7.
Ta vẫn ở phòng cũ , nhưng đa số thời gian đều đóng cửa không ra ngoài.
Vài ngày trước Bình Dương hầu tới rất thường xuyên, cùng ta nói về chuyện cũ, thỉnh thoảng cũng sẽ thử thăm dò mà nhắc tới Tạ Cập Nguyên.
Chúng ta đều ăn ý không nhắc tới chuyện hòa ly nữa.
Nhưng chúng ta đều biết, ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Dù sao ta cũng không mời Tạ Cập Nguyên đến phủ, thậm chí còn từ chối đề nghị để hắn đến thăm ta.
Bình Dương hầu trước đó còn lo lắng thúc giục, mấy ngày nay lại không thấy bóng dáng.
Cho đến một ngày, hắn đột nhiên mang theo Ninh Phù xông đến chỉ vào mũi ta mà mắng:
“Thẩm Nhược Trúc, ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi có năng lực sao? Trên đời này chỉ có mình Tạ Cập Nguyên có thể được thánh thượng trọng dụng sao?”
Nói xong lại cười ha hả:
“Ngươi cũng nên biết trên đời này lời dễ nghe nhất chính là lời của người bên gối. Ninh quý phi đã giúp ta cầu tình, hiện tại ta không cần bị cử ra ngoài, không cần ngươi, ta vẫn có thể ở lại kinh thành này. Là Ninh quý phi đó có biết hay không? Sủng phi của thánh thượng, nàng là cháu gái họ của Phù Nhi đó.”
Nói xong lại ôm lấy nữ tử bên cạnh, tâm tình rất tốt:
"Phù nhi không giống ngươi máu lạnh vô tình, nàng vì ta mà đến trước mặt quý phi cầu xin, chung quy vẫn là người thân cùng một tộc, quý phi không chỉ đáp ứng, còn ban thưởng rất nhiều, thậm chí còn để cho ta –”
Sắc mặt hắn khẽ biến, như là nhận ra bản thân suýt nói cái gì không nên nói nên dừng lại, trên mặt vẫn mang theo vẻ đắc ý:
“Tóm lại Quý phi coi ta là thân tín, tiền đồ của ta, tương lai của Hầu phủ đều sẽ không phiền ngươi quan tâm.”
Ninh Phù rúc ở trong lòng hắn xấu hổ cười cười:
“Thiếp thân cũng không nghĩ tới, quý phi lại coi trọng ta như vậy, biết vậy ta đã sớm vào cung, cũng đỡ cho phu quân phải chịu nhiều ủy khuất.”
Có lẽ là tâm trạng của chủ tử tốt, mấy ngày nay trên dưới hầu phủ đều tràn đầy vui mừng.
Quý phụ tới chơi cũng nhiều hơn, nhưng phần lớn là đến làm thân với Ninh Phù.
Những người có tin tức linh thông đã sớm biết, quý phi có ý muốn nâng đỡ vị biểu cô này.
Cũng không lâu sau đó, ta bị đuổi đến tiểu phật đường.
Bình Dương Hầu kiêu ngạo đi đến, cười lạnh nhìn ta:
“Tạ Cập Nguyên đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám công khai buộc tội quý phi, dưỡng mẫu như ngươi tạm thời ở đây đi, không có sự đồng ý của ta, ai cũng không được phép thả ngươi ra.”
Trưởng tử cũng tới diễu võ dương oai trước mặt ta:
“Mẫu thân ta chính là biểu cô của quý phi, tiền đồ của ta tự nhiên sẽ được nàng và quý phi quan tâm, ngươi chỉ cần quan tâm đứa con nuôi của ngươi là được rồi.”
Nó cười hả hê:
“Nghe nói Tạ Cập Nguyên buộc tội quý phi, chọc cho long nhan giận dữ, bây giờ ngay cả ngự tiền cũng không vào được. Chức vị Cáo Mệnh của ngươi, sợ là cũng khó giữ.”
Triệu Hoài ngâm nga hát mấy câu rồi nghênh ngang rời đi.
Ta dời mắt nhìn về phía gốc cây khô ngoài cửa sổ, hai mắt híp lại.
Tạ Cập Nguyên buộc tội Ninh Chỉ?
Chỉ sợ hai người này lại có kế hoạch lớn gì.
Tỷ đệ bọn họ tuy rằng khác phụ thân khác mẫu thân nhưng từ trước đến nay lại có tình cảm thâm hậu, mặc dù thường thường nhìn không quen tác phòng làm việc của đối phương, nhưng cho tới bây giờ đều luôn quan tâm tới nhau nhất.
Người người đều nói Tạ đại nhân cương trực công chính, không quen nhìn thói ngang ngược của quý phi.
Còn nói quý phi tính tình phóng khoáng, chướng mắt sự ngây thẳng cổ hủ của Tạ Cập Nguyên.
Cũng không có ai biết, khi Tạ Cập Nguyên bị người ác ý cướp mất cơ hội tham gia thi hội, là do Ninh Chỉ lúc đó còn chưa tiến cung dụng nhan sắc của mình thay hắn cầu cơ hội đi thi.
Càng không ai biết, Tạ thượng thư thanh cao đoan chính, thủ đoạn thâm độc hắn dùng đều là vì Ninh quý phi.
Cho nên Tạ Cập Nguyên nhất định sẽ không thật lòng buộc tội Ninh Chỉ, mà Ninh Chỉ cũng sẽ không cố ý làm cho Tạ Cập Nguyên bị thánh thượng thất sủng.
Nhớ tới mấy ngày trước Ninh Chỉ sai người chuyển lời cho ta:
“Bất luận xảy ra chuyện gì, xin người tin ta.”
Ta thở dài, sợ là trời lại muốn thay đổi.
8.
Ninh quý phi coi trọng, khiến cho nhất thời danh tiếng của Bình Dương hầu phủ vang xa, ngay cả hạ nhân trong phủ đi đường cũng oai phong hơn.
Ta ở tiểu phật đường, đợi hơn mười ngày, người trong phủ cũng gió chiều nào xoay chiều, bắt đầu coi nhẹ việc chăm sóc ta.
Bình Dương Hầu vẫn chưa bỏ rơi ta, theo nguyên văn những gì hắn nói thì là:
“Ta muốn ngươi nhìn ta ở trên đỉnh cao, để ngươi hối hận đến cầu xin ta. Chờ mọi chuyện xong xuôi, ta muốn nâng Phù nhi làm chính thê, giáng ngươi làm thiếp, muốn rời đi? Cho dù là ch, ngươi cũng ch ở trong Hầu phủ này cho ta.”
Hắn thoạt nhìn rất kiêu ngạo, đắc ý, chỉ có ánh mắt nhìn ta thâm độc lại phức tạp.
Ngay khi hắn đến tiểu phật đường một lần nữa, hạ nhân đến thông báo rằng Tạ Cập Nguyên đã đến, yêu cầu gặp ta.
Trong mắt hắn loé lên một tia sáng, rất nhanh nở nụ cười trào phúng, vui sướng đến cực điểm:
“Còn không mau mời Tạ đại nhân vào, ta còn tưởng rằng Tạ thượng thư đang ở nhà đóng cửa suy nghĩ, thì ra hắn còn có tâm trạng ghé thăm Bình Dương Hầu phủ ta.”
Ngón tay vê phật châu của ta khẽ run, bởi vì ta cố ý né tránh, đã lâu ta không gặp qua đứa trẻ này.
Tạ Cập Nguyên trực tiếp được đưa tới tiểu phật đường.
Trong sương khói lượn lờ, thanh niên cao lớn khoẻ mạnh mặc một bộ trường bào màu trắng đứng ngược sáng, trong phút chốc có chút không giống người phàm.
Lâu rồi không gặp, hắn thay đổi rất nhiều.
Mặt mày thanh lãnh như tuyết, trên người mơ hồ toả ra vài phần uy nghiêm, tựa hồ vạn vật trên thế gian đều không có gì đáng để hắn lưu luyến.
Cùng với thiếu niên kiêu ngạo lại ngại ngùng trong kí ức của ta có rất nhiều bất đồng.
Ánh mắt hắn lướt qua người Bình Dương Hầu, nhìn thẳng vào ta, nhẹ nhàng gật đầu:
“Mẫu thân.”
Bình Dương Hầu cười âm hiểm:
“Tạ đại nhân vẫn kiêu ngạo như vậy, không để bất luận kẻ nào để vào mắt nhỉ.”
Tạ Cập Nguyên nhíu mày, lúc này mới nhìn về phía hắn vái chào, lời nói khẩn thiết:
“Ta có việc muốn cùng mẫu thân thương lượng, không biết Hầu gia có thể tránh đi một chút hay không?”
Bình Dương Hầu sững sờ, lại nghĩ đến đây hẳn là lần đầu tiên hắn có bộ dáng cầu xin người khác như vậy, liền cười cười nói:
“Tạ đại nhân cũng có lúc phải cầu xin người khác à, thật là doạ ta sợ hãi.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng rốt cuộc hắn vẫn kiêng dè Tạ Cập Nguyên, cũng không dám làm khó quá nhiều.
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại ta cùng Tạ Cập Nguyên.
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh nhìn về phía ta:
"Ta tự tiện làm chủ thỉnh phong cáo mệnh cho mẫu thân, không biết có chọc mẫu thân không vui hay không?"
Ta lắc đầu:
“Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta.”
Hắn cúi thấp đầu, câu tiếp theo lại làm cả người ta run lên:
"Mẫu thân cũng biết, A Chỉ có thai rồi.”
Giọng hắn khàn khàn, trong đôi mắt đen là cảm xúc phức tạp mà ta xem không hiểu.
Ta hơi nhíu mày.
Hiện nay Thánh Thượng đã có tám vị công chúa, hiện giờ tuổi tác cũng cao, nhưng một vị hoàng tử cũng không có.
Cái thai này của Ninh Chỉ, nếu là công bố ra ngoài, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Nhất là Bắc Tĩnh Vương, đệ đệ ruột của Thánh Thượng, đã sớm quyết tâm phải có được ngôi vị hoàng đế.
Cũng giải thích được vì sao thánh thượng sẽ tức giận khi Tạ Cập Nguyên buộc tội Ninh Chỉ, vì sao lại bảo vệ nàng như thế.
Nhưng mà......
“Chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi buộc tội quý phi?”
Sắc mặt hắn dần trắng bệch, hai mắt hơi khép lại, đôi môi mím chặt không nói gì nữa.
Nghĩ đến sự điên cuồng của Ninh Chỉ, trong lòng ta dâng lên một đáp án không thể tin.
Đứa nhỏ này là của Tạ Cập Nguyên.
Ta kinh hãi đến mức thân thể cũng bắt đầu phát run, bị Tạ Cập Nguyên đè lại.
“Mẫu thân không cần lo lắng, trong lòng ta đã sớm có tính toán. Chỉ là Bắc Tĩnh Vương gần đây hoài nghi ta và quý phi đã sớm quen biết, ta phải xử lý trước khi A Chỉ công bố tin vui ra ngoài, bất đắc dĩ mới phải giả bộ buộc tội A Chỉ để đánh lừa hắn. Ta chỉ lo lắng hắn sẽ ra tay với mẫu thân, nên cố ý tới đây cảnh báo, mong mẫu thân cẩn thận một chút.”
Lúc trước sau khi bọn họ tiến cung, đã cố tình xoá đi dấu vết ta từng thu dưỡng Ninh Chỉ và hài tử thứ ba.
Cho nên thế gian chỉ biết một người con nuôi của ta là Tạ Cập Nguyên, mà không biết đến sự tồn tại của những người khác.
Trước khi đi, Tạ Cập Nguyên nhìn về phía ta, trong lời nói có ý sâu xa:
“Không biết Hầu phủ còn có người nào đáng để mẫu thân lưu luyến hay không?”
Bóng dáng từng người trong Hầu phủ xẹt qua đầu ta, ta nhắm mắt lắc đầu:
“Cũng không, các ngươi muốn làm gì cứ việc thì làm đi.”
Dường như hắn đã dự đoán được từ trước, gật gật đầu, lại nhớ tới điều gì đó mà bổ sung một câu:
"Mẫu thân yên tâm, ta vĩnh viễn là chỗ dựa của mẫu thân.”
Ta cười cười, hắn làm ra dáng vẻ như vậy khiến cho ta nhớ đến trước kia.