Bến tàu cảng Sudan.

Ngu Vọng Thu đầu đội mũ lưỡi trai đứng chen chúc ở trong đám người, chờ đợi đội hải quân tới đón bọn họ.

Cô là một bác sĩ phi biên giới*. 

Ba tháng trước cô đi đến Sudan tiến hành viện trợ chữa bệnh, mấy ngày trước nơi này lại bùng nổ xung đột vũ trang, tổ quốc lập tức tổ chức hành động triệt để.

Nơi biển xa xanh thẳm vô ngần, con tàu Hải Ninh to lớn chậm rãi tiến tới.

Một nhóm binh lính thân mặc quân phục hải quân đứng sừng sững ở trên boong tàu, một quân nhân đứng đầu tiến lên một bước sạch sẽ lưu loát mà chào.

“Nơi này là hải quân Trung Quốc, chúng tôi đến đưa mọi người về nhà!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Ngu Vọng Thu bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được Lâu Hạc Chi.

Lâu Hạc Chi đôi mắt trầm tĩnh, thần sắc kiên nghị.

“Bất luận sinh ra ở chỗ nào, quân nhân hải quân vĩnh viễn bảo hộ lợi ích cùng sự an toàn của đồng bào hải ngoại!” 

Một màn này làm Ngu Vọng Thu nhớ lại bảy năm về trước.

Lần đó cô ngồi trên tàu biển chở khách chạy vào con đường hải tặc chuyên hoành hành ở Somalia, thuyền trưởng vì sự an toàn của mọi người, liền liên hệ đội hải quân tuần tra gần đó.

Ngu Vọng Thu rảnh rỗi không có việc gì, đứng ở trên tầng cao nhất nhìn một hạm đội từ từ tới gần.

Lâu Hạc Chi cũng giống như bây giờ, mặc quân phục đứng thẳng ở trên boong tàu, giọng nói trầm thấp xuyên qua microphone trên quân hạm truyền r.

“Tôi là Lâu Hạc Chi, đội trưởng đội đặc nhiệm hải quân Trung Quốc!”

“Hải quân Trung Quốc, vì mọi người hộ tống!”

Đó là lần đầu tiên cô cùng Lâu Hạc Chi gặp mặt.

Ngu Vọng Thu đối với Lâu Hạc Chi nhất kiến chung tình, hoặc là nói, thấy sắc nảy lòng tham.

Cô từ bỏ chuyến du lịch vòng quanh trái đất của bản thân, dùng hết mọi mối quan hệ quen biết để làm quen Lâu Hạc Chi.

Lâu Hạc Chi là quân nhân, mỗi ngày không phải huấn luyện thì chính là tuần tra, thời điểm có nhiệm vụ, mấy tháng không trở về cũng là chuyện bình thường.

Cô theo đuổi Lâu Hạc Chi hai năm, rốt cuộc cũng làm tan chảy tảng băng trôi trên biển băng này.

Yêu nhau 5 năm, hai người cũng từng có thời khắc tiểu tình lữ cùng nùng tình mật ý.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Lâu Hạc Chi lại trở nên xa cách lạnh lùng.

Giờ phút này, nhìn theo bóng dáng kia đi tới, bàn tay kéo vali hành lí của Ngu Vọng Thu không tự chủ được xiết chặt lại.

Cô cõng balo, cầm hộ chiếu xếp hàng đi theo đoàn người từng chút một dịch chuyển về phía trước, thẳng đến khi đứng ở trước mặt hắn.

“Hạc Chi, đã lâu không gặp.” Cô nở một nụ cười.

Ngu Vọng Thu chưa từng gặp qua một cặp người yêu nào chào hỏi giống như bọn họ.

Chính là cô cũng không biết nên nói cái gì, rốt cuộc thì đây chỉ là một lần gặp mặt ngẫu nhiên, bọn họ đã gần một năm không thấy đối phương.

Nghe được giọng nói của Ngu Vọng Thu, Lâu Hạc Chi cũng không đáp lại.

Hắn chỉ cúi đầu lật xem hộ chiếu của cô, đối chiếu mặt trên ảnh chụp kiểm tra.

“Đem hành lý đặt sang bên kia đi kiểm tra, sẽ có người sắp xếp phòng cho mọi người.”

Hắn một bộ ngữ khí xử lý công việc theo phép công.

Thẳng đến lục thật lâu, sau khi tất cả mọi người lên tàu, Lâu Hạc Chi mới vội đi vào trong khoang thuyền của cô.

Hắn cúi đầu nhìn cô, vừa mở miệng chính là chất vấn “Em vì sao lại ở chỗ này?”

Ngu Vọng Thu người trong cuộc chiến ở Sudan cũng có thể trấn định bình tĩnh cứu người, đột nhiên liền có chút bất lực.

Cô theo bản năng đem tay áo kéo xuống, che khuất miệng vết thương trên tay.

“Em tới đây công tác.”

“Công việc của em thì có cái gì mà cần tới nơi nguy hiểm như vậy?” Lâu Hạc Chi mày nhíu càng chặt “Ngu Vọng Thu, em có thể đừng tùy hứng như vậy hay không?”

“Nếu em cần một người bạn trai có thể tùy ý gọi đến gọi đi, vậy anh đã sớm đã nói với em rồi. Anh làm không được!”

Ngu Vọng Thu sửng sốt, qua vài giây mới phản ứng lại.

“Anh cho rằng là em cố ý chạy đến đây, chính là vì dùng cách này để gặp anh?”

Lâu Hạc Chi hỏi lại “Em còn không phải là một người làm việc không màng đến hậu quả như vậy sao?”

Nhìn lên ánh mắt của Lâu Hạc Chi, Ngu Vọng Thu bỗng nhiên cái gì cũng nói không nên lời.

Cô nhớ tới nửa năm trước, ngày đó là sinh nhật của Lâu Hạc Chi.

Cô vạn dặm xa xôi từ nước ngoài bay trở về, lại từ sân bay thủ đô bay đến Nam Hải, chính là vì muốn trực tiếp chúc hắn sinh nhật vui vẻ.

Xuống máy bay cô thậm chí không kịp nghỉ ngơi, liền đến thẳng căn cứ của Lâu Hạc Chi.

Nhưng cô chờ từ sớm đến tối muộn, Lâu Hạc Chi cũng không có lộ diện.

Tận đến 12 giờ, cô mới nhận được một tin nhắn lạnh như băng.

【 Căn cứ là nơi trọng địa, không thể tùy ý ra vào. 】

Nhưng Ngu Vọng Thu đã sớm tham gia một group chat của người nhà quân nhân, trong nhóm có một nữ sinh viên, chính là vào một ngày trước mới tới thăm bạn trai cô ấy.

Ngu Vọng Thu siết chặt hộp quà được tỉ mỉ chọn lựa trong tay, gió biển thổi loạn tóc cô, cũng thổi tắt đáy lòng tràn đầy vui mừng của cô.

Lạnh lẽo lan tràn toàn thân vào đêm hôm đó, giờ phút này lại từ trái tim dâng lên rồi trào ra.

Ngu Vọng Thu nhìn về phía Lâu Hạc Chi.

Cô hít sâu muốn để cho chính mình bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn có chút phát run.

“Lâu Hạc Chi, anh có phải không yêu em nữa không?”

Nếu yêu, làm sao sẽ vào lúc cửu biệt gặp lại có thể lạnh lùng lãnh đạm như vậy.

Nếu yêu, làm sao sẽ vào lúc người yêu của mình sau khi hãm sâu trong nguy hiểm, phản ứng đầu tiên là răn dạy.

Nếu yêu, lại làm sao sẽ ngay cả việc cô trở thành một bác sĩ phi biên giới cũng không biết……

Lâu Hạc Chi vững vàng mắt nhìn cô, vừa muốn mở miệng, trong khoang thuyền cảnh báo vang lên.

“Có tàu của quốc gia khác đang tiếp cận, yêu cầu lực lượng tác chiến lập tức đề phòng!”

Lâu Hạc Chi sắc mặt biến đổi, nhanh chóng chạy lên boong tàu.

Ngu Vọng Thu cũng đi theo phía sau hắn hướng ra ngoài mà chạy.

Tiếng chuông chói tai vang vọng bên tai, làm lòng người hốt hoảng.

“Cảnh báo chiến đấu! Cảnh báo chiến đấu!”

Trên boong tàu những người dân yếu đuối vừa mới trải qua một hồi lửa đạn đều bắt đầu hoảng loạn, từng người một sốt ruột hướng vào trong khoang thuyền mà chạy.

Ngu Vọng Thu còn chưa có phản ứng lại, đã bị đám người lôi kéo lui về phía sau.

Trên thuyền hải quân phân công rõ ràng, nhanh chóng bố trí xong.

Lâu Hạc Chi đi đến phía trước boong tàu, tiếp nhận bộ đàm trong tay của cấp dưới bắt đầu kêu gọi.

“Hãy chú ý, đây là hải quân Trung Quốc, bên tôi đang chấp hành nhiệm vụ!”

“Yêu cầu đình chỉ hành vi nguy hiểm của các người, lập tức rời xa!”

“Nếu các người tiếp tục đi tới, bên tôi sẽ sử dụng vũ lực đuổi đi!”

Nói xong, hắn lại dùng tiếng Anh lặp lại một lần.

Thực mau, hạm đội của đối phương dừng lại, quay đầu cách xa.

Trên quân hạm mọi người phát ra tiếng hoan hô thật lớn, thậm chí có người còn hát quốc ca.

Một giọng lại một giọng gia nhập hòa vào, tiếng ca lảnh lót truyền ra rất xa.

Vài phút sau, Lâu Hạc Chi đi vào trong khoang.

Hắn vòng qua mọi người, đi đến trước mặt Ngu Vọng Thu “Thấy được không, thời điểm đầu óc em chỉ nghỉ đến tình tình ái ái, anh căn bản không có tâm tư để nghĩ đến những chuyện này.”

“Thứ tôi phải bảo vệ quá nhiều, nếu em không thể chấp nhận, chúng ta…….thôi bỏ đi!”

Thâm âm của Lâu Hạc Chi không nhỏ, người xung quanh đều có thể nghe được.

Ngu Vọng Thu chỉ cảm thấy mặt mình một trận nóng bỏng.

Những ánh mắt tò mò đó làm cô cảm thấy xấu hổ.

Yết hầu giật giật, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu “Anh như vậy là có ý gì? Muốn cùng em chia tay sao?”

Lâu Hạc Chi không nói gì.

Ngu Vọng Thu nháy mắt đỏ mắt, cô chớp chớp mi, ý định đem hơi nước trong mắt bốc hơi.

“Lâu Hạc Chi, em đối với anh từ trước nay chưa từng oán giận, càng không nghĩ trở thành gánh nặng của anh.”

“Nhưng em chạy theo phía sau anh, chạy bảy năm, anh lại nghi ngờ em như vậy, điều này đối với em mà nói không công bằng….”

Lâu Hạc Chi lui về phía sau nửa bước, từng lời nói ra cùng hình dáng khuôn mặt kia rõ ràng sắc bén giống nhau.

“Nếu cảm thấy không công bằng, vậy không cần chậm trễ năm thứ tám của em nữa.”

Trái tim Ngu Vọng Thu đột nhiên như bị bóp chặt, nhìn thẳng về phía đôi mắt hắn, mong rằng từ trong đôi mắt ấy tìm được hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Nhưng cô cái gì cũng không có nhìn ra.

Đúng lúc này, một cô gái dắt một đứa nhỏ đi tới.

“Lâu đội trưởng, anh đang bận sao?”

Lâu Hạc Chi lắc đầu “Không có, làm sao vậy phóng viên Hứa?”

Hứa Vũ Băng phóng viên phụ trách ký lục nhiệm vụ hành động quân sự triệt để lần này hướng mắt nhìn đứa bé bên cạnh.

“Đứa nhỏ này với người nhà bị lạc mất nhau, anh giúp đỡ tìm một chút đi.”

Lâu Hạc Chi nghe thấy, lập tức đi lên trước, ánh mắt lại dừng ở trên cánh tay Hứa Vũ Băng.

“Cô bị thương?”

Hứa Vũ Băng cúi đầu nhìn thoáng qua vết trầy da trên cánh tay mình, cười cười.

“Không có việc gì, vừa rồi đứa nhỏ này thiếu chút nữa té ngã, tôi ôm nó một phen, có thể là lúc ấy không cẩn thận xước da.”

Ngu Vọng Thu không nghe nhầm sự lo lắng cùng ôn hòa trong giọng nói của Lâu Hạc Chi, trái tim cô hung hăng nhảy dựng.

Nhưng cô không có quên chức trách của mình, đi lên trước nhẹ giọng nói “Tôi giúp cô băng bó nhé? Tôi là…”

Nhưng Lâu Hạc Chi lại bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng sắc bén mà ngắt lời Ngu Vọng Thu nói “Trong đội có quân y, em không cần ở chỗ này thêm phiền!”

Động tác của Ngu Vọng Thu cứng lại ngay tại chỗ.

Hứa Vũ Băng lôi kéo ống tay áo Lâu Hạc Chi “Lâu đội trưởng, đừng dữ như vậy, người ta cũng là có lòng tốt.”

Động tác nhỏ thân mật này giống một cây châm, khiến cho đôi mắt của Ngu Vọng Thu đau đớn.

Nhưng Lâu Hạc Chi lại thật sự không nói chuyện nữa, chỉ đem đứa bé trai một phen bế lên, xoay người đi về phía trước.

“Tôi đi tìm ba mẹ của nó, cô tìm quân y xử lý miệng vết thương đi, cô không phải sợ đau nhất sao.”

Hứa Vũ Băng hướng Ngu Vọng Thu gật đầu một cái, rồi đi theo.

Giọng nói oán trách của cô ấy theo gió truyền vào trong tai Ngu Vọng Thu.

“Không phải, lần trước bị thương rồi khóc, anh vẫn nhớ rõ sao……”

Ngu Vọng Thu nhìn bóng dáng hai người đi xa, trong lòng bỗng dưng nhảy ra một ý niệm ——

Cô gái này, thích Lâu Hạc Chi.

Lâu Hạc Chi hắn là bởi vì cô ấy mới lựa chọn cùng cô chia tay sao?

Tưởng tượng đến cái khả năng này, tâm Ngu Vọng Thu tựa như đụng phải một tảng băng sơn trôi, sau đó thật sâu mà chìm vào đáy biển.

Lâu Hạc Chi sau lần rời đi này, Ngu Vọng Thu rốt cuộc chưa gặp qua hắn.

Thẳng đến sáng sớm hôm sau, trải qua hơn mười giờ mới tới được cảng cát của Hải Ninh.

Mọi người sẽ ở chỗ này ngồi xe rồi lên máy bay về nước.

Trước khi rời thuyền, hải quân phải đưa tiễn.

Ngu Vọng Thu từ trong túi lấy ra một cái hộp nho nhỏ, khi đi ngang qua Lâu Hạc Chi đưa cho hắn.

“Đây là quà sinh nhật nửa năm trước chưa đưa được.”

Nhìn Lâu Hạc Chi nửa ngày không nhúc nhích, Ngu Vọng Thu tự giễu cười.

“Em biết, anh lại muốn cho rằng là em cố ý, nhưng thứ này em vẫn luôn mang ở trên người, bởi vì em không biết khi nào sẽ gặp được anh.”

“Em sẽ ở nhà chờ anh ba tháng.”

Ngu Vọng Thu nhìn đôi mắt như đáy biển sâu thâm trầm của hắn hắn, chóp mũi có chút chua xót.

“Lâu Hạc Chi, kể cả muốn chia tay, cũng nên có một kết thúc có thể diện, như vậy mới có thể xứng với mở đầu của chúng ta!”

Chờ Lâu Hạc Chi tiếp nhận đồ vật kia nhìn một lát, Ngu Vọng Thu đã đi xa.

Sau khi lên tàu chiến, hắn mở hộp ra, bên trong là một cái vòng cổ hình mỏ neo tinh xảo.

*(tiếng Pháp: Médecins sans frontières, viết tắt MSF) là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo. Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play