Tôi Có Thể Giữ Cậu Tới Canh Năm

Cái chết số một – Màn tiệc thịnh soạn (6)


1 tuần


Chẳng trách trò chơi hào phóng như vậy, có thể cho phép người tham gia mang các đạo cụ vào theo, bởi gì tất cả đạo cụ mang vào gần như đều vô dụng.

Vệ Đao đã tham gia trò chơi trước, bối cảnh phó bản là nạn đói lớn: Mọi người thiếu thuốc thiếu đồ ăn, vì để cướp lấy đồ ăn lẫn thuốc kháng sinh cứu mạng thì chuyện gì cũng làm được, cho nên bây giờ trước khi bọn họ vào trò chơi đã chuẩn bị đầy đủ lương khô, súng đạn, thậm chí bỏ ra khoản tiền khổng lồ mua rương y tế.

Kết quả thì sao?

Bữa tiệc trong phó bản Tần Phủ không hề thiếu đồ ăn, bối cảnh ở lại cũng tốt, có cả người hầu phục vụ bọn họ như khách quý thật, các món đồ bọn họ mang theo gần như không có tác dụng.

Nhưng dù bọn họ nghĩ gì, quản gia cũng chỉ lấy một cây bút ra, hối thúc bọn họ: “Các vị khách mau gọi món đi, đừng để lỡ giờ lành ăn tiệc.”

Hạ Đóa Nhất ác miệng nhất lại nhịn không được văng tục: “Giờ lành chịu chết chứ?”

Quản gia vẫn cười, ông ta thấy không ai chủ động liền nhét bút vào tay Tiêu Tư Vũ ngay trước mặt ông ta.

Tiêu Tư Vũ đành bất đắc dĩ gọi món. Gã nhìn lướt qua thực đơn, cuối cùng chọn món “Cơm đầu người”(1) nằm ở cuối cùng.

(1) Cơm đầu người: Cách gọi của người Quảng Đông, nghe thì kinh dị nhưng thực ra là kiểu chia cơm phần mỗi người 1 bát, đầu người ở đây là đếm theo bình quân đầu người ấy =)))

“Anh…” Lã Sóc thấy gã gọi món, biến sắc: “Không phải anh là người Quảng Đông đấy chứ?”

Tiêu Tư Vũ: “?”

Lã Sóc ngập ngừng: “Anh đẹp trai, tôi là người Phúc Kiến.”

Tiêu Tư Vũ: “???”

“Có lẽ cơm đầu người là kiểu mỗi người một bát.” Đới Nguyệt không chịu được sự ngu ngốc của Lã Sóc, lại nhắc cậu ta: “Chắc cậu ít khi đi ăn cơm tiệm đúng không? Rất nhiều tiệm cơm đều viết như thế.”

“Vậy hả?” Lã Sóc bán tín bán nghi: “Nhưng tôi nghĩ ở đây không thể hành xử theo kiểu bình thường được.”

Tạ Ấn Tuyết quan sát toàn bộ không khỏi nhìn Tiêu Tư Vũ —— Bọn họ có tổng cộng mười bốn người, đồ ăn nhiều như vậy, mối quan hệ trong đó tạm thời chưa biết, chẳng qua nguyên liệu đáng giá nhất bọn họ chọn sáng nay là gạo, mà trong thực đơn quản gia đưa ra, món “Cơm đầu người” là món duy nhất có chữ “Cơm”.

Trước khi chưa làm sáng tỏ món ăn có gì mờ ám, Tạ Ấn Tuyết vốn muốn lựa chọn món ăn liên quan đến nguyên liệu mình chọn sáng nay, nếu không phải Tiêu Tư Vũ gọi món này trước, y đã định gọi nó rồi.

Quản gia nói không được chọn trùng món, vậy nếu Tiêu Tư Vũ đã chọn “Cơm đầu người”, Tạ Ấn Tuyết cũng chỉ có thể gọi món khác.

Mà những người ở đây, dù là Tạ Ấn Tuyết hay Vệ Đao, chỉ từ tên món đều không thể nhìn ra manh mối, cũng tạm thời không bắt được bất cứ manh mối nào, chỉ có thể chọn món ăn mình thấy vừa mắt nhất.

Sau khi mười bốn người chọn món xong, quản gia thu lại thực đơn.

Chỉ một lát sau, người hầu lại bưng khay che kín vải đỏ tới, bắt đầu mang thức ăn lên theo trình tự gọi món.

Món đầu tiên là “Cơm đầu người” Tiêu Tư Vũ đã gọi, lúc đồ ăn được đặt lên bàn, quản gia còn đứng một bên giải thích: “Món đầu tiên là “Cơm đầu người” cậu Tiêu đã chọn, được đầu bếp Cửu nấu, mời mọi người thưởng thức.”

Vừa dứt lời, đầu bếp con ngươi xám tro dựng thẳng Cửu đi đến bên cạnh quản gia, ngừng chân đứng vững.

Người hầu lật vải đỏ, lấy mười bốn bát cơm đặt trước mặt mọi người.

Lã Sóc nhìn hạt gạo tròn trịa thơm phức như hạt ngọc, khó tin hỏi: “Cơm thật à?”

Đáng ra trò chơi này phải không theo lẽ thường chứ?

“Ăn đi ăn đi, đói chết tôi rồi.” Cao Xảo vừa thấy cơm đã vội và mấy miếng, lải nhải với quản gia: “Sao cơm tối các người đưa tới chỉ có đồ ăn không có cơm? Không có cơm làm tôi đói muốn xỉu.”

“Là do lão bộc tiếp đón không chu đáo.” Quản gia cúi người nhận lỗi với Cao Xảo, nói xong lại ngẩng lên nhìn chằm chằm cả nhóm, nhếch miệng cười nói: “Mọi người có đói thì ăn cơm nhanh đi, phải biết người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa… sẽ chết đói đấy.”

Người không ăn một bữa cơm vốn sẽ không chết đói được, cùng lắm chỉ đói đến xây xẩm mà thôi.

Nhưng ở đây sẽ không có ai chất vấn lời nói của NPC quản gia hướng dẫn cho bối cảnh trò chơi, bởi vì một trong số các thiết luật của “Khóa trường sinh” là NPC dẫn đường sẽ không bao giờ nói dối.

Mọi người nghe vậy, lập tức bưng bát cơm trước mặt lên ăn.

Tạ Ấn Tuyết cũng nếm thử một miếng cơm sau khi Liễu Bất Hoa lau sạch bát đũa cho y – cơm mềm dẻo vừa tới, nóng hổi thơm ngon.

Quả nhiên đầu bếp con ngươi dựng thẳng đã nấu cơm theo yêu cầu sáng nay của y, dù là Tạ Ấn Tuyết đã từng nếm thử đủ loại của ngon vật lạ cũng không thể đào ra được bất kỳ sai lầm nào đối với món ăn này.

Y ngước lên nhìn về phía trước, chỉ thấy đầu bếp tên Cửu đang âm thầm nhìn y bằng cặp mặt dựng đứng màu xám tro.

Tạ Ấn Tuyết cong môi cười với hắn, đáy mắt trong veo gợn sóng lại lạnh lẽo không khác gì Cửu.

Quản gia đảo mắt nhìn mọi người, thấy tất cả đã ăn ít nhất một miếng cơm mới hỏi: “Món này Cửu nấu có hợp khẩu vị của mọi người không? Chư vị có thấy đồ ăn không ổn ở đâu không?”

Khâu Vũ Hành nói: “Chẳng phải cơm trắng đều là vậy sao? Còn ăn được ra vị gì?”

“Ngon lắm.” Có lẽ Cao Xảo đói thật, chỉ trong thời gian ngắn đã ăn hơn nửa bát, còn hỏi quản gia: “Không phải bọn tôi còn gọi món khác nữa sao? Sao không bưng lên luôn?”

“Tất nhiên đồ ăn ngon phải được nếm một cách kỹ lưỡng.” Quản gia đứng lên, thấy mọi người đều không có gì dị nghị, nói: “Xem ra mọi người đều rất hài lòng với món “Cơm đầu người” Cửu nấu, vậy chúng ta thưởng thức món tiếp theo thôi.”

Món thứ hai là “Tuyệt đại song kiều” Cao Xảo chọn.

Quản gia giới thiệu món ăn giống món trước: “Món thứ hai là “Tuyệt đại song kiều” bà Cao chọn do đầu bếp Lục chế biến, mời mọi người thưởng thức.”

Quá trình cũng giống món trước, lúc quản gia giới thiệu món, đầu bếp Lục tới đứng cạnh ông ta, nhưng nói thật mấy đầu bếp này đều đeo mặt nạ sắt đen, trừ Cửu có con mắt đặc biệt ra, cả nhóm không phân biệt nổi bọn họ là ai.

Mà món “Tuyệt đại song kiêu” do Cao Xảo gọi là một bàn ớt xào xanh đỏ.

“Đây chắc chắn là món ớt đỏ sáng nay tôi chọn, cũng cay đấy!” Cao Xảo ăn nhiều đồ chay nhạt miệng tới lạ, dù món này cũng là chay nhưng ít nhất còn có vị cay, đồ ăn vừa mang lên đã nhịn không nổi ăn một miếng, lại vội và một miếng cơm.

Trần Vân có mắt nhìn, giật nhẹ tay áo chị ta nhắc nhở: “Dì Cao, dì đừng ăn no quá, lát nữa còn phải ăn thêm mười hai món đấy.”

Nghe Trần Vân nói, Hạ Đóa Nhất khó có khi nhìn cô bằng ánh mắt khen ngợi: Cũng thông minh thật.

Như quản gia vừa nói, mọi người nhất định phải nếm hết các món bọn họ gọi, dù chỉ là một miếng cũng phải ăn, bằng không sẽ chết đói, nhưng nếu trước đó ăn quá no, không biết có thể ăn hết các món sau được không.

Chờ mọi người đều nếm thử một miếng, quản gia lại hỏi: “Món Lục nấu có hợp khẩu vị mọi người không? Chư vị có thấy đồ ăn không ổn ở đâu không?”

Quản gia là NPC dẫn đường, tất nhiên từng câu ông ta nói đều ẩn chứa hàm ý, huống chi ông ta còn lặp lại một câu hai lần. Vệ Đao nhận ra, vội hỏi: “Nếu tôi cảm thấy đồ ăn không hợp khẩu vị thì sao?”

“Thế thì anh Vệ phải nói ra được món ăn không ổn ở đâu.” Quản gia nhìn về phía Lục, hàm răng đen không đầy đủ khiến người ta sợ hãi: “Lão gia tổ chức tiệc, đầu bếp phải nấu ra các món hoàn hảo, dù sao nếu không khiến khách ăn đến tận hứng, lão gia biết sẽ trách tội chúng tôi.”

“Chẳng qua tính của Lục không tốt, nếu cậu ta cảm thấy anh bới lông tìm vết, cố tình gây sự, chỉ sợ sẽ làm cậu ta tức giận.”

Đầu bếp tức giận sẽ như thế nào?

Cả nhóm nghe vậy liền quay qua nhìn Lục theo phản xạ, khác với Cửu hai tay trống không, trong tay hắn cầm một con dao róc, trên rãnh lưỡi dao có không ít máu vón lẫn thịt vụn, cho nên không cần quản gia phải nói rõ, tất cả đều có thể đoán ra đây là một điều kiện chạm đến cái chết – Nói đồ không ngon, chọc giận đầu bếp rồi bị giết.

“Anh Vệ hỏi vậy là vì thấy món “Tuyệt đại song kiều” của Lục nấu không ngon à?” Quản gia nhìn Vệ Đao hỏi, ánh mắt lạnh lẽo của Lục cũng theo đó nhìn thẳng vào Vệ Đao.

Vệ Đao lắc đầu: “Không, không có gì không ổn.”

“Vậy à.” Lục hỏi lại hắn, giọng nói khàn khàn khó nghe.

Tạ Ấn Tuyết vẫn luôn thờ ơ lại lên tiếng giải vây thay Vệ Đao: “Nếu tôi nói đúng thì sao? Món này nấu không ngon.”

“Vậy đó là lỗi của Lục, cậu ta vô năng, không thể để các vị khách ăn đến tận hứng.” Quản gia đan hai tay trước người: “Chỉ cần cậu có lý do khiến các đầu bếp tin phục, tất nhiên lão bộc sẽ thay mặt lão gia trừng trị mấy tên nô tài tham ăn vô dụng này, món không làm tốt cũng sẽ bị mang xuống.”

Rút đồ ăn?

Mọi người lại lấy thêm được một đầu mối mới, đây chính là một trong số các con đường sống, nhưng lý do để các đầu bếp có thể tin phục… chỉ sợ sẽ rất khó.

Cộng thêm mọi người tạm thời còn chưa biết trừ chọc đầu bếp nổi giận sẽ chết ra, tiệc đêm nay còn nguy hiểm chỗ nào, cho nên mọi người bèn chờ quản gia mang thức ăn lên tiếp, đi bước nào tính bước đó.

Món sau là “Rồng xanh vùi tuyết” Tạ Ấn Tuyết chọn do đầu bếp Thập Tứ làm cho y, tên món nghe có vẻ nho nhã hàm ý, kết quả món bưng lên là dưa chuột rải đường trắng – còn là quả dưa chuột nửa xanh nửa chín Liễu Bất Hoa chọn sáng nay.

Lã Sóc ăn một miếng, sắc mặt còn xanh hơn quả dưa chuột, cậu ta nhăn mặt, khó nhọc nói: “Chẳng trách lại cho thêm đường.”

Cái này mà không thêm đường thì nuốt sao nổi? Đây là lần đầu cậu ta biết dưa chuột cũng làm ra được món dở như vậy.

Vậy mà đầu bếp Thập Tứ còn hỏi cậu ta: “Ngon không?”

Lã Sóc không dám chọc giận đầu bếp, chỉ có thể trả lời trái lương tâm: “… Rất ngon.”

Đầu bếp Thập Tứ nói: “Bữa cơm trưa mai do tôi nấu, nếu mọi người đều thấy ngon, vậy ngày mai tôi lại làm tiếp món này cho các vị.”

Cả đám: “…”

Món do Vệ Đao chọn ngay sau Tạ Ấn Tuyết là “Nông dân cưới vợ”, thật ra là hai quả trứng bắc thảo lột vỏ, “Chiến tranh Bosnia” Trần Vân gọi là rau chân vịt xào mộc nhĩ, nguyên liệu nấu ăn là rau chân vịt cho Đới Nguyệt chọn, cô nghe theo Tạ Ấn Tuyết, cũng chọn nguyên liệu chưa chín tới giống Liễu Bất Hoa, mùi vị cực kỳ quái dị, lúc cả đám ăn xong, chỉ cảm thấy món “Tuyệt đại song kiều” Cao Xảo chọn mới là món ngon nhất, còn Liễu Bất Hoa, món “Mẹ con gặp nhau” anh ta chọn là mầm đậu nành luộc… Cách làm và tên mấy món này đều kỳ lạ như nhau.

Cũng đều là đồ chay.

Ăn hơn nửa bữa tiệc, cả đám không thấy một miếng thịt.

Tiêu Tư Vũ than thở: “Bây giờ trong miệng tôi hót được tiếng chim luôn rồi.”

Quản gia không quan tâm gã, vẫn còn giới thiệu tên món: “Món thứ chín là “Tuyết sơn phi hồ” cô Sở chọn do đầu bếp Nhị chế biến, mời mọi người thưởng thức.”

Tên món ăn vẫn kỳ lạ như vậy, nhưng mọi người không còn thấy lạ hay hứng thú, mãi tới khi món được người hầu bưng lên, sau khi tất cả thấy rõ lại không hẹn mà ngạc nhiên trợn mắt, bởi vì cuối cùng bọn họ cũng thấy được món mặn.

Món “Tuyết sơn phi hồ” này là một đĩa phồng tôm chiên, phồng tôm màu trắng tuyết chồng thành ngọn núi nhỏ, mà trên đỉnh “núi tuyết” trải mười mấy lát vật thể màu đỏ nhìn giống như thịt thái mỏng.

Chẳng qua sau khi tới gần nhìn, mọi người mới phát hiện đây không phải thịt mà là tép đỏ.

Tiêu Tư Vũ gắp một đũa tép, phức tạp nói: “Tép khô… cũng tính là đồ mặn à?”

Đới Nguyệt nói: “Tất nhiên là tính.”

“Còn cả phồng tôm nữa, phồng tôm đều được làm từ tôm và tinh bột, chắc cũng tính là đồ mặn?” Cao Xảo cũng gắp một miếng phồng tôm bỏ vào miệng nhai, sau đó bình luận: “Có mùi tôm, quả nhiên là dùng tôm thật.”

Tiếng Cao Xảo ăn phồng tôm giòn tan vang lên bên tai mọi người, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy món mặn mà mình mơ ước, nhưng cuối cùng khi món mặn xuất hiện, cả nhóm nhìn qua món mặn này lại không biết vì sao nhịn không được nổi gai ốc.

Nguyên liệu là tinh bột thêm tôm, các nguyên liệu tạo ra tinh bột rất phổ biến, ví dụ khoai tây, ngô hoặc đậu xanh đều có thể thu hoạch, trong vườn rau đều có. Nhưng lúc bọn họ chọn nguyên liệu trong vườn rau thì không có ai chọn nguyên liệu có thể tạo ra tinh bột, đừng nói bây giờ bỗng xuất hiện tôm.

Quản gia vẫn cười, đầu bếp Nhị đứng cạnh ông ta, ánh mắt các đầu bếp luôn hung ác nham hiểm, sát khí nặng nề, nhưng vào giờ phút này, cả nhóm có thể thấy nụ cười thật sự từ đáy mắt hắn.

… Hắn đang cười.

“Một bữa tiệc hoàn hảo tất nhiên sẽ có cả mặn cả chay, thiếu một thứ cũng không được.” Quản gia lẫn đầu bếp Nhị đồng thời nhìn nhóm người ngồi quanh bàn tròn, lần nữa hối thúc.

“Đây là món mặn đêm nay, mời chư vị nếm thử.”

**************

Tạ tay to: Cho anh một ánh mắt, tự cảm nhận đi.

NPC: Cậu rất hài lòng về tôi.

Tạ tay to: À thế hả?

NPC: Đồ ngốc, ánh mắt không biết lừa người.

Tạ tay to: ?


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play