(6)

“Thế tử ta đây mắc chứng mất ngủ đã lâu.” - Tiêu Thời Phụ đột nhiên đến gần tôi, giọng nói trầm thấp như đang dỗ dành: “Nói xem ngươi dùng loại hương gì mà có thể khiến ta ngủ say như vậy?”

Câu thoại quen thuộc “Thiếu gia mắc chứng mất ngủ đã 10 năm, đây là lần đầu tiên có thể an giấc”, “chỉ có thể ở bên cạnh người phụ nữ đáng ch.ết có ma lực như cô mới có thể ngủ” lập tức xuất hiện trong đầu tôi.

“Ta họ An,” - Tôi nhìn thẳng vào hắn và nói một cách nghiêm túc,

“An Miên Dược” (ý chị là chị tên thuốc ngủ)

(7)

Tôi thế mà không bị mắng.

Bởi vì Tiêu Thời Phụ đột nhiên đọc lên câu thơ: “Thiếu niên bất thức thanh ty não/ Thiên tướng sầu tự tố dược miên.”

“Tên hay, tên hay.”

Quả nhiên, người có văn hóa thật khác biệt, ba chữ này còn có thể đọc thành thơ. Nếu ở thời hiện đại, tôi mà nói tên này chắc mọi người sẽ hỏi tôi wechat hoặc thẻ bảo hiểm y tế mà thôi.

(😎

Đột nhiên bên ngoài có những bóng đen xuất hiện, có thể nghe thấy tiếng một nhóm nữ nhân đang ríu rít.

“Ta đã nói rồi mà, Tưởng gia chỉ là một gia tộc nhỏ, bây giờ cô ta ở trong phủ công chúa gặp riêng một nam tử, lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy. Chút nữa chúng ta đồng loạt mở cửa, để ta xem cô ta có thể biện minh ra sao.”

Giây phút đó, nội dung cuốn tiểu thuyết nhanh như chớp hiện lên trong đầu tôi.

Nữ chính Tưởng Nguyệt Nhạn tham dự tiệc mừng xuân của công chúa Cảnh Vân, sau đó bị buộc tội ngoại tình với một nam tử lạ mặt. Cô ấy may mắn được nam chính giúp đỡ, khi mọi người tìm ra thì chỉ thấy cô ấy ở một mình trong phòng.

Sự tình đó cứ vậy mà được cho qua.

Nhưng mấy ngày sau, bên ngoài lại có tin đồn Tưởng gia đã đắc tội ai đó, vốn là một gia tộc giàu có nhưng lại bị trục xuất khỏi kinh thành. Trước khi rời đi, có người còn nghe thấy gia chủ mắng con gái mình hủy hoại cả gia tộc. Cuối cùng họ đều phải gánh kết cục bi thảm, bị đ.ánh ch.ết không còn tung tích.

Nữ chính Tưởng Tỉnh, tự là Trì Miên.

Vì tên của cô ấy khá là hay nên tôi nhớ rất rõ.

Đừng nói là vì nhớ tên nên xuyên sách thành cô ấy chứ!!

Mẹ ơi, biết vậy thì tôi đã ghi nhớ cả gia phả nhà hoàng đế rồi.

(9)

Trong lúc nói chuyện, đám người đó đã đi đến cửa phòng.

Tôi xoay người lăn xuống gầm giường, đồng thời kéo chăn bông trên giường che lại thân hình.

Tiêu Thời Phụ thấy vậy lập tức duỗi tay ra, cười lạnh nói: “Muốn chạy sao? Cô nương thật sự không— — aaa”

Tôi há miệng cắn vào bàn tay đẹp đẽ của hắn, hắn cảm thấy đau đớn, rút tay lại theo phản xạ.

Đúng lúc đó, đám người kia cũng vừa hay xông vào trong phòng.

Tiếng trò chuyện dừng hẳn, không ai dám đối mặt với thế tử gia đang toát lên tà khí cùng với bàn tay đang chảy máu không dừng.

Hồi lâu sau, vẫn là Tiêu Thời Phụ lên tiếng, chấm dứt sự trầm mặc trong phòng.

Tôi nấp sau chăn, chỉ nghe thấy giọng nói đầy nguy hiểm của hắn với ngữ điệu đầy phẫn nộ: “Cút.”

Đám người lần lượt rời đi, có người còn giữ chút phép tắc, cất tiếng xin lỗi và cáo từ.

Đợi đến khi bên ngoài không còn tiếng động nào, tôi mới dám hỏi một câu: “Tay của người sao rồi? Ta thật sự không cố ý…”

Lời xin lỗi mới nói được một nửa, tôi bỗng dưng quay đầu lại thì thấy hai cặp mắt khác dưới gầm giường, 6 con mắt nhìn nhau.

1, 2, 3, 4.

Vào thời khắc đó, tôi tưởng như bản thân đang ở dưới gầm bàn mạt chược.

(10)

Chị em à, tôi xuyên vào tiểu thuyết quái dị rồi.

(......)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play