Ngày thứ hai sau bữa tiệc chào đón tân sinh viên là kỳ huấn luyện quân sự, kéo dài trong 12 ngày. 

Vào một ngày hè nóng nực, mặt trời treo trên cao, nóng như thiêu như đốt, nhiệt độ chỉ tăng lên chứ không giảm đi.

Trên sân trường của Đại học Thanh Thành, rất nhiều tân sinh viên tụ tập.

Tân sinh viên năm nhất đang trong ngày huấn luyện quân sự thứ 7.

“Nghỉ ngơi năm phút tại chỗ!” Vào lúc này, giọng nói của giáo quan chỉ huy trở nên dễ nghe hơn.

Nhóm người như được giải phóng, không màng đến hình tượng mà ngồi xuống đất. 

Trong đội hình của khoa Âm nhạc, Ôn Di Nhiên lấy từ trong túi quần ra một gói khăn giấy, rút ra cho mình một tờ rồi phân phát cho bạn cùng phòng.

Mộc Miên và Mộc Cận kích động, nào là ôm chầm lấy cô ấy, nào là đấm lưng bóp vai.

“Thiên sứ, chị chính là thiên sứ của bọn em!”

“Tiên nữ, chị chính là tiên nữ của bọn em!”

Đan Ý đã quá quen với cảnh tượng này, cô nhận lấy giấy rồi nói cảm ơn, cởi chiếc mũ xanh quân đội ra, lau mồ hôi trên má.

Lau xong, cô chải lại phần tóc dính trên trán rồi đội mũ lại.

Quá trình diễn ra chỉ một vài giây, nhưng đủ khiến người khác phải ngẩn người nhìn cô. 

Trải qua nhiều ngày huấn luyện quân sự, màu da của cô dường như không thay đổi chút nào, trắng trẻo như ban đầu.

Ngay cả chút hồng hào trên má, cũng chỉ là thứ làm tăng thêm phần rạng rỡ cho vẻ đẹp này.

Trước khi khai giảng, Đan Ý – sinh viên năm nhất khoa Âm nhạc, dựa vào một bức ảnh nhập học mà trở nên nổi tiếng trên diễn đàn trường.

Đó chỉ là một bức ảnh thẻ, nhưng lại khiến người ta nhớ mãi không quên.

Trong bức ảnh phông nền xanh lam, mái tóc đen dài của cô gái được vén ra sau tai, để lộ vầng trán đầy đặn, ngũ quan thanh tú, chiếc mũi cao nhỏ và nước da trắng như tuyết.

Đặc biệt là đôi mắt hồ ly tiêu chuẩn, dáng mắt quyến rũ trong truyền thuyết, đuôi mắt nhướng lên, thập phần mị hoặc. 

Khiến người ta nhìn vào liền không thể rời mắt, trái tim rung động, hồn bay phách lạc.

Danh hiệu hoa khôi khoa Âm nhạc cứ thế mà rơi vào tay Đan Ý.

Sau đó, màn biểu diễn trong bữa tiệc chào đón tân sinh viên, càng khiến cô nhất cử thành danh.

Một trong những bình luận được lan truyền rộng rãi nhất là: [Yêu tinh nhân gian vừa cười, thất hồn lục vía liền tan biến.]

Kể từ ngày hôm đó, số người thêm bạn Wechat cô cũng nhiều hơn, nhưng Đan Ý đều không chấp nhận người nào.

Lúc hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận đọc bình luận trên diễn đàn cho Đan Ý nghe, cô vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, ngây ngô hỏi: “Rõ ràng chị dựa vào tài hoa để thi đỗ vào đây, tại sao bọn họ không thấy chứ?”

Sao không ai nói về thành tích đứng đầu chuyên ngành của cô.

Thân là bạn cùng phòng, hai chị em họ Mộc nhìn nhau mỉm cười, sau đó tiến lên tấn công đối phương dữ dội.

Đã xinh đẹp, lại còn học giỏi như vậy, sao có thể chừa đường sống chứ.

Đúng lúc này, có nam sinh bị bạn học đẩy tới, đột nhiên xuất hiện trước mặt Đan Ý.

Ba người trong ký túc đã quá quen với cảnh tượng này.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi, đoán chừng là tới xin phương thức liên lạc.

Đan Ý vốn dĩ đang ngồi đó, nhìn thấy có người đứng trước mặt thì ngẩng đầu lên.

Cô hơi nhướng mắt, đôi mắt biết nói nhìn thẳng vào đối phương.

Chỉ một ánh mắt, khiến người ta giống như chìm vào hồ nước không đáy, càng lúc càng chìm sâu.

Sau đó, nam sinh kia bỏ chạy.

Cậu ta chạy đi.

Nam sinh hai tay ôm mặt, tiến vào đám đông vừa mới đẩy mình qua.

“Tớ không dám nhìn cô ấy.”

“……”

Xung quanh truyền đến tiếng cười.

Hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận đều lắc đầu.

Nam sinh trước đó vẫn có thể kiên trì nói với Đan Ý một câu, nam sinh lần này ngay cả một lời cũng không nói.

Đạo hạnh quá mỏng, quá mỏng rồi.

Sự việc nhỏ qua đi, giờ giải lao cũng đã hết, giáo quan thổi còi, tiếp tục tập huấn.

Lúc mặt trời sắp lặn xuống núi, một ngày huấn luyện quân sự mới kết thúc, mọi người giải tán theo thứ tự.

Hoàng hôn ở trường lúc nào cũng đẹp nhất, mây hồng lơ lửng, mặt trời tròn nhuộm đỏ cả bầu trời.

Nhóm Đan Ý rẽ vào một góc, băng qua con đường nhỏ, tách khỏi đám đông.

Thấy xung quanh không còn ai, Mộc Miên mới dám lên tiếng: “Chậc chậc, tân sinh viên khoá chúng ta không được nha, đạo hạnh quá mỏng rồi.”

Mộc Cận gật đầu, “Nhìn thấy yêu tinh như Ý Ý, chín trên mười người liền bỏ chạy.”

Ôn Di Nhiên hỏi: “Người còn lại thì sao?”

Mộc Miên và Mộc Cận nhìn nhau đồng thanh, “Bị bạn học kéo đi!”

Hai chị em phá lên cười lớn.

Đan Ý và Ôn Di Nhiên cũng không nhịn được cười.

Mộc Miên cảm thán, “Ngoại trừ Chu thần, em vẫn chưa thấy nam sinh nào có thể trấn áp được yêu khí của Ý Ý.”

Mộc Cận: “Chính xác.”

Sau lưng chợt vang lên tiếng cười nhẹ của nam sinh.

Bốn người cùng lúc quay đầu lại---

Cách họ chừng một hai mét, có hai nam sinh không biết đã đứng từ lúc nào.

Một người nhún vai cúi đầu, giống như đang cố nhịn cười.

Ánh mắt Đan Ý nhất thời dừng trên người đứng bên trái.

Trang phục anh mặc vẫn đơn giản chỉ là áo trắng quần đen, nhưng ngoại hình xuất chúng, cả người thẳng đứng.

Chính là khuôn mặt cô đã gặp từ một tuần trước.

Đường Tinh Chu.

Ánh mắt của anh cũng đang nhìn thẳng vào cô, khoé môi hơi nhếch lên, như cười như không.

Con đường nhỏ này, là do Mộc Miên và Mộc Cận tình cờ khám phá ra.

Huấn luyện quân sự chia theo từng đợt, mấy ngày nay có rất ít sinh viên đi qua con đường này, vì thế bọn họ mới nói năng một cách trắng trợn như vậy.

Nhưng trong tình huống này, lời mà chị em họ Mộc nói, không biết hai nam sinh kia đã nghe được bao nhiêu phần trăm.

Đặc biệt, là câu nói cuối cùng của Mộc Miên.

Đan Ý nhất thời không biết nên đối mặt với anh như thế nào, quay đầu lôi kéo ba cô nàng mê trai bên cạnh mình đi, “Còn không đi, nhà ăn sẽ hết chỗ đấy.”

Một câu nói, đánh thức ba người còn lại.

Ba người đột nhiên bừng tỉnh, bắt đầu cắm mặt chạy.

Kế hoạch thành công, Đan Ý cũng đi theo sau.

Lời gào thét của Mộc Miên và Mộc Cận vang vọng trong gió---

“Cầu xin hai vị học tỷ đừng tranh đồ ăn với bọn em, học trưởng giao cho hai chị cả đó!”

“Xông lên!”

Phía bên này, Chu Mộ Tề cười chảy cả nước mắt, đợi bọn họ rời đi rồi, anh ta mới nói: “Lão Tứ, nếu tôi không nhầm thì một trong bốn cô gái vừa rồi, có người rất quen mắt.”

“Có phải người ném hoa hồng cho cậu trong bữa tiệc chào đón tân sinh viên tuần trước, sau đó lên diễn đàn không?”

“Còn nữa, xem ánh mắt cậu nhìn người ta kìa…”

Anh ta đặt tay lên vai Đường Tinh Chu, ngữ điệu như thể đã nhìn thấu, “Tôi nói mà, sao hôm nay cậu cứ muốn đến nhà ăn cơ chứ, hoá ra là có dụng ý khác.” 

Đường Tinh Chu không nói gì.

Trong mắt Chu Mộ Tề, thái độ không phủ nhận của anh, tương đương với ngầm thừa nhận.

Anh ta chỉ tay về hướng nhà ăn trước mặt, bắt chước giọng điệu vừa rồi của hai chị em sinh đôi, “Nào, chúng ta cũng xông lên thôi!”

Đường Tinh Chu nhàn nhạt liếc anh ta, Chu Mộ Tề có thể nhìn ra hai chữ “chán ghét” từ trong ánh mắt đó.

Quả nhiên, một giây sau, câu nói quen thuộc thốt ra, “Đừng nói là tôi biết cậu.”

Anh gạt tay Chu Mộ Tề trên vai mình ra, tự bước về phía trước.

Chu Mộ Tề vội vàng đuổi theo anh, “Này, cậu đừng có mà có mới nới cũ.”

Trong nhà ăn số 1.

Nhóm Đan Ý tìm một chỗ ngồi dành cho bốn người. 

Sau đó ánh mắt quét qua khay thức ăn trước mặt.

Mộc Miên chọc đũa vào bát cơm trắng, “Không nóng nữa rồi!”

Mộc Cận than thở: “Em muốn ăn thịt nóng cơ!”

Thời gian huấn luyện quân sự quá eo hẹp, bọn họ phải tìm nhà ăn gần ký túc xá nhất, ăn xong thì quay về nằm nghỉ một chút, bởi vì vẫn còn phải huấn luyện buổi tối.

Nhưng đây là nhà ăn lâu đời nhất, bởi vì mới khai giảng không lâu, một vài nhân viên chưa chính thức đi làm trở lại, cho nên nhà ăn về cơ bản chỉ có buffet.

Buffet là để tất cả đồ ăn ở đó, thích gì thì chọn đó, nhưng không duy trì được nhiệt độ.

Cho nên đến muộn, đồ ăn đương nhiên sẽ nguội.

Ôn Di Nhiên gắp một miếng thịt vào miệng, an ủi hai người, “Không sao, vẫn còn hơi nóng.

“Ăn đi, bây giờ không ăn, chốc nữa sẽ nguội đấy.”

Đúng lúc Đan Ý định nói gì đó, một khay cơm đột nhiên đặt xuống trước mặt. 

Bốn chiếc đùi gà thơm phức và nóng hổi xếp ngay ngắn thành hàng.

Mộc Miên và Mộc Cận trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc.

Mộc Miên: “Hương vị Orleans.”

Mộc Cận: “Kiểm định hoàn tất.”

(*) Gọi là hương vị Orleans bởi vì hương vị này xuất phát từ thành phố New Orleans của Mỹ, hầu hết người Trung Quốc biết đến New Orleans qua món KFC.

Đan Ý cũng nhìn vào đĩa đùi gà, âm thầm nuốt nước bọt.

Đường Tinh Chu đứng bên cạnh cô, đẩy khay cơm đến trước mặt cô, bình thản nói: “Tôi lấy thừa.”

Sau đó, anh chuẩn bị cất bước rời đi.

Theo phản xạ, tay của Đan Ý nắm lấy vạt áo anh, ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại liếc qua bốn chiếc đùi gà trước mặt.

Trong đôi mắt xinh đẹp vẫn mang theo chút không tin, thận trọng hỏi: “Những thứ này, anh cho bọn tôi sao?”

Trên đời này thật sự có bữa ăn miễn phí chăng?

Cũng không biết anh lấy đùi gà từ đâu.

Không phải là bán sắc cho dì làm ở nhà ăn chứ?

Đường Tinh Chu hơi nghiêng người, rủ mắt nhìn xuống, lược bỏ một chữ trong câu nói của cô, “Là cho em, em muốn đưa ai là quyền của em.”

Nói xong, anh quay người rời đi.

“Ý Ý!”

Sau khi Mộc Miên và Mộc Cận nghe thấy lời này, liền nắm chặt tay cô.

“Từ nay về sau, cho dù chị bảo em lên núi dao xuống biển lửa, đều không thành vấn đề.”

“Em sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho chị.”

Ôn Di Nhiên là người thực tế, “Tớ có thể dọn dẹp ký túc xá một tuần cho cậu.”

Vốn dĩ, việc dọn dẹp ký túc là mỗi người làm một tuần.

Sau đó, cả ba người đều đồng thanh: “Chỉ cần cậu/chị cho tớ/em một chiếc đùi gà là được!”

Hương vị này khiến họ không chịu nổi nữa rồi.

Đan Ý bật cười, “Một mình tớ sao ăn hết được bốn miếng chứ.”

Hàm ý là, đương nhiên sẽ phân cho bọn họ.

Hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận cảm động phát khóc.

“Huhuhu, thật quá cảm động.”

“Đúng là lúc khó khăn mới biết chân tình.”

“Sao lại có người tốt như vậy chứ.”

“Người tốt cả đời bình an!”

Đan Ý cảm thấy mình nhận lời nịnh hót đủ rồi, cô xua tay, muốn thể hiện sự hào phóng của bản thân.

Kết quả, lại nghe thấy Mộc Miên và Mộc Cận nói:

“Nhất định phải gả cho người đàn ông như Đường Tinh Chu!”

“Về sau, anh ấy bảo Ý Ý đi Đông, chúng ta tuyệt đối không được để chị ấy rẽ Tây.”

Đan Ý: “?”

Cô đột nhiên muốn rút lại những gì mình vừa nói.

Tình bạn phòng bọn họ, thì ra có thể giám định bằng một miếng đùi gà.

_

Trên thực tế, bốn chiếc đùi gà đó, đúng là do Đường Tinh Chu “bán sắc” để có được.

Lúc anh và Chu Mộ Tề đến nhà ăn số 1, cũng thấy số thức ăn còn lại rất ít.

Anh vô thức nhìn về phía cô gái đang cúi đầu cách đó không xa, món ăn trên đĩa ít đến đáng thương.

Tình cờ, giáo sư Ngô của khoa Toán đang lấy cơm ở khu giáo viên, cũng nhìn thấy bọn họ.

Hai người chào hỏi giáo sư Ngô.

Ở đây vẫn còn khu lấy cơm riêng dành cho giáo viên, chủ yếu là chuẩn bị cho những giáo viên sống trong trường, kết thúc lớp học muộn hoặc có nhu cầu dùng bữa sau.

Suất ăn ở đó luôn có sẵn và được nấu theo yêu cầu.

Giáo sư Ngô nhìn qua khu học sinh, như đoán được điều gì đó.

Ông luôn có sự ưu ái nhất định dành cho hai trò mình tâm đắc, đặc biệt là Đường Tinh Chu.

Ngay lập tức, ông kêu bọn họ đến khu giáo viên để lấy đồ ăn.

Chu Mộ Tề chuẩn bị từ chối, bọn họ vốn không định dùng bữa trong nhà ăn, lát nữa ra ngoài ăn tạm thứ gì đó là được.

Kết quả, người mặt dày lần này biến thành Đường Tinh Chu.

“Cảm ơn giáo sư.”

Giáo sư Ngô phất tay, nhường chỗ cho họ.

Đường Tinh Chu hơi cúi đầu, nói với dì làm bên trong, “Phiền dì lấy cho cháu bốn miếng đùi gà lớn nhất.”

Chu Mộ Tề: “……”

Lão Tứ, cậu là lợn sao?

Giáo sư Ngô: “……”

Ông phát hiện, mình không thực sự hiểu học trò lắm.

Lát nữa phải hỏi lão già Đường Kì xem, ở nhà có cho thằng nhóc này ăn uống tử tế không mới được.

*

Bốn người phòng 520 ăn chân gà xong, sắc mặt ai cũng vô cùng mãn nguyện.

Việc huấn luyện quân sự buổi tối cũng trở nên nghiêm túc lạ thường.

Đặc biệt là hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận, hô hào hát vang rất oai hùng.

“Đoàn kết là sức mạnh, đoàn kết là sức mạnh…”

Mộc Miên: “Sức mạnh là sắt, sức mạnh là thép!”

Mộc Cận: “Còn bền hơn sắt, còn cứng hơn thép!”

Đan Ý thực sự chịu không nổi, bịt tai lại, đứng cách chị em Mộc Miên và Mộc Cận một đoạn.

Ôn Di Nhiên mặt không biểu tình, bước chân hơi nhích sang một bên.

Nhưng hai chị em họ Mộc vẫn tiếp tục, càng ca hát càng khí thế.

Mộc Miên: “Hướng về mặt trời, hướng về tự do!”

Mộc Cận: “Hướng về Trung Quốc mới, toả sáng rực rỡ!”

Mọi người cũng phát hiện ra, hai người họ tối nay hưng phấn lạ thường.

Hoá ra, Lolita bây giờ đều thích hát thể loại nhạc này. 

Nhưng nếu biết được lý do thực sự, thì chỉ muốn hai chị em bọn họ nhổ ngay miếng chân gà đã ăn trưa nay ra!

*

Tác giả có điều muốn nói:

Mẩu chuyện nhỏ sau khi Đường Tinh Chu về nhà.

Ba Đường: Nghe nói bữa trưa ở trường hôm nay, con gọi bốn miếng đùi gà?

Đường Tinh Chu: Gọi cho vợ con ăn.

Ba Đường: “…Ăn được là phúc.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play