9.
Có lẽ việc Tạ Cập Nguyên ăn nói khép nép đã lấy lòng Bình Dương Hầu, khiến hắn càng tự cao tự đại.
Phủ Bình Dương hầu rực rỡ sắc màu, Ninh Phù thường xuyên qua lại vui vẻ giữa các quý phu nhân, ngay cả Triệu Hoài cũng vì được người khác nâng niu, coi trọng nên tinh thần cực kì sung sướng, gần như không còn nhận rõ được thân phận của bản thân.
Cho nên khi bọn họ rơi đài, tất cả mọi người hoảng sợ đến ngơ ngẩn.
Cẩm Y Vệ bao vây cả Bình Dương Hầu phủ.
Lúc Bình Dương Hầu và Triệu Hoài bị áp giải vẫn đang kêu gào:
“Các ngươi to gan lớn mật, không sợ quý phi nương nương trách phạt các ngươi sao?”
Vị chỉ huy sứ cầm đầu Cẩm Y vệ cười lạnh phất phất tay:
“Bình Dương hầu và Bắc Tĩnh Vương lén lút chế tạo binh khí, muốn làm phản còn phạm thượng, bắt tất cả lại cho ta.”
Bình Dương Hầu sửng sốt, rất nhanh đã phản kháng kịch liệt:
“Nói hươu nói vượn, là quý phi nương nương sai khiến ta, ta căn bản không quen biết Bắc Tĩnh vương, là do quý phi phân phó ta làm như vậy.”
Chỉ huy sứ cười cười nhưng ánh mắt lạnh băng:
“Quý phi? Chuyện Hầu gia phạm phải là do quý phi nương nương tự mình vạch trần. Ngài còn tra được ý đồ mưu phản của Bắc Tĩnh Vương, hiện giờ nương nương là đại công thần, Hầu gia còn mưu toan vu khống nương nương?"
Bình Dương Hầu ngây dại.
Trên dưới phủ Bình Dương hầu ngoại trừ lão phu nhân ra toàn bộ đều bị giam vào thiên lao, chờ ngày xét xử.
Ta cùng Ninh Phù và Bình Dương Hầu, Triệu Hoài bị giam cùng một chỗ.
So với mấy người họ vẻ mặt u ám như sắp ch, ta có vẻ bình thản hơn nhiều.
Dựa vào góc tường, ta cụp mắt suy tư.
Xem ra đại sự mà Ninh Chỉ cùng Tạ Cập Nguyên đã mưu đồ, chính là chuyện này.
Ninh Chỉ cố ý mượn Ninh Phù dẫn dắt Bình Dương hầu tham dự chuyện chế tạo binh khí, Ninh Phù cố ý đánh lừa dư luận, Bình Dương hầu nóng lòng lấy lòng nàng, cũng không phát hiện có gì không đúng.
Hiện giờ ngay cả việc Bắc Tĩnh Vương lén tạo binh khí cũng bị vạch trần hoàn toàn.
Thế này là muốn một lưới bắt hết Bắc Tĩnh Vương, Bình Dương Hầu phủ, và cả tộc Ninh thị.
Một viên đá đột nhiên bay tới, sượt qua tóc ta rồi đập vào tường.
Ta quay đầu lại thì liền đối diện với khuôn mặt tràn ngập hận ý của Triệu Hoài.
“Đang yên đang lành Hầu phủ làm sao lại bị xét nhà, từ khi ngươi trở về liền không có chuyện gì tốt!"
Bình Dương Hầu cũng ra vẻ chất vấn muốn hỏi tội ta:
"Hôm đó Tạ Cập Nguyên tới đây rốt cuộc đã nói gì với ngươi, hôm nay ngươi cũng vào đại lao, hắn có thể tới cứu ngươi hay không?"
Nói đến đây, hắn ngăn Triệu Hoài lại, nhìn chằm chằm vào mắt ta:
"Ngươi là mẫu thân nuôi của hắn, hắn nhất định sẽ tới cứu ngươi!"
Triệu Hoài bị ngăn lại, càng thêm phẫn nộ:
“Phụ thân người đang nói cái gì? Lúc này người còn trông cậy vào việc nàng có thể cứu chúng ta? Trông cậy vào nàng còn không bằng trông cậy vào quý phi nương nương, mẫu thân chính là thân biểu cô của quý phi, nếu nàng biết chúng ta bị giam vào ngục nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cẩm Y Vệ bọn họ thì biết cái gì, ở chỗ đó ăn nói linh tinh, thế mà phụ thân còn tin lời bọn họ?"
Ta thở dài, thật không thể hiểu được tại sao Triệu Hoài lại đậu Bảng Nhãn.
Đã đến lúc này rồi, còn ngây thơ như vậy.
Đúng lúc đó, Ninh Phù vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên hai mắt sáng lên, mạnh mẽ đứng dậy:
“Nương nương?”
Ta quay đầu, lúc này mới phát hiện Ninh Chỉ lặng lẽ xuất hiện ở ngoài cửa phòng giam, bên cạnh nàng còn có một thị vệ im lặng không lên tiếng.
Trong phòng giam âm u chẳng biết từ lúc nào đã không còn những người khác.
Ninh Chỉ còn cầm một cái lò sưởi trong tay, nàng mặc bộ cung trang màu vàng nhạt đứng ở dưới ánh đèn lờ mờ, càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc mê hoặc lòng người, chẳng cần làm gì cũng đã đủ khiến chúng sinh say mê.
Đã lâu không gặp, khí chất của nàng càng cao quý, dung nhan càng thêm xinh đẹp.
Triệu Hoài cũng kích động nhảy dựng lên:
“Các ngươi xem, ta đã nói rồi mà, ta biết quý phi nương nương sẽ tới cứu chúng ta.”
Cửa lao được mở ra, thị vệ cũng chạy vào theo Ninh Chỉ.
Hai mắt Ninh Phù cũng tỏa sáng:
"Nương nương tới cứu chúng ta sao?"
Thậm chí Bình Dương Hầu cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn qua.
Trong phòng giam yên tĩnh chỉ thấy ánh nến lóe lên, thật lâu sau nghe thấy một tiếng cười nhẹ dễ nghe:
“Nghĩ cái gì vậy, các ngươi tính là cái thá gì chứ?”
Các ngươi là cái thá gì chứ?
Thanh âm vang khắp phòng giam, khiến cho bọn họ kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, phảng phất chưa từng nghĩ đến quý phi nương nương xinh đẹp diễm lệ lại nói ra được những lời vô tình như vậy.
Ninh Chỉ hứng thú nhìn bộ dáng dại ra của bọn họ, chậm rãi đi tới bên cạnh ta nâng ta dậy, lại quay đầu nhìn bọn họ cười tủm tỉm mở miệng:
“Đương nhiên là ta tới đón mẫu thân ta rồi.”
Ba cặp mắt trừng lớn, Bình Dương Hầu là người đầu tiên do dự lên tiếng:
“Mẫu thân của người- -”
Nói xong run rẩy đưa ngón tay về phía ta:
“Người muốn chỉ nàng ta, Thẩm Nhược Trúc?”
Triệu Hoài cũng không thể tưởng tượng nổi tiến lên một bước:
"Không thể nào, nương nương, có phải ngài lầm rồi không, mẫu thân ta mới là thân nhân của người, làm sao người có thể nhận một người đàn bà quê mùa làm mẫu thân được chứ? Ngài không biết sao, Thẩm Nhược Trúc đã ở trong thôn dã mười mấy năm, làm sao xứng làm mẫu thân của ngài, bà ta chỉ là một người thô bỉ…”
Bộp!
Tiếng tát vang lên trong phòng giam đặc biệt rõ ràng, Triệu Hoài khiếp sợ che mặt.
Ninh Chỉ thờ ơ lau tay:
“Cái tát này, coi như ta thay mẫu thân ngươi giáo huấn ngươi. Thứ không biết tốt xấu.”
Nói xong thanh âm nàng lạnh xuống, ánh mắt cũng trần đầy lạnh lẽo:
"Bổn cung cũng ở chốn hương dã mấy năm nay, cho nên bổn cung cũng là một phụ nhân thô bỉ hay sao? Bổn cung thay mẫu thân giáo huấn tên vô liêm sỉ ăn bám như ngươi.”
Thị vệ phía sau nàng nghe tiếng liền tiến lên, giơ tay tát vào hai bên mặt của Triệu Hoài, mặt Triệu Hoài rất nhanh sưng đỏ, đau đến kêu trời kêu đất.
Hồi lâu sau, Bình Dương Hầu nhìn về phía ta, khó khăn mở miệng:
“Ngươi là, dưỡng mẫu của quý phi nương nương?”
Ta gật đầu:
“Không sai.”
Giọng hắn lập tức cao lên, giận dữ nhìn ta:
“Vì sao ngươi chưa bao giờ nhắc tới?
Ngươi cứ trơ mắt nhìn bọn ta nghe theo Phù Nhi làm trò hề, Thẩm Nhược Trúc, ngươi còn có lương tâm hay không? Ngươi là đồ độc phụ.”
Ninh Chỉ nhìn qua, hai mắt nheo lại lộ vẻ nguy hiểm, thị vệ bên cạnh cũng thu tay về, vào tư thế chờ hành động.
Thần sắc Bình Dương Hầu biến đổi mấy lần, đột nhiên nhớ tới điều gì đó mà mạnh mẽ nhìn về phía Ninh Chỉ, như là phát hiện chuyện gì ghê gớm lắm.
"Ngươi cùng Tạ Cập Nguyên đã sớm quen biết! Thẩm Nhược Trúc là dưỡng mẫu của các ngươi, các ngươi đã sớm thông đồng với nhau.”
Hắn nhìn sang ta, tức giận đến mức cả người phát run:
“Các ngươi cố ý muốn phá hủy phủ Bình Dương hầu, Thẩm Nhược Trúc, rốt cuộc ta có chỗ nào đối xử không tốt với ngươi, mà ngươi lại muốn làm thế với ta?!”
Khóe miệng ta giật giật đang muốn lên tiếng, Ninh Phù vẫn luôn dại ra trong góc vừa mới bình tĩnh lại đột nhiên vọt tới, bộ dáng không còn thấy dịu dàng rộng lượng như ngày thường nữa.
Tóc tai nàng bù xù, hung tợn nhìn chằm chằm ta, tựa hồ muốn xé nát ta:
“Dựa vào cái gì? Thẩm Nhược Trúc, rốt cuộc ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tất cả đều là của ngươi, dựa vào cái gì tất cả mọi người đều bênh vực ngươi, rõ ràng ta đã đoạt lấy tất cả, dựa vào cái gì mà cuối cùng ta chẳng có thứ gì? Ta thay ngươi chiếu cố phu quân, thay ngươi giáo dưỡng nhi tử, thay ngươi quản lý Hầu phủ, ta đã làm sai điều gì? Mà ngươi dám tước đi tất cả mọi thứ bên cạnh ta?!"
Ta tức đến bật cười, đè Ninh Chỉ đang đang tức giận lại, đi tới:
"Rõ ràng là ngươi đoạt đồ của người khác vậy mà lại còn dám ở chỗ này tố khổ, chẳng lẽ ta xứng đáng bị ngươi cướp đi tất cả hãy sao? Vốn ngươi là chim cu chiếm tổ chim khách, cần gì phải nâng bản thân trở thành người cao thượng như vậy?”
Nói xong, ta nở một nụ cười trào phúng, mỉa mai:
"Hơn nữa, ngươi chắc chắn là ngươi đã thay ta nuôi dưỡng nhi tử sao?"
Lời này vừa nói ra, không chỉ bọn họ ngây dại, Ninh Chỉ cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn ta:
“...... Ngươi đã biết?”
Ta mím chặt môi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ:
“Đúng vậy, ta cũng mới phát hiện không lâu, thì ra trưởng tử ta không tiếc trả giá tánh mạng để cứu, lại là nhi tử của người khác.”
Bình Dương Hầu đột nhiên đứng lên, lạnh lùng mắng:
“Thẩm Nhược Trúc, nàng đang nói linh tinh gì vậy?”
Ta nhướng mày:
“Ta nói bậy, vậy ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem Triệu Hoài quả thực là nhi tử ruột của ta sao? Trưởng tử của ta sinh ra không bao lâu đã ch non, ngươi đem hài tử của ngươi và Ninh Phù cũng mới sinh ra không bao lâu đưa tới, thay thế thằng bé. Rõ ràng trước khi cưới ta ngươi và Ninh Phù đã có qua lại với nhau, thế mà còn dám cùng ta thề ước một đời một kiếp một đôi, thật sự là quá buồn nôn rồi!"
Bình Dương Hầu run rẩy môi, nói không ra lời.
Triệu Hoài mặt mũi bầm dập cũng giãy dụa đứng lên, đi tới chỗ Ninh Phù, kinh ngạc nhìn nàng:
"Thì ra, người thật sự là mẫu thân ta, ta còn thắc mắc vì sao người lại đối xử với ta tốt như vậy, nguyên lai người thật sự là mẫu thân ta..."
Sau đó lại liều mạng lắc đầu, giống như một niềm tin nào đó bị sụp đổ.
"Không -- ta thà tin rằng người không phải mẫu thân ta, không nên là như vậy, mọi chuyện không nên là như vậy, ta làm sao có thể là con riêng, làm sao có thể là dã chủng sinh ra từ hành vi dơ bẩn của các người?"
Mặt Ninh Phù như bị rút cạn máu.
Tiếng cười nhạo của Ninh Chỉ vang lên:
“Thật sự là quá buồn cười, rõ ràng ngươi luôn suy nghĩ, khát cầu muốn Ninh Phù làm mẫu thân ngươi, hiện giờ nàng ta thật sự là mẫu thân ngươi, ngươi lại không muốn?”
10.
Ta không để ý tới bọn họ nữa, xoay người theo Ninh Chỉ rời đi.
Nàng nhìn chằm chằm ta, có vài phần lo lắng:
“Mẫu thân?”
Ta trấn an Ninh Chỉ, cười:
“Không sao, ta không có việc gì.”
Bọn Ninh Chỉ tất nhiên sớm đã biết việc này, lại không dám nói cho ta.
Nhưng ta đã không còn là Thẩm Nhược Trúc luôn luôn do dự của trước kia nữa.
Cho nên khi tin tức ba người họ sợ tội tự sát trong phòng giam truyền đến, trong lòng ta cũng không có nửa điểm dao động.
Bọn họ đã biết được những thứ không nên biết, vốn đã không thể sống sót.
Lúc ta trở lại Bình Dương hầu phủ, đã chẳng còn mấy hạ nhân.
Liên nhi bi thương nói cho ta biết, lão phu nhân đã đi rồi.
Ngày Bình Dương hầu phủ bị xét nhà, bà ấy liền chịu không nổi đả kích buông tay nhân gian.
Ta đáp ứng lời hứa lúc đó, chôn cất bà cẩn thận.
Có lẽ lúc trước bà vì Hầu phủ mà giữ ta lại, nhưng rốt cuộcnbaf cũng đã từng bảo vệ ta.
Ta sẵn sàng cho tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng.
Không bao lâu sau, tin tức Ninh thị nhất tộc bị đưa đi lưu đày cũng truyền ra.
Khi ấy, ta gặp lại *quý nữ của mình.
*quý nữ: con gái nhỏ
Lúc nhỏ con bé đã được Ninh Phù đưa đến Ninh gia nuôi dưỡng, ngay cả Bình Dương hầu phủ cũng rất ít khi đến.
Nó không còn trừng mắt lạnh lùng nhìn ta như trước nữa, mà là khóc sướt mướt cầu xin ta mang nó về.
Ta đưa con bé trở về, ta chưa từng chân chính dạy dỗ con bé, ta nguyện ý cho nó một cơ hội, mong con bé có thể tu thân dưỡng tính, có cuộc sống mới rạng rỡ.
Bình Dương Hầu phủ đã không còn tồn tại, ta cự tuyệt đề nghị ở lại Tạ phủ của Tạ Cập Nguyên, ở bên ngoài mua một trạch viện.
Trước khi Bình Dương Hầu ch, người của Ninh Chỉ buộc hắn ký thư hòa ly.
Tạ Cập Nguyên cũng cầu thánh chỉ, miễn tội cho ta.
Giờ đây ta đã một thân một mình.
11.
Sau khi Bắc Tĩnh Vương sụp đổ, Tạ Cập Nguyên một lần nữa giành được thánh tâm.
Tin tức Ninh Chỉ mang thai cũng truyền khắp thiên hạ.
Bây giờ thân thể Thánh Thượng dần dần không tốt, từng nói thẳng nếu đây là con trai, thì sẽ là Thái tử kế nhiệm.
Một lần đến thăm ta, Tạ Cập Nguyên nhướng mày hỏi ta:
"Mẫu thân có muốn gặp Cầu Cầu không?"
Cầu Cầu, đó là đứa con thứ ba ta đã nuôi, mấy năm nay không biết hắn thế nào.
Thấy ta không hiểu, hắn nở nụ cười:
"Mẫu thân có biết vị thái tử Ngụy Triều được cử đến làm sứ giá sau khi con cùng Ngụy triều đàm phán thành công hiệp ước ngừng chiến?"
Lúc này ta mới biết, thì ra Cầu Cầu là hoàng tử Ngụy triều, trước mắt đã lên làm thái tử Ngụy quốc.
Bắc Tĩnh Vương ngã xuống, trong đó cũng có công lao tương trợ của hắn.
Ta cười gật đầu.
Một đêm khuya không ai để ý, mấy người bọn ta tề tụ lại cùng một chỗ.
Đèn đuốc sáng trưng, Cầu Cầu lôi kéo Tạ Cập Nguyên liều mạng rót rượu cho hắn, cười khúc khích:
"Huynh trưởng vẫn là không thú vị như vậy, uống có mấy chén rượu còn có thể đem ngươi độc ch hay sao?"
Ninh Chỉ vỗ bàn muốn đuổi theo đánh:
“Tiểu tử thối, có bản lĩnh thì so với ta, biết rõ hắn uống một chén liền nằm, biết chọn quả hồng mềm mà bóp nhỉ.”
Ngay sau đó là tiếng khuyên giải bất đắc dĩ của Tạ Cập Nguyên cùng với tiếng cầu xin tha thứ:
“Được rồi cô nãi nãi của ta, tỷ có thể chú ý bụng của mình một chút được không.”
Ninh Chỉ đã mang thai hơn năm tháng, vậy mà vẫn bước đi như bay.
Nghe tiếng cười đùa của bọn họ, hết thảy tựa như lại trở về khi trước.
Thân phận của ai, quan hệ như thế nào, tương lai sẽ ra sao, lúc này đều đã không còn quan trọng nữa.
Ta nhìn vầng trăng sáng xa xa trong viện, khoé mắt mơ hồ có chút ướt át.
Cả đời này ta vô dụng đến cực điểm, ta nghĩ chuyện ta làm đúng nhất, chính là lấy hết dũng khí rời khỏi Hầu phủ, gặp gỡ và nuôi dưỡng ba đứa trẻ này.
Từ nay về sau bọn họ thay ta, trở thành chỗ dựa nửa đời còn lại của ta.
Trong phòng lại có tiếng Cầu Cầu truyền đến:
"Mẫu thân, người mau trở về uống rượu, đại ca lại gục rồi!"
Ta quay đầu lại, lau khô nước mắt cười đáp một tiếng:
“Được!”
[HOÀN]