Bốn tiếng sau…..
Ngu Vọng Thu tay đầy là máu mà từ phòng giải phẫu đi ra.
“Phẫu thuật rất thành công, đợi hết thuốc tê, ngày mai sẽ tỉnh.”
Nói xong cô cũng không nhìn quân lính đang đứng ở nơi xa vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, thần sắc mệt mỏi nói với Hàn Kha “Chị Kha, em trước đi ngủ một lát, xảy ra vấn đề gì tùy thời gọi em.”
Lâu Hạc Chi còn định mở miệng, Hàn Kha lắc đầu ngăn cản hắn “Bắc sĩ Ngu đã gần hai mươi tiếng đồng hồ không ngủ.”
Ngu Vọng Thu không biết một giấc này mình ngủ bao lâu, chỉ là những ký ức đó về Lâu Hạc Chi lại che trời lấp đất anh dũng xông lên, giống như một bức tường kín không kẽ hở, làm cô ngay đến ngủ cũng không được an bình.
Tỉnh lại đã thấy, sắc trời đã đen đến thấu triệt, Ngu Vọng Thu đứng dậy đi ra khỏi lều lại gặp được Lâu Hạc Chi.
Trong nháy mắt cô có chút hoảng hốt, cho rằng chính mình còn chưa thoát ra khỏi cảnh trong mơ kia.
Rõ ràng tâm đã bình, đột nhiên bắt đầu kịch liệt nhảy lên, nỗi đau đớn quen thuộc hậu tri hậu giác truyền đến.
Lâu Hạc Chi tầm mắt ở trên người Ngu Vọng Thu quét qua nhìn lại, thanh âm lạnh băng.
“Cô có biết đây là chỗ nào hay không?”
“Ngu Vọng Thu, vì một đoạn cảm tình, cô ngay cả mạng cũng từ bỏ phải không?”
Ngu Vọng Thu nhìn về phía đôi con ngươi sắc bén kia của Lâu Hạc Chi.
Giờ khắc này, không khí quanh thân yên lặng đến mức phảng phất muốn đem trái tim người ta đều đè ép đến bạo liệt.
Chóp mũi Ngu Vọng Thu có chút chua xót, hốc mắt lại càng đau đớn hơn “Thế nào? Cùng với lần trước giống nhau, anh cảm thấy em đến đây chính là vì để dây dưa với anh?”
“Hay là sau khi thất tình đi đến khắp các chỗ nguy hiểm chỉ để tìm chết?”
Xung quanh đứng không ít người, đều nhìn bọn họ.
Ánh mắt Lâu Hạc Chi dừng ở áo blouse trắng trên người Ngu Vọng Thu, cánh môi mím chặt.
Không biết Hứa Vũ Băng tới từ khi nào, đang cầm một cái camera chụp ảnh khắp nơi.
Nghe thấy lời này, cô ấy tiến lên hai bước đứng ở bên cạnh Lâu Hạc Chi ôn thanh mở miệng.
“Ngu tiểu thư, cô trước kia vẫn luôn quấn lấy Hạc Chi, anh ấy ở nơi nào cô liền xuất hiện ở nơi đó, cũng không trách anh ấy sẽ nghĩ như vậy.”
Ngu Vọng Thu nhìn bộ dáng hai người đứng chung một chỗ, đột nhiên muốn cười chính mình lúc trước ngây thơ.
Thì ra, người sóng vai mà đi cùng hắn đã sớm thay đổi!
Ngu Vọng Thu còn chưa có mở miệng, xung quanh liền có người thay cô giải thích.
“Các người hôm nay mới đến, còn bác sĩ Ngu bác sĩ chính là một tháng trước đã tới rồi.”
“Phải đó, bác sĩ Ngu không chỉ có y thuật tốt, nhân phẩm lại càng tốt, các người không biết thì xin đừng nói bậy.”
Hứa Vũ Băng hiển nhiên không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ mà đứng tại chỗ, xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lâu Hạc Chi.
Lâu Hạc Chi thu liễm sự sắc bén trên mặt vừa muốn nói chuyện, Ngu Vọng Thu ngắt lời nói “Phiền toái nhường đường một chút, tôi còn có bệnh nhân chờ tôi kiểm tra.”
Sau khi đi ra khỏi đám người, Ngu Vọng Thu dựa vào sau một khối đất đá gần đó, chợt mất hết sức lực theo tường trượt chân ngồi trên mặt đất.
Trong nháy mắt, mạnh mẽ cùng bình tĩnh giả vở của cô không còn sót lại chút gì.
Cô giơ tay che mặt lại, thấp giọng an ủi chính mình “Không sao hết, Ngu Vọng Thu, anh ấy ngày mai liền đi rồi.”
“Mày rất tốt, chia tay không phải do mày sai.”
Vừa ý vẫn là giống như bị người xé rách, ngay cả hít thở cũng mang theo đau đớn.
Chỉ là một lần nữa thấy được người nọ, nỗ lực trong một tháng này giống như đều hóa thành mây khói.
Nhưng mà điều khiến cho Ngu Vọng Thu không nghĩ tới chính là, ngày hôm sau, Lâu Hạc Chi như cũ không đi.
Căn cứ chữa bệnh không lớn, Hàn Kha hiển nhiên cũng là nghe được một hồi phong ba kia vào tối hôm qua.
Cô kề sát vào Ngu Vọng Thu, thấp giọng nói “Bọn họ có một tiểu đội xuyên qua chiến khu đi hộ tống người, đội trưởng Lâu là tổng chỉ huy, cho nên phỏng chừng còn phải ở chỗ này nghỉ lại mấy ngày.”
Ngu Vọng Thu không lên tiếng, Hàn Kha lo lắng hỏi “Em không sao chứ Vọng Thu?”
Ngu Vọng Thu dịch khai ánh mắt trên người của bóng dáng đĩnh bạt đứng ở nơi không xa kia “Em có chuyện gì được, một người bạn trai cũ mà thôi.”
Nơi xa, Lâu Hạc Chi lưng cứng đờ, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Ngu Vọng Thu khiêu khích dường như hướng hắn nhếch nhếch khóe miệng.
Tóm lại là, không thể nhận thua.
Cô đã không có tình yêu, không thể lại ném đi tự tôn cuối cùng của chính mình.
Cá đồng đội của Lâu Hạc Chi rất mau đã trở về, buổi sáng ngày thứ hai, liền có một đoàn xe mang theo thuốc súng, lựu đạn xuất hiện.
Khi Ngu Vọng Thu dẫn người đi tiếp người bệnh, còn gặp một người quen, Kỷ Xuyên - phó đội trong đội của Lâu Hạc Chi.
Thuở tình yêu còn cuồng nhiệt, Lâu Hạc Chi hắn cũng không bủn xỉn trong chuyện mang cô đi gặp anh em đồng đội của hắn.
Cũng đều không tiếc rẻ sủng nịnh cô nói “Bạn gái tôi tùy hứng lại kiều khí, các cậu để ý một chút, đừng trêu chọc cô ấy.”
Kỷ Xuyên thấy cô, chợt trừng lớn mắt “Chị dâu…..”
Lời này chưa nói xong, hắn như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, đem kia nửa lời nói nuốt xuống “Ngu Vọng Thu, chị sao lại ở chỗ này?"
Ngu Vọng Thu trong cổ họng tràn ra chua xót, trên mặt lại như là mang theo mặt nạ giống nhau nở một nụ cười “Tôi là bác sĩ ở đây, hỗ trợ xong lại đi.”
Lúc này, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống chú hề trong công viên giải trí.
Rõ ràng trong lòng chảy nước mắt, trên mặt tươi cười lại càng thêm xán lạn.
Chờ cô đến đem người miệng vết thương trên người bệnh nhân xử lý xong xuôi, lại cấp người bị thương khác đổi xong thuốc, đã là một giờ sau.
Ngu Vọng Thu từ trong thùng đựng đồ chữa bệnh ra ngoài, đi đến bồn rửa tay bên cạnh rửa sạch, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Đội trưởng, chị dâu như thế nào lại ở chỗ này làm bác sĩ phi biên giới?”
“Không biết.” Lâu Hạc Chi lạnh như băng nói “Còn có tôi cùng cô ấy đã chia tay, về sau đừng gọi bậy.”
Kỷ Xuyên lại hỏi “Vậy chị ấy…..Biết sự việc kia không?”
Ngu Vọng Thu mí mắt đột nhiên nhảy dựng, dừng lại bước chân, hô hấp đều trỏ nên khẽ khàng hơn rất nhiều.
Lâu Hạc Chi trầm mặc, thật lâu sau đáp “Bất kể cô ấy có biết hay không, đều sẽ không ảnh hưởng tới kết quả của chúng ta.”
“Cũng phải, thẩm tra quan chức chính trị kia một thời gian cũng không có kết quả.” Kỷ Xuyên thở dài “Ai có thể nghĩ đến, một năm rưỡi trước tội phạm buôn lậu bị chúng ta đánh gục, sẽ là ba chị ấy chứ.”
Kỷ Xuyên vẫn còn đang tiếp tục “Người kia, tên là Ngu Nguyên Hùng thì phải?”
Nghe được tên của cha mình, Ngu Vọng Thu chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, đồ vật trên tay chợt rơi xuống đất phát ra một thanh âm chói tai.
Mà động tĩnh này cũng hấp dẫn ánh mắt của hai người bên kia.
Lâu Hạc Chi thân hình cứng đờ, thuốc lá trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Ngu Vọng Thu từng bước một đi qua, rõ ràng chỉ là vài bước chân ngắn ngủi cô tựa hồ lại cảm thấy có ngàn sức nặng.
“Đây là lý do anh cùng em chia tay?”
Kỷ Xuyên nhìn xem đội trưởng nhà mình, lại nhìn Nu Vọng Thu thần sắc xấu hổ “Em đi trước, hai người từ từ nói chuyện.”
Ngu Vọng Thu gắt gao nhìn chằm chằm Lâu Hạc Chi, bởi vì thật lâu không có nghỉ ngơi tử tế, sắc mặt cô không quá tốt, cánh môi cũng có chút khô nứt.
“Lâu Hạc Chi, có phải hay không?”
Lâu Hạc Chi giữa mày hơi hơi giật, rốt cuộc ngước mắt nhìn lại cô đáp “Đúng vậy.”
Nghe được đáp án Ngu Vọng Thu có chút đứng thẳng cũng không xong, cô đỡ một bên tường chậm rãi ngồi xổm xuống, run giọng hỏi “Ông ấy……chết như thế nào?”
“Buôn lậu súng ống đạn dược, chống lại lệnh bắt giữ, bị tôi một phát súng bắn chết.”
Lâu Hạc Chi thần sắc bình tĩnh như cũ, giống như tội phạm này cùng những tên tội phạm trước đây hắn từng gặp được cũng không có gì khắc biệt.
Ngu Vọng Thu bỗng nhiên nhớ tới khi còn bé.
Khi đó, cô cùng mẹ ở trong biệt thự vừa to vừa trống trải.
Thời gian Ngu Nguyên Hùng về nhà ít càng thêm ít, nếu có ngẫu nhiên trở về, cũng trước sau sẽ cùngmej cô phát sinh cãi vã.
Năm cuối trung học, cô tan học trở về lại nghe thấy mẹ đang ăn nói khép nép mà cầu xin.
“Lão Ngu, coi như vì tôi cùng con gái, ông đừng làm chuyện này được không?”
“Thứ mà ông buôn lậu này sẽ hại chết rất nhiều người, coi như tôi cầu xin ông.”
Nhưng Ngu Nguyên Hùng nhất ý cô hành “Tiền này tôi không kiếm cũng sẽ có người khác kiếm, tôi lại không làm ở trên nước mình.”
Ngày đó, Ngu Vọng Thu đã có nhận thức của riêng mình đi ra ngoài, cùng Ngu Nguyên Hùng ồn ào đến cực kỳ gay gắt.
“Ông cùng mẹ tôi ly hôn, về sau tôi coi như không có người ba như ông, tôi không muốn trở thành con gái của một kẻ tội phạ……”
Nói còn chưa dứt lời, Ngu Vọng Thu đã bị hung hăng ăn một bạt tai.
“Mày cùng mẹ của mày ăn dùng đều là tao lấy mạng để kiếm, mày có mặt mũi nào mà nói những lời này?”
Trận khôi hài này cuối cùng dựa vào việc Ngu Vọng Thu rời nhà trốn đi mà chấm dứt.
Một ngày sau, cô nhận được tin tức mẹ mình tự sát.
Sau đó, lại nhận được thông báo đỗ đại học, cô cùng Ngu Nguyên Hùng đoạn tuyệt quan hệ xuất ngoại du học, rốt cuộc chưa từng về lại cái nhà kia.
Không nghĩ tới, lần nữa nghe được tin tức của người kia, lại là tin ông ấy ở trên biển buôn lậu súng ống đạn dược bỏ mạng, chết ở nơi dị quốc tha hương.
Mà người bắn chết ông ấy, chính là người bạn trai mình yêu sâu sắc…….
Ngu Vọng Thu quật cường ngẩng đầu, người bên cạnh tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, không chớp mắt nhìn Lâu Hạc Chi.
“Anh cùng em chia tay, là bởi vì em là con gái cùa tội phạm, hay là bởi vì, anh giết cha em.”
“Này có cái gì khác nhau sao?” Lâu Hạc Chi thanh âm như là bị đóng băng, lộ ra hàn ý.
Ngu Vọng Thu đôi mắt đỏ đến cơ hồ muốn nhỏ ra máu “Đương nhiên là có khác nhau! Em muốn biết, anh là bởi vì áy náy, hay là bởi vì……”
Lâu Hạc Chi từ trên cao nhìn xuống cô “Áy náy? Tôi cần đối với cô áy náy cái gì?”
“Một tên tội phạm buôn lậu mà thôi, chết xứng đáng!”
“Sinh ra ở loại gia đình này cô cho rằng chính mình có bao nhiêu sạch sẽ? Cô bất quá là một người được lợi giả vờ cao cao tại thượng, cô không ngửi được mỗi một đồng tiền mà bản thân dùng, đều mang theo mùi máu tươi sao?”
Từng câu từng chữ từ miệng Lâu Hạc Chi hóa thành một con dao ở đầu quả tim cô tấc tấc lăng trì.
Ngu Vọng Thu hỏi “Cho nên, ở trong mắt anh, em chính là người như vậy, đúng không?”
Lâu Hạc Chi nhìn một bệnh nhân nằm ở nơi xa, thanh âm trầm thấp mang theo trào phúng lạnh lẽo.
“Vậy cô vì cái gì ở loại địa phương này làm bác sĩ, là thật sự muốn cứu người, hay là vì chuộc tội?”
Bị chọc trúng tâm sự Ngu Vọng Thu nâng tay, vô lực mà che khuất đôi mắt, từ giữa khe hở của ngón tay sương mù vờn quanh.
Cô không cách nào phủ nhận, quảng thời gian trước khi thành niên cuốc sống của cô hết sức đầy đủ.
Cô học trong trường quốc tế trường, ra cửa ngồi siêu xe, ở nhà có bảo mẫu, là một tiểu thư nhà giàu được người khác cực kỳ hâm mộ.
Mà hết thảy những thứ này, đều là Ngu Nguyên Hùng cho cô.
Cô muộn thanh nhớ lại chuyện qua đi.
“Cao tam năm ấy, em cùng Ngu Nguyên Hùng đoạn tuyệt quan hệ, sau đó dùng chút tiền cuối cùng trên người mua một cái vé máy bay đi ra nước ngoài.”
“Em một bên du học một bên làm một chút làm ăn, cũng kiếm lời không ít tiền, sau mỗi một lần đem tiền kiếm được quyên ra ngoài làm công ích, em liền cảm thấy gánh nặng đè ở trong lòng lại mất đi một chút.”
“Chính là không đủ, những cái đó đều là mạng người, tiền làm sao có thể đổi đến trở về, cho nên em thành bác sĩ.”
Ngu Vọng Thu nói xong, phía đối diện thật lâu không có tiếng đáp lại.
Cô buông tay nhìn lại, bóng dáng Lâu Hạc Chi đã sớm biến mất vô tung.
Ngu Vọng Thu thống khổ mà nhắm mắt lại, mỗi một chữ đều từ trong cổ họng mang ra nghẹn ngào huyết khí.
“Lâu Hạc Chi, bất kể anh tin hay không, em không được lựa chọn!”
Trong lều chữa bệnh.
Hàn Kha nhìn Ngu Vong Thu tâm thần hoảng hốt ngồi một bên “Vọng Thu, Vọng Thu…."
Ngu Vọng Thu hoàn hồn, nhìn nhật ký chữa bệnh hỗn độn trong tay, xoa xoa giữa mày “Xin lỗi, chị Kha, em có chút mệt.”
Từ lúc cùng nói chuyện với Lâu Hạc Chi về sau, đầu óc cô vẫn luôn ở trong một mớ hỗn độn.
Trong chốc lát là khi còn bé, Ngu Nguyên Hùng trên mặt là mãn hàm từ ái nhìn cô tươi cười, trong chốc lát lại biến thành ánh mắt lạnh lẽo của Lâu Hạc Chi.
“Có thể không mệt sao?” Hàn Kha nhìn khuôn mặt không có tí huyết sắc của cô, trong trách cứ hàm chứa lo lắng.
“Em trước kia còn sẽ nghỉ ngơi, sau khi cái tên đội trưởng Lâu kia tới, chị thấy em hận không thể 24 giờ đều đợi ở phòng cấp cứu.”
Thấy Ngu Vọng Thu rũ mắt nắm chặt bút trong tay, Hàn Kha lại mềm hạ giọng “Đi nghỉ ngơi đi!”
Ngu Vọng Thu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hướng Hàn Kha gật đầu “Vâng, chị Kha có chuyện gì nhớ gọi em.”
Cô mới vừa đứng dậy đi được vài bước, lại trực tiếp đụng phải mày Lâu Hạc Chi mày nhăn đến cực chặt, trong lòng hắn còn ôm Hứa Vũ Băng.
Ngu Vọng Thu muốn tiến lên dò hỏi, lại bị đột nhiên đẩy sang bên cạnh.
Cô đụng phải một cái giá bên cạnh, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Tiếng động này làm Lâu Hạc Chi quay đầu lại nhìn qua, đột nhiên, Hứa Vũ Băng ở trong ngực hắn mở miệng ủy khuất nói “Đau quá, Hạc Chi.”
Lâu Hạc Chi lại thu hồi ánh mắt, thật cẩn thận mà đem Hứa Vũ Băng đặt ở trên ghế.
“Bác sĩ Hàn, cô ấy bị thương ở chân, làm phiền chị xem qua cho cô ấy một chút.”
Ngữ khí của hắn lộ ra lịch sự xa cách, Hàn Kha đành phải gật gật đầu, ngồi xổm xuống xử lý vết thương cho Hứa Vũ Băng.
Lâu Hạc Chi đứng ở bên cạnh Hứa Vũ Băng, an tĩnh mà rũ mắt nhìn.
Nhìn người đàn ông thần sắc nghiêm túc, Ngu Vọng Thu trong lòng giống như bị thứ gì cứa một chút.
Cô tự giễu mà cong môi, cười chua xót.
Làm quân nhân, trên vai hắn vẫn luôn gánh một phần trách nhiệm, đối với tất cả mọi người quan tâm giống nhau.
Nhưng cố tình đối với cô, luôn là phá lệ tàn nhẫn……
Lúc này bên ngoài truyền đến một loạt tiếng còi mà dồn dập, nghe được tiếng còi, Lâu Hạc Chi lập tức ngẩng đầu, hướng bên ngoài bước nhanh ra.
Hàn Kha liếc mắt nhìn Lâu Hạc Chi đã đi ra ngoài, lại nhìn nhìn Hứa Vũ Băng, ngữ khí ý vị thâm trường.
“Được rồi, vết thương nhỏ này không nghiêm trọng, bôi chút thuốc tiêu sưng là được.”
Hứa Vũ Băng đôi mắt chợt lóe, như cũ khinh thanh tế ngữ nói “Cảm ơn chị, bác sĩ Hàn, tôi có thể ở riêng với bác sĩ Ngu một lát được không?"
Hàn Kha mắt nhìn Ngu Vọng Thu, nhướng mày trưng cầu ý kiến của cô,
Sau khi thấy Ngu Vọng Thu gật đầu, cô ấy mới đi ra ngoài “Có việc gì thì gọi chị.”
Sau khi chỉ còn lại hai người, Hứa Vũ Băng đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Ngu Vọng Thu, giờ phút này làm gì còn có nửa phần bộ dáng kêu lên đau đớn.
Ngu Vọng Thu cũng không vạch trần, nhàn nhạt mở miệng “Phóng viên Hứa muốn nói cái gì? Chúng ta hình như không thân.”