(25)

Hắn bị tôi chọc tức mà cười lên.

Hắn giơ tay nắm lấy cổ tay tôi, cánh tay còn lại thì giữ người tôi lại. Tôi muốn vùng vẫy nhưng tay đã bị hắn ghì chặt vào giường. Tình thế bắt buộc tôi phải nằm thẳng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thời Phụ đang nằm nửa người về phía tôi.

Hơi thở của tôi như ngưng lại, phía sau hắn là ánh sáng ban mai chiếu vào từ cửa sổ, còn có tiếng hạ nhân trong nhà dậy sớm dọn dẹp, nhưng tôi nghe không rõ lắm.

“Nghe nói,” - Hắn cụp mắt xuống nhìn tôi, một lọn tóc dài trượt xuống bên cổ rồi rơi xuống đầu ngón tay tôi. Tóc quét qua có chút ngứa khiến ngón tay tôi bất giác co rút lại.

“Ngươi đang mang trong mình…” - Không biết đối phương đã phát hiện ra chưa, hắn cười nhẹ, vết sẹo trên môi che lấp dục vọng, giọng nói còn xen lẫn sự lười biếng vì mới tỉnh giấc. Giọng hắn nhẹ nhàng đến lạ lùng, như lời thì thầm với người yêu.

“Hài nhi của thái tử?”

Tôi cảm thấy như vừa bị đấm 1 cú thật mạnh, mọi suy nghĩ của tôi đều tan biến, trong đầu chỉ còn lại vài từ lớn lao khắc sâu vào từng DNA: “Câu chuyện truy thê ngọt sủng: Phi tần đặc chủng binh của Thế tử ôm bụng bầu bỏ trốn.”

(26)

Mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn Mary Sue ngốc nghếch ở cấp hai à, chính xác thì mày đã mang đến điều gì cho cô gái xuyên sách là tao đây!!!

(27)

Tôi lập tức vùng vẫy, khoanh 2 tay phủ nhận: “Ngài đừng có tin vào mấy lời đồn thổi đó, cũng đừng có lan truyền ra ngoài.”

Tiêu Thời Phụ lườm tôi một cái, thả lỏng người, uể oải đứng dậy thu dọn quần áo.

Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu và thuốc, vừa đắng vừa cay.

“Đúng là to gan,” - Hắn thản nhiên nói - “Ngươi sắp trở thành phi tần của thái tử, vậy mà vẫn còn lười biếng như vậy.”

Tôi trầm mặc trong giây lát, mí mắt hắn hơi rũ xuống, khóe miệng cong lên một cách lạnh lùng, nhìn hắn không có chút cảm giác thiếu niên nào mà chỉ khiến người khác thấy hung ác và điên cuồng.

“Thái tử cơ à,” - Giọng nói của hắn trở nên nguy hiểm, đột nhiên nghiêng người về phía trước, tóm lấy cổ tôi: “Ngươi nghĩ tên khốn này lấy nữ nhân nhà thương gia để làm gì? Hả?”

Âm thanh cuối còn có chút mơ hồ ái muội, truyền đến tai tôi khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Hai tay tôi nắm chặt vào nhau như có mối hàn vậy.

“Hắn, hắn muốn……”

Tiêu Thời Phụ hơi thả lỏng người, dùng ánh mắt sắc như sói nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang vô cùng mong đợi điều tôi sắp nói ra.

Tôi nghẹn ngào ho khan, nhanh chóng bày tỏ suy đoán của mình.

“Hắn… muốn thử thứ gì đó hoang dại như tôi?”

“Hoa nhà không có hương vị như hoa dại?”

“......”

(28)

Tiêu Thời Phụ như đã bị tôi lừa tiếp rồi.

Hắn bước đi với vẻ mặt phức tạp, thậm chí không nhận ra rằng mình đã để quên tấm thẻ bài bằng ngọc.

Cốt truyện cô bé lọ lem như đang diễn ra ở đây. Tôi suy nghĩ một hồi rồi nhét tấm thẻ bài ngọc đó vào trong giày thêu hoa của mình.

“Nhặt được của rơi thì mình đút túi”

(......)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play