Chương 2
Tạ Ấn Tuyết sắp chết.
Nhưng chỉ cần Tạ Ấn Tuyết không muốn chết, trên đời này sẽ không ai lấy được mạng y.
Dù sao Tạ Ấn Tuyết biết rất nhiều cách kéo dài mạng sống.
Nhưng sống chết có số, sao có thể cho người ta tùy ý thay đổi? Bất cứ cách kéo dài nào đều phải trả cái giá khổng lồ.
Trước đây cách Tạ Ấn Tuyết dùng để kéo dài sự sống là giải quyết một số sự kiện tâm linh giúp người khác, sau khi tà ma bị trục thành công, người thuê sẽ chia một tháng tuổi thọ làm thù lao cho Tạ Ấn Tuyết.
Không giảm số thọ, chỉ cùng hưởng mà thôi… Cùng hưởng tuổi thọ của người thuê, cũng cùng hưởng một nửa bệnh tật của Tạ Ấn Tuyết.
Tạ Ấn Tuyết tự nhận giao dịch này rất lời.
Dù sao người thuê không yêu cầu y làm việc nguy hiểm đến tính mạng, tìm y thế mạng thì cả hai đều vui, y có thể sống, người thuê cũng không cần chết, chỉ phải bệnh tật một tháng mà thôi.
Nhưng y khai trương gần nửa năm cũng chỉ kiếm được ba mối.
Nguyên nhân khá phức tạp.
Đầu tiên Tạ Ấn Tuyết không phải thầy trừ tà, đến cả cách trừ tà cũng do y học sơ, vốn không có tên tuổi trong giới, cho nên không ai tìm Tạ Ấn Tuyết nhờ trừ tà, thứ hai trong số ba mối làm ăn y vất vả lắm mới có được, có một mối đã tan vỡ… Bởi vì gã khách kia thấy Tạ Ấn Tuyết rất đẹp, lại còn dịu dàng săn sóc, không có chút dáng vẻ nào của thầy pháp cao tay, chỉ đi làm “vịt” lừa tiền.
Mối làm ăn thành công duy nhất vẫn phải nhờ người quen đảm bảo mới được, lại vì Tạ Ấn Tuyết giải quyết một cách dễ dàng nên vị khách kia còn nghĩ mình bị lừa.
Trời đất chứng giám, nếu để người khác giải quyết sự kiện đó chắc chắn phải đổ máu, trước sinh nhật hai mươi tuổi, Tạ Ấn Tuyết hiếm khi cảm thấy giỏi cũng là một loại buồn phiền.
Vì thế để đảm bảo làm ăn suôn sẻ, Tạ Ấn Tuyết đã nhận được một bài học quyết định phải tỏ ra thần bí đối với “khách” sau khi tham gia trò chơi – dù sao cũng có vết xe đổ cả.
Bây giờ cúi đầu nhìn những người bị mình và Liễu Bất Hoa dọa cho sững sờ, Tạ Ấn Tuyết rất hài lòng, y nghĩ khí chất thần bí của cao nhân lúc này hẳn đã dùng đúng chỗ.
Dù từ trước tới nay Tạ Ấn Tuyết đều cho rằng mình là cao nhân nhưng y lại không lạnh lùng kiêu căng, ngược lại còn hiền lành dễ gần, chẳng qua y thể hiện quá gần gũi khiến mọi người không dám tin vào bản lĩnh của y.
Vẻ mặt Tạ Ấn Tuyết dịu đi, độ cong khóe môi chưa từng thay đổi, ý cười lại không thấu tới mắt, dịu giọng tự giới thiệu: “Tại hạ là Tạ Ấn Tuyết.”
Nhóm người nhìn y không nói gì.
Sau một hồi im lặng, Vệ Đao mới dè dặt nói: “Tôi là Vệ Đao.”
Vệ Đao cất tiếng như một tín hiệu, những người khác tiếp lời Vệ Đao, nhao nhao tiến hành tự giới thiệu, Liễu Bất Hoa đứng cạnh Tạ Ấn Tuyết là người cuối cùng lên tiếng.
Tạ Ấn Tuyết nghe một lần đã nhớ hết tất cả tên và vẻ ngoài của mọi người ở đây, y liếc nhìn họ, cụp mắt khẽ nhấp một miếng trà.
Vệ Đao vẫn chưa đoán ra thân phận của Tạ Ấn Tuyết, hắn thấy y không nói gì, dường như không có ý định dẫn dắt bèn chủ động đứng ra: “Thời gian gấp gáp, nếu mọi người đã quen biết nhau, vậy tiếp theo chúng ta chia phòng đi, mọi người cất đồ đạc của mình rồi thì tranh thủ đi tìm nguyên liệu nấu ăn.”
Tứ hợp viện ba lối này có tổng cộng sáu phòng, nói là chia phòng nhưng thực ra đều là người quen nhau ở với nhau. Cũng như Vệ Đao chắc chắn sẽ không tách khỏi đồng đội Kỷ Đào, Khâu Vũ Hành, bọn họ ở phòng phía đông, người phụ nữ áo đỏ tên Hạ Đóa Nhất đi đến sương phòng bên trái với một người đàn ông kiệm lời tên Đới Nguyệt, rõ ràng mấy người họ không phải người chơi lần đầu tiên tham gia.
Mà người mới ù ù cạc cạc thì chọn đồng đội vừa ý chen chúc lẫn nhau, Lã Sóc mang theo bồn cầu ở cạnh phòng phía đông với người lái xe Tiêu Tư Vũ, phụ nữ trung niên tên Cao Xảo chen chúc với bốn nữ sinh trong ký túc xá tại dãy nhà sau.
Về chuyện Tạ Ấn Tuyết ở phòng chính, từ lúc thấy người hầu chuyển ấm trà vào phòng giúp y thì mọi người đều đã biết, đồng thời không ai phản đối. Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là Liễu Bất Hoa mặc trường bào xanh đen đứng sau lưng Tạ Ấn Tuyết lại không ở chung phòng y – Liễu Bất Hoa ở một mình bên cạnh phòng phía tây.
Nếu sắp xếp phòng làm bất ngờ, vậy hành vi tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trong tứ hợp viện cùng mọi người của Tạ Ấn Tuyết càng khiến bọn họ ngạc nhiên.
Bởi vì điều này chứng minh Tạ Ấn Tuyết cũng là người tham gia như bọn họ.
Lã Sóc có thể xem như nghé con mới đẻ không sợ cọp, cũng có thể là nghĩ đến hình ảnh Tạ Ấn Tuyết cười với cậu ta, cả gan tiến đến bên cạnh Tạ Ấn Tuyết, cà lăm hỏi y: “… Anh Tạ này, anh cũng là người tham gia trò chơi ư?”
Tạ Ấn Tuyết nhẹ giọng trả lời cậu ta: “Đúng vậy.”
Lã Sóc đã sớm đoán ra đáp án này, vả lại nếu Tạ Ấn Tuyết không phải người tham gia thì chắc sẽ không nói thẳng như thế, Lã Sóc tò mò: “Vậy vì sao anh lại được ở phòng chính vậy?”
Thanh niên nghe vậy, nụ cười trên môi càng sâu, mắt lá liễu khẽ cong, ánh mắt sáng lên khiến người ta càng không nhìn thấy được thái độ sâu trong mắt y, nhưng vẻ ngoài của y quá đẹp, thanh niên càng cười, Lã Sóc càng ngại nhìn vào mắt y, co rụt cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào cành hoa lê thêu trên vai áo Tạ Ấn Tuyết.
Cậu ta nghe thấy tiếng nói mềm mại như mưa xuân của thanh niên dịu dàng nói với mình: “Phòng chính không có ai, vì sao tôi không ở được?”
“Nhưng chẳng phải phòng chính sẽ dành cho chủ biệt phủ à?” Lã Sóc nâng mắt, dò xét liếc nhìn Tạ Ấn Tuyết, sau đó nhanh chóng nêu ra nghi vấn trong lòng.
Tạ Ấn Tuyết cười khẽ, dẩu môi nói: “Quản gia vừa nói đây là biệt viện của Tần Phủ, biệt viện để chỉ khu nhà ngoài Thiên Viện, không phải nhà chính. Cho nên dù Tần lão gia quay về cũng sẽ không ở đây, nơi này đều dành cho khách khứa như chúng ta ở.”
Mà phòng chính là để dành cho vị khách được quý trọng nhất.
Tạ Ấn Tuyết thấy không ai trong số mọi người ở đây ai cao quý bằng y, y ở phòng chính thì có vấn đề gì? Không biết chỗ này ở nơi hẻo lánh hay không, nếu ở vị trí hẻo lánh nhất trong Tần Phủ, vậy chẳng khác nào sỉ nhục Tạ Ấn Tuyết.
Lã Sóc không biết suy nghĩ thật sự trong đầu khi Tạ Ấn Tuyết chọn phòng như thế nào, cậu ta chỉ cảm thấy thanh niên rất kiên nhẫn tốt bụng, đến cả giải thích nguyên nhân vì sao có thể ở phòng chính với cậu ta cũng nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng Lã Sóc không phải kẻ ngu, dù đây là lần đầu cậu ta tham gia trò chơi, nhìn thì tùy tiện nhưng thật ra lại cẩn thận hơn bất kỳ người mới nào, cậu ta có thể nhận ra sự lạnh lùng dưới thái độ hòa nhã của Tạ Ấn Tuyết.
Cũng như tuyết, nhìn thì sạch sẽ không tì vết, thật ra có thể khiến người ta cóng đến mức răng đánh cầm cập – không thể tới quá gần.
Nhất là thái độ của Tạ Ấn Tuyết không giống người mới tham gia trò chơi lần đầu, cũng không giống tay lão luyện đã qua cửa mấy lần, vì thế Lã Sóc dừng lại, không tiếp tục làm phiền Tạ Ấn Tuyết, quay đi tìm bạn đồng hành Tiêu Tư Vũ vừa làm quen.
Thấy bọn họ ngưng trò chuyện, Liễu Bất Hoa đi tụt mấy bước so với Tạ Ấn Tuyết vội theo sau, tới gần Tạ Ấn Tuyết thì gọi y: “Cha nuôi.”
Tạ Ấn Tuyết thu mắt nhìn bóng lưng Lã Sóc, ánh mắt như lơ đãng quét qua nhóm người Vệ Đao nghe lén bọn họ nói chuyện nãy giờ, chầm chậm nói với Liễu Bất Hoa: “Thằng nhóc Lã Sóc này thật thông minh, có lẽ không cần nhờ cha, cậu ta cũng có thể qua ván này.”
“Vậy chẳng phải mối làm ăn của cha…” Liễu Bất Hoa sốt ruột thay Tạ Ấn Tuyết, phải biết nếu không có ai chia mạng cho Tạ Ấn Tuyết, y sẽ khó sống qua mấy ngày.
“Vội gì? Bây giờ mới có một, còn nhiều người thế kia.” Tạ Ấn Tuyết lại rất thản nhiên: “Vả lại ban nãy con không nghe Vệ Đao nói à? Chỉ cần qua màn này, chí ít cha cũng có thêm một tháng tuổi thọ, cho nên tạm thời vẫn nên đi xem “nguyên liệu nấu ăn” quản gia nhắc tới tìm đâu ra đã.”
Quả thật người vội không phải Tạ Ấn Tuyết.
Vệ Đao mới vội.
Thật ra bọn họ cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Tạ Ấn Tuyết và Lã Sóc, nhưng lại không nghe nổi Liễu Bất Hoa với Tạ Ấn Tuyết nói gì, mà đây không phải điều khiến người ta lo lắng nhất – Bọn họ hoàn toàn không tìm thấy bất cứ nguyên liệu nấu ăn nào trong viện, đồng thời đầu bếp cũng không thấy bóng, cái sau còn dễ, có lẽ bọn họ sẽ xuất hiện vào giờ Dậu, nhưng vế trước mới là điều khiến tất cả sợ hãi.
Bởi vì một trong số các quy tắc quản gia đã nêu ra là: [Các vị khách phải đưa nguyên liệu nấu ăn trước giờ Dậu mỗi ngày cho đầu bếp]
Bên cạnh bể cá trong sân có đồng hồ lậu khắc(1) để tính giờ, khi mọi người được đưa tới đây vừa qua buổi trưa, cũng chính là mười hai giờ trưa, bỏ lỡ giờ cơm. Mà giờ Dậu khoảng từ năm đến bảy giờ chiều, chính là giờ cơm tối, từ đó có thể đoán ra có lẽ người hầu sẽ đưa cơm hàng ngày vào lúc này, đầu bếp không thấy bóng cũng sẽ tới, nhân tiện lấy nguyên liệu nấu ăn bọn họ tìm ra.
(1) Đồng hồ lậu khắc: Một loại đồng hồ cắm một chiếc que dài phía trên, có khắc vạch nổi mặt nước, dùng cơ chế rỉ nước để tính giờ. Khi nước trong hồ đồng vơi dần do thẩm lậu ra ngoài thì số khắc trên que chỉ thị cũng giảm dần. Đếm số khắc sẽ biết giờ giấc.
“Ở đây làm gì có nguyên liệu nấu ăn.” Phụ nữ trung niên tên Cao Xảo đã lục hết một vòng dãy nhà sau, mọi người cũng lật tung phòng lên đều không tìm ra nguyên liệu nấu ăn thường thấy.
Trong số những người ở đây, có lẽ người giỏi nấu cơm nhất là Cao Xảo, bởi vì lúc chị ta vừa vào trò chơi vẫn đang cầm nồi, mà đến cả chị ta còn không tìm được nguyên liệu nào nấu ăn được, đừng nói tới người khác.
“Cỏ bốn lá chắc ăn được đúng không?” Trần Vân cất tiếng hỏi, cô là nữ sinh lớn tuổi nhất trong số bốn người ở ký túc xá, bây giờ cô đang ngồi cạnh bồn hoa đào gốc cỏ bốn lá: “Hồi bé tôi ăn thử rồi, loại cỏ này vị hơi chua chua, ở nông thôn cũng có người làm rau trộn ăn.”
Dường như cô đã cho Tiêu Tư Vũ linh cảm, gã chỉ vào hoa tím tam sắc trong chậu hoa, nói: “Vậy chắc hoa này cũng dùng được, trước đó tôi ăn cơm Tây trong khách sạn, đĩa gan ngỗng béo đầu bếp đưa lên cho tôi dùng hoa tím tam sắc để trang trí.”
Lã Sóc nghe Tiêu Tư Vũ nói xong, nhìn kiến trúc Trung Quốc cổ xưa xung quanh, nhịn không được nói: “Nhưng ở đây có ai biết nấu cơm Tây cho anh không?”
Tiêu Tư Vũ: “…”
Cơm Tây cũng giống với bồn cầu, đặt trong tòa tứ hợp viện ba cửa này đều không hợp.
Kỷ Đào nói thêm: “Với lại như anh nói đấy, hoa tím tam sắc dùng để trang trí cho đồ ăn, cỏ bốn lá có thể miễn cưỡng dùng làm rau trộn, xem như nguyên liệu nấu ăn, nhưng thứ trang trí món ăn của anh cũng được tính là nguyên liệu nấu ăn à?”
“Theo lý thuyết thì chỉ cần là nguyên liệu sử dụng trong quá trình chế biến món ăn đều được tính là nguyên liệu nấu ăn.” Khâu Vũ Hành lại nói: “Nói cách khác, chỉ cần cho được vào miệng là ổn, chỉ cần hoa này có thể ăn là được.”
Trong lúc bọn họ đang bàn bạc, Trần Vân đã hái rất nhiều cỏ bốn lá, cẩn thận cất vào túi mình.
Hoa tím tam sắc trồng trong bồn hoa rất nhiều, mà “cỏ dại” như cỏ bốn lá rất ít, điều này lại mang đến một vấn đề khác – ví dụ như nguyên liệu nấu ăn ít như vậy có được không? Trần Vân tìm ra cỏ bốn lá làm nguyên liệu nấu ăn, vậy những người khác có thể sử dụng trùng nguyên liệu với cô được không?
Về phần Tiêu Tư Vũ, gã do dự mãi vẫn không hái hoa, gã nghĩ bây giờ đang dư thời gian, nếu tới gần giờ Dậu gã không tìm thấy những thứ khác, vậy tới hái hoa cũng không muộn.
Vả lại gã cũng là người khác cẩn thận, bình thường đọc không ít tiểu thuyết liên quan tới trò chơi sống còn, lỡ gã hái hoa rồi chạm vào điều cấm kỵ chết chóc nào đó trong trò chơi, thế thì khó mà nói.
Nhiệm vụ tìm nguyên liệu nấu ăn cứ vậy đi vào bế tắc.
Mọi người đứng giữa sân một lúc lâu, đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Chúng ta còn chưa tới sân trước, bếp chính ở đó, có thể vào bếp xem.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy thanh niên mặc bộ trường bào màu tím nhạt chắp tay đứng trước cửa thùy hoa, ánh mắt lướt qua nhóm người đang đứng khoanh tay suy nghĩ, vì cách quá xa, mọi người không thể thấy rõ khuôn mặt giấu trong bóng tối dưới hiên nhà của y.
Mãi tới khi y đi tới trước một bước, phơi bày cơ thể gầy gò yếu đuối dưới sắc trời u ám, mọi người mới thấy khuôn mặt dù tinh xảo nhưng tái nhợt.
Thanh niên đón ánh mắt mọi người ho khẽ mấy tiếng, hơi chau mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, nhìn mọi người nói: “Có lẽ bên cạnh phòng bếp có vườn rau đấy.”
*****************
Tạ tay to: Bắt được rồi.
Lảm nhảm: Chú vừa phải thôi =)))))