“Nếu em ấy đã chết, như vậy từ nay về sau, không bao giờ sẽ có người quấn lấy cậu nữa!”
Hàn Kha lui về phía sau một bước, vô lực ngồi dưới đất, trong đầu hiện lên từng kỉ niệm từ những ngày đầu cùng Ngu Vọng Thu quen biết cho tới nay.
Cô so với Ngu Vọng Thu lớn hơn năm, sáu tuổi.
Ngu Vọng Thu xin gia nhập vào tổ chức bác sĩ phi biên giới, đoạn thời gian đó đúng lúc cô vừa mới phụ trách chiêu mộ thành viên mới công tác.
Hàn Kha nhận được đơn xin gia nhập đầu tiên đó là của Ngu Vọng Thu gửi tới.
Có thể nói, cô là người nhìn Ngu Vọng Thu từng chút một trưởng thành.
Các cô cùng là bác sĩ phi biên giới, nhưng Hàn Kha lại thường xuyên cảm thấy, Ngu Vọng Thu so với cô còn lão luyện thành thục hơn.
Rõ ràng là một nữ sinh nhỏ, hẳn là thực tích mệnh tuổi tác.
Nhưng Ngu Vọng Thu lại so với những người khác càng chăm chỉ hơn, chỉ cần một khi có thời gian, cô liền đến tổ chức tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp.
Chỉ cần là có yêu cầu có nơi cần cứu viện, cô trước nay đều không sợ khổ không sợ mệt báo danh đầu tiên.
“Tôi còn nhớ rõ tôi đã từng hỏi em ấy, vì sao phải làm bác sĩ phi biên giới.”
Lâu Hạc Chi vốn dĩ muốn rời đi, cùng đội cứu hộ Liên Hiệp Quốc bàn bạc một chút công tác cứu hộ.
Nhưng dưới chân hắn lại giống như là mọc rễ, làm thế nào cũng không nhấc nổi bước chân.
Hàn Kha kéo kéo khóe miệng “Em ấy nói từ nhỏ đã không có ước mơ gì, hiện tại sống, mong ước duy nhất có thể nghĩ đến chính là trị bệnh cứu người.”
“Chúng tôi cứu viện qua nhiều khu vực tai nạn như vậy, cũng bất kể là lần nào, bất kể đối mặt với dạng khốn cảnh gì, em ấy đều là một bộ dáng tinh thần phấn chấn bồng bột.”
“Duy độc lúc này đây……em ấy nhìn qua giống như là bị rút đi hết năng lượng.”
Hàn Kha nhìn về phía Lâu Hạc Chi, còn muốn nói cái gì đó.
Đột nhiên lúc này, Kỷ Xuyên bỗng nhiên từ nơi xa chạy tới “Hạc Chi, tìm được rồi! Tìm được bác sĩ Ngu rồi!”
Lâu Hạc Chi cùng Hàn Kha đều sửng sốt, sau đó bước nhanh hướng tới phía Kỷ Xuyên đi đến…….
Thời điểm sóng thần đánh úp lại mọi người căn bản không có cơ hội có thể chạy trốn.
Huống chi đã mất tích lâu như vậy, nhưng trong lòng Lâu Hạc Chi vẫn là âm thầm ôm một tia hy vọng.
Hắn thậm chí hy vọng, có thể không cần tìm được cô.
Có lẽ không có tin tức, chính là tin tức tốt nhất…..
Nhưng trời không chiều lòng người, thi thể đã bị ngâm nước sưng to được vớt lên bờ, lẳng lặng đặt ở trên bãi cát, bị bịt kín một tầng vải bố trắng.
Thời điểm Lâu Hạc Chi cùng Hàn Kha chạy tới, đội cứu hộ trên bờ biển biên vẫn như cũ đang không ngừng tìm kiếm những nhân viên mất tích khác.
Nhìn vào thi thể ở trước mặt, Lâu Hạc Chi từ trước đến nay cái gì cũng không sợ, thế nhưng một khắc này đứng tại đây lại sinh ra một ít tâm tư sợ hãi.
Trong quân ngũ nhiều năm như vậy, dạng sóng to gió lớn nào mà hắn chưa thấy qua.
Đừng nói là nhìn thấy thi thể, trên tay hắn, thi thể được vớt từ trên biển lên cũng có không ít.
“Kỷ Xuyên, cậu xem qua chưa?”
Đứng ở trước mặt cỗ thi thể kia, Lâu Hạc Chi bỗng nhiên mở miệng, thanh âm có chút nghèn nghẹn, dường như còn mang theo sự run rẩy.
“Là cô ấy sao?”
Kỷ Xuyên đứng ở phía sau Lâu Hạc Chi, hắn mím môi “Tôi đã xem qua, chắc chắn là bác sĩ Ngu……”
Hắn nói mới nói được một nửa, Lâu Hạc Chi liền đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, thanh âm của Kỷ Xuyên không tự giác mà hạ thấp xuống.
Lúc này, Hàn Kha đã bước nhanh tiến lên, đem vải bố trắng che trên thi thể xốc lên.
Thấy rõ bộ dáng của thi thể kia, Hàn Kha che miệng kinh hô một tiếng, chợt ngã ngồi trên mặt đất.
“A……”
Bởi vì bị ngâm nước một thời gian, thi thể đã bị sưng to, trên mặt không biết biến thành hình dạng gì, thậm chí có một vết thương không nhỏ ở trên, đang ẩn ẩn ra thấm máu ra bên ngoài.
Hứa Vũ Băng cùng mọi người đi lại đây hiển nhiên cũng thấy, cô bị dọa đến hoàn toàn thất thanh, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Thậm chí bởi vì phản ứng sinh lý, che miệng khom lưng nôn khan.
Kỷ Xuyên lập tức duỗi tay đem khuôn mặt của thi thể kia che khuất, hắn nhìn nhìn Lâu Hạc Chi “Hạc Chi…."
Lâu Hạc Chi đứng ở nơi đó, bởi vì đã một ngày một đêm chưa nghỉ ngơi.
Đáy mắt hắn một mảnh u ám, trong mắt cũng tràn đầy tơ máu đỏ sọng.
“Trên mặt bị thương căn bản không có cách nào phân biệt, cậu làm thế nào phán đoán thi thể này là của cô ấy?”
Hắn nhìn Kỷ Xuyên, rõ ràng là thần sắc cùng với ngày thường giống nhau, thanh âm cũng trước sau như một, nhưng Kỷ Xuyên chính là từ trong đó cảm nhận được uy lực.
Giống như chỉ cần hắn dám nói thêm câu đây là Ngu Vọng Thu một lần nữa, Lâu Hạc Chi có thể lập tức đem hắn một súng bắn chết.
Hàn Kha ngồi dưới đất, che miệng, nước mắt từng giọt từng giọt to lớn từ trong mắt cô lăn xuống.
Cô nhìn thi thể kia, nức nở nói “Đây là em ấy……Đây là em ấy…..”
Hàn Kha ngồi ở bên cạnh, duỗi tay kéo kiện áo blouse trắng trên thi thể kia.
Cô run rẩy bắt lấy kiện quần áo đó, chỉ vào kí hiệu thêu trên túi áo phía ngực trái nói.
“Kí hiệu đánh dấu này, là tôi nhìn em ấy chính mình chậm rãi thêu từng đường kim mũi chỉ.”
Mỗi một bác sĩ sau khi gia nhập tổ chức bác sĩ phi biên giới, tổ chức đều sẽ phát ba kiện áo blouse trắng.
Bởi vì sợ phân biệt không rõ, cho nên nhóm bác sĩ có thói quen ở trên áo làm một kí hiệu đánh dấu hoặc là thêu lên đó tên của mình, để tiện phân biệt.
Vào lần đầu tiên khi Ngu Vọng Thu cùng tổ chức ra ngoài cứu viện, bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên trên áo không có làm kí hiệu đánh dấu.
Cô cầm hai kiện áo blouse trắng phân không rõ cái nào là của chính mình, Hàn Kha lấy qua chiếc áo của mình, sau khi tìm được kí hiệu nói “Cái này là của chị, chiếc áo không được đánh dấu kia chính là của em.”
“Áo blouse trắng của chúng ta đều giống nhau, không làm kí hiệu đánh dấu sẽ không tiện phân biệt.”
Ngu Vọng Thu gật gật đầu “Vậy ạ, thế thì em cũng cho thêu một kí hiệu cho áo của mình vậy, chị Hàn Kha, chỗ đó của chị có kim chỉ không?”
Ngày đó, Ngu Vọng Thu dùng chỉ màu lam, ở trên túi áo blouse trắng trước ngực thêu một kí hiệu nho nhỏ, cả ba chiếc đều thêu một hình con thuyền.
Nhìn đến túi áo chỗ ngón tay Hàn Kha đang rờ lên kia, Lâu Hạc Chi trong lòng hung hăng chấn động.
Trên vải dệt màu trắng, một chiếc thuyền nhỏ màu lam nhạt lẻ loi nằm ở nơi đó.
Có lẽ là bởi vì người thêu không quá am hiểu hiểu việc may vá, chiếc thuyền kia đường may không phải qua tốt, còn có thể nhìn ra được cùng với chiếc thuyền có chút khác nhau.
Thế nhưng kí hiệu kia như là một con dao sắc bén, thẳng tắp đâm vào trong tâm Lâu Hạc Chi.
Chỉ một thoáng, tim hắn như bị đao cắt, máu tươi đầm đìa.
Giọng nói của Hàn Kha lần nữa vang lên “Tôi đã từng hỏi em ấy, con thuyền này đại biểu có ý gì.”
“Em ấy chỉ là cười cười, cái gì cũng không nói.”
Hàn Kha nhìn về phía Lâu Hạc Chi “Thẳng đến khi nhìn thấy cậu, tôi mới hiểu được.”
“Em ấy mãn tâm mãn nhãn đều cậu, nhưng cậu……”
…..
Thi thể của Ngu Vọng Thu được vận chuyển về nước an táng.
Lâu Hạc Chi nắm chặt kiện áo blouse trắng, ngồi trong lều trại, nhẹ nhàng vuốt ve kí hiệu quân hạm kia.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp Ngu Vọng Thu.
Ở dị quốc tha hương, đang nhìn mặt biển không có giới hạn, trong mắt cô không hề có kinh hoảng hay sợ hãi.
Sau này, vào thời điểm Ngu Vọng Thu theo đuổi hắn cuồng nhiệt, hắn không phải chưa từng nghĩ tới việc cự tuyệt.
Nhưng nhìn đến ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Ngu Vọng Thu, lời cự tuyệt liền nói không ra khỏi miệng.
“Lâu Hạc Chi, anh tin tưởng em, em có thể cùng anh kề vai chiến đấu.”
“Anh thuộc về tổ quốc, em thuộc về anh.”
Ngày đó mặt trời lên cao, nữ sinh nhỏ tóc buộc đuôi ngựa nụ cười tươi sáng đầy xinh đẹp, lời nói nói ra cũng vô cùng có khí phách.
Tâm hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đánh trúng, sau đó theo nụ cười của cô bắt đầu mãnh liệt nhảy lên.
Sau này bọn họ thuận lý thành chương ở bên nhau.
Mặc dù bởi vì nguyên nhân đặc thù công việc của hắn, thật lâu cũng không thể gặp mặt một lần, ngay cả gửi tin nhắn cũng là khi thì trả lời khi thì không.
Bạn gái của những quân nhân khác sẽ bởi vậy mà tức giận, nhưng Ngu Vọng Thu chưa từng bởi vì vậy mà nhiễu sự tức giận.
Giống như từ đầu cô đã nói vậy, cô vĩnh viễn kiên định nhất nhất tin tưởng hắn, bên cạnh hắn.
Mỗi khi đến thời điểm hắn sắp nghỉ phép, cô trước sau từ vạn dặm xa xôi bay đến bên cạnh hắn, chẳng sợ chỉ có thời gian một ngày ngắn ngủn.
Cô cũng không oán giận, không lãng phí, mà là dụng tâm lên kế hoạch một cách hoàn hảo mỗi một phút mỗi một giây.
Cô nói “Trên người của anh gánh vác sứ mệnh của tổ quốc, trên người em gánh vác sứ mệnh khiến anh vui vẻ hạnh phúc.”
“Lâu Hạc Chi, thời điểm cùng em ở bên nhau, anh chỉ cần tận tình thả lỏng thì tốt rồi…….”
Khi đó tuy rằng Lâu Hạc Chi nói không nhiều lắm, nhưng trong tâm đã bị cô lấp trọn đến tràn đầy.
Nhìn đến Ngu Vọng Thu đang ngồi đối diện mình, như là chuột hamster không ngừng hướng vào trong miệng nhét đồ ăn, Lâu Hạc Chi cũng sẽ nhịn không được cong môi.
Cô thật sự là rất đáng yêu, cũng là một cô gái rất có sức sống.
Tựa như mặt trời nhỏ, là một người làm cho người khác không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của cô.
Tất cả là bắt đầu từ khi nào thì thay đổi đây?
Đại khái là một lần kia, bắt đầu từ khi hắn nhìn thấy bức ảnh kia.
Lâu Hạc Chi nắm chặt áo blouse trắng tay càng thêm dùng sức, thậm chí gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cũng thập phần rõ ràng.
Khi nhìn thấy ảnh chụp Ngu Vọng Thu cùng ba của cô, Lâu Hạc Chi thậm chí trong nháy mắt có hy vọng rằng, thời gian có thể lùi lại.
Nếu thời gian có thể lùi lại, có lẽ hắn sẽ lựa chọn không xem bức ảnh kia.
Có lẽ…….Hết thảy đều sẽ không phát triển thành loại tình trạng bây giờ…..
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh kia, trong lòng Lâu Hạc Chi ngoại trừ chấn động còn có trống rỗng.
Lâu Hạc Chi là một người không giỏi ăn nói, thời điểm cùng Ngu Vọng Thu ở chung, phần lớn cũng đều là cô nói hắn nghe.
Nếu không phải bởi vì yêu, hắn sẽ không cùng cô ở bên nhau.
Nhưng hắn chính tay giết chết ba cô…..
Là hắn, khiến cô mất đi người thân cuối cùng.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Lâu Hạc Chi cũng bắt đầu run rẩy.
Nhưng nếu như được lựa chọn lại, hắn vẫn sẽ không chút do dự nổ súng với Ngu Nguyên Hùng.
Đây là chuyện mà bọn họ không có bất luận cách nào khác.
……
Một thời gian sau, công tác viện trợ ở đây hoàn toàn kết thúc, quân đội Trung Quốc tổ chức bác sĩ phi biên giới và hải quân cùng nhau trở về nước.
Hàn Kha cùng Lâu Hạc Chi đều đi đến trước mộ Ngu Vọng Thu phúng viếng.
Nhìn cô gái đang nở nụ cười trên bia mộ kia, Hàn Kha lại nhịn không được rơi nước mắt.
Hàn Kha rời đi trước, Lâu Hạc Chi ngăn cô lại “Bắc sĩ Hàn, tôi có thể cùng cô nói chuyện một chút không?”
Hàn Kha nhìn Lâu Hạc Chi, nghĩ đến chuyện giữa hắn và Ngu Vọng Thu lúc còn sống, theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng nhìn đến ánh mắt tha thiết của Lâu Hạc Chi, vẫn là đáp ứng.
Trong quán cà phê, Lâu Hạc Chi cùng Hàn Kha ngồi đối diện nhau.
“Cậu muốn hỏi cái gì thì mau hỏi đi.”
Hàn Kha mặc một chiếc váy màu đen, trên mặt tràn đầy mệt mỏi.
Sau khi Ngu Vọng Thu xảy ra chuyện, mỗi ngày Hàn Kha chỉ cần nhớ đến cô gái tràn đầy sức sống kia, thời thời khắc khắc đều sẽ nhịn không được mà rơi lệ.
Lâu Hạc Chi ngồi đến thẳng tắp, hắn nhìn Hàn Kha, biểu tình vô cùng chân thành “Cô ấy….. từ khi nào bắt đầu gia nhập bác sĩ phi biên giới?”
Trong khoảng thời gian này, Lâu Hạc Chi cũng vẫn luôn không có nghỉ ngơi tốt.
Sắc mặt hắn không quá tốt, cánh môi khô khốc, thậm chí ẩn ẩn có chút trở nên trắng.
Giờ phút này, dù chỉ là nghĩ đến cái tên quen thuộc kia, hắn đều cảm thấy lồng ngực ngăn không được đau đớn.
Hàn Kha cười cười, chỉ là nụ cười kia có chút trào phúng “Lâu Hạc Chi, cậu sẽ không phải là đến tận bây giờ, vẫn còn tưởng rằng em ấy là vì dây dưa với cậu nên mới nhất thời gia nhập bác sĩ phi biên giới chứ?”
“Cậu sẽ không phải là đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy, em ấy chỉ là một cô tiểu thư chỉ biết chơi bời nhậu nhẹt, không hiểu được khó khăn chốn nhân gian chứ?”
“Em ấy học y chuyên nghiệp sau 21 tuổi mới chuyển tu, ngay cả khi cứ cho rằng em ấy rất thông minh, cũng phải trả giá và nỗ lực so với người khác nhiều gấp mười lần"
Nói đoạn, cô lấy ra một tập vở thật dày đẩy đến trước mặt Lâu Hạc Chi.
“Đây là nhật ký công tác của Vọng Thu ở tổ chức, nếu cậu cảm thấy hứng thú, có thể xem qua một chút.”
Lâu Hạc Chi đem cuốn nhật ký kia kéo đến trước mặt chính mình, chậm rãi mở ra.
Hàn Kha vẫn còn tiếp tục nói “Cuốn nhật ký này kỳ thật cũng không đặc biệt quan trọng, chỉ là tổ chức để cho chúng tôi vào thời điểm có thời gian thì ghi chép lại một chút cảm nhận.”
“Nhưng Ngu Vọng Thu em ấy lại đặc biệt nghiêm túc. Đôi khi xuất hiện người bệnh có tình trạng trầm trọng nguy hiểm, hơi chút phức tạp một chút, em ấy đều sẽ ghi chép lại.”
“Thời điểm tôi vừa mới quen biết em ấy, tổng cảm thấy em ấy vẫn là một đứa trẻ.”
“Nhưng em ấy lại so với tôi thành thục ổn trọng hơn rất nhiều, lần đầu tiên đi theo tổ chức đi viện trợ, là đến một khu vực vừa xảy ra động đất, nơi nơi đều là đá vụn đất cát, tôi cho rằng em ấy sẽ bị dọa khóc.”
Nhớ đến khi đó, Hàn Kha chớp chớp đôi mắt, lại nhịn không được phiếm chua xót,
“Em ấy đích xác đã khóc, nhưng là bởi vì những đứa trẻ bị thương và mất đi người thân đó…..”
Lâu Hạc Chi một bên nghe Hàn Kha kể chuyện ngày đó cùng Ngu Vọng Thu cùng nhau đi cứu viện, một bên nhìn nhật ký công tác của Ngu Vọng Thu.
Thời điểm cô ở trước mặt hắn, giống như là một cô gái nhỏ không biết được nỗi khổ chốn nhân gian.
Mỗi khi cùng Lâu Hạc Chi hẹn hò gặp mặt, luôn là nghĩ xem bộ phim gì, ăn cái gì ngon.
Bọn họ ở bên nhau mấy năm, hắn thế nhưng đến giờ phút này mới biết được……
Cô vào thời điểm mà hắn không biết, tại nơi mà hắn không biết, yên lặng làm nhiều chuyện như vậy, cứu nhiều người như vậy.
Lâu Hạc Chi nhẹ nhàng vuốt ve từng nét chữ thanh tú trên trang giấy, nghĩ đến những lời trước đây chính mình nói với Ngu Vọng Thu.
Bỗng nhiên, trong ngực lại nảy lên một trận đau đớn bén nhọn.
Nhìn sắc mặt của Lâu Hạc Chi, Hàn Kha thở dài “Đã từng có một đoạn thời gian, tôi cảm thấy em ấy phá lệ hạnh phúc.”
“Hiện tại ngẫm lại, đoạn thời gian kia hẳn là thời điểm cùng cậu ở bên nhau, khi đó, em ấy ngẫu nhiên sẽ hướng tôi thỉnh một cái tiểu giả.”