Bảy Năm Thanh Xuân

Chương 4 : Đội trưởng Lâu, cậu hiện tại hẳn là vừa lòng


3 tuần


“Nhưng bác sĩ Ngu cùng Hạc Chi rất quen thuộc, không phải sao?”

Ngu Vọng Thu cùng cô ấy đối mặt, hỏi lại “Cho nên?”

“Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, đừng tiếp tục si tâm vọng tưởng dây dưa với Hạc Chi.”

Theo câu nói giương cung bạt kiếm này thốt ra khỏi miệng, địch ý trong mắt Hứa Vũ Băng rốt cuộc không hề che giấu.

Cô liếc mắt đánh giá Ngu Vọng Thu một cái, khóe miệng gợi lên ý cười trào phúng “Ba cô là loại người như vậy……kể cả cô có yêu anh ấy đến thế nào đi nữa, hai người cũng sẽ không có kết quả.”

“Lý tưởng của Hạc Chi là bảo vệ đất nước, quyết không cho phép cuộc đời của chính mình tồn tại một vết nhơ như cô!”

Cứ cho rằng Ngu Vọng Thu đã sớm biết chính mình cùng Lâu Hạc Chi không có khả năng, nhưng nghe thấy những lời này, trong ngực vẫn giống như bị một viên đạn đâm trúng, đau đến độ khiến cô ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.

Cô lấy lại bình tĩnh, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, dùng sự đau đớn này khiến bản thân tỉnh táo.

“Kể cả người bên cạnh Lâu Hạc Chi không phải tôi, cũng chưa chắc sẽ là cô.”

“Phải không?” Hứa Vũ Băng đôi mắt hơi hơi nheo lại “Chúng ta đánh cược một phen thử xem……”

Nói xong cô nàng nắm lấy một cây cột trụ trong lều trại đột nhiên bứt lên.

Đinh lang một tiếng.

Một cái đinh rơi xuống trên mặt đất.

Trong mắt Hứa Vũ Băng mang theo ý cười, nhưng thanh âm lại hoảng sợ “Hạc Chi, cứu mạng ——”

Ngắn ngủn vài giây, liền có một đạo thân ảnh cao lớn vọt vào trong lều trại.

Hàn Kha liền đi theo sau Lâu Hạc Chi tiến vào nhìn thấy khung lều trại lung lay, sắc mặt đại biến “Không ổn, lều trại sắp sụp…..”

Hàn Kha vừa dứt lời, khung lều ở giữa liền đột nhiên sụp xuống, một cái giá khác bên cạnh lều trại cũng đồng thời đổ ngã.

“Oanh ——”

Lều trại đột nhiên không kịp phòng ngừa, tất cả mọi người theo bản năng tránh né.

Chỉ có Ngu Vọng Thu ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cô nhìn thấy rõ ràng Lâu Hạc Chi che chở cho Hứa Vũ Băng bước nhanh lui về phía sau,

Thời khắc nguy cấp như vậy, hắn thậm chí không quên duỗi tay kéo Hàn Kha một phen.

Ba người họ vốn là cách ở gần cửa, vào khoảnh khắc một giây trước khi lều trại sập xuống đã kịp thời chạy ra ngoài.

Ngu Vọng Thu đứng ở chính giữa, trơ mắt nhìn cây cột lớn nhất hướng về phía đầu cô nặng nề nện xuống, đem cô vùi lấp ở trong đó……

“Vọng Thu!”

Bên ngoài lều trại Hàn Kha lập tức nhào qua, đem đồ vật đè nặng trên người Ngu Vọng Thu hất văng.

Cũng may ngoại trừ bỏ hai thanh khung chống đỡ lều trại kia, những đồ vật khác đều không nặng.

Ngu Vọng Thu cũng ở một khắc cuối cùng đó giơ tay bảo vệ đầu chính mình, chỉ có điều trên cánh tay bị rạch một đường thật dài, miệng vết thương nứt ra.

Nỗi đau xuyên tim truyền đến, trên trán cô chảy ra mồ hôi lạnh.

Hàn Kha đau lòng mà nhìn cô “Không sao hết, không có việc gì, Vọng Thu, chị sẽ lập tức xử lý miệng vết thương cho em.”

Lâu Hạc Chi đứng ở một bên, ánh mắt ngưng ở trên cánh tay chảy máu của Ngu Vọng Thu.

Nhưng Ngu Vọng Thu chỉ là chết lặng mà ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, môi run rẩy.

“Tôi thua!”

Hàn Kha không nghe rõ “Em nói cái gì?”

Ngu Vọng Thu nhắm mắt lại, ý thức hoàn toàn rơi vào một mảnh đen đặc.

Một giấc ngủ này, Ngu Vọng Thu ngủ thật lâu, thế nhưng mơ thấy Ngu Nguyên Hùng.

“Vọng Thu, ba mua búp bê Barbie cho con, có thích hay không?”

“Không thích sao, thích xe à? Vậy chờ đến khi con tròn 18 tuổi, ba liền tặng con một chiếc xe thể thao.”

Ngu Nguyên Hùng không được tính là một người chồng, người cha tốt. Ông cơ hồ không có thời gian làm bạn với người nhà.

Nhưng ở phương diện vật chất, luôn là tận khả năng cho cô và mẹ những thứ tốt nhất.

Sau khi mẹ tự sát, Ngu Vọng Thu hận không thể đến cục cảnh sát tố cáo ông.

Nhưng Ngu Nguyên Hùng nói “Vọng Thu, con đã không còn mẹ, chẳng lẽ hiện tại con lại phải tự mình đưa ba đi tìm chết sao?”

Ngu Vọng Thu làm không được, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn từ đây không hề gặp ông ấy.

Vừa đến nước ngoài không bao lâu, là sinh nhật 18 tuổi của cô.

Một ngày kia, trong tài khoản của cô bỗng nhiên nhiều thêm một khoản tiền, cũng đủ cho cô mua một chiếc xe thể thao đắt tiền.

Kèm theo đó còn có tin nhắn đến từ một số điện thoại không xác định.

【 Vọng Thu, ba không cầu mong xa vời con có thể tha thứ cho ba, nhưng con vĩnh viễn là tiểu công chúa mà ba yêu thương nhất! 】

Sau đó cô đem toàn bộ số tiền Ngu Nguyên Hùng chuyển tới quyên góp cho quỹ công ích của Liên Hiệp Quốc, đem tài khoản kia khóa lại, cũng đổi số điện thoại mới.

Dường như làm như vậy, là cô có thể cùng cuộc sống trong quá khứ cắt đứt.

Sau này, cô nhận được tin tức trong nước, tòa biệt thự lớn mà cô ở từ khi còn nhỏ sắp bị niêm phong bán đấu giá, Ngu Nguyên Hùng không biết tung tích.

21 tuổi Ngu Vọng Thu về nước xử lý tốt hết thảy, cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như chết lặng.

Sau khi tất cả kết thúc, cô đi đến trước mộ mẹ.

“Mẹ, con không có nhà.”

“Một người quá cô đơn, con tới gặp mẹ được không?”

Khi Ngu Vọng Thu tỉnh lại, ánh hoàng hôn theo cửa sổ chiếu tiến vào, đẹp đến độ như một giấc mơ.

Gối đầu ướt một mảng lớn, cô sờ sờ đôi mắt đã ướt đẫm một mảnh, nhớ tới những việc kế tiếp trong mộng chưa kết thúc.

Từ sau khi ra khỏi mộ mẹ, cô mua một cái vé tàu du lịch vòng quanh thế giới.

Tùy tiện chết ở nơi nào đó cũng tốt, cô chính là nghĩ như vậy.

Sau đó ở Somalia, cô gặp được Lâu Hạc Chi.

Một ngày kia ánh mặt trời thật đẹp, tựa như hôm nay.

Mặt trời chứa đựng màu đỏ rực rỡ, Lâu Hạc Chi ánh mắt kiên định như vậy, kiên định đến mức giống như tùy thời có thể vì tín ngưỡng của bản thân mà sẵn sàng trả giá bằng cả sinh mệnh……

Ngu Vọng Thu đứng dậy mở cửa, thấy cách đó không xa Lâu Hạc Chi một thân quân phục đang chỉ huy nhóm lính hải quân thu thập trang bị.

Cô sửng sốt một chút, đi lên trước bình tĩnh hỏi “Các anh phải đi sao?”

Lâu Hạc Chi lưng cứng đờ, quay đầu lại, ánh mắt lại dừng ở trên cánh tay quấn băng gạc của cô.

“Ừm, nhiệm vụ hoàn thành, hôm nay rời đi.”

Ngu Vọng Thu cũng không bất ngờ, hắn luôn là như vậy, mỗi một lần đều quay lại vội vàng.

Sau một lúc lâu người đối diện không nói gì, Ngu Vọng Thu lại lần nữa mở miệng “Anh làm sao biết được, người kia là ba em?”

Đáy mắt Lâu Hạc Chi giống như chứa một tầng sương mù, khiến người nhìn không thấu.

“Trên người ông ta rơi xuống một cái ví tiền, bên trong có ảnh của cô.”

Ngu Vọng Thu nói không rõ giờ khắc này là cái tư vị gì.

Đó là người cô hận nhất, nhưng cũng là người cho cô sinh mệnh.

Ngu Vọng Thu thanh âm nhẹ giống một làn khói.

“Em cùng ông ấy đã mười năm không gặp mặt, có đôi khi em cũng sẽ nghĩ, ông ấy rốt cuộc còn sống hay là đã chết.”

“Lâu Hạc Chi, cảm ơn anh nói cho em đáp án.”

“Cũng cảm ơn anh……bên em nhiều năm như vậy!”

 Khiến cô thoát khỏi mê võng, tìm được tín ngưỡng của chính mình, khiến cho cô dù cho có rời khỏi Lâu Hạc Chi, cũng đủ để chống đỡ chính mình yên ổn sống sót.

Lâu Hạc Chi trầm mặc thật lâu, đột nhiên hỏi “Cô tính toán khi nào về nước?”

Ngu Vọng Thu lắc đầu, nhìn nơi xa một đứa trẻ chạy vội, cô cười.

“Nói sau đi, em còn có chuyện mình muốn làm, lần này không vì bất luận kẻ nào, chỉ là vì chính bản thân cô.”

Lâu Hạc Chi nhìn Ngu Vọng Thu, trong đầu không biết vì sao đột nhiên hiện lên một chữ —— phá kén thành điệp.

Hắn áp xuống suy nghĩ tràn ra một cách khó hiểu này, vừa muốn mở miệng, Ngu Vọng Thu cũng đã hướng nơi xa đi đến.

Ngu Vọng Thu đưa lưng về phía Lâu Hạc Chi, nâng tay vẫy vẫy.

“Hy vong Lâu đội trưởng, quãng đời còn lại gió êm sóng lặng, vĩnh viễn có thể bình an cập cảng!”

Hòa vào trong đám nhóc đang đùa giỡn kia, có một đứa nhỏ nhận ra cô xông lên dùng ngôn ngữ bản địa gọi “Bác sĩ Ngu, bác sĩ Ngu.”

Có một đúa bé hỏi “Bác sĩ Ngu, tại sao cô lại khóc?”

Ngu Vọng Thu ngửa đầu chớp chớp mắt “Không khóc, là ánh mặt trời hôm nay quá chói mắt!”

“Muốn ăn kẹo không? Cháu đưa cô đi lấy kẹo ở chỗ bác sĩ Hàn….”

Lâu Hạc Chi ngơ ngẩn đứng ở nơi xa, nhìn Ngu Vọng Thu bị một đám tiểu hài tử vây quanh đi xa.

Phó đội Kỷ Xuyên tiến lên “Lâu đội trưởng, toàn bộ đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi.”

Lâu Hạc Chi nhẹ giọng hỏi “Kỷ Xuyên, tôi……Có phải rất quá đáng không?”

Kỷ Xuyên đang điều chỉnh bộ đàm trong tay, nghe vậy ngẩng đầu “Cái gì?”

“Không có gì, đi thôi!”

Một tháng sau.

Khi Lâu Hạc Chi đang ở Thái Bình Dương tuần tra đột nhiên nhận được một điện báo khẩn cấp.

“Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp, dọc bờ biển gần chỗ đội tuần tra, hôm qua xảy ra sóng thần, nhiều nhân viên mất tích, trong đó có công dân của nước ta, yêu cầu nhanh chóng chạy tới cứu viện.”

Đó không phải chỗ Ngu Vọng Thu đang ở sao?

Trái tim Lâu Hạc Chi đột nhiên nhảy dựng, một cỗ bất an kịch liệt thổi quét toàn thân.

Ba giờ sau, hạm đội tới mạc lỗ.

Lâu Hạc Chi nhanh chóng nhìn lướt qua, nửa tháng trước thị trấn ven biển còn ấm áp bình yên, hiện tại lọt vào trong tầm mắt mọi chỗ toàn bộ đều trở thành một đống đổ nát.

Cây cối bị nhổ tận gốc, nhà cửa bị nước biển cắn nuốt, phòng ốc bị phá hư, tùy ý cũng có thể thấy được những thi thể.

Hắn thấy đội cứu hộ của Liên Hiệp Quốc đã tới, trong đó cũng có quân nhân Trung Quốc.

Hắn tiến lên tìm được người phụ trách “Đồng chí, tình huống thế nào?”

“Trước mắt đã lập được một danh sách một số người mất tích, cậu nhìn xem.”

Lâu Hạc Chi nhìn tờ danh sách hơi mỏng kia, lại đột nhiên có chút không dám mở ra.

Hắn bất động một khoảng thời gian rất lâu, lâu đến mức người bên cạnh đã nhịn không được hỏi “Đội trưởng Lâu, làm sao vậy?”

Lâu Hạc Chi hít sâu một hơi áp xuống trái tim đang đập nhanh như bay, mở ra tập văn kiện kia.

Tên rất nhiều, nhưng trước sau không thấy cái tên quen thuộc kia.

Thật lâu sau, độ ấm trong thân thể Lâu Hạc Chi đã dần trở lại.

Qua đi lâu như vậy rồi, cô hẳn là đã sớm rời đi.

Đem danh sách giao trở về, Lâu Hạc Chi phân phó người phía sau “Tu chỉnh mười phút, bắt đầu cứu hộ!”

Mới vừa đi được vài bước, ánh mắt Lâu Hạc Chi đột nhiên ngưng trọng, dừng ở trên tấm bảng đen treo trên cửa chỉ huy trung tâm lâm thời.

Ba chữ Ngu Vọng Thu nằm ở dòng thứ hai đâm vào đôi mắt hắn.

“Đó là cái gì?” thanh âm của hắn đột nhiên có chút phát run.

Người phụ trách thở dài “Cái kia à, đó là danh sách xác nhận người gặp nạn đã tử vong!”

“Ngu Vọng Thu……..Xác nhận tử vong?”

Khi Lâu Hạc Chi lặp lại mấy chữ này, giọng nói, trái tim cho đến dây thần kinh đều đang kịch liệt rung động.

“Như thế nào xác nhận, tìm được thi thể sao?”

Ngày thường, người đàn ông bất kể dưới tình huống như thế nào đều thập phần, giờ khắc này thế nhưng dáng vẻ ẩn ẩn có chút mất khống chế.

Ngay cả Kỷ Xuyên đứng bên cạnh hắn cũng cảm nhận được rõ ràng cảm xúc kích động của Lâu Hạc Chi.

Đội cứu hộ của Liên Hiệp Quốc cùng quân nhân Trung Quốc thở dài “Ngày hôm qua, vào thời điểm xảy ra sóng thần, bác sĩ Ngu đúng lúc ở gần khu vực trung tâm, dưới loại tình huống này…..”

Người quân nhân kia còn chưa nói xong, đã bị Lâu Hạc Chi không lưu tình ngắt lời “Thi thể đâu?”

Lâu Hạc Chi thanh âm cơ hồ lạnh tựa băng, ánh mắt cũng sắc bén kinh người.

“Xác nhận gặp nạn, thực ra phải tìm được thi thể mới tính xác nhận! Nhưng ngay cả khi tính đến một phần vạn khả năng, cô ấy……còn sống được sao?”

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm  dồn dập “Đội trưởng Lâu, vừa rồi bờ biển lại xảy ra đợt sóng thần lần thứ hai, lại có không ít người mất tích.”

Chờ đến khi đợt sóng thần thứ hai kết thúc, Lâu Hạc Chi lập tức dẫn người chạy tới khu vực xảy ra trận sóng thần thứ hai.

Uy lực của lần thứ hai không nghiêm trọng bằng lần đầu tiên, còn chưa có không nhỏ đánh sâu vào, những ngôi nhà ven biển vốn lung lay sắp đổ kia vốn thê lương, ở thời điểm đợt sóng thần thứ hai thổi quét qua đã hoàn toàn đổ sụp.

Nhìn thị trấn ven biển trước mặt một mảnh hỗn độn, lồng ngực Lâu Hạc Chi truyền đến một trận đau đớn bén nhọn.

“Tìm! Tất cả những người mất tích, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Trên mặt biển mênh mông vô hạn, toàn bộ đều là thuyền cứu viện, lớn lớn bé bé mấy chục chiếc.

Nhân viên cứu hộ trên thuyền làm việc từ lần đợt sóng thần đầu tiên xảy ra cho đến mãi sau vẫn luôn đang tiến hành công tác, lần thứ hai ngược lại cũng vẫn không ngừng cứu hộ, hiện giờ cũng đã vạn phần mỏi mệt.

Vốn tưởng rằng tai nạn trên biển lần này đã qua đi, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy lại đã xảy ra đợt sóng thần lần thứ hai.

Lâu Hạc Chi đứng ở trên bãi biển, xung quanh tràn đầy rác rưởi bị nước biển trào dâng đẩy lên bờ.

Hắn thẳng sống lưng đứng ở bên một cái cây đã bị bật gốc, nhìn từng khối từng khối thi thể được vớt lên bờ, nhưng trước sau không có Ngu Vọng Thu.

Giờ khắc này, Lâu Hạc Chi chỉ cảm thấy tâm chính mình gắt gao nắm làm một đoàn.

Hắn nhìn mặt biển, bỗng nhiên liền nhớ tới hình ảnh Ngu Vọng Thu đỏ bừng hốc mắt.

Giọt nước mắt kia từ khóe mắt cô chảy xuống, giống như chính tại một khắc này rớt vào trong ngực trái của hắn thấm sâu vào trái tim mềm mại, truyền đến một trận đau đớn nóng rực.

Từ sớm đến tối, lại đến ngày sáng sớm ngày hôm sau.

Suốt hai mươi mấy giờ đồng hồ, đội cứu hộ cơ hồ chưa từng đình chỉ công tác.

Còn là có vài tên nhân viên mất tích, vẫn như cũ không tìm được……

Khi Lâu Hạc Chi từ bờ biển trở về, Hàn Kha ngồi ở trước lều trại lặng lẽ chảy nước mắt, trên tay cô còn cầm di động của Ngu Vọng Thu.

Nhìn đến Lâu Hạc Chi, Hàn Kha lập tức đứng lên chạy đến trước mặt Lâu Hạc Chi “Tìm được rồi sao? Tìm được Vọng Thu không?”

Hàn Kha nắm chặt cánh tay Lâu Hạc Chi, trong mắt tràn đầy chờ đợi.

Ánh mắt Lâu Hạc Chi hơi hơi giật giật, lắc lắc đầu.

Hàn Kha tay vô lực buông thõng, nước mắt từng giọt lăn dài “Ngày đó tôi không nên để em ấy một mình đi đến ven biển, đều do tôi……”

“Tôi hẳn phải nên kiên trì kêu em ấy đi nghỉ ngơi mới đúng, nhưng con bé nói nó ngủ không được, muốn đi giải sầu, nếu lúc ấy tôi ngăn cản thì tốt rồi…….”

Hàn Kha gắt gao nắm chặt di động Ngu Vọng Thu, nhìn thần sắc bình tĩnh của Lâu Hạc Chi, nước mắt cô ấy rớt đến càng kịch liệt.

“Em ấy tốt như vậy, thiện lương như vậy, không nên là kết cục này.”

Bàn tay đặt bên cạnh người của Lâu Hạc Chi không tự giác nắm chặt thành nắm đấm, xoay người lại muốn đi đến bờ biển.

Hàn Kha gọi hắn lại “Đội trưởng Lâu, cậu hiện tại hẳn là vừa lòng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play