Vòng, eo, 57.
Hai từ một con số, rơi xuống tai Đan Ý một cách nặng nề.
Đôi mắt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ không dám tin, đồng tử mở to.
Đường Tinh Chu, anh là quỷ thần toán học hay sao?!
Sao có thể biết một cách chính xác đến thế.
Khuôn mặt của cô vốn dĩ chỉ đánh chút má hồng nhạt, nhưng bây giờ sắc mặt còn trở nên đỏ hơn.
Thậm chí, Đan Ý cảm thấy, hai má cô sắp nóng ran đến cả dái tai rồi.
Tư thế của hai người quá thân mật, hậu trường lại có rất nhiều người, Đan Ý nhận ra điều này, vươn tay đẩy anh ra: “Cảm ơn.”
Sau đó, cô nhỏ giọng nói: “Anh, anh buông tôi ra.”
“Đứng vững vào.” Đường Tinh Chu kéo người cô đứng dậy.
Đan Ý ừm một tiếng, cúi đầu không dám nhìn anh.
Xác nhận cô đã đứng vững, Đường Tinh Chu lúc này mới buông lỏng tay.
Trong mắt mọi người, đây chỉ là cảnh tượng “anh hùng cứu mỹ nhân” thông thường, trước sau đều không tới một phút.
Hai người đứng quá gần nhau, Đan Ý cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình tăng cao, bèn muốn tránh xa anh một chút.
Nhưng ngay khi cô di chuyển sang một bên, da đầu bị kéo căng, đánh thức cô tỉnh táo trở lại.
“A! Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, tôi đau quá!” Cô nghiên răng cau mày.
“Tôi không nhúc nhích.” Ngữ khí của anh mang theo vài phần bất lực.
Rõ ràng, người mới cử động là cô.
Đan Ý buộc phải quay về khoảng cách ban đầu.
Sự khác thường bên này, khiến ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía họ.
Hình ảnh trước mắt bọn họ là, nam sinh cúi đầu, đường nét tuấn tú, trầm mặc rủ mắt nhìn cô gái trong lòng.
Mà cô gái mặc đồ đỏ, tựa hồ rúc vào lòng anh, dùng những ngón tay xinh đẹp của mình nghịch tóc, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Khí chất hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng lại mang đến một sự tương xứng không thể giải thích được.
Nhưng sự thật là, tóc của Đan Ý vướng phải cúc áo trên người anh.
Thật cmn cẩu huyết.
Và cô đang phải vật lộn với cúc áo đây.
Ngoài khuôn mặt ra, thứ quý giá nhất trên cơ thể cô là mái tóc, mỗi một cọng tóc đều có tên riêng!
Nhưng chiếc cúc áo như một thứ ma thuật bị phù phép, càng lúc càng cuốn chặt mái tóc đen dài của cô.
Ngày càng phiền phức!
Hơn nữa, Đan Ý có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đang tập trung về phía họ.
Sự kiên nhẫn của cô gần như hao mòn, cả mặt phồng lên, hít sâu vài hơi.
Tại sao mãi không gỡ ra được vậy hả!
Đường Tinh Chu hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được mà vươn ngón trỏ ra, búng nhẹ vào vầng trán của cô, bật cười nói, “Đồ nóng nảy.”
Giống với dáng vẻ hồi cấp ba, khi cô ngồi nửa ngày trời mà không giải ra một bài toán.
Lúc đó, anh thường gặp cô ở thư viện, cô ngồi một mình trong góc, miệng ngậm nắp bút, chọc đầu bút vào quyển vở trên bàn, vừa viết vừa gạch chéo, sau đó viết lại lần nữa.
Thấy cô cau mày, anh thắc mắc không biết rốt cuộc cô đang làm gì, bèn lặng lẽ đi tới sau lưng cô, nhìn cuốn sách luyện đề toán trên bàn.
Là một câu hỏi hàm số, có tổng cộng bốn đáp án ABCD. Đường Tinh Chu chỉ cần liếc mắt qua câu hỏi, đã biết được đáp án là gì.
Nhưng cô hết khoanh A lại đến B và D, sau cùng chọn C.
Mà sự lựa chọn cuối cùng, còn là đáp án sai.
…
Toàn bộ tâm tư của Đan Ý đều đặt vào mái tóc của mình, không nhận ra hành động vừa rồi thân mật và tự nhiên cỡ nào.
Nghe anh nói xong, cô càng trở nên vội vàng hơn, đôi mắt đẹp trừng anh.
Đây là hành động hoàn toàn vô thức, trong mắt mang theo tia phẫn nộ.
Không chỉ không có lực sát thương, mà Đường Tinh Chu thấy, mê hoặc vô cùng.
“Để tôi.” Đường Tinh Chu thuận thế cầm sợi tóc trên tay cô lên.
Đầu ngón tay mát lạnh của anh vô tình chạm vào tay cô, Đan Ý nhanh chóng thu tay lại, nhìn khuôn mặt điển trai đang ở gần mình.
Đường Tinh Chu lại cúi đầu, một lần nữa thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Quá gần, thật sự quá gần rồi.
Đan Ý muốn quay đi, nhưng bị anh ngăn cản, “Em đừng nhúc nhích, tôi không nhìn rõ.”
Đan Ý: “……”
Cô nhớ trước đây anh đâu có cận thị.
Có điều, cô không dám cử động nữa, chỉ biết nín thở.
Ánh mắt anh tập trung, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua tóc cô, biểu tình không hề mất kiên nhẫn.
Trong mắt mọi người, hành động giữa hai người quả thực rất thân mật, hệt như tán tỉnh.
Hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận nhìn cảnh tượng đó, bốn mắt mở to.
Tình huống gì thế này!
Vừa rồi bọn họ cảm thấy nam sinh kia rất quen thuộc, sau khi nghe lời bàn tán xung quanh, đã biết được anh là ai.
Đường Tinh Chu, bọn họ đã đọc tư liệu về anh trên bảng giáo thảo của trường vào đợt khai giảng.
Anh được biết đến với cái tên Chu thần, năm ngoái đỗ vào khoa Toán của Đại học Thanh Thành với tư cách thủ khoa ban tự nhiên của Nam Thành, hiện tại là hội trưởng hội sinh viên.
Vốn dĩ hội trưởng hội sinh viên là một sinh viên năm hai, nhưng học kỳ trước đã ra nước ngoài trao đổi, cho nên đành phải từ chức sớm.
Mà năng lực của Đường Tinh Chu là điều không cần nghi ngờ, các thành viên trong hội và giáo viên đều bỏ phiếu thông qua, cho nên gánh nặng và chức danh lớn lao này đương nhiên thuộc về anh.
Ba anh là Đường Kì – giáo sư khoa Toán của trường Đại học Thanh Thành, ông bà nội và ông bà ngoại đều là những nhân vật quyền lực.
Hơn nữa bản thân anh cũng rất ưu tú, lớp 10 đã giành được huy chương vàng CMO, sau đó hai năm lại giành được huy chương vàng IMO.
Sau khi lên Đại học, anh đã có bài phát biểu SCI trên các tạp chí toán học quốc tế hàng đầu, cùng năm đó anh đạt giải nhất cuộc thi toán học CMC.
Nói tóm lại, mọi giải thưởng mà anh giành được, đều là những thành tựu toả sáng rực rỡ.
Anh và Trần Tinh Lâm của khoa IT được biết đến với danh hiệu “Song Tử Tinh của Thanh Đại”, hai người đều là những nhân vật nổi tiếng của trường.
Nhưng hiện tại, át chủ bài của ký túc xá bọn họ có quan hệ gì với Đường Tinh Chu sao?
“Được rồi.”
Chỉ một hai phút sau, tóc của Đan Ý đã được tách khỏi cúc áo sơ mi của anh.
Đan Ý hít sâu một hơi, cúi đầu kiểm tra tóc của mình một cách cẩn thận, còn định đứng đó đếm.
Đường Tinh Chu đọc được suy nghĩ của cô, “Bảy sợi, không thiếu sợi nào.”
Hành động của Đan Ý chợt khựng lại.
Cô ngước nhìn anh, động tác xoã tóc rất tự nhiên.
Thật ra, cô còn không biết vừa rồi mình mắc phải bao nhiêu sợi tóc, nhưng anh lại biết rất rõ.
“Ý Ý~”
Ai, là ai gọi cô?
Giọng nói sao lại bánh bèo như thế.
Hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận đi tới, còn kéo theo Ôn Di Nhiên theo sau.
Mộc Miên nhìn cô bằng ánh mắt bát quái, “Ý Ý, không giới thiệu với bọn em sao~”
Mộc Cận cũng phối hợp, “Phải đó, giới thiệu chút đi~”
Cánh tay Đan Ý nổi da gà, khoé miệng giật giật, “Hai đứa, nói chuyện bình thường cho chị.”
“Ôi chao, đây là giọng bình thường của người ta mà~”
“Đúng thế, giọng của người ta chính là như thế này~”
Chết cmn tiệt, lại nữa rồi.
Ôn Di Nhiên đứng sau, cũng bất lực với chiêu trò của chị em bọn họ.
Ngược lại, Đường Tinh Chu là người lên tiếng trước. Anh đối diện với ba người, khẽ gật đầu, giọng nói lạnh lùng nhưng dễ nghe, “Chào mọi người, tôi là Đường Tinh Chu.”
Hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận đều ồ một tiếng, bọn họ đương nhiên biết anh là ai, nhưng đó không phải là điều bọn họ tò mò.
Mộc Miên hỏi thẳng: “Vậy anh và Ý Ý nhà chúng em, là mối quan hệ gì vậy~”
Đường Tinh Chu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh.
“Mối quan hệ của chúng ta là gì?”
Đan Ý chớp mắt.
Mối quan hệ gì?
Mối quan hệ em thích anh.
Cô suýt nữa lỡ miệng, nói ra câu này.
Vẫn may lý trí còn tỉnh táo, Đan Ý đáp: “Bạn cùng trường cấp 3.”
“Anh ấy là tiền bối, lớn hơn chị một tuổi.”
Nữ chính đã đưa ra câu trả lời không thể nào máy móc hơn.
Hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận chuyển ánh nhìn bát quái sang phía nam chính.
Đường Tinh Chu kéo dài giọng điệu, “Tôi cho rằng, chúng tôi là…”
Trái tim của Mộc Miên và Mộc Cận cũng treo lên.
Là gì, là gì!
“Mối quan hệ giữa mèo và chuột.” Anh nói.
Mộc Miên, Mộc Cận: “?”
Đan Ý: “……”
_
Trong phòng ký túc xá nữ 520.
Lúc Đan Ý đang tắm rửa, ba người còn lại đang ngồi nghiên cứu về câu trả lời ban nãy của Đường Tinh Chu.
Phải, là nghiên cứu.
Mộc Miên: “Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người họ là gì, đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu được.”
Mộc Cận: “Đại thần nói chuyện đều ẩn dụ như thế này sao?”
Ôn Di Nhiên là người tức thời, hỏi ngược bọn họ, “Phản ứng đầu tiên của chuột khi nhìn thấy mèo là gì?”
Mộc Miên, Mộc Cận: “Chạy!”
Ôn Di Nhiên chậm rãi dụ dỗ, “Tại sao phải chạy?”
Mộc Miên: “Bởi vì sợ!”
Câu trả lời lần này của Mộc Cận khác với chị gái mình, “Vậy logic này thật quá đơn giản rồi. Lại nói, tại sao Ý Ý nhìn thấy Chu thần thì muốn bỏ chạy chứ?”
Đường Tinh Chu đâu phải thuỷ quái, một người đàn ông đẹp trai như vậy, nên vồ lấy mới phải.
Không đúng, tại sao Đan Ý không vồ lấy?
…
Mười phút sau, ngay khi Đan Ý bước ra khỏi phòng tắm, đã bị hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận một trái một phải, áp giải cô ngồi xuống giường.
Sau đó hai tay của cô bị họ đè lên bàn, không thể cử động.
Ôn Di Nhiên bật đèn bàn, điều chỉnh độ sáng.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào một nửa khuôn mặt trong sáng và thuần khiết của cô gái nhỏ.
Mang theo hiệu ứng nửa sáng nửa tối.
“A Sir, phạm nhân Đan Ý đã đến.”
Hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận bắt đầu đặt câu hỏi.
“Chị có quyền giữ im lặng, nhưng khi phiên toà bắt đầu, từng lời nói của chị sẽ được ghi lại và trở thành lời khai trước toà.”
“Cho nên, hãy thành thật gāo đại!”
Đan Ý không nghe hiểu tiếng địa phương Tuệ Thành của bọn họ, bối rối nắm được hai từ cuối cùng, “Cái gì mà gāo đại?”
“Chính là gāo đại, gāo đại đó!”
Đan Ý nói ra tiếng Quảng duy nhất mà cô biết: “Cái gì?”
Như tất cả đều biết, từ “cái gì” trong tiếng Quảng, có thể diễn đạt tất cả ý nghĩa.
Ôn Di Nhiên phiên dịch, “Bọn họ nói, thành thật giải thích.”
Đan Ý rút tay khỏi móng vuốt của bọn họ, cầm khăn tắm lau tóc mới gội, bắt chước giọng điệu: “Không có gì để gāo đại.”
Mộc Miên: “Hai ni đứng đó y y ấp ấp, mắt thường đều trông thấy được!”
Ôn Di Nhiên chủ động đảm nhiệm vai trò phiên dịch, “Hai người đứng đó gian gian díu díu mập mờ, bọn em có mắt đều có thể nhìn thấy.”
Mộc Cận tiếp lời, “Tán tỉnh nhau giữa nơi công cộng như thế, sao có thể không có gì với nhau?”
Đan Ý bất lực, “Cái gì mà tán tỉnh? Tóc chị vướng vào cúc áo anh ấy, chị chỉ gỡ ra thôi mà!”
Cô đã giải thích điều này trên đường trở về ký túc xá không biết bao lần.
Mộc Miên: “Nhưng bọn em biết cũng vô dụng, bởi vì không phải bọn em nói, mà là quần chúng.”
Mộc Cận: “Hơn nữa, mắt nhìn của quần chúng rất sắc bén!”
Đan Ý: “???”
Ôn Di Nhiên mở điện thoại đưa cô, để cô tự mình xem.
Bình luận ẩn danh bên dưới bài đăng đều đã chất nhiều đến mức đủ để xây một toà chung cư.
[Tiêu điểm hôm nay của Đại học Thanh Thành]: Tin tức nóng hổi, 360 độ không góc chết, ảnh chụp và video không che đều ở đây!
Đan Ý: “???”
Là ai đặt tên tiêu đề?
Sao lại vớ vẩn như vậy.
Ôn Di Nhiên kéo điện thoại, “Tiêu điểm ở phía sau.”
Bên dưới xuất hiện một bức ảnh rõ nét, là ảnh chụp chung của một nam một nữ.
Nói trắng ra, là ảnh chụp cô và Đường Tinh Chu.
Góc độ chụp chính diện Đường Tinh Chu, anh đang rủ mắt, nhìn cô gái đứng trước mặt.
Áo sơ mi trắng không tì vết của chàng trai, đối lập với chiếc váy đỏ của cô gái, nhưng không hề bị lu mờ, ngược lại còn thể hiện khí chất bất phàm của anh.
Ngón tay mảnh khảnh của anh gõ nhẹ lên trán cô gái, khoé miệng cũng cong lên, tựa như bất lực, lại tựa như nuông chiều.
Anh lặng lẽ nhìn cô gái đang nghịch tóc trong lòng mình.
Ngón tay cô gái đặt trên ngực chàng trai, mái tóc dài màu đen xoã xuống eo, để lộ đường cong của cô.
Góc độ này, thật sự rất giống đang tán tỉnh.
[Lầu 1]: Nam sinh này tại sao trông giống hệt Đường Tinh Chu!!!
[Lầu 2]: Này lầu trên, tôi cũng nghĩ như bạn.
[Lầu 3]: Đừng tự lừa mình dối người, đó chính là Đường Tinh Chu.
[Lầu 4]: Không phải nói là cấm dục sao, không phải nói là hoa trên đỉnh núi sao, đây cmn là ánh mắt cưng chiều mà, giết tôi đi!!
[Lầu 5]: Cảnh tượng này rõ ràng là đang tán tỉnh, không thể nào, tôi đột nhiên muốn khóc quá…
[Lầu 6]: Các vị huynh đệ, ai đến véo tôi tỉnh được không, tôi sắp ngất rồi…
Ôn Di Nhiên lật sang trang thứ hai.
Người đăng đứng ra lên tiếng.
[Tiêu điểm hôm nay của Đại học Thanh Thành]: Bổ sung phúc lợi, video bên dưới chắc chắn có thứ bạn muốn xem.
Đan Ý bấm vào, phát hiện đó là một đoạn ngắn trong màn biểu diễn tối nay của mình.
Nhưng xem đến cuối cùng, ngay cả cô cũng không bình tĩnh được nữa.
Bởi vì cô trông thấy cảnh mình ném bông hồng xuống dưới.
Đứng trên sân khấu, khán đài bên dưới không được chiếu đèn đều tối mịt, cô căn bản không nhìn rõ một ai.
Khoảnh khắc cô ném bông hoa xuống khán đài, cũng không biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bây giờ thì cô thấy rồi.
Bông hồng được cô hôn lướt qua đó, bay qua những người ngồi hàng ghế đầu, rơi thẳng vào tay một chàng trai.
Mà chàng trai đó, chính là Đường Tinh Chu.
Anh cầm bông hồng trên tay, xoay đi xoay lại, như thể đang đùa giỡn với nó.
Sau đó, anh khẽ nhướng mày lên sân khấu, vừa hay chạm phải ống kính máy quay.
Qua một lớp màn hình, Đan Ý có thể nhìn thấy, đáy mắt anh ngập tràn ý cười, lông mày cũng giãn ra rất nhiều.
Mờ nhạt và nhẹ nhàng, giống như một ngôi sao đang toả sáng, có chút bất cẩn câu dẫn hồn phách đối phương.
Câu dẫn luôn cả, trái tim của Đan Ý.