có mấy lời, nếu nàng nói ba phần, bổn vương liền tin ba phần, nhưng nàng...”.

"Ngàn vạn lần không nên dùng nó như một con bài mặc cả để dò xét lòng chân thành của ta".

Ta biết hắn đã khắc hộp kẹo này trong khoảng nửa năm nên ta chưa từng dám để nó bị va chạm hay trầy xước.

Nhưng đây cũng chỉ là điều trong suy nghĩ của ta mà thôi, cũng không có ai biết cả.

Ta lo lắng nắm lấy tay áo hắn nói: “Nếu ngài tặng cho thiếp thì nó chính là của thiếp rồi mà!”.

Thẩm Tịch Ngọc cười giễu cợt một tiếng, tránh xa ta và lùi lại một bước.

"Ta cho nàng một trái tim, nhưng nàng lại chà đạp nó, nàng có còn nhớ không? Lúc đó nàng chê bổn vương bẩn thỉu, nàng có nhớ không?".

Toàn thân ta như bị ngâm trong nước lạnh, run rẩy không ngừng: “Thiếp chưa hề…”.

“Ta và ngươi thân phận khác nhau, vẫn là cứ quên đi thì hơn”. Thẩm Tịch Ngọc đọc ra từng lời từng chữ mà ta nói vào năm đó: “Là chính miệng nàng nói đấy thôi, hay nàng nói là bổn vương đang oan uổng cho nàng?”.

Không biết vì sao, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng này ta luôn có cảm giác sợ hãi.

Giống như có một con dao kề vào cổ ta vậy, nó bảo rằng nếu ta không tách khỏi hắn, ta sẽ ch*t không có chỗ chôn.

Hắn tự giễu nói: “Những thứ đồ của ta tặng cho tới bây giờ đều chưa từng đáng giá trong mắt nàng”.

“Chắc chắn một cái hộp kẹo cực kỳ rẻ tiền như thế này chỉ có một công dụng duy nhất thôi, đó là được Tống tiểu thư dùng nó để lừa gạt ta mà thôi”.

Thẩm Tịch Ngọc như là đã mở tất cả cống thoát nước, câu sau so với câu trước lại càng đánh mạnh vào lòng ta hơn nữa.

"Nếu vẫn còn tác dụng thì sẽ ra sao nhỉ? Sinh mạng của hàng vạn dân chúng ở vương đô và mạng sống của vị quân vương ngu ngốc của nàng sẽ được giữ lại nhỉ. Nhưng mà bây giờ không còn như ngày xưa nữa, nàng làm sao có thể kết luận rằng, nếu không phải là nàng thì không thể là ai khác nữa đây?".

“Ngài đừng nói nữa!”. Ta đột nhiên cao giọng, cơ thể hoàn toàn trở nên run rẩy, cắn chặt răng: “Ngài đi đi, đi ra ngoài!”.

Thẩm Tịch Ngọc tức giận đến bật cười, liên tục gật đầu, ánh mắt lạnh như băng.

"Được, được, ta đi, cũng đừng cần cái thứ đồ bẩn thỉu này làm gì!".

Hộp kẹo liền bị ném vào chậu than, Thẩm Tịch Ngọc không cảm xúc mà đổ dầu hỏa lên đó rồi ném nến vào.

Cùng với ngọn lửa rực cháy, tấm rèm của doanh trướng được vén lên, người cũng biến mất vào trong đêm tối.

Ta phải mất rất nhiều công sức mới dập được ngọn lửa, chiếc hộp kẹo đã bị đốt cháy đến mất hết hình dạng, chỉ cần chạm vào liền rã rời.

Ta tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, dựa vào chân bàn với vẻ mặt ngẩn ngơ.

Ta đã sớm đoán được sẽ có một ngày như thế này.

Trong lòng Thẩm Tịch Ngọc có một khúc mắc, nhưng chỉ dùng vài lời ngon tiếng ngọt thì cũng chẳng thể nào tháo ra được.

Một khi nền móng bị phá hủy, những cao lầu được xây dựng cuối cùng sẽ có một ngày ầm ầm sụp đổ mà thôi.

Ta lấy cái gì để lấp đầy vực sâu giữa ta và hắn đây chứ?

Không biết thế nào ta lại ngủ quên mất.

Khi tỉnh lại lần nữa, người hầu của Yến Nguyệt đã đợi ở bên ngoài: “Tống tiểu thư, phu nhân gọi cô đến nói chuyện ạ”.

Ta ngồi dưới đất suốt một đêm, khi đứng dậy, ta cảm thấy toàn thân mình chẳng có chút sức lực nào cả.

Ta gắng gượng dùng chút son phấn để che đi quầng thâm dưới mắt, khi ra ngoài, ta phát hiện quân doanh đã trống hơn phân nửa, Thẩm Tịch Ngọc cũng không thấy đâu.

Ta mới vừa cãi nhau với hắn nên không còn lòng dạ nào mà quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa.

Dọc theo con đường, khi ta xốc lều của Yến Nguyệt lên, nàng đã chuẩn bị trà nước đợi ta.

Câu đầu tiên nàng nói khi nhìn thấy ta là: “Tống tiểu thư, hãy rời đi trước khi hắn biết rõ bí mật của cô”.

Ta sững sờ ngay tại chỗ.

Yến Nguyệt pha một ấm trà nóng, qua lớp khói vấn vít từ trong đó, giọng điệu nàng bình tĩnh ôn hòa:

“Hoàng hậu của tân triều không thể có bất kỳ vết nhơ nào được. Trước Thẩm Tịch Ngọc, cô đã trao sự trong sạch của mình cho ai thì ta cũng không cần nhiều lời nữa. Không quá ba ngày nữa, gián điệp của Thẩm Tịch Ngọc sẽ truyền tin tức này đến tai hắn. Ta không muốn thấy hắn lại phát điên thêm lần nữa, cho nên lặng lẽ rời đi là lựa chọn tốt nhất cho cô rồi”.

Lời nói của nàng ta dường như cách ta bằng một tầng sương mù, mờ nhạt mơ hồ mà truyền vào tai ta.

Khung cảnh trước mắt ta dần dần trở nên xa xôi.

Đột nhiên, một đêm mưa như trút nước ùa vào tâm trí ta.

Ký ức mơ hồ đó thế mà lại lộ rõ hình dạng:

Mẹ ta phá tung cửa bước vào, bà dùng chiếc áo choàng rộng thùng thình để bọc lấy quần áo tả tơi mà ta đang mặc rồi bật khóc nức nở.

Ngọn đuốc sáng rực soi bóng hoàng hôn, lúc ta được ôm ra ngoài, phụ thân ta đang mắng chửi ai đó.

Ta cuộn tròn người trong lòng mẹ, run rẩy dữ dội và la hét suốt đêm sau khi về đến nhà, giọng nói phát ra đều khàn đặc.

Ngày hôm sau, khi mưa dần tạnh, Thẩm Tịch Ngọc cưỡi ngựa đứng trong mưa xanh, ánh mắt sáng ngời: “Nguyên Nguyên, trong lòng ta chỉ có nàng”.

Nhưng mà, đã quá muộn rồi.

Ta ngơ ngác, ch*t lặng nói ra câu mà ta đã luyện tập suốt đêm: "Thẩm Tịch Ngọc, thân phận của chúng ta khác biệt, ngươi đi đi, chúng ta vẫn là nên quên đi thôi".

6

Năm ấy, sau khi Thẩm Tịch Ngọc rời đi, ta liền bệnh nặng một trận.

Khi tỉnh dậy, ta luôn trong trạng thái hoảng loạn, tính tình ngày càng yếu đuối nhu nhược, suốt ngày đóng cửa phòng không ra ngoài.

Cho đến một ngày, ta quên hết một số việc và sức khỏe cũng dần tốt hơn.

Giờ phút này, lời nói của Yến Nguyệt tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt cái kén phủ đầy bụi trong cơ thể ta.

Ta không còn chỗ nào để trốn tránh sự thật tàn khốc này nữa cả.

Yến Nguyệt nghịch nghịch lá trà dưới đáy bát: “Trong cuộc chiếm đánh Giang Lăng, các di nương trong phủ thái thú đã cố ý giăng một cái bẫy nhằm bám víu vào Thẩm Tịch Ngọc”.

"Bọn họ đổ rượu thuốc cho Thẩm Tịch Ngọc, vốn tưởng rằng sẽ có được thứ mình mong muốn. Nhưng ngày hôm sau, cũng là Thẩm Tịch Ngọc cả người nhuộm đầy m.áu đem đầu của bọn họ đi ra ngoài".

"Tống tiểu thư à, trong đời này của hắn hận nhất là những người bội tình bạc nghĩa, bởi vì cô mà hắn đã từng phát điên một lần rồi. Nếu lại có lần thứ hai - người trong thiên hạ sẽ không dung thứ cho hắn nữa. Lẽ nào cô muốn nhìn thấy việc hắn sắp thành lại phải thất bại, rồi đến cả hài cốt cũng chẳng còn hay sao?".

Ta hiểu rõ, địa vị của đế vương có được vững chắc hay không đều phụ thuộc vào sự ủng hộ của dân chúng trong thiên hạ.

Mười bảy vị phiên vương còn lại như hổ rình mồi, một khi Thẩm Tịch Ngọc bị mang tiếng s*t nhân trên lưng thì bọn họ sẽ liền chộp lấy cơ hội.

Yến Nguyệt thở dài: "Nếu cô đã hạ quyết tâm đoạn tuyệt với hắn thì cô cũng không có lý do gì để mềm lòng quay đầu lại".

Trong cái nháy mắt đó, linh hồn của ta như bị rút cạn, yếu ớt mà nhắm chặt mắt lại.

"Bọn họ đều nói Thẩm Tịch Ngọc gi*t phụ thân cô, có phải là sự thật không?".

Yến Nguyệt khẽ mỉm cười: “Tống tiểu thư à, cô nghĩ là ai làm đây?”.

Dưới cái nhìn sáng quắc của nàng ta, ta chợt hiểu ra hết thảy.

Yến Nguyệt bật cười thật lớn, dã tâm trong mắt nàng ta không còn che giấu được nữa, "Phụ thân cũng đã già rồi, thay vì chờ đợi bị các phiên vương khác từng bước xâm chiếm, không bằng để ta chủ động ra trận còn hơn. Thẩm Tịch Ngọc đã cõng trên lưng tội danh này thì chỉ có thể hợp tác với ta mà thôi, mà cô chính là mồi nhử để thu hút hắn đánh chiếm vương đô".

Hóa ra từ đầu đến cuối đều là màn trình diễn của một mình Yến Nguyệt.

"Tống tiểu thư, chúng ta làm một giao dịch đi".

Yến Nguyệt nói, đã đến lúc ta phải rời khỏi màn kịch này rồi.

Đổi lại, nàng ta có thể cứu cha mẹ ta và đưa chúng ta đến sống ẩn dật trên núi.

Thực ra ta cũng không còn lựa chọn nào nữa cả và cũng chẳng khó khăn để lựa chọn.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play