Chương 1
Nhìn từ bên ngoài, đây là một khu tứ hợp viện ba lối tiêu chuẩn, đi qua cổng chính là có thể nhìn thấy nền gạch đá xanh bị mưa phùn rải ướt, sau khi đi qua con đường đá vào bên trong, qua cánh cửa thùy hoa(1) đi vào nội viện là có thể thấy từng cây hoa xanh ngát sum suê trong sân.
(1) Cửa thùy hoa: Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Phong cảnh trong viện không tồi.
Chẳng qua trong sân lúc này lại có mười mấy người quần áo, khí thế khác nhau đang đứng, từ cửa chính vẫn có thể nghe thấy tiếng bọn họ xôn xao bàn tán ——
Trong đó có một người phụ nữ trung niên tay trái cầm muôi, tay phải cầm nồi, đeo tạp dề trợn mắt, khó tin nhìn xung quanh, dùng chất giọng hơi nặng tiếng địa phương hỏi người bên cạnh: “Đây là đâu vậy?!”
Bên cạnh chị ta là một người đàn ông ngồi trên ghế lái ô tô, hai tay nắm vô lăng, dưới chân gã còn có phanh và chân đạp, chỉ có điều vì mất đi trụ chống nên bọn chúng đã rơi trên sàn gạch.
Người phụ nữ trung niên hỏi gã như vậy chắc là vì dáng vẻ của gã không bình thường hơn mình là bao.
Gã đàn ông nhuộm tóc trắng bạc thời thượng, gã nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh và tay lái với ghế ngồi trên chiếc xe sang còn sót lại, ánh mắt phức tạp nói: “Tôi cũng muốn biết đây là đâu.”
Nói xong lại quay qua liếc bên tay trái mình, nhìn nam sinh có vẻ là học sinh đeo mắt kính, quần tuột xuống tới gối ngồi trên bồn cầu, cạn lời thõng tay nói: “Mà sao có người lại đi ỉa ở đây vậy?”
“Tôi cũng muốn biết đây, tôi đang đi vệ sinh trong siêu thị, một giây sau đã đến chỗ này rồi.” Nam sinh đeo kính bị gã nhắc tới khóc không ra nước mắt, hai tay níu lấy quần mình muốn kéo lên, nhưng có thể vì ngại xung quanh đông người nên mãi không chịu làm: “Rốt cuộc đây là đâu? Các người là ai?”
“Lần này chỉ có ba người mới thôi à?”
Dường như đã xem hết màn kịch náo loạn này, một người đàn ông cường tráng mặc đồ ngụy trang ngồi trước ngạch cửa phòng phía đông đứng lên, trên mặt hắn có ba vết sẹo như bị móng vuốt sắc bén của thú dữ cào qua, đôi mắt chim ưng liếc qua mọi người: “Còn ai chưa biết tình hình hiện tại không? Đứng ra nói một tiếng.”
Hắn lật người, những người còn lại mới phát hiện trong tay hắn cầm khẩu SMG kiểu 79(2), trên vai còn đeo hộp đạn, bên hông cài mấy khẩu súng ngắn, tư thế như vừa đi ra từ chiến trường, mà phía sau hắn có hai người đàn ông có cách ăn mặc giống hắn, người đàn ông bên trái đỡ tấm phát điện năng lượng mặt trời, trên lưng người đàn ông bên phải đeo hòm thuốc cỡ lớn, tay trái người kia còn cầm một thứ đồ chơi như rương y tế.
(2) SMG (Submachine gun): Súng tiểu liên
Hành lý của mấy người kia cộng lại gần như chiếm non nửa cái sân rộng khiến chúng trở nên chật chội.
Cho nên dù cách nói chuyện của hắn xem như hiền hoà thì cũng không ai dám lên tiếng, chỉ sợ giây sau hắn sẽ lôi súng ra bắn chết người.
Gã có sẹo do dao chém thấy thế “chậc” một tiếng, không ép bọn họ, dường như hắn đã quen đối diện với thành kiến của người khác, vì vậy không nói nhảm mà tự giới thiệu mình: “Tôi là Vệ Đao, cũng là người tham gia trò chơi giống mọi người.”
Người phụ nữ trung niên càng thêm hoang mang: “Người tham gia trò chơi?”
“Đúng vậy, tôi là Kỷ Đào.” Người đàn ông đeo hòm thuốc tiếp tục giải thích thay Vệ Đao: “Hiện tại tất cả chúng ta đã đi vào trò chơi tên “Khoá trường sinh”, nguyên nhân đi vào là chúng ta đều sắp chết. Chỉ cần qua cửa là có thể thêm được một tháng tuổi thọ, nếu không qua cửa, vậy sau khi rời khỏi trò chơi, chúng ta sẽ chết ngay lập tức.”
Thông qua lời giới thiệu của Kỷ Đào và Vệ Đao, những người còn lại đã nắm được tình hình hiện tại.
Theo lời Vệ Đao, những người lần đầu tham gia trò chơi đều sẽ gặp sự kiện chết chóc ngay giây tiếp theo: Ví dụ như nam ngồi xe, có thể chỉ chớp mắt sau gã sẽ gặp tai nạn xe cộ mà chết, còn người phụ nữ trung niên nấu cơm lại càng có thể sẽ chết ngay sau đó vì bị nổ khí ga.
Mà trò chơi này còn đặc biệt ở chỗ: Bạn có thể mang theo những thứ ở thế giới hiện thực vào trò chơi.
Vào khoảnh khắc bạn đi vào trò chơi, những thứ cơ thể bạn tiếp xúc đều có thể được mang vào theo, cũng ví dụ như tên đeo kính ngồi trên bồn cầu, cậu ta không mang gì cả, chỉ mang theo cái bồn cầu.
Cho nên nhóm Vệ Đao, Kỷ Đào mới có thể mang theo hòm chữa bệnh và súng ống, đây đều là chuẩn bị cho trò chơi.
Nhưng Vệ Đao và Kỷ Đào cũng khiến cho một số người phát hiện một vài điểm đáng sợ: Rốt cuộc đây là trò chơi cầu sinh như thế nào? Lại khiến Vệ Đao và Kỷ Đào vừa mang theo súng vừa mang theo khoang chữa bệnh?
Chẳng qua Vệ Đao chủ động đứng ra giải thích cho người mới tham gia nhiều như vậy làm mọi người đều rất biết ơn, lại thêm dáng vẻ cường tráng đáng tin của hắn, mấy người khác đỏ bừng mắt, một nhóm nữ sinh giữ im lặng hiển nhiên đã xem hắn như người dẫn dắt.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười giễu cợt đầy khinh miệt phát ra từ phía bắc vắng người.
Tất cả theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một cô gái áo đỏ khoanh tay đứng trong góc, gật gù nói: “Cũng chưa chắc là sắp chết nhỉ? Dù sao chỉ cần vượt qua trò chơi là có thể trường sinh bất lão, ai mà biết…”
Giọng cô ta chậm dần, cười khẽ đảo mắt nhìn cả đám, giọng nói lại như vụn băng lạnh lẽo không có nhiệt độ: “Ai sắp chết, ai đến vì để trường sinh.”
Cô gái áo đỏ như một kíp nổ, vào khoảnh khắc dứt câu đã lập tức nhóm một mồi lửa vào bầu không khí trong sân.
Vệ Đao lạnh lùng nhìn cô ta nhưng không tiếp lời, chỉ nói: “Được thôi. Bọn tôi cũng vừa chơi đến trò thứ ba, sống lâu là việc của ít nhất bảy ván, bây giờ bàn về nó cũng vô nghĩa, bây giờ tôi chỉ muốn sống thêm một tháng mà thôi.”
Hắn không phủ nhận những lời kia của cô gái áo đỏ, chứng minh cô ta nói không ngoa.
Vệ Đao lại ngồi xuống trước ngạch cửa phòng phía đông, nói với mọi người: “Mọi người tự giới thiệu trước đi, cứ nói tên là được, nhân tiện làm quen.”
“Tôi tên Lã Sóc.” Người đeo kính ngồi trên bồn cầu nghe vậy, run rẩy nâng tay: “Mọi người chờ thêm một lát được không, để tôi đi xong đã?”
“Lo chùi đi.” Người đàn ông ngồi trên xe nói với cậu ta: “Chẳng lẽ ở đây còn ai có tâm trạng nhìn cậu chùi đít hả?”
Lã Sóc: “…”
Vệ Đao cũng hối thúc: “Tranh thủ chùi đi, không bao lâu sau sẽ có NPC đến đọc quy tắc trò chơi.”
Lã Sóc muốn nói lại thôi, thật ra cậu ta muốn mọi người quay lưng đi cho mình chút riêng tư, nhưng mấy nữ sinh trẻ măng kia không cần cậu ta nói cũng tự biết xoay người, chỉ còn người đàn ông trên xe, Vệ Đao và cô gái áo đỏ dù không xoay đi cũng tự cụp mắt, hiển nhiên không có hứng nhìn người khác chùi mông.
Lã Sóc đánh nhanh thắng nhanh, sau khi kéo quần thì muốn giấu bồn cầu vào một góc khuất, miễn đặt trong sân gây chướng mắt.
Cậu ta quan sát xung quanh, phát hiện hình như chỉ có phòng chính là trống, định mang bồn cầu qua đó giấu.
Chẳng qua Lã Sóc vừa đi đến cửa phòng mới phát hiện nơi này không trống, trước cửa phòng có một thanh niên mặc bộ trường bào màu tím nhạt, vẻ mặt thản nhiên.
Y để tóc dài tới hông, đen như lông quạ, dùng một sợi dây đỏ cột lơi phía sau, mà phần vai áo y thêu một chùm hoa lê mới hé, cánh hoa trắng muốt như tuyết, sinh động như thật, nhìn thoáng qua như thấy hoa lê rơi trên vai y.
Thanh niên ngồi trên ghế vịn khắc hoa làm bằng gỗ đàn hương đen, khuỷu tay khẽ chống lên mặt bàn, đầu ngón tay thon dài trắng muốt cầm một ly trà sứ xanh, khuôn mặt lạnh nhạt, khí chất trên người cũng như chùm hoa lê kia, lạnh lùng, lặng lẽ hơn tuyết.
Bên cạnh y có một người đàn ông cũng mặc trường bào màu xanh đen, hắn bưng một ấm trà, châm thêm vào chiếc chén trong tay thanh niên.
Lã Sóc nhìn thanh niên chằm chằm không chớp mắt, xuyên qua sương mù mịt mờ bốc lên từ chén, cậu ta thấy thanh niên nâng đôi mắt như lá liễu, ánh nước trong vắt gợn sóng nhìn qua mình, sau đó nhếch môi mỉm cười với cậu ta.
Nụ cười này khiến sương lạnh trong mắt thanh niên như tuyết đọng được mưa xuân rả rích cọ rửa, sau khi hoà tan chỉ còn lại dịu dàng dạt dào.
Lã Sóc mãi không nhúc nhích, Vệ Đao đi qua tìm người, hắn đi tới mới phát hiện thì ra trước cửa phòng chính vẫn còn người khác.
Hai người này, người đàn ông mặc trường bào màu xanh đen mặt mũi anh tuấn, nhưng người đàn ông mặc trường bào màu tím nhạt lại như ngọc sáng sương tiên, quanh người lộ ra hơi thở xuất trần, cộng thêm cách ăn mặc của hai người này khác những người xung quanh quá nhiều khiến Tứ Hợp Viện ba lối cổ xưa tôn lên lẫn nhau.
Quan trọng là vừa rồi hai người không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, bọn họ như luôn ở đó, lại như đột ngột xuất hiện, không đánh động bất cứ ai.
Bây giờ trong viện có tổng cộng mười bốn người tính cả hai người này, tám nam sáu nữ, trong tay nhóm người mới hoặc là không có gì hoặc là cầm vài món đồ linh tinh, mà các tay già dặn đã chuẩn bị từ sớm, ngay cả người phụ nữ áo đỏ cũng mang theo hai vali hành lý lớn không biết chứa thứ gì bên trong – phân chia rõ ràng.
Mà xung quanh hai người này lại không có gì đặc biệt, nhìn thái độ lạnh nhạt của bọn họ không giống người mới, chẳng lẽ hai người này là NPC trong trò chơi này?
Cứ mỗi trò chơi, sau khi người tham gia đến đông đủ sẽ có NPC hướng dẫn xuất hiện, chịu trách nhiệm giới thiệu bối cảnh và quy tắc, ngoài ra còn có NPC ma quỷ giết người, NPC nhân vật bình thường… Trong này còn có một NPC đặc biệt – hắn có thể giúp người tham gia trò chơi không thể qua cửa vượt màn, được tất cả người tham gia gọi là “người đưa đò”.
Đúng như tên, muốn mời NPC đưa đò giúp đỡ cần đánh đổi khá nhiều.
Dù NPC đưa đò thường xuất hiện từ đầu trong trò chơi nhưng sẽ ẩn nấp trong số NPC đông đảo, thậm chí là trong người tham gia, chỉ khi tìm ra hắn, hắn mới giúp đỡ bạn.
Tất nhiên nếu người tham gia nhận nhầm người đưa đò, giao dịch với NPC khác trong trò chơi như với người đưa đò, vậy kết cục sẽ rất thảm, cho nên dù những người tham gia biết có người đưa đò tồn tại cũng chưa hẳn đã nhận ra hắn, đừng nói là thành công giao dịch với hắn.
Vệ Đao đánh giá hai người, đang nghĩ nên chờ bọn họ tự lên tiếng hay mình chủ động tra hỏi.
Nhưng đúng lúc này lại có một nhóm người đi từ bên ngoài mạn cửa thùy hoa vào sân, bọn họ mặc bộ đồ người hầu màu xám đơn giản, cao thấp gầy béo đều có, cơ thể không đồng nhất.
Một ông cụ lớn tuổi nhất mặc đồ quản gia nhìn đám người cười “ha ha”, xuýt xoa nói: “Các vị khách đã đến đông đủ rồi nhỉ? Cảm ơn mọi người đã nể mặt đến thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn do lão gia nhà tôi tổ chức.”
“Bữa tiệc sẽ bắt đầu vào giờ Tý mỗi ngày, tổng cộng bảy ngày, xin các vị khách quý dâng các nguyên liệu nấu ăn cho đầu bếp vào giờ Dậu hàng ngày, đồng thời tham gia tiệc vào đúng giờ Tý.”
Nhóm người mới dù vừa nghe Vệ Đao giải thích vẫn mơ hồ như trước, còn các tay lão luyện – ví dụ như người phụ nữ áo đỏ, nhờ kinh nghiệm sau mấy lần chơi bèn lập tức hỏi quản gia: “Tìm nguyên liệu nấu ăn ở đâu?”
“Đương nhiên là tìm ở đây.” Quản gia cười tủm tỉm, khuôn mặt như vỏ cây khô nhăn nhúm: “Dạo này bên ngoài đang loạn lạc, không có hạ nhân bảo vệ, tốt nhất các vị khách quý đừng tùy tiện ra ngoài.”
Phạm vi “nơi này” chắc hẳn để chỉ tòa tứ hợp viện ba lối âm khí nặng nề.
Lời của quản gia rất rõ ràng, không thể rời khỏi tòa tứ hợp viện, bằng không tỷ lệ chết rất cao.
“Phòng trống trong biệt viện Tần Phủ rất đông, các vị khách quý tự chọn ở là được, lão bộc và các đầu bếp ở trong mấy căn đối diện sân trước, nếu các vị khách có chuyện gì thì cứ đến sân trước tìm chúng tôi, mỗi ngày hai bữa tiệc có hạ nhân đưa vào nội viện.” Quản gia già nhìn nhóm người bằng đôi mắt già nua vẩn đục, giọng nói khàn thêm mấy phần: “Các vị còn có chuyện gì cần nhờ lão bộc không?”
Quản gia tiết lộ nhiều thông tin như vậy, xem ra ông ta mới là NPC dẫn đường lần này.
Trừ giới thiệu bối cảnh ra, NPC dẫn đường sẽ trả lời một vài câu hỏi cho người tham dự trong phạm vi cho phép, vì thế Vệ Đao tiến lên một bước, cất tiếng hỏi: “Nếu chúng tôi đã là khách, đến quý phủ rồi thì phải đi chào hỏi lão gia trước đã chứ?”
“Lão gia đã ra ngoài, phải bảy ngày sau mới về, mấy ngày nay sẽ do lão bộc hầu hạ các vị.” Quản gia cười để lộ hàm răng đen vàng: “Đúng rồi, lão gia còn có một người bạn ở trong phủ, nếu các vị gặp phải khó khăn cần giải quyết có thể đến xin người đó. Chẳng qua tính cách của bạn lão gia hơi đặc biệt, muốn người đó ra tay cũng khó lắm…”
Người bạn mà quản gia nhắc đến chắc chắn chính là NPC đưa đò.
Vệ Đao và đồng đội liếc nhau, đi theo sau quản gia, những người mặc đồ người hầu bắt đầu đến gần mọi người giúp xách hành lý, người phụ nữ áo đỏ rất cảnh giác NPC, không cho bọn họ chạm vào hành lý của mình.
Lã Sóc lại không hề đề phòng, thấy người hầu tới liền tránh sang một bên, chủ yếu là cậu ta không biết nên để cái bồn cầu to như thế ở đâu.
Người hầu hỏi: “Cậu Lã muốn ở phòng nào? Để bọn tôi dời hành lý qua giúp cậu.”
“… Vứt đi.” Lã Sóc lúng túng nói.
Súng của Vệ Đao còn có thể phòng thân, cái bồn cầu này của cậu ta mang theo còn không nổi, không biết có thể làm được gì, còn không bằng vứt đi.
“Được.” Gã sai vặt mỉm cười, đồng ý với yêu cầu của Lã Sóc.
Về phần những người khác, quản gia và người hầu đột nhiên kéo đến làm nhiễu loạn giai đoạn tự giới thiệu của mọi người, trong số họ có người mới cũng có người cũ, “đạo cụ” những người mới mang theo gần như vô dụng, người cũ đều rất đề phòng NPC, sẽ không cho bọn họ chạm vào đồ đạc mình mang theo chứ đừng nói là mọi người còn chưa chọn được căn phòng muốn ở.
“Để bọn tôi tự làm là được.” Vệ Đao phất tay, từ chối sự giúp đỡ của người hầu.
Lúc nghe thấy người hầu gọi Lã Sóc là “cậu Lã”, ánh mắt hắn hơi lóe lên, hiển nhiên những NPC này đều biết bọn họ tên gì.
Sau đó Vệ Đao nhìn hai thanh niên mặc trường bào đứng trước cửa phòng chính, muốn xem thử thái độ của bọn họ đối với người hầu như thế nào. Ban đầu hắn tưởng hai người này là NPC dẫn đường, nhưng sự xuất hiện của quản gia đã phá vỡ suy đoán của hắn.
Mà NPC đưa đò chỉ có một, vậy hai người này cũng là người tham gia trò chơi ư?
Trong lúc Vệ Đao đang suy nghĩ, lại thấy thanh niên tóc đen ngồi trên ghế vịn khắc hoa buông chén sứ xuống, cái cổ trắng tới gần người hầu, cúi mình ghé vào tai gã nói nhỏ mấy câu, vì giọng thanh niên quá nhỏ nên Vệ Đao không nghe được y nói gì với người hầu.
Chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng y vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt dịu dàng, cánh môi khẽ khép mở.
Chẳng qua Vệ Đằng còn chú ý màu môi y rất nhạt, chỉ hiện ra màu hồng phớt, bộ trường bào tím nhạt khoác trên người y trông khá cô độc, sức khỏe thanh niên có vẻ cũng không được tốt, bệnh tật triền miên lâu ngày mới ốm yếu như vậy, ngay cả nhánh hoa lê thêu chỉ bạc trên vai cũng có thể đè bẹp y.
Vệ Đao đến gần phòng chính, vì tiến tới gần nên hắn nghe thấy thanh niên đứng lên khỏi ghế tay vịn chạm trổ hoa, dịu giọng cảm ơn người hầu: “… Phiền cậu rồi.”
… Phiền cậu rồi.
Đến cả cách cảm ơn cũng rất nho nhã,
Người hiện đại cảm ơn người khác đều sẽ chỉ nói “Cảm ơn”.
Ngay sau khi thanh niên đứng dậy, người hầu giúp y chuyển cái bàn bằng gỗ đàn hương vào phòng chính.
Nhìn thấy cảnh này, Vệ Đao lại càng nghi ngờ thanh niên, dù không phải NPC đưa đò thì chắc chắn cũng là NPC quan trọng nào đó trong trò chơi, thậm chí còn có thể là boss.
Có lẽ phát hiện ra cái nhìn chằm chằm của hắn, thanh niên tóc đen nâng mắt, ánh mắt nhìn vào hắn, đối đầu với cái nhìn của Vệ Đao.
Cơ thể Vệ Đao căng lên, nụ cười bên môi Tạ Ấn Tuyết càng sâu hơn, cũng càng thêm dịu dàng, cất tiếng: “Không phải chư vị muốn tự giới thiệu à?”
Y đứng chắp tay trên bậc thang trước cửa phòng chính, đôi mắt cụp xuống nhìn mọi người, rõ ràng là kiểu cao không với tới, giọng nói lại như mưa xuân tí tách, trong trẻo dịu dàng, không biết là y trời sinh như thế hay vì bệnh tật mà khiến y không thể nói to.
Thanh niên đảo mắt nhìn mọi người, vẻ mặt hiền hòa, mỉm cười tự giới thiệu: “Tại hạ là Tạ Ấn Tuyết.”
*********************************
Lảm nhảm: Cái thanh niên Lã Sóc kia đang đi ỉ* mà cũng ngủm được nữa hả? Bộ lọt cầu hay nổ bồn vậy trời =)))) Quá đáng với người ta lắm luôn á =)))))) Btw chú Bảy đẹp quá làm tui toát cả mồ hôi hột với ổng :^(