Cuối cùng thì 12 ngày huấn luyện quân sự đã kết thúc, các tân sinh viên tiến hành lễ tổng kết.
Mặc dù thường ngày than phiền huấn luyện quân sự rất vất vả và mệt mỏi, nhưng khi thực sự kết thúc, mới nhận ra đó là kỷ niệm quý giá, đáng để trân trọng suốt đời.
Sau đợt huấn luyện quân sự, là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Kỳ nghỉ bảy ngày kết thúc trong nháy mắt, các câu lạc bộ và hội sinh viên của trường cũng bắt đầu chiêu mộ thành viên mới.
Trường không có nhiều lớp học vào chiều thứ Năm, vì thế việc tuyển sinh được lên lịch vào ngày này.
Hai bên đường trải đầy những băng rôn đủ màu sắc, bên trong dựng lều và kê bàn ghế, các đàn anh đàn chị ngồi chờ người đến đăng ký.
Đầu tiên, bốn người nhóm Đan Ý báo danh vào câu lạc bộ âm nhạc.
Chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc là một cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng với mái tóc ngắn màu bạch kim cực ngầu, tên là Lâm Hạ.
Hai chuyên gia buôn chuyện là Mộc Miên và Mộc Cận nói nhỏ bên tai Đan Ý: “Ý Ý, lúc chị chào hỏi chủ tịch câu lạc bộ, nhớ cẩn thận một chút.”
“Dù sao, chị đã cướp ngôi vị hoa khôi khoa Âm nhạc của người ta.”
“Nghe nói, chị ấy có mối quan hệ rất tốt với Chu thần.”
Hai chị em họ bổ não cho cô với một loạt cảnh tượng “nữ phụ độc ác làm khó nữ chính như thế nào”.
Nhưng những điều họ tưởng tượng, không hề xảy ra.
Lâm Hạ rất ấn tượng với một sinh viên năm nhất như Đan Ý, còn nhớ rõ giọng hát của cô trong bữa tiệc chào đón tân sinh viên, rất đặc biệt và dễ nhận ra.
Trông thấy cô đi tới, Lâm Hạ liền vẫy tay bảo cô đi vào.
Một thành viên bên cạnh nhìn thấy, không khỏi trêu chọc: “Chủ tịch, tại sao ban đầu chị không mở cửa sau cho em.”
Lâm Hạ mỉm cười, hơi nâng cằm về hướng Đan Ý, “Nếu như cậu xinh đẹp và có giọng hát hay như người ta, tôi sẽ quỳ xuống cầu xin cậu tới.”
Mọi người bật cười, không so sánh sẽ không có đau thương.
Mộc Miên, Mộc Cận: “?”
Tình tiết này, hình như phát triển không đúng.
Lẽ nào là lễ trước binh sau?
Đan Ý suy nghĩ một chút, nhìn về phía bạn cùng phòng của mình, biểu thị từ chối: “Không cần đâu học tỷ, em vẫn nên đợi phỏng vấn thì hơn, em hi vọng có thể dùng thực lực để chứng minh bản thân.”
Hơn nữa, phòng của cô còn ba người, một mình cô đi cửa sau sẽ không tốt lắm.
Lâm Hạ ngược lại có chút kinh ngạc, đáy mắt hiện lên một tia tán thưởng.
“Được, vậy chị đợi em.”
Dường như nhớ ra điều gì đó, cô ấy đột nhiên nói một câu: “Vậy nếu là cửa sau mà Đường Tinh Chu mở cho em, em có đi không?”
Đan Ý vô thức trả lời: “Anh ấy sẽ không.”
Người cương trực công chính như anh, sẽ không làm ra chuyện đó.
Nhưng Lâm Hạ không nghĩ vậy, ranh mãnh nhìn cô, trong lời nói chứa ẩn ý, “Cũng chưa chắc, sẽ luôn có người trở thành ngoại lệ của anh ấy.”
Lần này, Đan Ý đành phải thừa nhận: “Em không có ý định tham gia hội sinh viên.”
Đối với câu trả lời này, Lâm Hạ vô cùng kinh ngạc, nhưng cô ấy không hỏi nguyên nhân cụ thể.
Tự hỏi Đường Tinh Chu biết tin tức này, sẽ phản ứng thế nào đây.
“Được, vậy em quay về chờ thông báo phỏng vấn đi.”
“Vâng, cảm ơn học tỷ.”
Lúc Đan Ý quay người, cô chỉ nhìn thấy Ôn Di Nhiên, không thấy đôi chị em Mộc Miên và Mộc Cận đâu.
Ôn Di Nguyên giải thích với cô: “Bọn họ vừa chạy sang báo danh hội sinh viên rồi.”
Đan Ý nhìn sang bên kia, thấy hai chị em họ Mộc đang lon ton chạy về, có vẻ như đã báo danh xong xuôi.
Lều của hội sinh viên rất náo nhiệt, nhưng người mà Đan Ý muốn gặp không có ở đó, vì vậy cô nhanh chóng thu tầm mắt về.
Báo danh xong, cả bốn người dự định quay về ký túc xá nghỉ ngơi.
Dọc đường đi ngang qua một quán trà sữa, đúng lúc thấy khát, bèn rẽ vào mua mỗi người một cốc.
Sau đó, bọn họ vừa nhâm nhi trà sữa vừa trở về ký túc xá.
Sắc trời tối dần, hoàng hôn phủ kín cả một vùng trời.
Mặt trời lặn, học sinh trên đường tắm mình trong ánh sáng rực rỡ, kèm theo tiếng nhạc du dương vang lên từ loa phát thanh.
Cảnh tượng an tĩnh bị Mộc Miên phá vỡ, cô ấy vừa uống trà sữa vừa khen ngợi: “Bài hát trên loa hôm nay hay quá.”
Mộc Cận: “Nghe nói hôm nay có lãnh đạo đến thẩm tra, nhạc hay cũng là phát cho họ nghe, không thể phát nhạc rock được.”
Hai chị em lẩm bẩm với nhau, bài hát vừa kết thúc thì loa phát thanh tự chuyển đến bài hát khác.
Ngay khi giai điệu vang lên, Mộc Miên tỉnh bơ nói: “Bài hát này nghe quen tai quá, nhưng không nhớ ra tên gì.”
“Em cũng cảm thấy, giai điệu mở đầu có chút giống…”
Ôn Di Nhiên đưa ra đáp án, “
Mộc Miên: “Aaaa đúng vậy! Chính là nó!”
Mộc Cận: “Các bài hát của chú ấy đều rất hay, nhưng đáng tiếc hiện tại đã rút lui khỏi giới giải trí.”
Ôn Di Nhiên: “Nghe nói, việc vợ tự sát có ảnh hưởng rất lớn đến chú ấy…”
Đan Ý vốn im lặng, bỗng nghe thấy tên người đó, bàn tay đang cầm cốc trà sữa bất giác siết chặt lại.
Phần trà sữa bên trong bị tác động bởi lực bóp bên ngoài, bắn ra ngoài miệng cốc một chút.
“Ý Ý, trà sữa của chị đổ rồi!”
Âm thanh nhắc nhở của Mộ Cận, kèm theo chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống mu bàn tay, khiến Đan Ý bừng tỉnh trong chốc lát.
Cô định thần trở lại, ánh mắt thất thường nhìn xung quanh, đúng lúc Ôn Di Nhiên có thói quen mang khăn giấy theo người, nhanh chóng lấy ra đưa cô.
Đan Ý nhận lấy khăn giấy, “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Ôn Di Nhiên tỉ mỉ giúp cô lau vành ly trà sữa, sau đó đưa cho cô.
Cả ba đều cho rằng là cô không cẩn thận, chứ không nghĩ nhiều, vì thế chủ đề ban nãy cũng bị gián đoạn mà dừng lại ở đây.
…
Sau khi trở về ký túc xá.
Bởi ban nãy trà sữa bắn lên quần áo, Đan Ý vào nhà tắm thay một bộ quần áo mới.
Sau khi cô bước ra, hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận bất ngờ tới trước mặt cô.
Chị đẩy em, em đẩy chị, do dự một hồi.
Đan Ý nhìn hai chị em bằng ánh mắt nghi ngờ, đi thẳng vào vấn đề: “Nói cho chị biết, bọn em đã lén lút làm chuyện gì xấu sau lưng chị phải không?”
Vào thời điểm quan trọng nhất, Mộc Miên dũng cảm tiến lên một bước với vẻ mặt xem thường cái chết.
“Một người làm hai người gánh, bọn em nói xong, chị có thể đánh bọn em.”
Mộc Cận: “Miễn là đừng đánh vào mặt.”
Dưới cái nhìn mong đợi của bọn họ, Đan Ý gật đầu.
Mộc Miên đột nhiên có dũng khí, nhắm mắt nói một câu, nhanh như bay.
Đan Ý: “……”
Tốc độ nhanh đến mức, bản thân cô ấy cũng không biết mình vừa nói gì.
Thấy vậy, Ôn Di Nhiên nói thẳng: “Lúc cậu và chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc đang nói chuyện, bọn họ chán quá nên chạy tới lều của hội sinh viên để báo danh, thuận tiện báo cả cho cậu.”
Đan Ý nghiến răng nghiến lợi: “Hai người cũng thật biết cách thuận tiện.”
Tại sao không thuận tiện ghé sang lầu khác đi.
Thuận tiện cái quỷ!
Hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận nhắm chặt mắt, trên mặt viết bốn chữ “vạn sự tuỳ duyên”.
Bởi vì lúc ở trong ký túc, Đan Ý đã nói rằng, cô ấy không có dự định tham gia hội sinh viên.
Cô ấy không nói rõ nguyên nhân, chỉ bảo rằng bản thân không hứng thú.
Thực ra sau khi khai giảng, cô bắt đầu tìm một công việc bán thời gian, cho nên không dành quá nhiều sức lực cho những việc này.
Đan Ý: “Cho chị một lý do để không đánh các em.”
Mộc Miên nhanh chóng mở mắt, giọng điệu vô cùng bất lực: “Bọn em bị cái đẹp dụ dỗ!”
Mộc Cận: “Đúng thế, tiền bối đưa phiếu báo danh cho em quá đẹp trai, bọn em nhất thời… không kìm lòng được.”
Càng nói càng thiếu tự tin.
Đan Ý cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Dưới ánh mắt của cô, Mộc Miên yếu ớt bổ sung: “Hơn nữa vị tiền bối đó có nói, tất cả những người điền đơn đều phải tới, đặc biệt là người tên Đan Ý.”
Mục Cận: “Nếu không, anh ấy sẽ gọi Chu thần đến chặn chị ở tầng dưới kí túc xá.”
Đan Ý: “……”
*
Tối thứ Năm, là thời gian phỏng vấn của hội sinh viên.
Địa điểm nằm ở khu A của toà Định An, có hai phòng học.
Một là khu vực phỏng vấn, một là khu vực chờ.
Thứ tự phỏng vấn ngẫu nhiên, Đan Ý là người thứ năm đi vào.
Hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi phối với quần jean sáng màu và giày vải đơn giản.
Mái tóc xoăn dài màu đen buộc đuôi ngựa cao, để lộ đường nét thanh tú trên khuôn mặt thần thái sáng ngời, đôi mắt long lanh và quyến rũ mê người.
Lúc nghe thấy tên cô, mọi người đều liếc qua.
Hoa khôi khoa Âm nhạc trong lời đồn quả nhiên rất xinh đẹp, đáng tiếc là hoa đã có chủ.
Haiz, tiền bối hạ thủ thật quá nhanh.
Đan Ý đi từ khu vực chờ sang khu vực phỏng vấn bên cạnh, bước lên bục một cách rất tự nhiên.
Cô vô tình hữu ý liếc nhìn chàng trai ở giữa, rất nhanh thu tầm mắt lại.
Bên cạnh Đường Tinh Chu là Chu Mộ Tề, thành viên của ban truyền thông, hôm nay trưởng ban có việc nên để người kế nhiệm là anh ta tới thay.
Tiền bối mà chị em Mộc Miên và Mộc Cận nhắc đến hôm đó, chính là anh ta.
Anh ta nghịch ngợm cong môi, ghé vào tai người ngồi cạnh, “Lão Tứ, xem ra cậu không cần đến ký túc xã nữ chặn người nữa rồi.”
Đường Tinh Chu không thèm nhìn anh ta, ánh mắt rơi xuống phiếu báo danh trước mặt.
Thoạt nhìn, nét chữ trên đó không phải của cô.
Vì thế, phiếu báo danh này căn bản không phải do cô điền.
Các thành viên khác trong hội sinh viên cũng nhận ra cô gái này.
Suy cho cùng, vừa vào trường đã có một bức ảnh tán tỉnh làm mưa làm gió trên diễn đàn, đúng là khiến người ta ấn tượng.
Chủ tịch Đường lạnh lùng của bọn họ, thì ra cũng có một ánh mắt cưng chiều như thế.
Đường Tinh Chu cúi đầu, lông mi rũ xuống, không nhìn rõ cảm xúc.
Tựa hồ như không quen biết cô, thậm chí còn không nhìn cô lấy một lần, máy móc nói một câu: “Giới thiệu bản thân trong một phút.”
Lúc này, trái tim có chút căng thẳng của Đan Ý mới giãn ra một chút.
May là anh không nhìn cô.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Chào các anh chị tiền bối, em là Đan Ý, sinh viên năm nhất khoa Âm nhạc…”
Giới thiệu bản thân ngắn gọn trong một câu.
Tiếp theo đến phần hỏi và trả lời.
Một vị học tỷ thuộc ban thư ký mở lời trước: “Xin hỏi, tại sao em muốn gia nhập hội sinh viên?”
Đan Ý ồ một tiếng, sắc mặt mang vài phần bất lực, “Có người báo danh cho em.”
Mọi người: “……”
Quá thẳng thắn.
Một đàn anh mũm mĩm khác cố gắng vớt vát, “Vậy em nghĩ, bản thân sẽ thu được gì sau khi tham gia hội sinh viên?”
Đan Ý trả lời không chút do dự: “Chắc là có thêm học phần.”
“……”
Cô gái này, đến để sát phong cảnh sao?
Bọn họ đều đã cố tình hỏi những câu đơn giản đến vậy rồi.
Đan Ý mỉm cười, ho nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Thật ra, em đến đây với bạn cùng phòng, mọi người cũng có thể hiểu là…”
“Đủ số lượng rồi.”
“……”
Mọi người nhìn về phía nam sinh ngồi giữa, thầm nuốt nước bọt.
Xin hỏi, có thể tiếp tục cuộc phỏng vấn này không?
Đường Tinh Chu cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Trên mặt cô viết một dòng chữ “Tôi không muốn tham gia hội sinh viên” rất rõ ràng.
Anh đưa phiếu báo danh của cô cho trưởng ban tuyên truyền, “Sở trường của cô ấy là hội hoạ, nhận đi.”
Đan Ý đen mặt, trên đầu là một dấu chấm hỏi.
Tại sao cô không biết mình có sở trường này?
Trưởng ban tuyên tuyền: “?”
Chủ tịch, hành vi thiên vị của anh quá mức lộ liễu rồi.
Trực tiếp đi cửa sau trước mặt mọi người.
Đi cửa sau không phải là không được, mấu chốt là còn không thèm nhìn xem, cô gái nhỏ không hề muốn tham gia hội sinh viên.
Đường Tinh Chu bất động, nghiêng đầu về phía Đan Ý, chỉ về hướng cửa phòng học: “Em có thể đi được rồi.”
Đan Ý: “?”
Cô thế này là, vô tình cắm liễu liễu lại xanh?
Nhưng cô thực sự không muốn tham gia hội sinh viên.
Ngay khi cô muốn mở miệng nói gì đó, anh không nhìn cô nữa mà gọi lớn: “Người tiếp theo.”
Đan Ý không muốn vì chuyện riêng của mình mà làm gián đoạn thứ tự phỏng vấn, bèn rời đi trước, nghĩ cách nói chuyện này với Đường Tinh Chu sau.
Nhưng vào lúc này, Đường Tinh Chu chợt lên tiếng: “Ra ngoài đợi anh.”
Bước chân Đan Ý dừng lại.
Anh không chỉ mặt gọi tên, nhưng mọi người đều biết anh đang nói với ai, sắc mặt ai nấy đều vô cùng bát quái.
Đan Ý không biết vì sao mình lại dừng bước, ngộ nhỡ anh không nói với cô thì sao.
Cô cảm thấy không nên tự mình đa tình, vì thế lựa chọn không trả lời anh.
Giây tiếp theo, anh lại lên tiếng, gọi thẳng tên cô, “Đan Ý, nghe thấy thì chít một tiếng.”
Đan Ý bây giờ mới quay đầu nhìn anh, đầu óc mơ mơ màng màng, vô thức nói:
“Chít.”