Chương 3
Đúng là chưa ai thăm dò tiền viện.
Nhưng khi nghe Tạ Ấn Tuyết nói, mọi người đều đứng im, không ai có ý muốn tự mình đến tiền viện xem thử.
Chủ yếu là vì môi Tạ Ấn Tuyết không có chút máu, hai gò má trắng bệch ốm yếu, rất giống với người đẹp ma quỷ thu hút vẫy gọi bạn trong phim kinh dị, muốn kéo bạn vào hố sâu chết chóc.
Sở Lệ, một trong bốn nữ sinh ký túc xá dè dặt cất tiếng: “Nhưng vừa rồi quản gia nói với bọn tôi nếu có chuyện quan trọng thì tới nhà đối diện ở tiền viện tìm ông ta.”
Tạ Ấn Tuyết chầm chậm hỏi lại cô: “Không phải không tìm thấy nguyên liệu nấu ăn là chuyện quan trọng à?”
Trong trò chơi sống còn, NPC đã nêu rõ các quy tắc, nhưng chỉ cần là người bình thường sẽ không muốn biết kết quả của việc không tuân theo quy tắc như thế nào, cho nên nếu quản gia đã nói phải giao nguyên liệu nấu ăn ra vào giờ Dậu, vậy bọn họ nhất định phải chuẩn bị nguyên liệu trước giờ Dậu.
Trần Vân nói đỡ cho bạn cùng phòng: “Vậy sao anh biết phòng bếp ở tiền viện?”
Tạ Ấn Tuyết bật cười, gật gù nói: “Nhà tôi là tứ hợp viện bốn lối, dù biệt viện này nhỏ hơn nhà tôi nhiều, nhưng có lẽ cách xây không khác lắm.”
Sở Lệ nghe xong, đôi môi mấp máy như muốn phản bác lại Tạ Ấn Tuyết, Vệ Đao nghe đến đó, lập tức cắt ngang cô: “Kết cấu của tứ hợp viện đều có quy luật, đúng là không khác nhau nhiều.”
Trước đây hắn còn thấy nhóm người mới này có tố chất không tệ, dù sao lần đầu hắn vào trò chơi đã gặp phải những người mới có tố chất tâm lý kém, cứ gào thét nói chắc chắn đây là tiết mục đùa giỡn nào đó, còn nói muốn báo cảnh sát, mãi tới khi thấy có người chết thật mới chịu ngoan ngoãn. Chẳng qua bây giờ Vệ Đao lại thấy người mới có vẻ quá cẩn thận – đây không phải chuyện tốt.
Nếu người mới nào cũng cẩn thận dè chừng như thế, vậy thì… bọn họ sẽ không có bia đỡ đạn.
Cho nên bây giờ Vệ Đao nói vậy là để loại bỏ lo lắng của Trần Vân và Sở Lệ, khiến các cô yên tâm, tốt nhất có thể lừa các cô đến tiền viện xem thử.
Tiếc rằng Trần Vân không mắc lừa, cô chia hết cỏ bốn lá cho bạn cùng phòng, những người khác thì không, bao gồm cả người phụ nữ trung niên Cao Xảo hiện đang ở chung phòng với các cô.
Cao Xảo thấy thế không khỏi xấu hổ, chẳng qua chị ta cũng hiểu mình miễn cưỡng chen vào ở với mấy nữ sinh, vốn không quen không biết, bây giờ bảo nhóm các cô xem chị ta như người một nhà là chuyện không thể.
Mà trong nội viện không thể tìm thấy nguyên liệu nấu ăn, Cao Xảo cùng đường, đưa mắt nhìn Tạ Ấn Tuyết, thấy vẻ mặt y hòa nhã bèn đi đến gần cửa thùy hoa, nói: “Thế đi thôi, chúng ta tới tiền viện xem thử.”
Tạ Ấn Tuyết đều thấy rõ sự cẩn thận của Vệ Đao và bốn nữ sinh, vẻ mặt y không thay đổi, dẫn đầu bước ra khỏi cửa thùy hoa, đi thẳng vào tiền viện.
Lúc mọi người tới đây đều xuất hiện thẳng trong nội viện, chưa từng bước qua tiền viện. Bây giờ đi vào tiền viện, Tạ Ấn Tuyết mới phát hiện tiền viện và nội viện như hai thế giới hoàn toàn khác biệt – sắc trời trong nội viện ảm đạm, mây đen mù mịt như có thể đổ cơn mưa tầm tã bất cứ lúc nào, nhưng thời tiết ở tiền viện lại trong lành thoáng đãng, ánh nắng tươi sáng, người đứng ở đây dường như sẽ tự động lên tinh thần theo thời tiết.
Đúng như Tạ Ấn Tuyết nói, phòng bếp được xây ở tiền viện, bên cạnh còn có vườn rau tầm năm mươi mét vuông, hệt như gió mát ấm áp dễ chịu, bầu trời xanh kéo dài như thế là để tạo điều kiện cho các loại củ quả trái cây trong vườn phát triển.
Những người còn lại thấy Tạ Ấn Tuyết, Liễu Bất Hoa và Cao Xảo đi vào tiền viện rồi vẫn không có gì xảy ra cũng lục tục đi theo. Sau khi thấy vườn rau trong khu nhà chính, Lã Sóc không kìm được cảm thán: “Đệt, có vườn rau thật này.”
Trong vườn rau có dưa chuột, cà chua, các nguyên liệu làm gia vị nấu ăn phổ biến như hành, gừng, tỏi…, trong chiếc giỏ đựng rơm ở phía nam có trứng gà vịt ngỗng, thậm chí có cả trứng muối, cạnh hàng rào có giỏ rau để bọn họ lựa chọn nguyên liệu nấu ăn.
Tiêu Tư Vũ lái xe sang không dám tin: “Trò chơi sống còn chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Vừa mới dứt lời, trong phòng bếp cạnh vườn rau có mười người ăn bận quái dị đi ra, bọn họ mặc áo trắng, nhưng trên áo trắng lại loang đầy vết mỡ đông, máu bẩn, trên mặt còn đeo chiếc mặt nạ đen che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt, ánh mắt nham hiểm đáng sợ nhìn qua nhóm người trong sân, dao phay trong tay vài đầu bếp còn đang nhỏ máu tong tỏng, nhuộm miếng đất dưới chân thành màu đỏ sẫm nặng nề.
Lã Sóc u ám tiếp lời Tiêu Tư Vũ: “Không, nhìn là biết không đơn giản rồi.”
Tạ Ấn Tuyết đếm số người, phát hiện số lượng đầu bếp cũng là mười bốn giống bọn họ.
Cộng thêm bọn họ đi ra từ phòng bếp, lại cầm dao phay, thân phận của họ đã rõ ràng – Hẳn là đầu bếp cho bữa tiệc lần này.
Ngụy Thu Vũ ôm tay bạn cùng phòng Trần Vân, sợ hãi hỏi: “Chắc chúng ta không cần được mấy người này đồng ý mới có thể mang nguyên liệu đi đâu đúng không?”
“Chắc họ là đầu bếp.” Vệ Đao thấy rất có thể, bằng không trò chơi lần này quá đơn giản, hắn nhắc nhở mọi người: “Tất cả nhớ cẩn thận.”
Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, một đầu bếp trong số đó nhỏ giọng cười khẽ, hỏi thăm mọi người bằng giọng nói khàn đục như phát ra từ ống bễ cũ nát: “Các vị khách quý tới lựa chọn nguyên liệu nấu ăn à?”
“Mời vào.”
Đầu bếp kia mở cửa hàng rào vườn rau, hơi cúi người xuống thành tư thế mời chào mọi người vào vườn.
Ai ngờ phản ứng đầu tiên của mọi người khi thấy thế lại đồng loạt nhìn Tạ Ấn Tuyết —— Hay lắm, thì ra đầu bếp này mới như là ác quỷ giết người, Tạ Ấn Tuyết vẫn còn bình thường chán.
Nhưng Tạ Ấn Tuyết thấy mọi người nhìn mình còn tưởng là muốn chờ y qua đó kiểm tra tình hình trước.
Tạ Ấn Tuyết thoáng ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng được, thậm chí y còn mong chờ tốt nhất có chuyện nguy hiểm xảy ra, sau đó y sẽ ra tay giải quyết sạch sẽ, khiến cho nhóm người thấy được bản lĩnh của y, chờ sau này gặp phải tình hình bọn họ không giải quyết được mới nhờ y giúp đỡ, đến lúc đó còn lo không có khách tới cửa?
“Đúng vậy.”
Vì vậy sau khi nói xong, Tạ Ấn Tuyết hơi ngẩng đầu, thẳng lưng thản nhiên đi vào vườn rau, tiếp đó đứng trước cổng vườn quay lại nhìn đám đầu bếp, cuối cùng đưa tay phải ra quét một đường ngang như hoàng đế chọn phi tần, dừng lại trước một đầu bếp không cầm dao trong tay.
Đầu bếp kia nhìn lòng bàn tay hồng nhạt của Tạ Ấn Tuyết, lại ngước lên nhìn y.
Tạ Ánh Tuyết cũng nhìn vào mắt gã, đôi con ngươi chớp nhẹ, sau đó hé môi, rõ ràng là nụ cười hòa nhã, câu từ phải phép lịch sự nhưng lại để ra vẻ kiêu ngạo của kẻ bề trên, dường như đã quen với loại chuyện như thế này, cho nên bây giờ mới nói một cách chậm rãi thản nhiên: “Phiền anh lấy cho tôi cái rổ.”
Mọi người thấy thế không khỏi hít ngược một hơi.
Vẻ ngoài mấy tên đầu bếp này không bình thường, nhưng dù là quản gia và người hầu mang hình dáng con người thì bọn họ cũng không dám ra lệnh cho người hầu chuyển đồ giúp mình, ai nấy đều tự tay làm.
Mà Tạ Ấn Tuyết lại khiến mọi người kích thích không thôi.
Sau khi đầu bếp lấy giỏ rau treo lên tay y, Tạ Ấn Tuyết nhìn vào đôi mắt cười cười của gã, đột nhiên khen: “Mắt rất đẹp.”
Tạ Ấn Tuyết nói như vậy, mọi người mới chú ý mắt của đầu bếp này màu xám nhạt như tro tàn sau khi đốt cháy giấy trắng, con ngươi dựng thẳng như loài bò sát giống rắn, bị hắn nhìn qua sẽ như con mồi bị thú hoang khóa chặt, cơ thể nặng nề lạnh lẽo, khó lòng né tránh.
Kết quả Tạ Ấn Tuyết không chỉ khen mắt hắn đẹp mà còn mời mọc: “Tôi chưa từng chọn nguyên liệu nấu ăn, có thể mời anh chọn với tôi, xem thử nguyên liệu nào thích hợp không?”
Đầu bếp nghe vậy im lặng mấy giây, sau đó cười trầm, giọng nói khàn khàn: “Được.”
Nhóm người chơi lão luyện như Vệ Đao thấy cảnh này càng thấy Tạ Ấn Tuyết không giống bọn họ, không phải người tham gia trò chơi bình thường, tại vì phần lớn người tham gia khi thấy NPC ăn mặc đáng sợ, mặt mũi âm u thế này đều sẽ vô thức tránh càng xa càng tốt, nhưng Tạ Ấn Tuyết lại làm ngược lại.
Mà vài phút trước trong nội viện, Kỷ Đào đã từng nhắc tới sự tồn tại của npc đưa đò với bọn họ, sở dĩ Kỷ Đào báo tin tức này cho người mới chủ yếu là vì để mấy tân thủ đi dò xét Tạ Ấn Tuyết xem có phải npc đưa đò hay không, có thể giao dịch với y hay không.
Nếu Tạ Ấn Tuyết cũng là NPC, là “bạn của lão gia” như lời quản gia, vậy hành vi y không sợ mấy đầu bếp, sai sử bọn họ lẫn người hầu cũng dễ hiểu.
Nhưng mọi người không có “bối cảnh” như Tạ Ấn Tuyết, cũng không có cái gan ấy, huống gì Liễu Bất Hoa luôn đi theo sau Tạ Ấn Tuyết vẫn chưa vào, bọn họ vội gì? Vì thế những người khác cứ đứng im tại chỗ, định đợi Tạ Ấn Tuyết bình an rời khỏi vườn hoa mới đi vào chọn nguyên liệu nấu ăn.
Cho nên bây giờ trong vườn hoa lớn như vậy cũng chỉ có Tạ Ấn Tuyết và đầu bếp y vừa mời đang đi dạo.
Bọn họ đi hết một vòng vườn rau, không có chuyện gì xảy ra.
Đối mặt với tình huống an toàn, Tạ Ấn Tuyết lại khá thất vọng – y còn đặc biệt tìm người có vẻ ngoài âm trầm nhất, khó chọc nhất trong số các đầu bếp, kết quả ai ngờ tên đầu bếp này chỉ được cái mã ngoài, vậy mà thật thà đi chọn nguyên liệu nấu ăn giúp y?
“Chỉ cần là đồ trong vườn rau đều có thể làm nguyên liệu nấu ăn à?” Tạ Ấn Tuyết buồn bực không thôi, cúi người sờ vào cây cà chua cạnh chân, cây cà chua này vẫn còn xanh, chưa chín, đồng thời lơ đễnh hỏi thăm đầu bếp.
“Đúng vậy, dù là bùn đất, chỉ cần các vị khách chọn, bọn tôi đều có thể nấu.” Đầu bếp dừng lại, dường như ám chỉ điều gì: “Chỉ cần các vị có thể ăn hết.”
“Dù sao Tần lão gia mời chúng tôi tới là vì để các vị khách được ăn đến khi chán thì thôi.”
Tạ Ấn Tuyết luôn cảm thấy đầu bếp này có ẩn ý, y nâng mắt, nghiêm túc nhìn hắn một hồi, đầu bếp này cao hơn y nửa cái đầu, đến mức Tạ Ấn Tuyết không thể không ngửa đầu nhìn hắn, mà con ngươi nhỏ dài dựng thẳng của hắn không phản chiếu bóng dáng y, trong mắt đều là lạnh lẽo, vậy mà giọng nói vọng ra dưới lớp mặt nạ của người đàn ông lại mang theo ý cười – Cũng như nụ cười không chạm tới mắt của Tạ Ấn Tuyết, không hề có nhiệt độ.
Vì thế Tạ Ấn Tuyết cũng cười, chẳng qua sau đó y lại cụp mắt, nhíu mày nắm tay che môi ho mấy tiếng, hai gò má vốn không có huyết sắc theo cơn ho của y lại càng trắng đến trong suốt, ốm yếu như nhánh tuyết trong cơn rét buốt, mỏng manh dễ gãy.
Nhưng lưng y lại không hề cúi xuống, lúc nâng mắt lần nữa, y còn nói với đầu bếp con ngươi dựng thẳng như khiêu khích: “Vậy nếu tôi thấy đồ ăn đầu bếp nấu không ngon, ăn không tận hứng thì sao?”
Đầu bếp con ngươi thẳng đứng trả lời: “Vậy đó là trách nhiệm của đầu bếp.”
Tạ Ấn Tuyết nói: “Nếu đồ ăn khiến khách không hài lòng, chắc Tần lão gia sẽ trách tội các người nhỉ?”
Đầu bếp con ngươi thẳng đứng không trả lời câu hỏi của Tạ Ấn Tuyết, chỉ cúi mình chỉ vào quả cà chua xanh đỏ đan xen bên chân Tạ Ấn Tuyết: “Cậu Tạ, cậu đã đứng ở đây một lúc lâu, cậu muốn chọn quả cà chua này làm nguyên liệu nấu ăn đêm nay à?”
“Không, quả cà chua này chưa chín.” Tạ Ấn Tuyết khẽ lắc đầu: “Mai tôi lại tới xem, nếu đến lúc đó nó chín rồi, tôi sẽ chọn nó.”
Nói xong, Tạ Ấn Tuyết lại đưa giỏ rau treo bên tay cho đầu bếp con ngươi dựng đứng: “Hôm nay tôi chọn nguyên liệu này.”
Tất cả mọi người đứng ngoài vườn rau đều nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tạ Ấn Tuyết và đầu bếp con ngươi dựng đứng, mọi người nghe y đã chọn được nguyên liệu nấu ăn thì đều ngóc cổ, muốn ngó xem rốt cuộc Tạ Ấn Tuyết chọn món gì, kết quả nhìn mãi, bọn họ vẫn không thấy gì trong giỏ rau.
—— Trong giỏ trống trơn.
Rốt cuộc Tạ Ấn Tuyết đã chọn nguyên liệu nào?
Đừng nói là người tham gia khác, đến cả đầu bếp con ngươi thẳng đứng cũng cúi đầu nhìn một hồi lâu mới lấy ngón cái và ngón trỏ nhặt một hạt gạo nho nhỏ ra khỏi giỏ, tới mức khi hắn nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn Tạ Ấn Tuyết lựa chọn cũng không khỏi nhếch mày: “Gạo?”
“Đây là gạo Nhật(1), thường gọi là gạo trân châu, tôi đi một vòng vườn rau, phát hiện ở đây có đủ ba loại gạo Indica(2), gạo Nhật và gạo nếp, tôi thích ăn gạo Nhật.” Tạ Ấn Tuyết nghe xong lại nhướng mày, giải thích với đầu bếp con ngươi thẳng đứng bằng giọng “Cái đồ không có kiến thức”, còn nghi ngờ hỏi: “Sao một đầu bếp như anh mà đến gạo để nấu cơm cũng không phân biệt được thế?”
(1) Gạo Nhật: Hay còn gọi là gạo Japonica, một loại gạo tròn, kết dính, có thể được sử dụng làm sushi
(2) Gạo Indica: Một loại gạo châu Á hạt dài, tơi
Đầu bếp con ngươi dựng thẳng câm nín, lần nữa lấy im lặng thay câu trả lời.
Tạ Ấn Tuyết thấy thế thì khẽ chau mày, căn dặn đầu bếp con ngươi dựng thẳng như một vị khách thực thụ đến thăm hỏi đầu bếp nấu cơm: “Nấu cho chuẩn, mức độ cứng mềm của cơm ảnh hưởng rất nhiều đến vị giác, quá mềm hoặc quá cứng tôi đều không thích, chỉ có gạo cứng mềm vừa phải mới khiến tôi ăn đến tận hứng.”
“Đừng khiến tôi thất vọng.”
Nói xong, Tạ Ấn Tuyết quay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
*******************
Tạ tay to (khinh bỉ): Vô tri.
NPC: …
Lảm nhảm: Cmt bên Tấn Giang kiểu:
Cmt 1:
Thím bảy: Nam nhân, cậu đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi.
Cmt 2:
Tạ tay to: Nhìn được không xài được
A Cửu: Não tên này có lỗ à
=))))))))))))))