(1)

Tôi xuyên sách, khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường của nhân vật phản diện.

Hàng lông mi dài của hắn khẽ run lên, hắn từ từ mở mắt ra.

Tôi cứng đờ người, giả vờ như không nhìn thấy hắn cùng khối ngọc bội khắc thân phận bên cạnh giường, lập tức nhắm mắt lại.

Mẹ nó! Xuyên trở về, xuyên trở về!

Hồi lâu sau, mãi cho đến khi đôi mắt của tôi bị hai ngón tay lạnh buốt cạy mở.

Tên nhân vật phản diện trước mặt tựa như cười mà không phải cười nhìn tôi chằm chằm, lộ ra sát ý.

Tôi cười xấu hổ một tiếng, nói: "Hey, bro.”

(2)

Giây tiếp theo, tôi liền từ trên giường của hắn lăn thẳng xuống đất.

Hai chân của tên đầu sỏ gây chuyện lười biếng thu lại, một tay chống đầu, nằm nghiêng, lại cười như không cười mà nhìn tôi.

Tôi đau đến nhe răng trợn mắt: "Con mẹ nó anh đạp..."

Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn tôi.

Tôi ngay lập tức đổi giọng, tình thâm nghĩa trọng nói:

"Đưa người ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng tới lúc biệt ly, bro, ở lại mạnh giỏi nhé!"

(3)

Nhân vật phản diện hỏi: “Nếu ta không ở lại thì sao?”

Tôi trả lời: “ y yô, vậy thì số bước chân trên wechat của anh sẽ đứng đầu tiên luôn nha.”

(wechat có hiện số bước chân bạn đi mỗi ngày)

Hắn lại hỏi: “Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì thế?”

Tôi cười lạnh nói: “Mấy người xưa như anh thì sao mà hiểu được.”

Hắn cử động ngón tay, chỉ vào tôi: “Ngươi mà còn nói kiểu đó thì ch.ết chắc đấy!”

Tôi lập tức phải cúi đầu trước vương quyền thời phong kiến, nói lời xin lỗi với hắn.

(4)

Nhân vật phản diện tên Tiêu Tựu, tự Thời Phụ, là con trai độc nhất của Tuyên Thuận Hậu, mẫu thân là công chúa Phù Dương, chính thê của Tuyên Thuận Hậu, cũng là em gái ruột của hoàng đế đương thời.

Từ nhỏ, cha mẹ và hoàng đế vô cùng yêu thương hắn, có thể nói cuộc đời hắn mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, cho đến khi hắn 14 tuổi.

Tiêu Thời Phụ nói hắn muốn ra ngoài đánh gi.ặc.

Phù Dương công chúa không đồng ý, còn hoàng đế thì tán dương hắn tuổi trẻ tài cao, là thiếu niên anh hùng.

Tiêu Thời Phụ 14 tuổi bước chân ra chiến trường, một trận liền thành danh.

Năm 17 tuổi, hắn một mình xông pha trên chiến trường, lấy được đầu của tướng địch nhưng lại bị trọng thương. Sau khi mất tích một thời gian thì hắn trở về kinh thành, nhưng từ đó tính tình hắn trở nên ngày càng hung ác, điên cuồng và phóng túng.

Từ đó, hắn trở thành thế tử gia không ai dám động tới ở chốn kinh thành.

(5)

“Ngược lại,” - Tiêu Thời Phụ ngữ khí kỳ quái, không biết là hắn đang vui hay tức giận: “Ta hiếm khi có được một giấc ngủ ngon như này.”

Tôi không tiếp lời hắn.

Hắn dùng ngón tay nâng cằm tôi lên, bắt tôi phải nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng tràn đầy nham hiểm của mình.

Hắn có đôi lông mày dài và đôi mắt hẹp, khác với đôi mắt đào hoa, ngay cả khi hắn cười cũng khiến người khác khó mà cảm nhận được chút tình ý nào, chỉ có thể nhận thấy được đôi mắt hắn như con d.ao sắc bén đang cứa vào da thịt.

Về đôi môi của hắn ấy à, hình dáng thanh tú, ở dưới môi có vết sẹo nhỏ gần như vô hình, không hiểu sao nó như góp phần làm tăng thêm chút d.ục vọng trên khuôn mặt nham hiểm ấy.

“Tên tuổi?”

Tôi vẫn không trả lời.

Bởi vì tôi không biết bản thân mình xuyên sách thành nhân vật nào nữa.

Ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lùng, cười lạnh nói: “Miệng lưỡi của ngươi cũng cứng rắn đấy.”

Mẹ kiếp, hỏi cái gì mà người xuyên sách như tôi có thể trả lời đi!!!

(......)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play