(19)
Ừm, người hiện đại tôi đây lại bị đấm rồi.
Bị hai người đàn ông lực lưỡng giữ lại rồi đ.ánh đập.
Di nương đắc ý ngồi trên chiếc ghế được bưng tới, còn tôi thì nghiến răng nghiến lợi mắng tác giả của cuốn truyện này, thế mà lại viết về xã hội phong kiến.
Bà ta bắt đầu ngồi cắn hạt dưa.
ĐM! Lính đặc chủng hiện đại tôi đây nhất định sẽ không nhận thua!
“Đủ rồi!” - Tôi ngẩng đầu lên giống như Sở Vũ Tầm: “Người không thể đánh ta!”
Di nương dựa vào ghế, khinh thường giễu cợt, cho rằng tôi đang nói chuyện về luân thường đạo lý.
“Ta đang mang trong mình đứa con của thái tử.”
Thực ra thì cũng đúng là nói về luân thường đạo lý, có điều ở đây luân lý ở chỗ tôi.
Di nương nghe thấy vậy thì loạng choạng bước tới, kéo theo luôn cả chiếc ghế đang ngồi.
(20)
Tôi bị ném về căn phòng của nguyên chủ. Di nương muốn gọi đại phu đến khám cho tôi nhưng lại bị nhũ mẫu bên cạnh kéo lại, chuyện xảy ra trong đêm tiệc mừng xuân cũng đã bị lọt ra ngoài. A hoàn của tôi quỳ xuống thú nhận, khi tìm thấy tôi, cô ấy cũng tìm thấy chiếc chăn bông có dính máu.
Di nương tức giận gần như ngất đi, còn mắng tôi không biết xấu hổ. Tôi nghĩ đến việc đêm đó bị chảy máu mũi, nghĩ rằng đúng là ông trời đang giúp tôi rồi!!!
Tôi đứng dậy, ôm cái bụng trống rỗng của mình mà vặn mình hai cái.
(21)
Liên tục 3 ngày tiếp theo, Khương gia rơi vào một bầu không khí quỷ dị đến lạ.
Di nương thậm chí còn dựng một bức tượng Phật mà thờ mỗi ngày, thậm chí còn to ngang với bức tượng Quan m của bà nữa.
Một hồi bái lạy rồi lại là bái lạy, đến Quan Âm cũng không nghĩ tới, sống lâu như vậy còn còn bị cạnh tranh về việc phù hộ chúng sanh nữa.
(22)
Đến ngày thứ 4, khi tôi tỉnh lại thì nhân vật phản diện đang ở trên giường của tôi.
Mái tóc đen hơi rối, lông mi dài nhưng không cong, khi nhắm mắt lại, dưới mắt hiện lên quầng thâm. Hắn người cao chân dài, ngủ trên chiếc giường này có vẻ không vừa cho lắm.
……..
Nhìn hắn có chút đ.ồi tr.ụy, đầu óc mê muội không phân biệt được, trên đầu chữ sắc còn có một cây đao, hắn có ch.ết dưới hoa mẫu đơn cũng sẽ trở thành tên q.ủy phong lưu.
Tôi cảm thấy toàn thân đau nhức bèn tức giận mà đập mạnh xuống giường. Bị động tác của tôi đánh thức, Tiêu Thời Phụ lười biếng mở hé mắt, sau đó lại nhắm mắt mà ngủ thiếp đi.
Hắn giống như việc mỗi sáng thức dậy rồi nhìn thấy thú cưng của mình vậy.
Con mẹ nó!
Tôi mở chăn ra, nhìn thấy quần áo của hắn và tôi còn nguyên vẹn, còn có chiếc gối ở giữa hai chúng tôi… Con mẹ nó!
(23)
Bảo sao tôi thấy bị đau người, bị sái cổ khi ngủ luôn rồi chứ sao!!!
(24)
Tôi tức giận đến mức dùng hai ngón tay mở mí mắt của hắn ra: “Hey bro!”
(......)