(11)

“AAAAAAAA—”

Tiêu Thời Phụ đưa tay đến cứu tôi, tôi coi hắn như cọng rơm cứu mạng mà bám lấy. Hắn dùng lực nhấc bổng cả người tôi lên.

Hắn tưởng tôi định trốn nên dùng lực khá mạnh, cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến tôi tỉnh táo lại vài phần.

“Bên dưới, ở bên dưới…”

Không đợi Tiêu Thời Phụ lên tiếng, người trốn ở bên dưới đã bò ra ngoài.

“Tiểu nữ lỗ mãng, không cẩn thận đụng phải hai vị quý nhân. Hai vị cứ tiếp tục, Nguyệt Nhạn xin được rời khỏi đây, nhất định sẽ không nhiều lời” - Cô gái đó cúi đầu quỳ lạy.

Nguyệt Nhạn? Nữ chính?!

Đợi đã… tiếp tục gì chứ?

Tôi ngơ ngác một hồi rồi cúi đầu xuống thì mới nhận ra, khi nãy quá sợ hãi nên cả người đều đang treo trên người Tiêu Thời Phụ.

Tôi còn kéo cổ áo hắn lệch sang 1 bên, lộ ra bộ ngực của hắn, thậm chí vết sẹo trên ngực hắn cũng đã lộ ra trước mắt tôi.

Vc, lại còn là vết sẹo hình hoa hải đường.

(12)

Tôi quỳ xuống dưới đất mà lạy nữ chính.

Nữ chính nhìn ra tôi không có quan hệ gì với hắn thì vẻ mặt trở nên phức tạp.

Tên đàn ông trốn dưới gầm giường bị Tiêu Thời Phụ lôi ra, miệng tên đó còn đang bị bịt lại.

Sau khi rút miếng vải ra khỏi miệng, tên đó khóc lóc quỳ lạy Tiêu Thời Phụ, sau đó thú nhận việc mình đã làm. Hắn kể lại chi tiết việc có một cô gái quyền quý đã sai khiến hắn gài bẫy nữ chính, nhưng hắn không biết sao lại thành động đến vị thế tử nổi tiếng này.

Tôi lén ngẩng đầu, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói với Tiêu Thời Phụ: “Người cần hỏi về loại hương kia!”

Tiêu Thời Phụ liếc nhìn tôi một cái, tôi vội vàng lấy tay che miệng lại.

Tên kia vẫn đang quỳ lạy khóc lóc, nói rằng hắn thực sự không biết gì hết.

Nữ chính không hổ là nữ chính, lúc này cô ấy đứng ra nói đây là sản phẩm được nhà họ Cao mua từ một thương gia ngoại quốc, cô ấy biết công thức và có thể bào chế cho thế tử.

Tiêu Thời Phụ liếc cô nàng một cái rồi búng tay, một bóng vệ sĩ xuất hiện sau lưng chúng tôi, động tác nhanh nhẹn mà thô bạo bịt miệng tên kia lại rồi kéo đi.

“Cút ra khỏi đây.”

Giọng nói của thế tử gia thản nhiên mà lạnh lùng, nữ chính vội tạ ơn rồi vội đứng dậy. Tôi cũng phủi phủi miệng rồi chuẩn bị theo cô ấy ra ngoài.

“Ngươi ở lại.”

Nữ chính khựng người lại, tôi nhanh chóng mở miệng và bịt tai lại: “Gọi cô đó gọi cô đó!”

Tôi vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, giây tiếp theo liền bị một bàn tay vừa ấm áp vừa mạnh mẽ nắm lấy mắt cá chân. Nữ chính vội vã rời đi như được ân xá.

Lòng tôi ngập tràn sự tuyệt vọng, tôi sợ đến mức không dám nhúc nhích.

“Có thích sờ không?”

Tôi gật gật đầu, bàn tay kia liền nắm chặt hơn.

Tôi lại vội vã lắc đầu: “Không thích không thích, không sờ không sờ.”

“Nhắm mắt lại.”

Tôi ngoan ngoãn lấy tay che mặt lại, sau đó là tiếng quần áo ma sát, chắc là hắn đang thay quần áo.

……

“Lấy tay che kín mắt lại cho ta!!” - Tiêu Thời Phụ tức giận, “Ngươi dám để một kẽ hở trên bàn tay thử xem?!”

Không nhìn thì không nhìn thôi, tôi không can tâm mà che kín mắt lại.

Vành tai của hắn sao lại đỏ lên rồi?!?!

(......)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play