1

Ta suy nghĩ một lúc, gật gật đầu:

“Bảng Nhãn, cũng rất tốt.”

Dù sao không phải ai cũng có thể giống như Tạ Cập Nguyên, có tư chất hơn người, trở thành Trạng Nguyên từ khi còn là thiếu niên.

Thấy ta phản ứng bình đạm, nó có chút bất mãn:

“Bây giờ hầu phủ có hai chuyện vui lớn, một là ta đã đậu Bảng Nhãn, hai là đại thọ sáu mươi của tổ mẫu, Hầu phủ muốn tổ chức yến tiệc để tiếp đãi quan khách. Gần đây thân thể tổ mẫu càng ngày càng không tốt, lúc này mới muốn gặp lại mẫu thân một lần, nên mới để cho ta tới tìm người.”

Ta im lặng một lát, nhớ tới vị lão phu nhân bình dị gần gũi ấy, người duy nhất từng đau lòng cho ta, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Trưởng tử cười nhạo một tiếng, có lẽ đã sớm đoán được ta sẽ không từ chối, giọng nói có chút châm chọc:

“Mấy năm nay mẫu thân sống ở chốn hương dã, chỉ sợ trong lòng đã sớm hối hận, tiếc nuối sự phú quý của Hầu phủ. Chẳng qua ta vẫn phải cảnh cáo trước, mẫu thân trở về Hầu phủ chỉ cần an phận làm một vật trang trí là được, chớ đừng làm khó mẫu thân bây giờ của ta, bằng không đừng trách ta là đứa con ngỗ nghịch bất hiếu.”

Ta giương mắt, nhìn thanh niên thân cao khoẻ khoắn truớc mặt dần dần trở nên trùng khớp với đứa trẻ lạnh lùng trong kí ức.

Đứa trẻ bé nhỏ đã nện chặn giấy lên người ta, bảo vệ một vị nữ tử mềm yếu phía sau lưng:

“Ta không muốn ngươi làm mẫu thân ta, ngươi tránh ra, ngươi không được đuổi a di đi, ta muốn a di làm mẫu thân ta.”

Khi đó trong lòng ta chỉ còn khoảng không tuyệt vọng, con trai ruột của ta cũng không còn cần ta nữa.

Chỉ là hiện tại, trong mắt ta đã chẳng còn chút cảm xúc nào, chỉ coi nó là một người xa lạ.

“Ngươi yên tâm, thăm xong lão phu nhân, ta sẽ rời đi ngay, tuyệt không quấy rầy đến gia đình các ngươi.”

2.

Ngày trở lại Bình Dương hầu phủ, ánh mặt trời rất đẹp.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu mạ vàng, bốn chữ "Bình Dương hầu phủ" hòa lẫn với ánh sáng đập thẳng vào mắt.

Ta chưa từng trở về đây trong suốt hai mươi năm qua, năm đó sau khi từ biệt, nơi này sớm đã không còn là nhà của ta.

Từng cọng cây ngọn cỏ trong phủ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, khắp nơi thể hiện sở thích của một vị nữ chủ nhân khác.

Trong chính điện, ta gặp được người quen đầu tiên, cũng là người được trưởng tử gọi là mẫu thân.

Ninh Phù mặc chính trang màu hồng ngồi ở trên đài cao, lúc ta đến nàng đang quát nô tì quỳ trên mặt đất, lời nói sắc bén nhưng không mất đi sự nhu hòa, thể hiện bộ dạng của một đương gia chủ mẫu.

Nhìn thấy ta, nàng không nhanh không chậm đứng lên, cười với ta rồi nói:

"Tỷ tỷ, dọc đường vất vả, không bằng trước để cho hạ nhân dẫn tỷ tỷ đi tắm rửa thay quần áo?"

Ta gật gật đầu, ta di chuyển đường dài, bộ dáng trông thế nào cũng không phù hợp để đi gặp lão phu nhân.

Trước khi đi ta nghe thấy tiếng hỏi han ân cần của trưởng tử:

“Thân thể mẫu thân có khá hơn chút nào không? Mẫu thân đừng lo lắng, có nhi tử ở đây, bà ta sẽ không uy hiếp được đến vị trí của người, nhi tử lúc trở về đặc biệt sai người mua món vịt quay Toàn Tụ Đức mà mẫu thân thích nhất, còn đang nóng hổi, người mau nếm thử đi?"

“Vẫn là Hoài nhi hiếu thuận, lúc nào cũng nghĩ đến mẫu thân......”

Thanh âm dần dần nhỏ đi cho đến khi ta còn không nghe thấy nữa, ta nhắm mắt lại.

Thì ra trên đường nó dừng lại rất lâu, là vì muốn đi mua vịt quay cho người ta.

Hài tử hiếu thuận như vậy quả thực rất tốt, đáng tiếc đối tượng lại không phải ta mà thôi.

Tắm rửa thay quần áo, chải tóc trang điểm.

Liên Nhi cài trâm lên tóc ta, giọng nói không kìm được nức nở:

“Phu nhân, người gầy đi nhiều quá.”

Liên nhi là nha hoàn hồi môn của ta, sau khi ta đi thì bị đuổi đi quét sân, hiện giờ đã gả cho người khác.

Nghe thấy ta trở về, Ninh Phù cố ý gọi nàng ấy đến hầu hạ ta.

Nàng đối xử với ta trước mặt người ngoài luôn luôn rất tốt.

Ta an ủi vỗ vỗ tay nàng, nghe nàng lải nhải nói đến những chuyện đã xảy ra trong phủ mấy năm nay.

Năm đó sau khi ta đi, Hầu phủ tuyên bố với bên ngoài rằng ta bị bệnh nặng, Ninh Phù cũng rất nhanh được nâng làm bình thê.

Hai đứa con của ta cũng giao cho nàng nuôi dưỡng, những năm gần đây, nàng vẫn chưa sinh được con nối dõi khác.

Người một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, mẫu từ tử hiếu, trở thành một giai thoại.

Thậm chí người khắp kinh thành đều nói, Ninh Phù là một người mẹ kế vô cùng tốt.

Liên Nhi nói xong, trong mắt có vài phần không cam lòng:

“Rõ ràng phu nhân vì cầu thuốc cho đại thiếu gia mà chịu nhiều đau khổ, đảo mắt hắn đã nhận người khác làm mẫu thân, Liên nhi thật sự cảm thấy không đáng thay cho phu nhân.”

Có đáng không?

Ta cũng không nói rõ được.

Ta chỉ biết là, trong lúc Hoài nhi sống ch không rõ, khi nghe được thần y nói có thể cứu con ta, ta vô cùng vui mừng.

Là một người mẹ, ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào để cứu nó.

Cho nên khi thần y muốn ta làm học trò của ông ba năm, ta không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Nhưng ta không nghĩ tới chờ ta học xong trở về, Hầu phủ đã khác xưa quá nhiều.

Nhà ta có thêm người mới.

Nàng yêu kiều yếu ớt hành lễ với ta, nói nàng chỉ thích trẻ con, không phải cố ý cướp vị trí của ta.

Phu quân đã từng hứa với ta một đời một kiếp một đôi, lại cau mày nói muốn cưới bình thê, yêu cầu ta rộng lượng một chút.

Ngay cả trưởng tử mà ta tâm tâm niệm niệm cũng chỉ vào mũi mắng ta vì sao làm khó mẫu thân nó.

Thế ta mới biết được, trong ba năm ta biến mất, phu quân của ta đã yêu người khác, hài tử của ta đã nhận người khác làm mẫu thân.

Đêm đó phu quân cùng ta nói chuyện một đêm.

Hắn nói Ninh Phù là biểu muội ở xa của hắn, trong nhà phạm tội, lúc này mới phải đến Hầu phủ nương tự, vốn là hắn muốn cho chút ngân lượng rồi đuổi người đi, không nghĩ tới hai đứa trẻ đều rất thích nàng, bất đắc dĩ hắn đành giữ người lại.

Chuyện kế tiếp liền thuận theo mà thành, bọn họ ngoài ý muốn có quan hệ với nhau, Ninh Phù xấu hổ phẫn nộ muốn tự sát, phu quân ta đau lòng nói sẽ cho nàng một danh phận.

“Trong nhà Ninh Phù tuy rằng bị tội, nhưng vẫn coi như là danh môn, cũng không thể để cho nàng làm thiếp, ngươi rộng lượng cho nàng vị trí bình thê đi, coi như nể tình nàng đã chiếu cố bọn nhỏ.”

Khi hắn nói lời này, bình tĩnh như thể việc đó là đương nhiên, dường như ta mà nói không, chính là ta phạm phải tội lỗi tày trời.

Ta im lặng, không nói rõ là đồng ý hay từ chối.

Mà vào một đêm yên tĩnh, lựa chọn rời đi. Nơi này đã không còn chỗ cho ta, ta cần gì phải cưỡng cầu.

3.

Sau khi rời đi, ta đã suy nghĩ thật lâu.

Ta quyết định tìm một thôn trang dựa núi gần sông, sinh sống một mình.

Ta vốn là thương nhân, ngoại trừ của hồi môn đã nhập vào ngân khố của Hầu phủ, ta còn để lại cho bản thân một ít.

Ta còn biết y thuật, ta đi theo thần y học ba năm, cũng được hưởng lợi rất nhiều.

Ta lần lượt nhận nuôi ba đứa con.

Đầu tiên là Ninh Chỉ, con bé là con riêng của một gia đình giàu có, bị chủ mẫu đánh cho gần ch mới chạy được ra ngoài, là do ta cứu được..

Con bé rất xinh đẹp, tính tình lại kiên nghị, ngày đầu tiên tỉnh lại đã nắm lấy tay ta, hận ý đầy trên khuôn mặt:

“Một ngày nào đó ta sẽ ngồi lên vị trí chí cao kia, báo thù cho bản thân.”

Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, con bé học rất chuyên tâm, thậm chí còn theo ta học y thuật.

Trời xanh không phụ lòng người, giờ con bé đã làm được điều nàng muốn, trở thành hoàng phi.

Đứa thứ hai là Tạ Cập Nguyên, thằng bé là một kẻ ăn xin, lúc ta nhìn thấy nó đang chậm rãi ăn một miếng bánh mốc meo, ta đưa cho thằng bé một cái bánh bao thịt, ánh mắt ch lặng của nó dần dâng lên ánh sáng:

“Người là mẹ ta sao?”

Ta mang thằng bé đi, mời người dạy nó đọc sách, Tạ Cập Nguyên rất thông minh, cũng không chịu thua kém, ngày thi đình thằng bé vô cùng hăng hái, nói muốn kiếm chức vị cáo mệnh phu nhân về cho ta.

Ta lắc đầu cười, yên bình làm người bình thường cũng không có gì không tốt.

Đứa trẻ thứ ba được ta nhặt về ở ven sông, cũng là đứa nhỏ tuổi nhất, lai lịch của nó không rõ, thân phận cũng mơ hồ, thích nhất là làm loạn khắp nơi, thường xuyên bị hai người Ninh Chỉ đánh mắng.

Chỉ là hiện tại , ta cũng không biết thằng bé đã đi nơi nào.

Có tiếng bước chân từ phía sau vang lên, Liên Nhi ho nhẹ hai tiếng.

Ta từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, chú ý tới bóng dáng trước mắt.

Là Bình Dương Hầu, cũng là phu quân cũ của ta.

Ánh mắt hắn thâm trầm phức tạp, thật lâu sau hắn khẽ thở dài:

“Trở về là tốt rồi. Bọn nhỏ cũng đã lớn, trở về rồi thì đừng đi nữa.”

Đối với khuôn mặt ta đã từng yêu sâu đậm này, trong lòng ta có vài phần chua xót.

“Nếu không đi, vậy ta ở lại với thân phận gì?”

Hầu phủ đã có nữ chủ nhân mới, ta được xem là gì ở đây chứ?

Mi tâm hắn hơi nhíu lại:

“Ta bảo Phù Nhi thu dọn phật đường một phen, nàng có thể ở đó, cũng tiện ở bên mẫu thân.”

Ta giật giật khóe miệng:

“Không cần đâu Hầu gia, ta thăm lão phu nhân xong sẽ rời đi, không quấy rầy nữa.”

Sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống:

"Thẩm Nhược Trúc, nàng đừng có không biết điều, năm đó nàng bỏ đi mặc kệ hai đứa nhỏ, bây giờ ta bỏ qua hiềm khích lúc trước mà chấp nhận nàng, nàng còn không biết điều?! Như thế nào, nàng còn muốn làm đương gia chủ mẫu của Hầu phủ hay sao?”

Đôi mắt ta khép hờ, người này vẫn giống như trước kia.

Thấy ta không nói, hắn hít sâu một hơi, lại mềm giọng nói:

"Được rồi A Trúc, náo loạn lâu như vậy cũng nên biết đủ rồi, nàng là phu nhân ta, ta làm sao nhẫn tâm để cho nàng một mực ở bên ngoài chịu khổ? Ninh gia nay đã được sửa lại án sai, Phù nhi cũng là danh môn khuê nữ đứng đắn, huống chi, nàng ấy còn có quan hệ là biểu cô của đương kim Ninh quý phi. Vị trí chủ mẫu Hầu phủ này, thuộc về nàng ấy thích hợp hơn nàng.”

Trong lòng ta khẽ suy tư.

Ninh Phù và Ninh Chỉ cùng xuất thân từ một dòng tộc, nhớ tới câu nói tràn ngập hận ý kia của Ninh Chỉ, lại liên tưởng tới đủ chuyện sau khi tộc Ninh thị được sửa lại án xử sai, ta thở dài, thật lòng khuyên nhủ:

“Hầu gia nếu thật lòng muốn tốt cho Bình Dương Hầu phủ, ta đề nghị ngươi nên hưu Ninh Phù đi.”

Ta quá hiểu Ninh Chỉ, nàng là một kẻ điên tỉnh táo, thích nhất là nhìn người khác từ trên chỗ cao rơi xuống bùn lầy.

Chỉ sợ tộc Ninh thị sẽ có kết cục rất thảm.

Mà Bình Dương hầu phủ che chở Ninh Phù, chỉ sợ cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp.

Chỉ tiếc Bình Dương Hầu nghe không lọt, hắn cho rằng ta lại muốn làm loạn, nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play