“Đương nhiên là được, các vị đều là khách quý của lão gia mà.”

Gã người hầu cúi người đồng ý ngay, nói xong lập tức đi ra tiền viện, gọi đầu bếp tới cho Tạ Ấn Tuyết.

Trước khi đi vào trò chơi, Chu Dịch Côn dặn đi dặn lại Liễu Bất Hoa phải tuân thủ quy tắc trò chơi, không nên chủ động trêu chọc NPC, dù sao mạng sống của ông ta đã được cột chặt với Liễu Bất Hoa.

Trong phó bản đầu tiên, Chu Dịch Côn ngoan ngoãn làm chim cút mới sống tiếp được, mà người mới chơi chung phó bản với ông ta vì không tin trò chơi thật sự tồn tại, chủ động công kích NPC nên bị giết ngược, có lẽ bây giờ cỏ trên mộ cũng đã đâm chồi.

Nhưng thế thì mắc mớ gì tới Tạ Ấn Tuyết?

Lúc nào Tạ Ấn Tuyết cũng trông ngóng có thể gặp chuyện nguy hiểm, như vậy y mới có thể phơi bày tài năng, mời chào khách hàng.

Tất nhiên Tạ Ấn Tuyết sẽ biết chừng mực, không thiểu năng đến mức tự tìm đường chết.

Dù không gặp phải chuyện nguy hiểm thì tìm thêm chút manh mối giúp người tham gia sống sót cũng rất quan trọng, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.

Nên Tạ Ấn Tuyết mới đề nghị gặp đầu bếp.

Chưa đến ba phút sau, người hầu đã dẫn đầu bếp chịu trách nhiệm nấu cơm hôm nay tới gặp Tạ Ấn Tuyết.

Tạ Ấn Tuyết vừa nâng mắt đã nhìn thấy con ngươi xám tro nhỏ dài dựng thẳng quen thuộc – quả nhiên là đầu bếp trưa nay đã đi chọn nguyên liệu trong vườn rau với y.

Đầu bếp con ngươi dựng thẳng sau khi đi vào phòng liền chào hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Cậu Tạ.”

Giọng Tạ Ấn Tuyết nhẹ nhàng đưa tình như mưa xuân rả rích, nói với hắn: “Thì ra đêm nay anh nấu cơm.”

Đầu bếp con ngươi dựng thẳng gật đầu: “Đúng vậy.”

Tạ Ấn Tuyết thấy thế khẽ hất cằm, chỉ vào bát canh đậu phụ xắt nhuyễn(1) trên bàn: “Dùng dao được đấy.”

(1) Canh đậu phụ xắt nhuyễn (文思豆腐汤): Tên như nào món như vậy, cách làm của món này là phải xắt nhuyễn đậu phụ thành sợi dài nhưng không bị nát, nấu cùng với các loại rau khác tạo thành loại xanh sền sệt và giống hình

Ánh mắt đầu bếp dựng thẳng lướt qua lướt lại giữa bát canh đậu phụ và khuôn mặt tái nhợt tinh xảo của Tạ Ấn Tuyết, sau một hồi im lặng lại nói: “Cậu gọi tôi tới là để khen tôi à?”

Tạ Ấn Tuyết học theo biểu cảm hồi sáng của đầu bếp này khi còn ở trong vườn rau, không trả lời câu hỏi của hắn mà xòe tay đặt trước mặt Liễu Bất Hoa.

Đầu bếp con ngươi thẳng đứng không hiểu y đang làm gì, những người còn lại đang quan sát động tĩnh trong phòng chính cũng không hiểu.

Kết quả bọn họ chỉ thấy Liễu Bất Hoa ngoan ngoãn cầm bát đũa lên, lấy khăn tay mang theo trong túi lau sạch toàn bộ chúng một lần mới thả xuống, đặt đũa vào lòng bàn tay Tạ Ấn Tuyết.

Tạ Ấn Tuyết cứ thế cầm đũa gắp một ít cải thảo xào cho vào miệng nhai chậm rãi, cuối cùng bình luận: “Cũng được.”

Phong thái “ông đây là truyền nhân chân chính của phong kiến thối nát” khiến đầu bếp con ngươi dựng thẳng nhíu mày.

Sao hành động cử chỉ của người này lại còn cổ hủ hơn cả đám người trong biệt viện Tần Phủ vậy? Vả lại Tạ Ấn Tuyết rất tự nhiên, hiển nhiên đã quen với chuyện ấy.

Đầu bếp con ngươi dựng đứng nhìn chằm chằm cặp mắt như lá liễu đong đưa của Tạ Ấn Tuyết, con ngươi đen vốn co lại dựng thẳng hơi phình ra, hệt như thú dữ nhìn thấy con mồi mình mơ ước, dấy lên chút hào hứng. Hắn cười vài tiếng, trong tiếng cười không mang theo bất cứ nhiệt độ nào khiến cho người ta không thể nhận ra lời tiếp theo của hắn là đang đùa hay đang cảnh cáo Tạ Ấn Tuyết khiêm tốn hơn: “Cậu Tạ, nước trà trên bàn cậu đã nguội rồi, có muốn tôi pha thêm ly trà nóng cho cậu không?”

“Được, phiền anh.” Tạ Ấn Tuyết đồng ý, tựa vào phía sau một chút để đầu bếp con ngươi dựng thẳng có thể chạm tới ấm trà của y.

Đầu bếp con ngươi dựng thẳng đi qua, đưa lưng về phía Tạ Ấn Tuyết không biết làm gì, nhưng chờ tới lúc hắn chuyển người, ấm trà vốn đã nguội nay lại được đun nóng đã đặt lên bàn gỗ đàn hương đen. Đầu bếp con ngươi dựng thẳng rót một ly trà nóng cho Tạ Ấn Tuyết, bưng đến đặt vào tay phải y.

Nhóm Vệ Đao, Đới Nguyệt đang nghe ngóng động tĩnh từ phòng chính nhìn thấy cảnh này không khỏi chấn động, càng chắc mẩm Tạ Ấn Tuyết chính là NPC đưa đò, bằng không y đào đâu ra tự tin mà sai vặt đầu bếp lẫn người hầu ở đây?

Tạ Ấn Tuyết nâng ly trà đầu bếp con ngươi dựng đứng đưa tới, khẽ nhấp một hớp.

Nước trà ấm áp nhạt màu thấm ướt cánh môi y khiến đôi môi vốn nhợt nhạt không chút máu hồng lên, lóe lên ánh nước hấp dẫn dưới đèn đêm lờ mờ.

“Cảm ơn, tôi rất hài lòng với sự phục vụ của anh.”

Tạ Ấn Tuyết đặt chén xuống, nâng mắt nhìn đầu bếp con ngươi dựng thẳng đứng trước mặt mình, cười hỏi: “Tôi thích anh, anh tên gì?”

“Cửu.” Đầu bếp con ngươi dựng thẳng nói một cái tên nghe như số hiệu: “Cửu trong cửu tử nhất sinh.”

“Cửu, đêm nay phiền anh rồi.”

Thật ra Tạ Ấn Tuyết không quan tâm đầu bếp con ngươi dựng thẳng tên gì, y cũng không có hứng truy xét tên hắn là thật hay giả, dù đầu bếp tối nay tới không phải Cửu, Tạ Ấn Tuyết cũng sẽ hỏi như vậy.

Bởi vì Tạ Ấn Tuyết chỉ muốn thông qua câu hỏi này hỏi dò mục đích thật sự khi y gọi đầu bếp tới: “Anh ăn chưa? Muốn ăn với chúng tôi không?”

Tạ Ấn Tuyết lại đưa ra lời mời không ai ngờ tới với đầu bếp con ngươi dựng thẳng.

Nhưng Tạ Ấn Tuyết làm vậy cũng có lý do của y: Tất cả đầu bếp trong biệt viện này đều đeo mặt nạ đúc sắt vừa dày vừa nặng, vì sao? Những đầu bếp đó không phải người ư? Rốt cuộc dưới mặt nạ là gì?

Tạ Ấn Tuyết rất tò mò.

Mà muốn ăn cơm thì phải tháo mặt nạ xuống chứ?

“Cảm ơn cậu, tôi chưa ăn.” Đầu bếp con ngươi dựng đứng lại cười, nhưng xoay chuyển theo lời của y: “Nhưng mà không cần.”

“Bữa ăn của đầu bếp sẽ bắt đầu vào giờ Tý. Nếu cậu không còn yêu cầu nào khác, vậy tôi xin phép lui trước.”

Tạ Ấn Tuyết cũng biết phải có chừng mực, nếu đầu bếp con ngươi thẳng đứng đã nói như vậy, y không giữ hắn lại nữa.

Chờ đầu bếp con ngươi thẳng đứng đi rồi, Tạ Ấn Tuyết không còn tiếp tục ăn đồ ăn trên bàn, y đang suy nghĩ từng câu nói mà đầu bếp tên “Cửu” nói với y.

Mấy cái khác thì không sao, Tạ Ấn Tuyết chỉ phải để ý ba câu.

Một là Cửu khẳng định: Chỉ cần đồ nằm trong vườn rau đều có thể được sử dụng làm nguyên liệu nấu ăn.

Hai là hắn nói: Tần lão gia mời bọn họ tới là vì để các vị khách được ăn thỏa thích.

Ba là thời gian ăn cơm đêm nay Cửu nói: Bắt đầu vào giờ Tý.

Giờ Tý cũng là lúc tiệc bắt đầu, bọn họ là khách phải đi dự tiệc, nhóm đầu bếp thì bắt đầu ăn cơm, hai việc này liên quan tới nhau không? Đầu bếp phải cho nhóm khách ăn đến thỏa mãn, nếu bọn họ không thỏa mãn thì sao? Vả lại như thế nào thì biết thỏa mãn hay chưa?

Còn có câu hỏi về nguyên liệu nấu ăn.

Phải biết những người tham gia trò chơi đều đã bước vào vườn rau, vậy có khi nào bọn họ… cũng là một nguyên liệu không?

Dù sao bên trong vườn rau chỉ có thực vật chứ không có đồ mặn, đồ ăn đêm nay cũng không thấy thức ăn mặn, đủ loại dấu hiệu khiến Tạ Ấn Tuyết không thể không nghi ngờ.

Tạ Ấn Tuyết không ăn cơm tối, Liễu Bất Hoa cũng chỉ ăn mấy thìa canh.

Rất nhanh đã đến giờ Tý.

Tòa biệt viện Tần Phủ ban ngày sắc trời u ám, đến đêm lại càng âm u, ánh đèn càng thêm sáng.

Bắt đầu từ giờ Hợi, trong sân có rất nhiều người hầu khiêng bàn dọn ghế, đốt đèn lồng, thắp sáng toàn bộ sân như ban ngày, lúc vạch kim của đồng hồ lậu khắc chỉ vào hai chữ “Giờ Tý”, tiếng gõ mõ chói tai lập tức vang lên.

Sau ba gõ thật mạnh, canh ba sáng – Giờ Tý đến.

Vào khoảnh khắc âm thanh cuối cùng chấm dứt, cửa phòng mọi người mở đánh ầm, âm khí lạnh lẽo phá cửa chui ra, giương nanh múa vuốt cào vào cơ thể từng người.

Người hầu đứng ngoài phòng đã thay quần áo, bọn họ cởi bộ đồ người hầu màu xám đi, mặc đường trang màu xanh ngọc vạt chéo, quần dài màu đen, giày được làm từ loại vải cùng chất với bộ đồ, còn thêu nổi mấy chữ “Phúc Lộc Thọ” – đám người hầu đang mặc áo liệm.

Không chỉ như thế, hai gò má họ còn tô má đỏ tròn bất thường, đánh son điểm phấn theo kiểu người chết.

Dù trên mặt những người hầu ấy vẫn còn nụ cười nịnh nọt ban ngày, nhưng nhờ tác dụng của quần áo lẫn cách trang điểm lại toát lên vẻ quỷ dị đáng sợ khó nói thành lời, bọn họ cười “ha ha”, nói với những người chơi trong phòng: “Thưa các vị khách quý, bữa tiệc đã đến, mời mọi người nhanh chóng tham gia.”

Giọng nói lanh lảnh, ngữ khí hào hứng như muốn mời người ta nhanh chóng nhập quan.

Tạ Ấn Tuyết đã gặp nhiều tà ma, đối diện với tình huống nhỏ bé này không thèm chớp mắt lấy một cái. Vào khoảnh khắc đứng lên, không biết vì sao Tạ Ấn Tuyết lại nhớ tới một câu: Diêm Vương muốn bạn chết vào canh ba, ai dám giữ bạn đến canh năm?

Bọn họ đã an toàn cả một ngày, bây giờ đến canh ba, có lẽ có người sắp chết rồi.

***

Cao Xảo và bốn nữ sinh cộng thêm nhóm Lã Sóc bước ra khỏi cửa phòng như bước vào vực sâu, đi vào trong sân, lập tức phát hiện nhóm người hầu đã sắp xếp bàn, chỉ chờ bọn họ đi vào.

Tiêu Tư Vũ còn để ý nhóm Vệ Đao đã đeo theo súng, đến cả Hạ Đóa Nhất cũng trang bị đầy đủ.

Các món trang bị hoàn thiện của người chơi lão luyện khiến người mới không khỏi ngưỡng mộ, đồng thời nhăn chặt mày vì bầu không khí căng như dây cung, phần lớn mọi người đều kéo căng thần kinh như chim sợ cành cong, thần hồn nát thần tính.

Mọi người cẩn thận ngồi xuống như đạp trên băng mỏng, nữ sinh Nghiêm Chỉ nhát gan nhất trong số bốn người ký túc xá ôm lấy cánh tay Ngụy Thu Vũ nuốt nước miếng, run giọng nói: “Thu Vũ, sao tớ có cảm giác như bữa cơm cuối cùng trước khi tử hình phạm nhân thời cổ đại vậy?”

Hạ Đóa Nhất liếc xéo cô, lạnh lùng nói: “Không biết ăn nói thì nín, còn không bằng làm người câm.”

Nghiêm Chỉ bị mắng một trận, dẩu môi không dám nói nữa.

Kết quả Lã Sóc ngồi xuống cũng không được yên ổn, cậu ta nhìn đám người hầu quỷ dị đáng sợ như tới đưa tiễn bọn họ, nhịn không được nói: “Tôi bỗng thấy đáng ra tôi không nên vứt cái bồn cầu đi, nếu giữ nó lại thì có lẽ bây giờ tôi còn ngồi được lên đó.”

Ý của Lã Sóc là cậu ta sắp bị dọa són ra quần.

Nhưng Hạ Đóa Nhất lại hiểu nhầm, nhăn mặt ghét bỏ: “Vừa ăn vừa ỉa? Cmn cậu tởm thế.”

Lã Sóc muốn giải thích: “Tôi không có ý đó…”

Tiêu Tư Vũ hít sâu một hơi, hy vọng cậu ta đừng nói nữa: “Dù là ý nào cũng đều rất kinh.”

Lã Sóc: “…”

Hình như vậy thật.

Bữa tiệc vốn đã khiến người ta khó lòng nuốt trôi, cậu ta lại còn nói về đại tiểu tiện, mấy người còn lại càng thêm khó nuốt, cộng thêm đã ăn cơm từ trước, bây giờ mọi người đều đã nhạt miệng, không ai nghĩ bọn họ có thể ăn đồ ăn như bình thường trong bữa tiệc vào giờ Tý.

Mọi người trò chuyện chưa được mấy câu, quản gia giữa trưa đến phổ biến quy tắc lại xuất hiện, ông ta đã thay áo liệm giống mấy người hầu khác.

Ông ta nhìn quanh bàn, cười nói: “Các vị khách đã đến đầy đủ, thế thì bữa tiệc bắt đầu.”

“Lão bộc và các đầu bếp đã lên thực đơn dựa vào nguyên liệu các vị khách chọn hôm nay, bây giờ đưa lên cho các vị khách quý xem thử, lại mời chư vị chọn món mình muốn ăn, lão bộc sẽ gọi các đầu bếp bưng đồ ăn lên cho mọi người thưởng thức.”

Quy tắc này nghe như gọi món trong nhà hàng.

Nói xong, quản gia lấy một chồng thực đơn từ người hầu bên cạnh phát cho người quanh bàn.

Kết quả lúc mọi người đọc tên món trên thực đơn thì chìm vào im lặng thật lâu, dù là Tạ Ấn Tuyết, đáy mắt cũng phải xẹt lên tia ngạc nhiên sau khi thấy tên món.

[Thực đơn hôm nay:

“Mẹ con gặp nhau”

“Đi trên lối nhỏ ‘quê hương’”

“Chiến tranh Bosnia”

“Nến”

“Váy Lolita”

“Gan ngỗng béo mà phú nhị đại thích nhất”

…]

Rất đa dạng, tổng cộng có hơn ba mươi món cho mười bốn người họ tùy chọn, nhưng không có lấy món nào tên bình thường.

Cả đám: “…”

“Sao, sao đến cả tên món bằng tiếng Anh cũng có nữa?” Lã Sóc chỉ vào từ “Lolita” trên menu, khó tin hỏi dò mọi người: “Không phải ở đây không có cơm Tây à?”

Rõ ràng đây là phó bản mang bối cảnh Trung Quốc xưa.

Đới Nguyệt nhắc cậu ta: “Cơm Tây bình thường cũng không có tên như vậy.”

“Đến cả từ “phú nhị đại” của thời hiện đại cũng xuất hiện.” Sắc mặt Tiêu Tư Vũ đầy vi diệu, ban ngày gã vừa nhắc đến món gan ngỗng của Pháp, cho nên gã luôn cảm thấy món “Gan ngỗng béo mà phú nhị đại thích nhất” là đang ám chỉ gã.

Người chơi lão luyện Vệ Đao, Kỷ Đào, Hạ Đóa Nhất thì nghĩ khác: Sai hết rồi, thứ không phù hợp với nơi này không phải cơm Tây hay bồn cầu mà là người tham gia.

Bọn họ thật sự không thể đoán ra nổi ẩn ý của “Khóa trường sinh”.

*******************

Tạ tay to: Tôi giống NPC quá nên không hợp với các người.

************

Lảm nhảm: Chị Đóa Nhất mỏ hỗn quá nha chị =))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play