Mùng 8 tháng 6, trời xanh trong vắt, nắng ấm mang theo làn gió nhẹ, cỏ cây mùa xuân xanh tươi, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Tại trường trung học Thanh Thành.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng của kỳ tuyển sinh Đại học, buổi chiều thi môn tiếng Anh.
Kim phút trên đồng hồ treo tường chậm rãi chuyển động, đến khi điểm đến số 12, chuông reo lên.
“Đinh đinh—”
Một trong số giám thị đứng trên bục giảng, cất giọng nói: “Đã hết giờ thi, các em học sinh vui lòng đặt bút xuống và giữ im lặng.”
Sau đó là thời gian giám thị đi thu nhập giấy tờ.
Đan Ý ngồi bên cửa sổ ở hàng cuối cùng của lớp học, cô hạ bút xuống, hai tay đặt lên bàn.
Cô nhìn lướt qua phiếu trả lời tiếng Anh của mình lần cuối, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phòng học này nằm trên tầng 6, hướng cửa sổ nhìn ra sân trường.
Sân trường thường ngày náo nhiệt lúc này lại lặng im, nắng chiếu xuống đường chạy nhựa đỏ, cây long não hai bên bị gió nhẹ thổi qua, cành lá đung đưa.
Giống hệt như sự chuyển động trong phim ảnh, báo hiệu kết thúc những năm tháng trung học của cô.
Giám thị đứng trên bục, đếm số lượng bài thi thu được xong, cho vào túi niêm phong rồi nói: “Được rồi, các em có thể rời khỏi phòng thi.”
Học sinh lần lượt đứng dậy, theo thứ tự rời đi.
Đan Ý cầm đồ đạc của mình lên, đi theo đám đông, ra khỏi phòng thi.
Hành lang đông đúc náo nhiệt, cô bước xuống lầu, lầu dạy học số ba cũng đông nghịt người.
Ở đó có một bảng tuyên truyền, một trong số đó dán thông tin về “Học sinh tốt nghiệp loại Xuất sắc”.
Trong số rất nhiều bức ảnh trên đó, ở vị trí chính giữa, có hai chàng trai cực kỳ bắt mắt.
Cùng một mái tóc đen ngắn, lông mày hiên ngang, ngũ quan đẹp trai, khiến người ta không thể rời mắt.
Chỉ là khuôn mặt của hai người mang hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, một đậm một nhạt, một tuấn tú một lạnh lùng.
Bên phải là người tuấn tú phong trần, lông mày sắc nét, khuôn mặt góc cạnh, nụ cười thập phần rạng rỡ.
Người bên trái sở hữu nước da trắng hơn một chút, ngũ quan thanh tú, đường nét xuất chúng, đôi mắt đen thầm trầm rõ ràng, môi mím thành một đường.
Ánh mắt của Đan Ý dừng cố định trên khuôn mặt của anh, sau đó di chuyển xuống vị trí bên trái ngoài cùng của hàng đầu tiên.
Bên dưới là thông tin cá nhân:
[Khoá 2015, Đường Tinh Chu, khoa Toán thuộc Đại học Thanh Thành]
Bên cạnh là tiếng bàn luận của vài nữ sinh.
“Aaaaa, Đường Tinh Chu đẹp trai quá!”
“Trình Tinh Lâm bên cạnh anh ấy cũng rất đẹp trai, không hổ là ‘Nhất Trung Song Tử Tinh’.”
“Haiz, vốn dĩ Trình Tinh Lâm học cùng lớp chúng tớ, nhưng cậu ấy lại được tuyển thẳng vào Thanh Đại.”
“Đường Tinh Chu cũng học Thanh Đại, đáng tiếc tớ sinh không gặp thời, không thể học cùng anh ấy.”
“Tớ cũng muốn thi Thanh Đại! Muốn tiếp tục học chung trường với họ huhu.”
“Song Tử Tinh dám bay, chúng em sẽ luôn sát cánh!”
“Nhất Trung Song Tử Tinh” đề cập đến Đường Tinh Chu và Trình Tinh Lâm trên bảng vàng, hai người từng là nhân vật phong vân của trường trung học Thanh Thành.
Gọi “Song Tử Tinh” là bởi vì giữa tên của hai người đều có một chữ “Tinh”.
Hai người họ, ngoại trừ tướng mạo và ngoại hình khác nhau ra, ngay cả kinh nghiệm sống cũng tương tự, đều ưu tú như nhau, đều là nhân vật cấp học thần.
Song Tử Tinh đã từng làm mê đắm trái tim của biết bao cô gái.
Năm ngoái, cả hai người đều được nhận vào Đại học Thanh Thành, Đường Tinh Chu nhập học với tư cách thủ khoa ban tự nhiên của Thanh Thành, còn Trình Tinh Lâm được tuyển thẳng.
Mặc dù người không còn ở đây, nhưng truyền thuyết về họ vẫn luôn được lưu truyền, cũng là đối tượng bàn tán duy nhất sau mỗi bữa ăn của học sinh trong trường.
Đan Ý nghe lời nói của các nữ sinh, khoé môi hiện lên một nụ cười.
Cô bỗng nhớ về trước kia.
Cô quen Trình Tinh Lâm vào năm lớp 11, hai người học cùng một lớp tự nhiên, còn là mối quan hệ bàn trước bàn sau.
Khi đó còn có cả Lộ Dĩ Ninh và Trác Khởi, bốn người bọn họ vô cùng thân thiết.
Chỉ là sau này, Lộ Dĩ Ninh đi du học, Trình Tinh Lâm cũng tham gia tuyển thẳng. Còn cô, năm cuối cấp lựa chọn con đường nghệ thuật, chuyển sang ban xã hội.
Chỉ còn duy nhất Trác Khởi là ở lại ban tự nhiên như ban đầu.
“Đan Ý?”
Một giọng nam phá vỡ mạch suy nghĩ của Đan Ý, kéo cô trở về thực tại.
Đan Ý thuận thế quay người, nhìn về nơi phát ra âm thanh, “Trác Khởi?”
Thật đúng là, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Nam sinh tên Trác Khởi đang mặc bộ đồng phục của trường trung học Thanh Thành, áo sơ mi trắng quần tây đen, trên cổ thắt carvat, dáng vẻ bất cần tạo ra cảm giác đẹp trai khó tả.
Cậu đi thẳng qua đám đông, bước đến trước mặt cô, mỉm cười rạng rỡ, “Đã lâu không gặp.”
Đan Ý: “Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm trước lúc đến xem phòng thi, chúng ta đã gặp nhau mà?”
Bầu không khí bạn tốt nhiều năm không gặp, sụp đổ trong giây lát.
Trác Khởi: “……”
Cậu miễn cưỡng nói, “Không phải có câu một ngày không gặp tựa ba thu sao?”
Đan Ý đi ngang qua cậu, rời khỏi bảng tuyên truyền, chậm rãi đáp: “Tôi với cậu, làm gì đến mức ba thu?”
Sau khi Lộ Dĩ Ninh và Trình Tinh Lâm không còn theo học ở trường, nhóm từng là bốn người, chỉ còn lại hai thành viên.
Dù một người ban xã hội một người ban tự nhiên, nhưng hai lớp đều nằm trên tầng ba, đi học tan học hay tham gia các hoạt động khác, bọn họ đều thường xuyên gặp nhau, vì thế tình bạn không có gì gọi là bị ngăn cách.
Trác Khởi cười khan hai tiếng, nhanh bước chạy theo, sánh vai bên cô.
Cậu vờ như vô tình hỏi: “Chị Ý, thi cử thế nào?”
Đan Ý đưa ra một câu trả lời bảo thủ, “Cũng được.”
Cộng với điểm số các môn học chính trên lớp, trong lòng cô vẫn có chút an tâm.
Cô đã dành tất cả thời gian học tập chăm chỉ nhất của mình, đổ dồn vào năm cuối cấp này.
Không dám sơ hở, dù chỉ một chút.
Tất cả vì mục tiêu của cô.
“Cậu thì sao?” Cô hỏi ngược.
Trác Khởi cũng đáp với vẻ bình thản, “Giống như thường ngày.”
Đan Ý hiểu hàm ý của cậu, đại khái cô cũng biết thành tích cậu ra sao.
Trung học Thanh Thành là trường trọng điểm, tỷ lệ nhập học hàng năm rất cao, đặc biệt là các lớp chọn.
Trác Khởi là một trong số những học sinh thuộc lớp chọn, thành tích không kém gì ai.
Hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi cổng trường. Bên ngoài cổng đông đúc, đều là phụ huynh đến đón con.
Bao gồm cả người nhà Trác Khởi.
Cậu nhìn tin nhắn trên điện thoại, tìm kiếm xung quanh một lượt, “Sao mẹ em cũng tới vậy, không phải đã bảo không cần đến rồi sao?”
Đan Ý: “Có người đến đón, cậu còn không hài lòng?”
Cô vỗ vai cậu, chỉ về phía bên trái cổng trường, “Tôi có chút chuyện, đi trước đây.”
…
Xung quanh đều là tiếng quan tâm và hỏi han của các bậc cha mẹ
“Thi xong rồi thì đừng nghĩ ngợi gì nữa, hôm nay mẹ sẽ nấu cho con một bữa thịnh soạn!”
“Không phải con luôn muốn đi du lịch sao? Ba đã xin nghỉ phép rồi, ngày mai nhà mình cùng nhau đi chơi.”
“Anh trai con hôm nay mới từ Anh trở về, đã lâu nhà chúng ta không ăn một bữa cơm rồi.”
Đan Ý đeo cặp sách sau lưng, bóng lưng thẳng tắp, cô độc một mình, lướt qua đám đông.
Cô đi bộ đến một cửa hàng hoa gần trường, mua một bó hoa hồng.
Sau đó bắt taxi đến nghĩa trang ở ngoại ô.
Người quản lý lối vào của nghĩa trang biết cô, thấy cô đến, không nói một lời liền mở cổng.
Đan Ý khom người cảm ơn.
Cô quen đường đi thẳng tới trước một bia mộ, đặt bó hồng trên tay xuống, người cũng ngồi xổm theo.
“Con mua hoa mẹ thích nhất này.”
Đan Ý nhìn bức ảnh đen trắng trên bia mộ, người phụ nữ có mái tóc đen dài, khuôn mặt nhân từ, đường nét mang vài phần giống cô.
Cô khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con thi xong rồi.”
“Bài thi đầu tiên là ngữ văn, viết rất trôi chảy.
“Câu hỏi cuối cùng của đề Toán vẫn khó như mọi lần.
“Con cũng đã kiểm tra phiếu trả lời môn tiếng Anh ba lần…”
Đan Ý nói rất nhiều, ngồi đó độc thoại hồi lâu.
Xung quanh tĩnh lặng, không ai đáp lại cô.
Nửa giờ sau.
Đan Ý hơi ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng. Ánh hoàng hôn vàng mờ ảo chiếu xuống, làm nổi bật đôi mắt lấp lánh của cô.
“Mẹ, con muốn thi Thanh Đại.”
Cơn gió cuối tháng Sáu nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, đem theo lời cầu nguyện của cô gái nhỏ, cùng nhau bay lên bầu trời.
Gửi đến nơi như cô mong muốn.
*
Tối hôm đó là buổi liên hoan của lớp xã hội 10. Sau khi tốt nghiệp, mọi người đều đường ai nấy đi, cơ bản rất khó gặp lại nhau, vì thế lớp trưởng và cán bộ lớp đã đứng ra tổ chức hoạt động này.
Ông ngoại – người thường xuyên thúc giục cô học tập, cũng không nhắc gì đến kỳ thi.
Hai người đều ngầm hiểu tâm tình của cô sau kỳ thi.
Không bàn luận, không phỏng đoán, mọi thứ đều chờ kết quả.
Ăn cơm xong, Đan Ý nhận được tin nhắn Wechat từ người bạn cùng bàn của mình, cô ấy gửi định vị, nói là địa điểm KTV của bữa tiệc hôm nay.
Đan Ý trả lời một chữ “Được”, sau đó đi thay một bộ quần áo khác.
Năm lớp 10 và lớp 11 cô đều học ở ban tự nhiên, lên đến năm cuối mới chuyển sang ban xã hội, may mắn là cô đã gặp được một người bạn rất thân thiện, đồng hành cùng cô trong năm cuối cấp.
Lúc Đan Ý đến KTV, những người khác đã có mặt đủ.
Bước vào cửa, cán bộ thể thao của lớp vừa thấy cô đã hét lớn: “Hoa khôi của lớp chúng ta cuối cùng đã đến rồi!”
Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần jean màu xanh nhạt, khoe trọn vòng eo thon gọn và đôi chân dài của mình.
Khuôn mặt không trang điểm, xinh đẹp hơn người, mái tóc đen xoã ngang lưng, làn da trắng tựa nền tuyết.
Đan Ý vẫy tay chào mọi người, nhìn thấy bạn cùng bàn của mình thì đến ngồi cạnh cô ấy.
Trong phòng bao phân thành vài nhóm người, nhóm thì chơi xúc xắc, nhóm thì chơi đoán số, nhóm thì ca hát, vô cùng vui vẻ.
Mỗi một trò chơi, Đan Ý đều tham gia một chút, đến lúc chơi mệt rồi thì cô trở lại vị trí ban đầu của mình.
Cô nhìn mấy chai bia rỗng trên bàn, tìm một chai mới tinh, mở nắp rồi ngẩng đầu uống cạn.
Vị đắng chát của bia lan toả trong khoang miệng, cô chỉ hơi nhíu mày, tiếp tục uống.
Một lúc sau, bạn cùng bàn đột nhiên kéo cô đứng dậy, “Ý Ý, đến đây, hát cùng nhau nào.”
Trong tay Đan Ý miễn cưỡng cầm một chiếc micro, âm nhạc vang lên, hoà vào tiếng hát của mọi người---
“Lớp học này thật kiêu căng làm sao
Tiết học nào cũng không phát biểu
Nhưng vẫn rất ấm áp và đoàn kết…”
Cô nhìn nhóm bạn vừa khóc vừa hát của mình, trong mắt cũng rưng rưng.
Tạm biệt nhé, những năm cấp 3 của tôi.
…
11 giờ, mọi người lần lượt rời khỏi KTV.
Đan Ý uống không nhiều, đầu óc vẫn tỉnh táo, chào tạm biệt các bạn xong, chuẩn bị đi bộ về nhà.
Sau lưng, có nam sinh đột nhiên bị các bạn học đẩy ra.
“Lớp trưởng, đi đi, bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
“Phải đấy, chúng ta đã thi xong Đại học, có thể tự do yêu đương rồi.”
“Cậu còn không tỏ tình, thì đợi đến bao giờ?”
“Còn không hành động, người ta sẽ đi đó!”
Nam sinh đỏ mặt, liếc nhìn bóng lưng của cô gái. Sau khi nhận được sự động viên của các bạn học, cậu mới khô khốc mở miệng: “Đan Ý, đợi đã!”
Cô gái nghe thấy tên mình, quay đầu lại.
Dưới sự thúc đẩy của các bạn học, nam sinh đi đến trước mặt cô, gọi tên cô lần nữa: “Đan Ý, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Cô quay người lại, nâng đôi mắt trời sinh hồ ly của mình lên, quyến rũ động lòng người.
Bởi vì uống chút rượu, đôi mắt trở nên mơ màng, càng thêm phần diễm lệ và mị hoặc.
Nam sinh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, cúi đầu hét lớn: “Tớ, tớ thích cậu!”
“Wow wow---”
Đám đông phía sau hò reo, dường như tiếp thêm dũng khí, cậu tiếp lời: “Tớ biết mục tiêu của cậu là Thanh Đại, tớ muốn vào cùng trường Đại học với cậu!”
Trước kỳ tuyển sinh Đại học, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu mỗi học sinh viết ra trường Đại học mục tiêu của mình, rồi dán lên bảng đen cuối lớp.
Lúc đó cậu đã đi qua, nhìn thấy Đan Ý viết: [Đại học Thanh Thành.]
“Cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không?”
Đan Ý kiên nhẫn nghe nam sinh nói xong, đối với lời tỏ tình trực tiếp này, cũng không có nhiều dao động là bao. Một lúc sau, cô mở miệng: “Xin lỗi.”
“Tớ đã có người mình thích rồi.”
Mục tiêu của cô là Thanh Đại, bởi vì người cô thích đang ở đó.
___________
(*) From An An:
Trác Khởi và Đan Ý bằng tuổi nhau, Trác Khởi luôn gọi Đan Ý là chị, mà bên Trung Quốc chỉ có hai ngôi xưng là “bạn-tôi” nên mình xin phép chuyển cách xưng hô sang “chị - em” như tiếng Việt để dịch cho thuận nha.