Bọn họ chưa từng gặp người chơi nào phách lối như vậy.
Chớ nói chi người chơi này trông có vẻ bệnh nặng, lâu lâu lại ho vài tiếng như sắp chết.
Có lẽ đây là tiếng lòng của tất cả người chơi ở đây trừ Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa, bao gồm cả nhóm người cũ Vệ Đao.
Người lần trước Vệ Đao nhìn thấy chỉ kiêu ngạo bằng một phần mười Tạ Ấn Tuyết, người tham gia thích chỉ điểm sai sử người khác đã chết ở phó bản trước, đến khúc xương cũng không còn.
Nhưng Tạ Ấn Tuyết phách lối như vậy cùng đầu bếp con ngươi dựng thẳng, ăn mặc quỷ dị đáng sợ đi chọn nguyên liệu nấu ăn, bình yên vô sự ra khỏi vườn rau.
Lã Sóc, Tiêu Tư Vũ, Cao Xảo nhìn nhau: “Tiếp theo ai đi?”
Không chờ có người quyết tâm, bọn họ liền thấy Tạ Ấn Tuyết vừa ra khỏi vườn rau đã vỗ nhẹ lên vai Liễu Bất Hoa, nói: “Dưa chuột trong vườn chưa chín lắm, bây giờ ăn sẽ vừa đắng vừa chát, chọn chúng làm nguyên liệu đi.”
Liễu Bất Hoa ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng, cha nuôi.”
Dưa chuột chưa chín ăn không ngon, lại cứ chọn loại rau củ không tốt làm nguyên liệu nấu ăn, đây là logic gì? Bản thân Tạ Ấn Tuyết cũng có chọn cà chua xanh đâu? Vả lại vì sao Liễu Bất Hoa lại gọi Tạ Ấn Tuyết là cha nuôi? Rõ ràng trông Liễu Bất Hoa còn lớn hơn cả Tạ Ấn Tuyết.
Mọi người nghe bọn họ nói chuyện, nhất thời không biết nên văng tục từ đoạn nào trước.
Mà Liễu Bất Hoa nghe lời Tạ Ấn Tuyết thật, anh ta không gọi đầu bếp đi chung như Tạ Ấn Tuyết, một mình cầm giỏ rau treo trên hàng rào, bước vào vườn rau đi thẳng đến giàn dưa chuột, sau khi hái quả dưa thon nhỏ đưa cho một đầu bếp thì đi ra – động tác nhanh chóng gọn ghẽ, không chút chần chừ, tổng thời gian chưa quá ba phút.
Điều này khiến mọi người không kịp phản ứng, kể cả khi anh ta quay về bên cạnh Tạ Ấn Tuyết, cẩn thận nâng tay dìu cơ thể bệnh tật khó đứng vững của y.
“Vậy là được?” Cao Xảo lẩm bẩm: “Vậy tôi cũng đi thử xem.”
Chị ta đi sát theo sau, xách giỏ rau cẩn thận đi vào vườn, trong lúc đó vừa sợ vừa cảnh giác đánh giá nhóm đầu bếp quái dị đứng ngoài vườn, nhưng bọn họ chỉ đứng một bên quan sát, dường như nếu “khách” không mời, nhóm đầu bếp sẽ không chủ động nói chuyện.
Chẳng qua Cao Xảo vẫn cẩn thận hỏi bọn họ mấy câu, ví dụ cần bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, có quy định về số lượng hay không. Mà đầu bếp mời bọn họ vào vườn chọn nguyên liệu nói với chị ta: Tùy ý chọn nguyên liệu, không giới hạn chủng loại, số lượng, bọn họ sẽ dựa trên món ăn để tự động bổ sung số lượng cần thiết, khách chỉ cần chọn nguyên liệu rồi đặt vào giỏ là được.
Điều duy nhất cần phải chú ý đó là: Mọi người không được chọn trùng nguyên liệu trong một ngày.
Trần Vân nghe vậy vội bảo mấy cô bạn cùng phòng vứt hết cỏ bốn lá, ánh mắt các cô nhìn Cao Xảo cũng hòa hoãn hơn nhiều, dù sao nếu không nhờ Cao Xảo hỏi thăm, các cô sẽ không biết về quy tắc không được chọn trùng nguyên liệu, khó mà sống qua đêm nay.
Mà Cao Xảo lại không nghe rõ lời của Tạ Ấn Tuyết nói với Liễu Bất Hoa, chọn ba trái ớt vừa to vừa đỏ theo thói quen mua thức ăn thường ngày đưa cho đầu bếp rồi đi ra,
Mọi người thấy đã có ba người suôn sẻ chọn nguyên liệu từ vườn rau, dù đầu bếp xung quanh có vẻ đáng sợ nhưng lại không có gì nguy hiểm, trong vườn rau cũng không nguy hiểm thì yên tâm, lục tục đi vào vườn chọn nguyên liệu.
Đới Nguyệt và Hạ Đóa Nhất còn hỏi đầu bếp có cho nhiều người cùng vào hay không, khi được trả lời là có, bọn họ chia thành tổ đi vào vườn rau.
Sau bọn họ, Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ, Vệ Đao và mấy nữ sinh ký túc xá đều đồng loạt đi vào vườn rau chọn nguyên liệu.
Nhưng khi mọi người vẫn chưa chọn xong, Đới Nguyệt chung tổ với Hạ Đóa Nhất bỗng hỏi một câu: “Vì sao ở đây chỉ có nguyên liệu chay mà không có thịt làm nguyên liệu?”
Đây là câu hỏi khiến người ta nghĩ mà sợ.
Dù sao đây cũng là biệt viện của Tần Phủ chứ không phải chùa miếu, Tần lão gia mở tiệc chiêu đãi nhiều khách như vậy, chẳng lẽ chỉ cho bọn họ ăn chay, không ăn mặn? Nhưng lúc các đầu bếp ra khỏi phòng, rõ ràng con dao trong tay bọn họ dính máu – điều này cho thấy trong bếp có thịt.
“Tất cả nguyên liệu ở đây đều là đồ chay.” Đới Nguyệt chỉ vào vườn rau: “Chúng ta cũng chỉ có thể chọn đồ chay làm nguyên liệu.”
Ngụy Thu Vũ chọn trứng gà làm nguyên liệu nấu ăn đêm nay, nghe Đới Nguyệt nói vậy thì hỏi: “Trứng gà cũng là nguyên liệu chay à? Không phải nó là đồ mặn ư? Trường chúng ta bán chúng giống món mặn.”
Nhắc đến trường học, Lã Sóc đồng lứa với các cô lập tức có chuyện để kể, cậu ta nói: “Nhưng chỗ bán lẩu cay thập cẩm trường bọn tôi lại bán chúng như đồ chay.”
Hạ Đóa Nhất cười lạnh, khoanh tay nói: “Có gì mà lạ? Các cô cậu không biết trứng gà chưa thụ tinh là đồ chay, trứng gà đã thụ tinh mới là đồ mặn à?”
Ngụy Thu Vũ lúng túng: “Vậy trứng gà tôi chọn…”
Đới Nguyệt trả lời: “Chắc là chưa thụ tinh, cũng có thể xem như đồ chay.”
Nhưng chỉ có các đầu bếp mới biết được đáp án thật, kết quả các đầu bếp vừa rồi còn hỏi gì nói nấy sau khi nghe Đới Nguyệt hỏi không có đồ mặn thì chỉ phát ra những tiếng cười nhạo đầy hàm ý, không trả lời, lần lượt mang giỏ đồ ăn “các vị khách” đưa tới vào bếp.
Chỉ còn một đầu bếp ở lại bên ngoài.
Đó là đầu bếp con ngươi dựng thẳng Tạ Ấn Tuyết đã mời đi chung vào vườn rau.
Hắn đứng cạnh vườn không nhúc nhích, hệt như đang phơi nắng với đám rau quả trái cây trong vườn, ánh mắt nhìn mọi người như một con thú dữ, dù vội vẫn ung dung thưởng thức con mồi trong lòng bàn tay mình.
Vì vậy cả nhóm thấy cặp mắt thẳng hẹp của thú dữ kia đều không có gan tiến lên trò chuyện với hắn giống Tạ Ấn Tuyết.
Cửa gỗ phòng bếp cạnh vườn rau chưa khép chặt, để lộ khe cửa đen ngòm, lại có mùi máu tanh lẫn thi thể thối rữa liên tục rỉ ra, kéo căng dây cung trong lòng từng người, cho nên không ai dám vào xem cảnh tượng trong phòng bếp.
Cả đám hậm hực quay về nội viện.
Trước đó luôn ở trong nội viện âm u thì không sao, nhưng bọn họ đã ở lâu dưới bầu trời tươi sáng ở tiền viện, bây giờ quay về nội viện liền cảm nhận được độ sáng chênh lệch, hệt như từ giữa hè bước vào cái lạnh căm căm, cơ thể theo bản năng sởn gai ốc, mấy nữ sinh trong ký túc xá còn rùng mình, tụm lại ôm lấy nhau.
Vệ Đao cũng không khỏi hoảng loạn.
Đây là phó bản thứ ba hắn tham gia, tuy rằng độ khó của phó bản sẽ không tăng dần, nhưng cho tới tận lúc này, những gì hắn gặp phải đều quá đơn giản, tình huống này không khiến Vệ Đao thả lỏng, ngược lại càng khiến gã căng thẳng hơn, bởi vì điều này chứng minh nguy hiểm thật sự chưa tới.
Sau đó mọi người nhìn vào đồng hồ lậu khắc, bây giờ đã là giờ Mùi – cách giờ Dậu chưa tới một canh giờ.
Việc tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn đã hoàn thành, tiếp theo bọn họ chỉ cần lẳng lặng chờ đợi người hầu đưa đồ ăn tới cho bọn họ vào giờ Dậu, lại chuẩn bị tinh thần, cho tới… giờ Tý thì tham gia cái gọi là “bữa tiệc thịnh soạn”.
Mười hai giờ đêm chính là giờ Tý, tiệc rượu bình thường sao lại bắt đầu vào giờ này?
Chẳng khác nào quỷ mời bạn đi dự tiệc.
Nhưng trước giờ Tý, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mà theo thời gian trôi đi, tầm nhìn trong nội viện sắc trời u ám càng lúc càng giảm, tất cả cảnh vật như bị phủ một lớp vải đen, đến cả tiền viện vốn sáng sủa cũng ảm đạm theo, nhưng phòng trong nội viện lại đột ngột sáng đèn, hệt như trò chơi đang nói với mọi người rằng chỉ những nơi có ánh sáng mới an toàn, vì thế mọi người lục tục quay về phòng đã chia sẵn, không dám ở lại sân.
Tạ Ấn Tuyết cũng ngồi trong phòng chính.
Thật ra y là người đầu tiên vào nhà, dù sao cơ thể y không thể đứng thêm được nữa, đi vào trò chơi chỉ giúp y tạm thời dừng bước tới cái chết, lại không thể giúp y thoát khỏi bệnh tật suy yếu.
Chẳng qua sau khi vào nhà, Tạ Ấn Tuyết không làm gì cả, y chỉ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mình mang vào trò chơi – Bộ bàn gỗ đàn hương đen này do Tạ Ấn Tuyết mang từ trong nhà tới, là bộ y thích nhất.
Cũng không biết trò chơi kết thúc rồi còn mang được bộ bàn này về lại hay không.
Nghĩ tới đây, Tạ Ấn Tuyết không khỏi đảo mắt, vuốt nhẹ lên nhánh hoa lê chạm trổ trên ghế, một tràng gõ cửa vang lên.
Tạ Ấn Tuyết không dừng lại, cất tiếng nói khẽ: “Vào đi.”
Người đến là Liễu Bất Hoa ở phòng phía tây sát chỗ y.
“Cha nuôi.”
Liễu Bất Hoa bước vào nhà, cúi mình cung kính hành lễ với Tạ Ấn Tuyết, lại đi đến bên cạnh bàn cầm ấm trà, muốn châm thêm trà vào chiếc chén trong tay Tạ Ấn Tuyết.
“Khụ khụ… Trà nguội cả rồi.” Tạ Ấn Tuyết lại ho hai tiếng: “Đừng châm nữa.”
Liễu Bất Hoa nghe theo: “Vâng.”
Tạ Ấn Tuyết lại hỏi anh ta: “Sau khi vào trò chơi, con thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
Liễu Bất Hoa nói: “Không có cảm giác gì.”
“Vậy thì tốt.” Tạ Ấn Tuyết khẽ gật đầu.
Y tự nguyện tiến vào trò chơi “Khóa trường sinh”, còn Liễu Bất Hoa thì đi với y.
Nhắc lại thì, Tạ Ấn Tuyết đến trò chơi này một cách ngoài ý muốn – y nghe được từ vị khách thứ ba, mà đi vào trò chơi này chính là giao dịch thứ ba y đang nhận.
Vị khách thứ ba của Tạ Ấn Tuyết tên Chu Dịch Côn, là một kẻ làm ăn, ông ta đã qua cửa một lần, chẳng qua trước khi cửa thứ hai bắt đầu, ông ta đã tìm tới Tạ Ấn Tuyết: Mời Tạ Ấn Tuyết tham gia trò chơi thay ông ta.
Nhưng sau khi Tạ Ấn Tuyết nghe Chu Dịch Côn nói sơ qua quy tắc trò chơi, y lại quyết định: Y muốn đi vào trò chơi này.
Chẳng qua làm ăn vẫn phải có, chỉ là người thay Chu Dịch Côn đi vào trò chơi biến thành Liễu Bất Hoa.
Theo lời tên phú thương kia, đi vào trò chơi đồng nghĩa với sắp chết, hoặc là gặp người đã từng đi vào trò chơi trong vòng mười phút trước khi trò chơi bắt đầu, đưa ra câu trả lời khẳng định khi hỏi có muốn tham gia trò “Khóa trường sinh” hay không.
Tạ Ấn Tuyết đã tiến vào trò chơi như vậy.
Về phần Liễu Bất Hoa có thể thay phú thương đi vào trò chơi cũng là một kiểu ân huệ tàn nhẫn trò chơi trao tặng – tất cả người nào tham gia trò chơi đều có thể nói về “Khóa trường sinh” cho bất cứ ai, bạn cũng có thể cầu xin người khác vào trò chơi thay, nếu người thay thế bằng lòng đi vào trò chơi, người kia qua cửa rồi, hai người đều có thể bình yên vô sự, người đó thất bại, hai người đều phải chết.
Nhưng nếu người này không bằng lòng tham gia trò chơi thay bạn hoặc không tin trò chơi tồn tại, vậy giây sau người đó sẽ quên sạch mọi chuyện liên quan tới trò chơi bạn đã từng nói với hắn, dù bạn có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, chỉ cần người đó không bằng lòng hoặc không tin, cái kết đều sẽ là quên lãng.
Đồng thời theo cách nói của “Khóa trường sinh”, nếu có thể chơi hết trò chơi sẽ được trường sinh, bất lão bất tử đến lúc nào bạn muốn kết thúc cuộc sống thì thôi.
Trường sinh là nguyện vọng của bao nhiêu người?
Tạ Ấn Tuyết cũng không ngoại lệ, quan trọng nhất là ham muốn được trường sinh của y mãnh liệt hơn bất cứ ai.
Tên thương nhân gian xảo Chu Dịch Côn biết nguyện vọng này của Tạ Ấn Tuyết mới tìm đến y, thù lao Chu Dịch Côn khi mời Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ là: Tôi có thể nói cho cậu một manh mối liên quan đến trường sinh bất tử, chỉ cần cậu có thể đi làm một việc nguy hiểm đến tính mạng thay tôi.
Trừ cái chết đã sớm được sắp đặt sẵn trong số mệnh, Tạ Ấn Tuyết không nghĩ trên đời này còn gì đe dọa được sự tồn tại của y, cho nên đồng ý nhận mối làm ăn này. Ai ngờ về sau mới biết Chu Dịch Côn không nói điêu.
Áy náy duy nhất còn lại sau khi đi vào trò chơi của y chính là đã kéo Liễu Bất Hoa vào trò chơi, bởi vì Tạ Ấn Tuyết đi vì để trường sinh – Mà trò chơi đã có luật chỉ có một người trường sinh, nếu Tạ Ấn Tuyết và Chu Dịch Côn đã trói buộc sống chết, vậy Tạ Ấn Tuyết sống tới cuối, ai sẽ là người trường sinh?
Tạ Ấn Tuyết phải ngăn cản khả năng này xuất hiện.
“Một khi thay thế sẽ không thể dừng lại, chẳng qua Chu Dịch Côn nói sau khi qua cửa sẽ có một cơ hội thoát khỏi trò chơi, sống đến bảy mươi tuổi mới chết già.” Tạ Ấn Tuyết phủi phủi tay áo không dính bụi, sửa lại cổ áo, nói với Liễu Bất Hoa: “Đến lúc đó con rời khỏi trò chơi đi.”
Bất kể Tạ Ấn Tuyết nói gì, Liễu Bất Hoa đều nghe theo: “Vâng.”
“Ừ.” Tạ Ấn Tuyết gật đầu, mỉm cười nhìn cánh cửa khép chặt: “Đi mở cửa đi.”
“Vâng.”
Nói xong, Liễu Bất Hoa cất bước đi ra cửa, trước khi người hầu đưa tay gõ đã mở cửa phòng chính.
Bên ngoài cửa phòng chính có hai người hầu, bọn họ trái phải mỗi bên bưng một khay, trong khay bày ba món một canh, hẳn là cơm tối hôm nay. Người hầu thấy Liễu Bất Hoa mở cửa cũng không ngạc nhiên, vẫn mỉm cười như cũ, cúi mình nói: “Ôi, cậu Liễu cũng ở trong phòng này, muốn ăn chung bữa với cậu Tạ ư? Vậy chúng tôi bưng đồ ăn của cậu tới phòng chính nhé?”
Thái độ của người hầu vừa cung kính lại khiêm tốn, không khác tôi tớ hầu hạ chủ nhân và khách quý thời phong kiến là bao, dáng vẻ của bọn họ cũng giống ngày bình thường, được bọn họ lấy lòng mãi có khi sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác thật, hệt như bọn họ không phải tới một trò chơi sống còn có thể chết bất cứ lúc nào mà là khách quý được Tần lão gia mời đến biệt viện Tần Phủ ở tạm theo bối cảnh trò chơi.
Liễu Bất Hoa nghe người hầu nói nhưng không trả lời, nghiêng đầu nhìn Tạ Ấn Tuyết, chờ chỉ thị của y.
Tạ Ấn Tuyết không ngẩng đầu, nói: “Được, vậy ăn chung đi, đặt xuống đây.”
“À, vâng.” Người hầu cúi chào, đặt đồ ăn lên bàn tròn trong phòng rồi lui ra, một hồi sau lại bưng ba món một canh cho Liễu Bất Hoa tới.
Tạ Ấn Tuyết khoác tay lên chiếc ghế trổ hoa, bốn ngón tay lần lượt nhịp nhẹ lên tay vịn, nâng mắt nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn tròn – Ba món một canh của y giống với ba món một canh của Liễu Bất Hoa, bát canh là canh đậu phụ, ba món là cải bẹ xào, rau diếp xào, cải thảo xào.
Trên bàn chỉ có đồ ăn không có cơm, trong thức ăn trừ dầu ra thì không thấy bóng dáng món mặn đâu, tất cả đều là chay, có lẽ dầu được sử dụng là dầu hạt cải.
Y ngước lên nhìn ra cửa, cửa phòng chính không khóa, vị trí ở đây đắc địa, Tạ Ấn Tuyết thấy trên bàn tròn trong phòng Vệ Đao, Hạ Đóa Nhất, Đới Nguyệt cũng đã dọn đồ ăn, đồng thời không đóng cửa, có lẽ là vì để quan sát động tĩnh trong phòng y.
Tạ Ấn Tuyết nhếch môi, gọi người hầu sắp rời khỏi cửa phòng, hỏi: “Hôm nay đầu bếp nào nấu bữa tối vậy, có thể gọi người kia tới cho tôi xem không?”
************
Mấy người khác + NPC: Chưa thấy ai phách lối như vậy.
Tạ tay to: Không phải nay thấy rồi à?
Công đã xuất hiện rồi, các bạn nhận ra hắn không? Từ khóa quan trọng: Hoàng đế chọn phi tần *Shiba*
***
Vẫn là bình luận trên Tấn Giang: Không phải công là hạt gạo đấy chứ, đệt.
Cười chếch trời ơi =)))))))))))