4
Sau khi gặp lão phu nhân xong, ta trở lại phòng khách.
Đúng vậy, Ninh Phù cũng không muốn ta ở lại đây, nàng ta đã sắp xếp phòng dành cho khách để ta ở.
Trên bệ cửa sổ, ta nhận được thư của Ninh Chỉ.
Trong thư chỉ có hai câu:
"Mẫu thân, người đến kinh thành, sao không đến thăm con? Mẫu thân, người có muốn nàng ta ch không?
Nàng ta ở đây là chỉ Ninh Phù.
Ta thả bồ câu đưa thư đi, rồi đốt thư, con bé này, vẫn bênh vực người mình như trước.
Trưa ngày thứ hai, lão phu nhân nói muốn ăn một bữa cơm đoàn viên.
Một đám người tề tựu lại một chỗ, qua hồi lâu Triệu Hoài mới trở về.
Nó nhìn mọi người trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn:
“Phụ thân, mẫu thân, lần này ta tiến cung, đã làm được một việc lớn.”
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, nó ra vẻ thần bí nói :
“Ta đã xin cho mẫu thân được phong cáo mệnh.”
Ninh Phù lúc này há hốc miệng, vui mừng phát khóc:
“Thật sao?”
Ninh Phù chỉ là bình thê, mà bình thê thì không xứng có cáo mệnh.
Năm đó Bình Dương Hầu dùng công lao muốn đoạt lại cáo mệnh của ta cho Ninh Phù, đã bị thánh thượng cự tuyệt.
Cho dù cáo mệnh là ta đã không còn nữa, cũng không thể phong nó cho Ninh Phù.
Nhưng hôm nay trưởng tử của ta nói nó đã xin cáo mệnh cho Ninh Phù.
“Tuyệt đối chính xác.”
Triệu Hoài hưng phấn gật đầu, ánh mắt liếc qua người mẫu thân ruột thịt như ta, có vài phần xấu hổ, rất nhanh hắn đã quay đầu đi.
“Thánh thượng đã đáp ứng, rất nhanh sẽ có thánh chỉ ban xuống. Thánh thượng nói, ‘ngươi cùng Tạ ái khanh đều vì nàng thỉnh phong, vậy trẫm đáp ứng là được.’ Đúng rồi, từ khi nào thì mẫu thân quen biết Tạ thượng thư Tạ Cập Nguyên thế, sao hắn lại giúp mẫu thân thỉnh phong cáo mệnh?"
Ta giật mình, trong lòng có một suy đoán không chân thực lắm.
Thánh Thượng rốt cuộc có nhận ra mẫu thân mà Triệu Hoài nhắc đến rốt cuộc là ai không?
Ninh Phù cũng ngây ngẩn cả người, rất nhanh đã nở nụ cười dịu dàng:
“Ta từng vô tình gặp Tạ đại nhân trong cung, Tạ đại nhân nhìn ta hồi lâu, nói là nhìn thấy ta liền nhớ tới dưỡng mẫu của hắn, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không.”
Ta rũ mắt, ép cảm xúc trong lòng xuống.
Triệu Hoài cũng gật đầu, cười theo:
“Cũng đúng, khuôn mặt mẫu thân hiền lành, khó trách Tạ đại nhân sẽ nhớ tới dưỡng mẫu của hắn. Nhân duyên của mẫu thân thật tốt, lại thêm nể tình quý phi, tự nhiên có cơ hội hơn người khác rất nhiều.”
Nói xong, nó lại khẽ liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta nở nụ cười nhàn nhạt, không nói gì.
Sau bữa trưa, thái giám tuyên chỉ quả nhiên đã tới.
Trưởng tử kích động nhìn Ninh Phù:
"Mẫu thân, rất nhanh thôi người sẽ chính là cáo mệnh phu nhân.”
Bình Dương hầu nở nụ cười tán thưởng con trai, cũng tha thiết mong đợi nhìn thái giám mở thánh chỉ ra.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, phu nhân của Bình Dương Hầu Thẩm thị, hiền lương dịu dàng, hiền lành thục đức, quản gia chuẩn mực, dạy con đúng cách, trẫm quyết định nàng làm Cáo Mệnh Nhất Phẩm phu nhân.”
Nói xong cười híp mắt đưa thánh chỉ tới tay ta:
“Thẩm thị, tiếp chỉ đi.”
Trưởng tử trợn mắt há hốc mồm, mạnh mẽ tiến lên đoạt lấy thánh chỉ:
"Ngươi nói, phong cho ai?"
Thánh chỉ bị cướp đi, thái giám có chút không vui:
“Đương nhiên là mẫu thân của ngươi, Thẩm thị Nhược Trúc.”
Lúc này trưởng tử cũng thấy rõ chữ trên thánh chỉ, tức giận đến mức ngay cả tay cũng run rẩy, oán hận trừng mắt nhìn thái giám rồi chỉ hướng ta:
“Nàng không phải mẫu thân ta, các ngươi hiểu lầm rồi, Ninh phu nhân mới là mẫu thân của ta. Đạo thánh chỉ này, vốn là ta cầu thay cho Ninh thị - mẫu thân ta, các ngươi làm sao có thể trao nó cho Thẩm Nhược Trúc? Mau đổi lại cho ta, ta vất vả hồi lâu, không phải để cho người khác được lợi.”
Nó tức điên lên, bắt đầu nói không lựa lời, quay đầu lại nhìn về phía ta, hung tợn nói:
“Ta biết ngay là ngươi đến thì sẽ không có chuyện tốt, bây giờ còn cướp cáo mệnh của mẫu thân ta, ngươi căn bản không nên trở về!"
Thái giám tuyên chỉ cũng nổi giận, hắng giọng cười lạnh:
“Ngươi thay ai cầu chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết Tạ đại nhân đã thỉnh chỉ cho đại phu nhân Thẩm thị của Bình Dương hầu. Tạ đại nhân cực khổ kiếm công lao, cho dù Triệu công tử không đến Ngự Tiền cầu xin, thánh thượng cũng định phong cáo mệnh cho đại phu nhân, về phần công tử vì ai thỉnh chỉ, chúng ta vốn đã không quan tâm. Một danh hiệu Bảng Nhãn mà thôi, công tử đừng quá coi trọng bản thân, hơn nữa chúng ta cũng không rõ, mẫu thân ruột thịt thì ngươi không cần, ngược lại đi tìm người khác nhận làm mẫu thân, chúng ta lần đầu tiên thấy trường hợp như vậy.”
Mặt trưởng tử lúc đỏ lúc xanh, khó xử quay đầu đi chỗ khác, khàn giọng hỏi ta:
“Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Tạ thượng thư?”
Ta liếc nhìn nó, giọng nói bình tĩnh hơn bao giờ hết:
“Hắn là nhi tử của ta.”
Triệu Hoài ngây ngẩn cả người, trên mặt hiện lên sự phẫn nộ khó hiểu.
"Hắn là nhi tử của ngươi, vậy ta là cái thá gì?"
Ta nhìn nó thật lâu: "Ngươi đã từng là nhi tử của ta, hiện tại thì không phải nữa.”
Miệng nó giật giật, tựa hồ muốn hỏi tại sao, nhưng lại không nói ra được .
Có lẽ chính nó cũng đã biết nguyên nhân.
Thái giám vỗ tay cười to:
“Phu nhân thiện lương, ta sớm đã nghe nói Tạ đại nhân có một vị dưỡng mẫu tài đức vẹn toàn, không nghĩ tới lại là phu nhân đây.
Tạ đại nhân là mệnh quan nhất phẩm, phong dưỡng mẫu làm cáo mệnh nhất phẩm là vô cùng hợp tình hợp lí.”
Ta gật gật đầu, năm đó đi theo Bình Dương Hầu, chẳng qua cũng chỉ được phong cáo mệnh tam phẩm.
Tạ Cập Nguyên đây là muốn làm chỗ dựa cho ta.
Không qua bao lâu nữa, tất cả mọi người đều sẽ biết trong lúc Bình Dương hầu phu nhân dưỡng bệnh, đã thu dưỡng một đứa nhỏ nay đã trở thành mệnh quan triều đình.
5.
Trên đường về phòng, ta bị Bình Dương Hầu ngăn lại.
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm ta, tràn ngập tính toán khác:
“Sao chưa từng nghe nàng nhắc đến việc nàng là mẫu thân nuôi của Tạ Cập Nguyên?"
Ta có chút buồn cười:
“Nói làm gì? Có liên quan đến ngài sao?”
Hắn vừa vội vừa giận, không tự chủ được tiến lên một bước:
“Sao có thể không liên quan? Nàng cũng biết hiện giờ Tạ Cập Nguyên là sủng thần trước mặt thánh thượng, hắn thuận miệng nói một câu là có thể chống đỡ nhà chúng ta làm bao nhiêu chuyện.”
Nói xong lại hạ giọng:
"Hầu phủ đang ngày càng suy bại, Thánh Thượng gần đây lại có ý để ta ra ngoài làm việc, nếu nàng có thể để Tạ đại nhân nói tốt vài câu --"
Giọng ta lạnh như băng:
“Triệu Vân Dương, ngươi không biết xấu hổ à?”
Sắc mặt hắn trở nên cứng ngắc:
“Ngươi có ý gì? Ngươi là Bình Dương hầu phu nhân, phu thê chúng ta là một, vinh cùng vinh, suy cùng suy. Ta thăng quan, chẳng lẽ ngươi không được hưởng lợi sao!?”
Bình Dương hầu phu nhân?
Ta nở nụ cười châm chọc.
“Ngươi chắc chắn ta là Bình Dương hầu phu nhân sao?”
Hắn nghẹn họng, xanh mặt:
“Đương nhiên là nàng rồi, nếu nàng đã trở lại, ta sẽ bảo Phù nhi trả lại vị trí ấy cho nàng, nàng vẫn là đương gia chủ mẫu của Hầu phủ. Nàng cũng đừng náo loạn với ta nữa, nàng là dưỡng mẫu của Tạ đại nhân, mấy ngày nữa cũng có thể mời hắn đến nhà chiêu đãi một chút, Hoài nhi vừa mới đỗ đạt, cũng là lúc đang cần mạng lưới quan hệ.”
Hắn phân phó rất tự nhiên, giống như sự ngăn cách xa lạ giữa ta và hắn sau nhiều năm chưa từng tồn tại.
Thậm chí hắn tin rằng chỉ cần hắn chịu hồi tâm chuyển ý, chỉ cần hắn nói một câu, ta vẫn sẽ là Thẩm Nhược Trúc cam tâm tình nguyện vì hắn xông pha khói lửa của trước kia..
Ninh Phù tự mình đưa sổ sách tới, ngay cả hạ nhân, cô cô đắc lực cũng theo nàng tới vấn an ta.
Bộ dáng hiền thục dễ gần của nàng vẫn như cũ, ở trước mặt ta nhẹ giọng nói:
“Sau này, đại phu nhân mới là đương gia chủ mẫu của Hầu phủ, các ngươi tìm phu nhân là được.”
Người phía dưới mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tỏ vẻ ngây ngô không hiểu gì.
Vị quản gia cầm đầu cười châm chọc, bất mãn nói:
“Đại phu nhân cũng quá vội, Ninh phu nhân vốn đã định đem quyền quản gia trả lại cho phu nhân, giờ ngài lại thúc giục, làm cho phía dưới bây giờ rối loạn cả rồi.”
Trong mắt Ninh Phù lóe lên sự đắc ý, rất nhanh lại đổi thành tiếng thở dài bất đắc dĩ:
“Tỷ tỷ chớ trách, Hầu gia phân phó gấp quá, trong phủ loạn cả lên, hạ nhân đều có chút oán hận. Tỷ tỷ từ trước đến nay rộng lượng, đừng so đo với bọn họ.”
Ta nhìn khuôn mặt khiêm tốn nhu thuận của nàng, đột nhiên trong lòng nổi lên sự chán ghét khôn cùng.
Không cần đoán cũng biết, sổ sách được đưa tới có vấn đề, hạ nhân cũng không phục sự quản giáo của ta, khắp nơi đều chỉ nhớ kỹ chỗ tốt của Ninh phu nhân.
Mà ta, tất nhiên gây ra sai lầm khắp nơi.
Nghĩ đến đây, ta cầm sổ sách trong tay lên, hung hăng nện vào đầu quản gia đang nói chuyện, lạnh lùng mắng:
“Đều cút ra ngoài cho ta.”
Quay đầu nhìn Ninh Phù, không mang theo chút cảm xúc nào nói:
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc ăn ở trong phủ, lại càng không muốn làm đương gia chủ mẫu của Hầu phủ. Kính xin Ninh phu nhân, mang theo người của bà rời khỏi nơi này.”
Ninh Phù mở to hai mắt, dường như không thể tưởng tượng nổi ta sẽ làm như thế, tựa hồ đang tự hỏi trong lời nói của ta có bao nhiêu phần là thật.
Một hồi lâu sau, trên mặt nàng ta hiện lên vẻ bi thương, dùng khăn lau mắt, đau khổ nói:
“Ta biết tỷ tỷ vẫn luôn oán ta, đành vậy, ta sẽ không ở chỗ này chọc tỷ tỷ tức giận nữa.”
Nói xong nàng ta lau nước mắt khóc sướt mướt chạy ra ngoài.
Mọi người đều đi hết, Liên nhi lại gần bóp vai cho ta, mặt lộ vẻ muốn nói lại thôi.
Ta biết nàng ấy muốn nói gì.
Chỉ sợ rất nhanh lời đồn đại phu nhân quản lý vô năng, chỉ biết bắt nạt Ninh phu nhân sẽ truyền khắp trong phủ.
Chẳng qua chuyện này đối với ta mà nói đã không còn quan trọng nữa.
6.
Người đầu tiên tìm đến cửa là trưởng tử của ta.
Lúc đó ta đang uống trà, hắn đoạt lấy chén trà của ta, trợn mắt nhìn:
“Thẩm Nhược Trúc, ngươi dám khi dễ mẫu thân ta? Muốn đoạt quyền quản gia của nàng thì cũng thôi đi, vậy mà còn dám khinh nhục nàng, đừng tưởng rằng có Tạ Cập Nguyên chống lưng cho ngươi mà dám tác oai tác quái trong phủ, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến ngươi hối hận về việc mình đã làm hôm nay.”
Dứt lời, nó hung hăng đập nát cái chén, hừ lạnh một tiếng rồi tông cửa xông ra ngoài.
Đến buổi tối, Bình Dương Hầu cũng tới.
Hắn cố gắng khắc chế vẻ tức giận trên mặt, nói:
“Ta biết ngươi nhàn tản quen rồi không muốn quản gia, không muốn làm thì thôi, ngày mai ngươi mời Tạ Cập Nguyên đến nhà, ta có lời muốn nói với hắn.”
Ta nhíu mày vừa muốn nói chuyện lại bị hắn cắt ngang:
“Thẩm Nhược Trúc, việc này nàng không được phép từ chối.”
Nói xong, giọng hắn mơ hồ mang theo uy hiếp:
“Ngươi cũng không muốn bị đuổi ra khỏi Hầu phủ lần nữa chứ?”
Ta đột nhiên nở nụ cười, thì ra hắn vẫn cho rằng ta là ham muốn vinh hoa phú quý của Hầu phủ phú quý nên mới trở về vào lúc này.
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ:
“Triệu Vân Dương, chúng ta hoà ly đi.”
Hai mắt hắn đột nhiên mở to, không thể tin nổi nhìn ta, giọng nói bỗng nhiên cất cao lên:
“Nàng nói cái gì?”
“Ta nói, chúng ta hòa ly đi, từng cọng cây ngọn cỏ trong phủ, bao gồm nhi tử của chúng ta, tất cả đều là của ngươi, ta chỉ cần một phong thư hòa ly. Lần này ta hồi phủ ngoại trừ muốn thăm lão phu nhân, còn muốn cùng ngươi hòa ly. Ta đã gặp được lão phu nhân rồi, vốn định ngày mai đi tìm ngươi chính thức bàn về việc này, chẳng qua nếu ngươi đã nhắc tới, tiện đây ta cũng nói luôn. Ta nguyện ý bị đuổi ra Hầu phủ, chỉ cần ngươi cùng ta hòa ly.”
Hắn run rẩy chỉ ngón tay về phía ta, một hồi lâu mới kịp phản ứng, nghẹn ra một câu:
"Ngươi -- mơ tưởng, loại nữ nhân đã lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm như ngươi chỉ xứng bị bỏ rơi, còn dám đòi hòa ly? Nằm mơ!”
Ta cười khổ lắc đầu, đã biết sẽ không thuận lợi từ sớm, quả nhiên là như thế.
Ta lại đi tìm lão phu nhân.
Thần trí bà đã không còn tỉnh táo nữa, nhưng vẫn có thể nhận ra ta chỉ bằng một cái nhìn.
Bà ấy nắm lấy tay ta và bật khóc:
“A Trúc, Hầu phủ có lỗi với con, có lỗi với con.”
Ta cắn chặt môi dưới, cố nén nước mắt vào trong.
Trong phủ này, rốt cuộc cũng chỉ có một người từ đầu tới cuối đều đối tốt với ta, đều hướng về ta.
Lúc tỉnh táo, đôi mắt đục ngầu của bà chảy xuống nước mắt.
“Chỉ sợ tai hoạ sắp ập tới Bình Dương Hầu phủ. Là do ta không có dạy dỗ con cái cho tốt. Ta thẹn với Hầu gia thẹn với Hầu phủ, cũng thẹn với con.”
Bà là một lão thái thái mẫn cảm, bà biết rõ tài năng của Bình Dương Hầu khiến Hầu phủ không nhìn thấy bất kỳ tương lai nào.
Cổ tay của ta bị bà nắm rất chặt, thanh âm khàn khàn:
“A Trúc, có thể cầu xin con, sau khi ta ch nhặt xác cho ta được không?”
Thấy ta trầm mặc, bà lại bổ sung một câu:
“Thời gian của ta không còn nhiều, sẽ không tốn của con nhiều thời gian đâu...”
Ta đã hứa với bà ấy.
Mặc kệ bà ấy có mục đích gì, ít nhất bà là người duy nhất đã từng bảo vệ ta.
Chẳng qua là ở lại trong phủ thêm một thời gian ngắn mà thôi.