Sau kỳ nghỉ hè dài nhất trong những năm tháng học hành, từng người một đều bước vào cuộc sống Đại học của mình.

Đan Ý cầu được ước thấy, cô được nhận vào khoa Âm nhạc của Thanh Đại.

Vào ngày 17 tháng 9, Đại học Thanh Thành khai giảng, tân sinh viên có hai ngày để báo danh.

Buổi tối ngày báo danh cuối cùng, là bữa tiệc chào đón sinh viên năm nhất.

Hội trường lớn không ngừng vang lên tiếng nói chuyện. 

Nữ sinh dẫn chương trình mặc bộ lễ phục hở vai, mỉm cười cầm micro, giọng nói tràn đầy cảm xúc: 

“Tiếp theo, chúng ta hãy cùng thưởng thức màn biểu diễn cuối cùng của bữa tiệc tối nay, bài hát nhảy do đại diện khoa Âm nhạc biểu diễn.”

“Woohoo---”

Ngay khi lời vừa dứt, toàn bộ hội trường liền trở nên xôn xao.

Các nam sinh dưới khán đài càng phấn khích hơn.

“Ông đây chờ cả buổi tối, chỉ để xem màn biểu diễn cuối cùng này!”

“Những màn biểu diễn trước cũng không thấy cậu kích động như vậy?”

“Không giống nhau. Màn biểu diễn này có sự xuất hiện của một tân sinh viên, cũng là hoa khôi mới của khoa Âm nhạc, vừa vào trường đã đè bẹp Lâm Hạ năm hai.”

“Đỉnh vậy sao, để tôi xem rốt cuộc người đẹp đó trông như thế nào!”

Lúc này, tấm màn màu đỏ trên sân khấu từ từ mở ra.

Bảy nữ sinh cao ráo và duyên dáng, xuất hiện trước đám đông.

Đập vào mắt người xem là làn da trắng nõn và đôi chân dài miên man của từng người.

Tay trái của bảy người cầm chiếc quạt gấp che mặt.

Họ mặc trang phục màu đỏ đồng nhất, áo voan trễ vai crop top, để lộ vòng eo nhỏ đến mức khó tin. 

Bên dưới là chiếc váy ngắn đính kèm lớp hồng sa, đôi chân dài thẳng tắp, phản chiếu cả đôi giày màu đỏ dưới cổ chân mảnh khảnh.

Mị hoặc hơn tưởng tượng.

Nhạc nổi lên.

Bảy người tách sang hai bên.

Nữ sinh đứng giữa từ từ thu quạt của mình lại, lộ diện khuôn mặt tuyệt sắc trước đám đông.

Đuôi mắt cô hơi nhếch, mang theo cảm giác hút trọn hồn phách đối phương, dưới mí mắt còn đính vài hạt sequins, vùng quanh mắt đều được trang điểm lấp lánh.

Đường nét trên khuôn mặt xuất chúng tựa tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng, đôi môi đỏ làm nổi bật lớp trang điểm tinh tế.

Hồng nhan tuyệt diễm, mang theo phong cách Hong Kong xưa.

Đường cong cơ thể phác hoả hoàn hảo, vô cùng yêu kiều.

Tay trái cô cầm micro, chân trái bước lên trước, bắt đầu cất tiếng hát: 

“Làm thế nào để mô tả chính xác về anh

Lấy thứ gì để so sánh với anh mới phải…”

Cô vừa cất lời, thanh âm rất dễ phân biệt, đậm hương vị quyến rũ, cực kỳ phù hợp với bài hát này.

Hát xong câu đầu tiên, cô hơi quay đầu sang một bên, rũ bỏ mái tóc đen dài xuống, nhếch đôi môi đỏ của mình lên, wink một cái với khán giả bên dưới.

Nhóm nam sinh dưới khán đài càng thêm phần kích động.

“Cmn, cô gái kia là ai, hình như tôi biết thế nào là yêu rồi!”

“Cô ấy chính là Đan Ý, hoa khôi mới của khoa Âm nhạc, vừa vào học đã được gọi là yêu tinh nhân gian!”

“Biệt danh này quá hợp với cô ấy, cmn nhìn khuôn mặt và dáng người kia đi, đỉnh của chóp!”

“Xinh đẹp quá đáng, tôi yêu cô ấy rồi!”

Phần hát phía sau là của các cô gái khác, Đan Ý chỉ đứng một bên phụ hoạ.

Nhưng ánh mắt của đám đông, dường như vẫn luôn tập trung vào cô.

Lúc bài hát sắp kết thúc, Đan Ý một lần nữa trở lại vị trí trung tâm.

Sau đó cô hơi xoay người, đưa tay trái đang cầm chiếc quạt gấp ra, trong nháy mắt chiếc quạt đã biến thành một bông hồng đỏ, một trò ảo thuật nhỏ làm tăng sức nóng cho bầu không khí.

Khiến khán giả không ngừng la hét.

“Đan Ý!”

“Đan Ý! Đan Ý!”

“Đan Ý đẹp quá!”

“Aaaaaaa Đan Ý, em muốn gả cho chị!”

Đan Ý cúi đầu hôn bông hồng trên tay, tiêu sái ném xuống khán đài.

Hội trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Bài hát cũng theo đó mà kết thúc. 

Nhưng tràng pháo tay kéo dài rất lâu, như thể vẫn còn đắm chìm trong màn biểu diễn.

Bốn người dẫn chương trình bước ra từ hai bên sân khấu, trên tay cầm bản thảo, chuẩn bị kết thúc bữa tiệc chào đón tân sinh viên.

Đan Ý đi theo nhóm người vào hậu trường, tiếng vỗ tay sau lưng cũng dần biến mất.

Còn chưa kịp đứng vững, hai người bạn cùng phòng của cô là Mộc Miên và Mộc Cận đã chạy tới, ôm chầm lấy cô.

Tiếng hét “muốn gả cho cô” ban nãy, cũng là của hai người họ.

Mộc Miên kích động nói: “Aaaaa, Ý Ý, ban nãy chị siêu siêu đẹp!”

Mộc Cận bổ sung: “Đặc biệt là lúc làm ảo thuật, siêu đỉnh luôn!”

Một nữ sinh mặc váy trắng đi sau hai người tiến tới, cũng là bạn cùng phòng còn lại của cô, Ôn Di Nhiên.

Cô ấy nhìn vẻ phấn khích của hai chị em họ Mộc, không nhịn được cười, “Tiếng hét ban nãy của bọn họ lớn hơn bất kỳ ai khác đó.”

Đan Ý mỉm cười.

Ký túc xá của cô có tổng cộng bốn người, vừa là khoa Âm nhạc vừa học cùng lớp với nhau. Trải qua hai ngày giao lưu, mối quan hệ đã trở nên thân thiết.

Mộc Miên và Mộc Cận là chị em sinh đôi, đến từ Tuệ Thành, nhỏ hơn Đan Ý và Ôn Di Nhiên một tuổi.

Hai người từ khi sinh ra đã dính lấy nhau, mối quan hệ vô cùng gắn bó.

Sau này cùng nhau đi học, cùng nhau thi Đại học, còn cùng nhau vào một chuyên ngành.

Tính cách của hai người đều rất vui vẻ.

Ôn Di Nhiên thì đúng như tên gọi, tính cách lãnh đạm và ấm áp, hơn nữa rất giỏi chăm sóc mọi người, mang lại cảm giác như một người chị.

Cho nên, vị trí chị cả trong ký túc xá, nghiễm nhiên thuộc về cô ấy.

Còn Đan Ý, là “át chủ bài” của ký túc xá bọn họ.

Biệt danh yêu tinh nhân gian, cũng được lan truyền bởi ba người bạn cùng phòng của cô.

Nhìn xem, khuôn mặt này, thân hình này, trên cả hai chữ xuất chúng.

Rõ ràng là nữ yêu tinh sống, không sai chút nào.

Bữa tiệc chào đón tân sinh viên lần này, khoa Âm nhạc sẽ cử người đến tham gia.

Vốn dĩ người tham gia ban đầu là sinh viên năm hai và năm ba, nhưng phát sinh tình huống khẩn cấp, một sư tỷ năm hai đã bong gân chân trong buổi tập luyện hôm qua, vì thế không thể lên sân khấu vào hôm sau.

Trong ngày đầu tiên báo danh, người phụ trách tiếp nhận tân sinh viên của khoa Âm nhạc, tình cờ là một trong những thành viên biểu diễn, đang bàn bạc cách giải quyết vấn đề với giáo viên. Lúc Đan Ý đến báo danh, sư tỷ đã nhìn trúng cô ngay tức khắc. Giáo viên phụ trách vũ đạo nổi tiếng là người nghiêm khắc và yêu cầu cao, khó khăn lắm mới chọn ra được bảy sinh viên năm hai và năm ba có chiều cao, ngoại hình, khả năng hát nhảy tương đương nhau.

Vì thế, nhất thời rất khó để tìm được người thay thế.

Ngoại trừ việc chưa ai biết khả năng ca hát và nhảy múa của Đan Ý ra, thì những phương diện khác, cô đều phù hợp.

Vì thế, sư tỷ giải thích ngắn gọn tình hình cho cô, hỏi cô có muốn giúp đỡ hay không.

Đan Ý nghe xong, sảng khoái nhận lời.

Giáo viên phụ trách sau khi nhìn thấy điều kiện hình thể của cô, cũng rất hài lòng, yêu cầu cô và những người khác luyện tập với nhau để xem hiệu quả ra sao.

Vốn dĩ có người không phục sinh viên năm nhất như Đan Ý, nhưng sau khi cô cất giọng, kèm theo khả năng nhìn một hai lần liền ghi nhớ động tác, không thua kém người khác chút nào.

Mọi người cũng không có gì để nói nữa.

Sau khi màn biểu diễn của khoa Âm nhạc kết thúc, bữa tiệc chào đón tân sinh viên cũng hạ màn.

Hội sinh viên là đơn vị tổ chức chính và lên kế hoạch cho bữa tiệc. Vào lúc này, một số sinh viên đeo huy hiệu trước ngực đã xuất hiện sau hậu trường, làm công tác các bước hoàn thiện. 

“Ý Ý, Di Nhiên, mau đến xem, có soái ca này!”

“Trời, cực phẩm ở đâu ra vậy!”

Âm thanh của Mộc Miên và Mộc Cận truyền đến tai Đan Ý.

Sự nhạy cảm của bọn họ đối với loài sinh vật như đàn ông, phải nói là hệt như radar.

Ngay cả tên ký túc xá, cũng được đặt là [Đổi đàn ông chứ không đổi chị em].

Hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận nhìn khuôn mặt chàng trai kia, không ngừng cảm thán:

“Sao em có cảm giác, đã gặp cực phẩm ở đâu rồi nhỉ?”

“Hình như là trên bảng giáo thảo của trường chúng ta.”

Đan Ý không quan tâm đến vấn đề này.

Bởi vì trong mắt đã có đá quý, thì những thứ khác đều khó vượt qua.

Cô ngẫu hứng liếc nhìn xung quanh, không ngờ lại trông thấy viên “đá quý” của mình đang đứng cách đó không xa.

Chàng trai có khuôn mặt quá mức đẹp trai ấy, giống hệt tấm ảnh cô nhìn thấy trên bảng tuyên truyền của trường vào hồi tháng 6, anh vẫn tuấn tú như ngày nào.

Mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, tôn lên đường nét sắc bén trên khuôn mặt, con ngươi đen như mực vừa thâm trầm không đáy vừa lạnh nhạt như nước, khiến cả người anh toát ra khí chất lạnh lùng và xa cách.

Áo trắng quần đen, bộ đồ đơn giản kia, có cảm giác như thể thiết kế dành riêng cho anh. Áo sơ mi được ủi phẳng phiu, tôn lên dáng người thẳng tắp và đôi chân dài của anh.

Dáng người cao gầy chỉ đứng đó, cộng thêm khí chất lạnh lùng, khiến người bên cạnh bị lu mờ, trở thành bức nền cho anh.

Sau đó, ánh mắt của anh chuyển về hướng Đan Ý.

Rõ ràng hiện trường có rất nhiều người, nhưng đôi mắt anh dường như chỉ nhìn vào cô. 

Đan Ý nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt lá tử đàn trên cổ tay anh, vài giây sau, ánh mắt cô từ từ di chuyển lên trên, va phải đôi mắt của anh.

Đó là đôi mắt, cô nhìn qua một lần liền nhớ mãi không quên.

Hơi thở của cô hơi ngưng trụ, nhịp tim ngừng đập trong giây lát.

Hình như, anh nhìn thấy cô rồi.

Đan Ý vội vàng quay đầu đi.

Nhưng trái tim vẫn đập thình thịch, không sao chậm lại.

Một năm không gặp, anh vẫn có khả năng khiến trái tim cô loạn nhịp đến thế.

“Chủ tịch, sao anh lại ở đây?”

Trưởng ban tuyên truyền nhìn thấy anh, bước lên với vẻ mặt ngạc nhiên.

Hậu trường đông đúc hỗn loạn, chủ tịch của họ vốn không thích những nơi như thế này.

Đường Tinh Chu thu tầm mắt khỏi người Đan Ý, một tay đút vào túi quần, đôi chân dài sải bước về phía cô.

Giọng nói anh lãnh đạm, ngữ khí thản nhiên, “Đi xem chút thôi, các cậu cứ bận việc đi.”

Trưởng ban tuyên truyền: “Ồ, được.”

Những người xung quanh đã bàn tán to nhỏ.

“Tại sao Đường Tinh Chu lại xuất hiện ở đây?”

“Anh ấy là chủ tịch hội sinh viên, bữa tiệc lần này không phải do bọn họ phụ trách sao, xuất hiện ở đây là chuyện bình thường.”

“Bình thường cái quỷ, chuyện này đâu cần anh ấy ra mặt. Hơn nữa bình thường anh ấy đều sống ẩn như thần, xuất hiện ở đây mới là lạ.”

“Các cậu nói xem, có phải đến tìm ai không? Sao tớ có cảm giác, giống như vừa rồi anh ấy nhìn về phía chúng ta nhỉ.

Không biết vì sao, Đan Ý cảm nhận được khí chất của người nào đó càng lúc càng đến gần.

“Xin lỗi, nhường đường một chút---”

Đúng lúc này, có một vài người kéo theo thiết bị và màn chiếu đi vào, vừa hay ngang qua hướng Đan Ý, ngăn cách cô với nhóm bạn cùng phòng.

Cô vô thức chuẩn bị nhường đường cho đối phương, trong lúc không tập trung, bàn chân luống cuống lùi về sau vài bước.

Mà quên mất rằng hôm nay mình đang đi một đôi giày cao gót năm phân, đế còn rất nhọn, dễ mất thăng bằng.

Bàn tay Đan Ý vẫy trong không khí, cơ thể bất ngờ ngả về phía sau, đồng tử hơi giãn ra.

Trong đầu thoáng nghĩ xem, làm thế nào để ngã mà vẫn xinh đẹp.

…Nhưng không ngờ, nơi cô ngã xuống không phải nền đất, mà là một vòng tay.

Lòng bàn tay của người kia nóng như thiêu đốt, trực tiếp bao phủ lấy vòng eo của cô.

Bàn tay anh đặt lên mảng da thịt trắng nõn và mềm mại.

Mùi hương của anh lập tức lan toả đến mũi Đan Ý, là mùi linh sam trộn lẫn với hương thơm thoang thoảng của gỗ.

Quen thuộc và chí mạng.

Khi cô nhận ra bàn tay của anh đang đặt trên eo mình, hai má đột nhiên ửng hồng, đồng tử lấp lánh như có nước.

Ngay sau đó, anh hơi cúi người, hơi thở ấm áp phả vào tai cô---

“Vòng eo 57.”

Lúc nói, đầu ngón tay mát lạnh còn vô tình di chuyển quanh eo cô.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play