(13)
M.áu mũi tôi cứ thế mà chảy ra, Tiêu Thời Phụ tức giận, vơ vội chiếc chăn bông dưới đất lên mà lau m.áu cho tôi, suýt chút nữa thì đẩy mũi tôi lên tận thái dương luôn.
Đã biết hắn là Thế tử gia, không ngờ hắn còn là một bậc thầy mát xa nha.
Vẻ bên ngoài thì tỏ ra hung ác nhưng bên trong hắn lại có chút ngây thơ ha.
(14)
Tiêu Thời Phụ không có gi.ết tôi.
Nhưng hắn lại kêu thị vệ bí ẩn của mình ném tôi đến một góc đường hẻo lánh nào đó.
Thị vệ của hắn lại không cẩn thận mà buột miệng nói, nhưng lại không nói hết câu. Hắn nói mê hương không hẳn là hiếm, chủ nhân đã thử nó từ lâu, nhưng lại không có tác dụng……
Đến đó thì thị vệ dừng lại không nói nữa, giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết mà đến phần phải trả phí vậy.
Tôi nói với thị vệ rằng quả nhiên hắn bắt tôi phải xem phần quảng cáo mới tiếp tục chủ đề này.
Hắn nói tôi có phải tôi bị đ.iên không, rồi xiu một cái biến mất dạng.
Chậc chậc, không có đầu óc nhạy bén trong kinh doanh gì cả, chẳng trách chỉ có thể làm bảo vệ quèn.
(15)
Tôi cứ thế đi một mạch đến tối mới tìm ra đường về nhà.
Khi tôi gõ cửa phủ, người hầu trong nhà còn không thèm nhìn tôi. Ey, cô gái trẻ không được yêu thương này, thật là thảm quá đi!
Tôi xuyên vào nhân vật này, trong nguyên tác thì bị ghẻ lạnh, đến cuối truyện lại còn bị phụ thân đ.ánh ch.ết, làm sao có thể can tâm chịu như vậy chứ! Làm sao có thể không oán hận được! Nếu như được lựa chọn, tôi nhất định sẽ cầu trời cho tôi một cái amap - bản đồ Cao Đức.
……
Ôi, làm sao để về phòng tôi bây giờ!!
(16)
Phòng ngủ còn chưa tìm được thì đã phải nghe mắng rồi.
Di nương phái người canh chừng tôi trong điện thờ, bắt tôi quỳ ở đó. Bà ta tức giận dùng bày tay sơn móng đỏ như m.áu chỉ vào mặt tôi: “Thật là không biết phép tắc…vậy mà nửa đêm không về nhà… lão gia nói……”
Tôi mới chân ướt chân ráo xuyên tới bộ truyện này, chỉ có thể im lặng như một con chim cút.
Cho đến khi cái tát giáng xuống mặt tôi, một loạt cái tát nóng hổi, đến nỗi mặt tôi bị móng tay cào xước.
(17)
Lần gần đây nhất tôi bị đ.ánh là hồi cấp 2, có một nhóm người hihihaha, vui vẻ mà đổ mực lên chỗ ngồi của tôi.
Tôi bắt họ lau đi thì họ cũng chọc tay vào người tôi y như bà ta, nhưng bàn tay của thiếu nữ thì mềm hơn một chút, khi cái tát đến mặt tôi cũng chỉ đau chút ít.
“Đau không?” - Bọn họ cười mà hỏi tôi.
Đau chứ.
Nhưng tôi cảm thấy rằng không thể chỉ một mình tôi chịu đau được.
Vì vậy, tôi lấy chiếc ghế ở bên cạnh đ.ập vào đầu cô ta, trán cô ả bắt đầu chảy máu, hai mắt mở to, loạng choạng ngã xuống đất. Những người xung quanh lập tức loạn cào cào, hỗn độn hết lên. Có người thì chạy đi tìm giáo viên, người thì lấy điện thoại đang giấu ra gọi 120…
Giữa lúc gà bay chó sủa, tôi ngồi xổm xuống, ghé vào tai cô ta rồi nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”
Mày đau thì tao liền không còn đau nữa rồi.
(18)
Nhưng dù gì bây giờ tôi cũng đang ở dưới mái nhà của người khác, mà người xưa thì phép tắc rất quan trọng, còn chưa nói đến đạo đức, sự hiếu thảo đè ép con người…
Vậy nên khi di nương hỏi tôi sao dám trừng mắt với bà ta, tôi nói: “Vậy tôi có thể đánh người không?”
Bà ta nghẹn lời, dường như chưa phản ứng kịp, chưa nhận ra ẩn ý của tôi trong câu nói đó.
Nắm đấm của tôi đã đến trước mặt bà ta, ngoại giao trước rồi mới đánh, nắm đấm của người hiện đại tôi đây là càng đặc biệt.
(......)