Cuối cùng, Đan Ý che mặt và đi ra ngoài.

Cô cũng không đứng ngoài đợi anh, sau cảnh tượng ban nãy, bản thân đã đủ mất mặt rồi.

Cảnh nhóm người trong hội sinh viên cố gắng nhịn cười cứ lởn vởn trong tâm trí cô.

Có điều, cô đã gửi tin nhắn Wechat cho anh, nói rằng mình có chuyện nên về ký túc xá trước, sau đó rời đi một cách vội vàng.

Trong phòng 520.

Kể từ lúc trở về, Đan Ý luôn cầm điện thoại trên tay, đầu óc trống rỗng, cả người lơ đễnh.

Sau khi thiết lập tâm lý xong, cô không biết mình đã bấm vào Wechat của ai đó bao nhiêu lần.

Biệt danh của anh chỉ đơn giản một chữ “Z”, rất dễ nhận dạng, cho nên Đan Ý không hề đổi tên anh từ lúc kết bạn năm cấp 3.

Tên Wechat của cô đã được đổi vài lần, hiện tại là [21:57].

Vì sinh nhật của anh là ngày 1 tháng 2, sinh nhật của cô là ngày 7 tháng 5, cho nên hợp lại thành 21:57.

Tuy nhiên, bí mật nho nhỏ này, chỉ mình cô hay biết.

Nói về chuyện kết bạn Wechat, cũng là một sự trùng hợp.

Đan Ý và Đường Tinh Chu là bạn cùng trường cấp 3, trước đây anh từng bảo lưu một năm vì lý do gia đình, lúc đi học lại thì anh học lớp 12 còn Đan Ý học lớp 11. Hai người học ở hai toà khác nhau, không hề có giao điểm.

Ngay cả khi có giao điểm, cũng là do Đan Ý cố tình tạo ra.

Thư viện, sân trường, nhà ăn, thậm chí là bến xe bus ngoài trường, đều là những địa điểm cô “vô tình đụng mặt” anh.

Cô còn tham gia vào một nhóm nữ sinh gọi là “Hậu cung của Chu thần”, chỉ để tìm hiểu thêm về anh. 

Những năm tháng thanh xuân khi ấy, cô lặng lẽ thích anh.

Sau đó bởi vì Lộ Dĩ Ninh, cô ấy là hàng xóm của Đường Tinh Chu, cũng là thanh mai trúc mã với anh.

Năm lớp 11, Đan Ý học chung lớp với Lộ Dĩ Ninh, cũng thông qua cô ấy mà cô tiếp xúc với Đường Tinh Chu nhiều hơn.

Từ lướt qua nhanh đến đi cạnh nhau, từ người lạ trở thành bạn bè, đối với cô mà nói, đều như một giấc mơ. 

Vào một buổi chiều sau khi tan học, Đan Ý đến canteen ăn cơm, lúc xếp hàng, vô tình trông thấy anh đang đứng ở hàng bên cạnh.

Đường Tinh Chu cũng nhìn thấy cô, hơi gật đầu, thay một lời chào.

Đan Ý mỉm cười với anh.

Lúc đến lượt cô lấy cơm, tiếng dì làm từ hàng bên cạnh truyền tới: “Học sinh, thẻ ăn của cậu không đủ tiền.”

“Xin lỗi, vậy tôi không lấy bữa ăn này nữa.”

Dì canteen: “Tôi đã lấy cho cậu xong rồi, không đưa cậu thì đưa ai? Cậu xem có bạn bè nào ở đây không, mượn thẻ ăn của người ta đ!”

Sau đó, ánh mắt của anh liếc qua Đan Ý, người đang đứng ở hàng bên cạnh.

Đường Tinh Chu mở lời: “Có thể cho tôi mượn thẻ ăn không?”

Đan Ý không hề do dự, đưa thẻ ăn của mình cho anh.

Sau đó, Đường Tinh Chu nói muốn kết bạn Wechat với cô để trả lại tiền ăn.

Đan Ý không từ chối, dù sao cô cũng có tâm tư riêng.

Cứ như thế, cô có được Wechat của Đường Tinh Chu.

Chàng trai mà cô yêu thầm, là người duy nhất được cô ghim trên đầu Wechat.

Nhưng điều cô không biết là, hai ba người xếp hàng đằng sau Đường Tinh Chu khi đó, đều là bạn học của anh.

Anh hoàn toàn có thể mượn thẻ ăn của một trong số họ, nhưng anh đã không làm vậy.

Đan Ý bừng tỉnh khỏi ký ức, nhấp vào khung chat với người nào đó, đi thẳng vào vấn đề.

[21:57]: Tôi không muốn tham gia hội sinh viên, được không?

Đối phương gần như đáp lại trong vài giây.

[Z]: Lý do.

Nhắn tin không thể nghe thấy ngữ khí của anh, nhưng Đan Ý có thể đoán được biểu cảm của anh ngay lúc này.

Hẳn là hơi nhíu mày, môi mím chặt thành một đường.

[21:57]: Tôi phải kiếm tiền, không có thời gian.

[Z]: Em rất thiếu tiền?

Rõ ràng biết rằng anh không cố tình nói ra những lời này, nhưng trái tim Đan Ý đau đớn như bị kim đâm.

Mặc dù là hơi đau, nhưng cũng đủ tê tái.

Ngón tay cô run lên, gõ một từ.

[21:57]: Phải.

Trả lời tin nhắn của anh xong, cô đặt điện thoại xuống.

Sau đó, cô lấy đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, chuẩn bị đi tắm.

Trong phòng tắm.

Sau khi cởi đồ, cô bật vòi hoa sen lên, đứng dưới dòng nước xối xả.

Cô nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, mái tóc dài buông xuống tựa thác nước.

Dòng nước trong suốt dội xuống người cô, đầu tiên là đầu, sau đó là ngũ quan, cuối cùng nhỏ giọt trên sàn nhà nhẵn nhụi.

“Đồ con hoang, mày là đồ con hoang không cha!”

“Ý Ý, mẹ xin lỗi con, mẹ phải đi trước rồi.”

“Nhà họ Đan không nuôi phế vật.”

Những câu nói đó đã in sâu trong tâm trí cô, từng xuất hiện vô số lần, nay đột nhiên quay trở về.

Nhắc nhở cô hết lần này đến lần khác.

Nhắc nhở cô về quá khứ.

Cô đột ngột mở mắt, một giọt nước rơi xuống.

Cô không biết, đây là nước chảy ra từ vòi hoa sen, hay là nước chảy ra từ hốc mắt cô.

Đan Ý cong môi, tự giễu cười một tiếng.

Phải, cô rất thiếu tiền.

Từ nhỏ đến lớn đều vậy.

Lúc Đan Ý đang tắm, có người gõ cửa phòng 520.

Ôn Di Nhiên bước gần tới cửa, hỏi: “Ai thế?”

Bên ngoài truyền đến tiếng nữ sinh, “Xin hỏi Đan Ý có ở trong phòng không? Chu thần đang đợi cô ấy dưới lầu.”

Ôn Di Nhiên nhìn về phía phòng tắm, “Cô ấy đang tắm, lát nữa tôi sẽ chuyển lời.”

“Được.”

Ôn Di Nhiên cảm ơn người truyền tin một câu.

Nữ sinh đứng ngoài phòng hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi.

Hôm nay Đan Ý tắm khá lâu, mãi khi nhận ra điều này, cô mới nhanh chóng lau khô người và mặc đồ ngủ vào.

Thời gian không còn sớm, ba người còn lại đều đã tắm qua, đang nằm trên giường.

Đan Ý bước đến chỗ của mình, theo thói quen muốn cầm điện thoại lên xem, nhưng động tác chợt dừng lại.

Cuối cùng, cô buông xuống.

Ôn Di Nhiên ở giường bên cạnh nghe thấy động tĩnh, liền mở rèm giường và ló đầu ra: “Đúng rồi, Ý Ý, ban nãy có người nói, Chu thần đang đợi cậu dưới lầu.”

Đan Ý giống như nhớ đến điều gì, lập tức cầm điện thoại lên

Vừa mở màn hình đã thấy bên trong có bảy tám cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều đến từ cùng một người.

Cô mở Wechat ra, phát hiện anh đã thu hồi tin nhắn kia.

Khung chat chỉ có một chữ “Phải” của cô.

Bên dưới là tin nhắn mới của anh.

[Z]: Tôi không có ý đó.

Có lẽ không đợi được cô hồi âm, anh gửi thêm hai tin nhắn.

[Đan Ý, nghe điện thoại]

[Tôi đang đứng dưới ký túc xá của em.]

Đan Ý lập tức trả lời.

[21:57]: Tôi vừa đi tắm nên không nghe được điện thoại, xin lỗi anh.

[21:57]: Muộn rồi, anh về đi, tôi đi ngủ đây.

Anh hồi âm rất nhanh.

[Z]: Em xuống đây.

Ba từ này, Đan Ý hiểu theo hàm nghĩa là “Nếu em không xuống, tôi sẽ không rời đi”.

Quá thấu hiểu một người, đôi khi có thể trở thành lý do khiến bạn yếu lòng.

Không chút do dự, cô lấy từ trong tủ ra một chiếc áo khoác dài, quấn chặt bên ngoài bộ đồ ngủ.

Sau đó xuống lầu.

Bây giờ là khoảng 11 giờ, giờ giới nghiêm của ký túc xá là 11 giờ 30.

Hầu hết, bên dưới ký túc xá nữ sinh đều là các cặp đôi lưu luyến nói lời chia tay.

Còn Đường Tinh Chu, anh vẫn mặc nguyên bộ đồ phỏng vấn khi nãy, lẳng lặng đứng ở đó, vì ngoại hình và khí chất nổi bật nên thu hút biết bao ánh nhìn.

Có không ít nữ sinh trở về ký túc đã đi chậm lại, cố tình quay đầu nhìn anh.

Đan Ý vội vàng bước tới.

Đường Tinh Chu nhìn mái tóc còn ướt của cô, hơi nhíu mày.

Đan Ý đứng trước mặt anh, ngữ khí bình tĩnh, “Tìm tôi có việc gì?”

Đường Tinh Chu cố gắng để giọng điệu không quá cứng nhắc, “Câu nói vừa rồi, tôi không có ý gì khác.”

Đan Ý lắc đầu, “Tôi biết, tôi không tức giận.”

Cô nhìn vẻ mặt không tin của anh, lặp lại một lần nữa, “Tôi thật sự không tức giận.”

Cô biết anh không cố ý, hơn nữa, cô cũng không dễ bị tổn thương đến vậy.

Vết thương đã sớm trở thành sẹo, mặc dù còn đó, nhưng sẽ không đau.

Cô cũng quen rồi.

Đường Tinh Chu luôn để ý đến biểu hiện trên mặt cô, đánh giá lời nói của cô có bao phần thật giả.

Thấy cô thật sự không tức giận, anh hỏi ngược lại: “Tại sao em không tức giận?”

Đan Ý nghe xong câu này, khoé môi vô thức cong lên, “Có gì đáng giận chứ.”

Có gì đáng giận chứ.

Anh đột nhiên muốn hỏi cô rằng, có phải vì cô không quan tâm anh là ai, cho nên dù anh có nói gì, cô đều chỉ mỉm cười cho qua.

Đan Ý nhìn dáng vẻ bất động của anh, không hiểu vì sao tâm trạng anh đột ngột thay đổi.

Vừa rồi, cô nói vậy là sai sao?

Sự trầm mặc bao phủ quanh hai người.

Vẫn là Đan Ý mở lời trước, “Vậy chuyện tham gia hội sinh viên…”

Cô trực tiếp thay đổi chủ đề.

Đường Tinh Chu tiếp lời cô, “Em không muốn, tôi đương nhiên sẽ không ép buộc.”

Nghe thấy lời này của anh, trái tim Đan Ý bình tĩnh trở lại. Theo thói quen, cô nói: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì, cảm ơn tôi vì không để em tham gia hội sinh viên?”

Đan Ý: “……”

Cô cố gắng nở một nụ cười xán lạn, nhấn mạnh từng từ một: “Cảm ơn chủ tịch Đường hạ thủ lưu tình.”

Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo vài phần lấy lòng, khiến tâm trạng chán nản ban đầu của Đường Tinh Chu tan biến hoàn toàn.

Cách đó không xa, dì quản lý ký túc hét lớn: “Sắp tới giờ giới nghiêm rồi, đôi tình nhân các cô các cậu mau lên nhé.”

Những đôi tình nhân khác lúc này mới tạm biệt nhau.

Đường Tinh Chu cũng nhận thấy không còn sớm, anh nhìn cô lần cuối, dặn dò: “Nhớ sấy tóc rồi hẵng ngủ.”

Đan Ý gật đầu, “Vậy tôi lên trước đây, anh cũng mau về ký túc đi.”

“Ngủ ngon.”

Ánh mắt Đường Tinh Chu dính chặt vào cô, nhìn cô bước lên lầu.

Mãi đến khi không thấy bóng người nữa, anh mới xoay người rời đi.

Sau khi Đan Ý đi lên tầng 5, cô dừng lại ở hành lang.

Cô thò đầu nhìn xuống, chỉ thấy bóng lưng của anh chưa đi bao xa. 

Dáng người thẳng tắp, đẹp tựa tranh vẽ.

Ngay cả trong bóng tối, cô cũng có thể nhìn thấy anh trong nháy mắt.

Giống như khi còn học cấp 3, trong đám đông hối hả và nhộn nhịp, cô luôn nhận ra sự tồn tại của anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mà khoảng cách giữa hai người, tưởng như rất gần, nhưng lại rất xa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play