Đồng đội bên cạnh vừa quay đầu thấy, oa một tiếng.

“Mỏ neo đối với thủy thủ mà nói có ý nghĩa an toàn cập cảng, này ai đưa vậy? Thật có tâm.”

Lâu Hạc Chi không nói chuyện, nắm chặt vòng cổ trong tay, rũ xuống đôi mắt.

……

Hơn mấy năm trước Ngu Vọng Thu liền ở thành phố nơi Lâu Hạc Chi trú binh mua một chung cư.

Nhưng cô ở chỗ này đợi Lâu Hạc Chi hai tháng, đến một cuộc điện thoại cũng chưa nhận được.

Thẳng đến hôm nay, cô một mình đi công tác thì di động vang lên.

Cô nhìn tên, chuyển được hỏi “Làm sao vậy chị Kha?”

Người gọi điện thoại tới tên Hàn Kha, người phụ trách của tổ chức bác sĩ phi biên giới Trung Quốc.

“Vọng Thu, kỳ nghỉ của em phải kết thúc rồi.”

“Khu vực ô cara bùng nổ tình hình bệnh dịch, hệ thống chữa bệnh bên nước họ sắp không trụ được rồi, chúng ta lập tức cùng tổ chức bên mình đưa đội cứu viện qua đó chữa bệnh.”

Ngu Vọng Thu không có chút nào do dự “Khi nào?”

“Hai ngày nữa, ở sân bay Hong Kong tập hợp chuyên cơ.”

“Đã rõ.” cúp điện thoại, Ngu Vọng Thu nhìn thời gian, đổi giày ra cửa.

Đi vào đơn vị của Lâu Hạc Chi, sau khi đăng ký xong tin tức khách thăm, cô nhìn về phía lính gác cửa.

“Xin hỏi một chút, Lâu Hạc Chi của đội đặc nhiệm hải quân khi nào kết thúc nhiệm vụ?”

Lính gác kia có chút kinh ngạc “Lâu đội trưởng nửa tháng trước đã trở lại rồi, cô không biết sao?”

Ngu Vọng Thu sửng sốt, móng tay không tự giác cắm sâu vào lòng bàn tay.

Nếu nửa tháng trước đã trở lại, vì sao một cái tin tức đều không có?

Lúc cô còn đang phát ngốc, lính gác kia đột nhiên đứng nghiêm hành lễ “Lâu đội trưởng!”

Cùng lúc đó, phía sau Ngu Vọng Thu truyền đến giọng nói lạnh lẽo “Em làm sao lại ở đây?”

Ngu Vọng Thu quay đầu nhìn lại, Lâu Hạc Chi nhíu lại mi, đánh giá cô trong mắt tràn đầy xem kỹ.

“Em……” Ngu Vọng Thu chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, trong nháy mắt cái gì cũng nói không nên lời.

Lâu Hạc Chi cầm lấy sổ đăng ký của lính gác “Hôm nay tôi nghỉ phép, buổi tối 8 giờ trở về.”

Đăng ký xong, hắn nói với Ngu Vọng Thu “Đi thôi.”

Ngu Vọng Thu lúc này mới phát giác Lâu Hạc Chi một thân thường phục, đáy lòng tràn đầy chua xót của cô thoáng rút đi.

Có lẽ Lâu Hạc Chi hôm nay mới có kỳ nghỉ muốn đi tìm cô.

Ngu Vọng Thu tự mình an ủi mình như vậy.

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo truyền đến “Thực xin lỗi, Hạc Chi, em đến muộn!”

Ngu Vọng Thu đầu quả tim run lên, chỉ thấy Hứa Vũ Băng đứng ở đường cái đối diện, bên cạnh dừng một chiếc xe.

Lâu Hạc Chi khẽ lắc đầu “Không muộn, anh cũng vừa ra tới.”

Huyệt thái dương tựa hồ bị cái gì hung hăng đâm một chút, Ngu Vọng Thu nghẹn giọng hỏi “Cho nên, anh hôm nay nghỉ phép, là bởi vì có hẹn cùng cô ấy?”

Lâu Hạc Chi mí mắt cũng không chớp nhàn nhạt đáp “Bằng không thì?”

Ngu Vọng Thu chỉ cảm thấy toàn thân bị người khác đột nhiên ấn vào trong nước, nước tiến vào phổi, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào thở nổi.

Trong lúc nói chuyện, Hứa Vũ Băng đã đến gần.

Thấy Ngu Vọng Thu, cô ấy kinh ngạc nói “Ơ, cô không phải là cô gái ở trên hào Hải Ninh kia sao? Cô tới đây…..”

Cô ấy chưa nói xong, Lâu Hạc Chi đạm mạc ngắt lời “Vũ Băng, lần trước không có thời gian giới thiệu với với em, đây là Ngu Vọng Thu bạn gái cũ của anh.”

Ba chữ bạn gái cũ này hóa thành viên đạn, chợt xuyên qua trái tim Ngu Vọng Thu, rỉ ra một dòng máu đỏ.

Hứa Vũ Băng cũng là trong nháy mắt kinh ngạc, cô dừng một chút, chần chờ nói “Tôi cùng Hạc Chi hôm nay hẹn ăn cơm, Ngu tiểu thư……Muốn cùng đi không?”

Ngu Vọng Thu môi run rẩy, lại mạnh mẽ nặn ra một nụ cười “Được thôi!”

Lâu Hạc Chi mày nhăn đến càng khẩn “Vũ Băng, em lên xe trước đi, anh có vài lời nói với cô ấy.”

Chờ đến sau khi Hứa Vũ Băng lên xe, Lâu Hạc Chi không kiên nhẫn nói “Anh cho rằng lần trước anh nói cũng đủ rõ ràng.”

Ngu Vọng Thu ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ lên “Anh cùng cô ấy khi nào thì bắt đầu? Hoặc là nói, anh chừng nào thì thay lòng đổi dạ?”

Mới vừa hỏi xong, Ngu Vọng Thu đột nhiên nghĩ đến, một năm rưỡi trước, Lâu Hạc Chi tham gia một nhiệm vụ, bọn họ ba tháng không liên lạc.

Từ đó về sau, Lâu Hạc Chi liền trở nên lạnh lùng.

“Một năm rưỡi trước sao?” cô truy vấn.

Đồng tử Lâu Hạc Chi co rụt lại, đôi mắt trầm đến độ tựa như mưa gió sắp đến trên mặt biển.

“Cùng người khác không liên quan, anh cùng cô ấy không ở bên nhau.”

“Ngu Vọng Thu, anh chỉ là…..” Hắn từng câu từng chữ như nói ra phán quyết “Không yêu em!”

Cứ cho là Ngu Vọng Thu sớm có đoán trước, nhưng nghe thấy Lâu Hạc Chi không để cho cô một lối thoát nào nói ra như vậy, trong đầu cô vẫn là chớp mắt một cái liền trống rỗng.

Không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ tới lúc học y khi từng thấy qua một câu.

Toàn bộ tế bào của con người đều đổi mới sau bảy năm, nói cách khác, bạn của bảy năm trước cùng bạn của bảy năm sau sớm đã không phải cùng một người.

Đã từng có một Lâu Hạc Chi bởi vì một câu muốn ngắm mưa sao băng của cô, sẽ vào nửa đêm nghỉ phép trở về, đem cô cả người nhét trong chăn bế vào xe đưa tới chỗ có tầm nhìn tốt nhất trên đỉnh núi.

Cũng sẽ bởi vì một câu làm nũng của cô, mà chen chúc trong concert âm nhạc không màng những ánh mắt khác đem cô kiệu lên trên vai, chỉ vì để cô nhìn thấy được ca sĩ mà cô thích.

Rõ ràng là đội trưởng mặt lạnh của đội đặc chiến ai nấy đều sợ hãi, cũng sẽ kiên nhẫn cùng cô làm vô số những việc nhỏ ấu trĩ mất mặt.

Chính là, người kia giống như không biết bắt đầu từ khi nào, đã biến mất.

Thay thế chính là người hiện tại này, mặt vô cảm nói ra câu ‘anh không yêu em’ - Lâu Hạc Chi.

Ngu Vọng Thu thất thần mà nhìn Hứa Vũ Băng trên xe Lâu Hạc Chi.

Cô bỗng nhiên không biết bản thân nên làm gì, chờ khi cô phục hồi lại tinh thần mới phát hiện chính mình lái xe đi theo phía sau hai người kia.

Sau đó còn đi theo sau bọn họ cùng vào một nhà hàng.

Khi hai người ăn cơm, có người tiến lên nói “Hai bạn thật xứng đôi, nhà hàng chúng tôi đang có hoạt động, khi hai bạn chụp một tấm ảnh treo ở trên tường, sẽ tặng hai bạn một phần ăn tình nhân được không?”

Ngu Vọng Thu ngồi ở nơi cách hai chiếc bàn, nhìn đến rõ ràng, Lâu Hạc Chi không có cự tuyệt.

Cơm nước xong, hai người lại đến rạp chiếu phim.

Ngu Vọng Thu nhìn hai bóng dáng phía trước kia, nước mắt vô thanh vô tức chảy đầy mặt.

Cô cơ hồ là có chút chật vật mà trốn ra khỏi rạp chiếu phim.

Sắc trời dần tối, cô lang thang không có mục tiêu đi bộ ở trên phố, vẫn luôn đi tới bờ biển.

Bãi biển lúc chạng vạng, còn thập phần náo nhiệt, không ít người ở chỗ này chơi đùa.

Nhìn một cặp đôi đánh nhau nháo tình lữ trên bãi biển, Ngu Vọng Thu không thể khống chế nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trong rạp chiếu phim.

Hứa Vũ Băng không biết nghe được cái gì, cười đến độ ngã vào trên vai Lâu Hạc Chi, Lâu Hạc Chi nghiêng đầu nhìn vô ấy, giơ tay đem lọn tóc rối của cô ấy vén ra.

Lâu Hạc Chi người này để ý nhất chuyện giữ chừng mực, trước đây khi hai người còn chưa có xác định quan hệ, cô cố ý trêu chọc hắn, hắn đều sẽ đỏ tai né tránh.

Thẳng đến giờ phút này, cô rốt cuộc ngay cả tự lừa mình dối người cũng diễn không nổi nữa.

Ngu Vọng Thu trèo lên trên bãi đá ngầm ở bờ biển, trong đầu kỉ niệm trước đây cùng với Lâu Hạc Chi ở bên nhau như thước phim điện ảnh tua chậm hiện lên.

Mỗi một hồi ức hiện lên, lòng cô càng đau một phân.

Nhưng cô cái gì cũng làm không được, lồng ngực đau đớn ép tới nỗi cô thở không nổi.

Rốt cuộc, Ngu Vọng Thu từ trên cổ chính mình lôi ra một chiếc vòng cổ.

Cô đưa cho Lâu Hạc Chi chính là hình mỏ neo, mà cái còn lại của cô chính là bánh lái.

Cô hy vọng bất cứ lúc nào, mình đều có thể tìm được phương hướng của Lâu Hạc Chi.

Nhưng hiện tại xem ra, hết thảy những điều này đều giống một hồi chê cười.

Cô vừa muốn đem vòng cổ trong tay ném ra, thì đột nhiên một con sóng lớn lập tức đánh lại đây, Ngu Vọng Thu trượt chân, ngã vào trong biển……

Cách đó không xa có người thét to “Không hay rồi, có người nhảy xuống biển!”

Thực mau, Ngu Vọng Thu bị người đi ngang qua cứu lên, cũng báo cảnh sát.

Hai mươi phút sau, cục cảnh sát gần bờ biển.

Ngu Vọng Thu cả người ướt đẫm ngồi ở trong một góc, tóc nhỏ nước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện ở trong tầm mắt cô.

Cô ngẩng đầu nhìn lại, tiến thẳng vào tầm mắt lạnh lẽo của Lâu Hạc Chi.

“Ngu Vọng Thu, bởi vì chút chuyện chia tay này liền đòi chết đòi sống, em hà tất phải vậy?”

“Tôi còn phải nhanh chóng trở về đơn vị, thật sự không có tâm tư cùng em dây dưa.”

Mấy người vừa cứu Ngu Vọng Thu nghe được Lâu Hạc Chi nói, tức khắc sôi nổi mở miệng.

“Thì ra là quân nhân, cô gái này cũng là thật là, người ta là quân nhân vì nước vì dân, cô ấy lại ở đây kéo chân sau….”

“Nhìn tuổi cũng không nhỏ, còn không hiểu chuyện như vậy!”

Gió biển từ bên cửa sổ thổi vào, Ngu Vọng Thu trên người lạnh đến phát đau.

“Em không có tìm chết, chỉ là không cẩn thận.” cô quấn chặt khăn lông trên người, “Xin lỗi, quấy rầy anh hẹn hò rồi.”

Lâu Hạc Chi sắc mặt càng thêm lệnh lẽo “Một đường theo ở phía sau xem đủ rồi sao?”

Ngu Vọng Thu trong lòng như là có thứ gì đó trong một tấc tấc vỡ vụn, ánh mắt cũng không nhấc lên.

Một lát sau, cô tự giễu cười “Thì ra anh vẫn luôn biết à.”

Ngu Vọng Thu an an tĩnh tĩnh mà đứng dậy “Yên tâm đi, về sau sẽ không.”

Cô gian nan động động đôi chân cứng đờ chết lặng, muốn hướng cửa đi ra, lại bị Lâu Hạc Chi một phen giữ chặt cánh tay.

Cô nghiêng mắt nhìn lại, người nọ môi mỏng nhấp thành một đường thẳng lạnh băng.

“Nếu sẽ không, vậy đem số người liên hệ khẩn cấp xóa đi, tôi không nghĩ về sau lại nhận được loại điện thoại này.”

Ngu Vọng Thu thẳng tắp nhìn về phía đôi đồng tử đen như mực của hắn, sau một lúc lâu đối diện, nhắm mắt lại nghẹn ngào cười.

“Chung quy vẫn là, đi đến bước không thẻ hảo tụ hảo tán!”

Trước mặt Lâu Hạc Chi đem số liên hệ khẩn cấp xóa bỏ, Ngu Vọng Thu từng bước một đi ra khỏi cục cảnh sát.

Bóng dáng cô đơn bạc lại gầy, nhưng từ đầu đến cuối không có quay đầu lại.

Vào lúc sau khi thân ảnh kia biến mất, Lâu Hạc Chi mím môi, đối với mọi người bên cạnh nói “Thực xin lỗi mọi người, gây thêm phiền toái cho mọi người rồi.”

Hắn nói xong định đi, một người lại chỉ vào trên mặt đất nói “Ấy, này có phải đồ vật của cô gái kia không? Vừa rồi khi cứu lên đều vẫn luôn nắm chặt ở trong tay, sao lại rớt rồi?”

Lâu Hạc Chi cúi đầu nhìn lại, trên mặt đất một sợi dây chuyền hình bánh lái lấp lánh ánh sáng, vừa thấy liền biết được cùng sợi dây trước đây đưa hắn là một đôi…..

Hai ngày sau, sân bay Hong Kong.

Ngu Vọng Thu sau khi hôi họp cùng đội chữa bệnh, ngồi ở trong phòng chờ nhìn khung chat Wechat trên di động phát ngốc.

Hóa ra không biết từ khi nào, khung thoại giữa cô cùng Lâu Hạc Chi đã sớm chỉ toàn một màu xanh lục, như là nhật ký của một mình cô vậy.

【 Hạc Chi, em phỏng vấn vào tổ chứ bác sĩ phi biên giới! Mơ ước của em rốt cuộc cũng thành hiện thực rồi! 】

【 Hạc Chi, anh đã thật lâu không có tin tức, gần đây rất bận sao? 】

【 Lâu Hạc Chi, đừng tưởng rằng chỉ có anh đang bận, em cũng rất bận. Em lập tức phải chấp hành nhiệm vụ thứ nhất của em rồi không rảnh chờ tin tức của anh. 】

【 Hạc Chi, em hình như có chút hiểu được ý nghĩa của bảo vệ. Anh bảo vệ đất nước, e, bảo vệ sinh mạng, em sẽ cùng với anh sóng vai mà đi! 】

……

Hàn Kha ở bên cạnh cô ngồi xuống, trêu ghẹo nói “Đang cùng bạn trai nói chuyện phiếm à? Mới vừa tách ra liền nhớ rồi?”

Ngu Vọng Thu lôi kéo khẩu trang, nhẹ giọng nói “Chia tay rồi.”

Hàn Kha cả kinh, còn không có kịp nói cái gì đó, lại thấy Ngu Vọng Thu chạm vào ảnh đại diện của Lâu Hạc Chi.

【 Bạn xác định muốn xóa bỏ người liên hệ? 】

Ngu Vọng Thu chạm xuống biểu tượng xác định, lại đem điện thoại, ném vào một bên thùng rác.

Nước chảy mây trôi mà làm xong này một bộ động tác, cô đứng dậy mang lên kính râm nhàn nhạt nói “Đi thôi, chị Kha.”

Khoảnh khắc xoay người, một vệt nước từ khóe mắt cô rơi xuống, ẩn nấp sau chiếc kính râm.

Một tháng sau.

Ô cara một cái lâm hải tiểu thành, trong không khí tràn ngập hương vị của nước biển cùng ẩm ướt.

Ngu Vọng Thu mặc một kiện áo blouse trắng, từ sau thùng đựng vật dụng chữa bệnh đi ra, cô tháo xuống khẩu trang, thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Kha đi theo phía sau cô ra ngoài “Mấy ngày nay mệt muốn chết rồi?”

Ngu Vọng Thu xoa xoa cổ, cười nói “Vẫn ổn.”

Trong khoảng thời gian này, cô quá bận rộn cứu trợ người bệnh, vội đến mức ngay cả thời gian ăn cơm ngủ nghỉ đều không có.

Ngày tháng bận rộn như vậy đối với cô mà nói là chuyện tốt, ít nhất cô sẽ không cứ luôn nhớ tới Lâu Hạc Chi, cũng sẽ không cứ luôn hãm sâu trong loại cảm xúc khổ sở khó có thể thư giải này, lặp đi lặp lại, tự mình hoài nghi.

Hai người đang tán gẫu, đột nhiên có một người mặc quân phục cầm điện thoại vệ tinh vội vã đi tới.

“Phụ trách Hàn, tình huống khẩn cấp, có một nghị viên hoa kiều của Liên Hiệp Quốc bị thương trong một buổi diễn thuyết, nơi này của chúng ta là điểm chửa bệnh gần nhất.”

Ý cười trên mặt Hàn Kha chợt tắt, nghiêm túc nói “Khi nào đến? Tôi lập tức sắp xếp người chuẩn bị phòng giải phẫu lâm thời.”

“Hai mươi phút sau, hải quân nước mình sẽ phái trực thăng đưa đến.”

Hàn Kha nghe xong nhìn về phía Ngu Vọng Thu “Vọng Thu, em là bác sĩ ngoại khoa tốt nhất nơi này của chúng ta, chỉ có thể để em mổ chính.”

Ngu Vọng Thu thần sắc ngưng trọng gật đầu “Ta nhất định dốc hết toàn lực.”

Hơn mười phút qua đi, phía trên căn cứ chữa bệnh vang lên tiếng gầm rú của trực thăng.

Ngu Vọng Thu đã sớm kêu người chuẩn bị xong cáng xe, nhưng khi nhìn thấy bóng người cao lớn đầu tiên bước xuống từ trên trực thăng, cô chợt đình chỉ cơ thể.

Lâu Hạc Chi!

Hai người trong nháy mắt đối diện, Lâu Hạc Chi cũng sửng sốt một chút.

Ngu Vọng Thu hoàn hồn trước, rũ mắt bình tĩnh nói “Người bệnh ở nơi nào? Bị thương ở vị trí nào?”

Lâu Hạc Chi mày rậm nhăn lại, trong giọng nói mang theo nghi ngờ “Các cô nơi này không có bác sĩ khác sao?”

Ngu Vọng Thu không chút nào thoái nhượng mà cùng hắn đối mặt “Anh còn chậm trễ thời gian cứu trị nữa, Hoa Đà sống lại cũng cứu không được.”

Lâu Hạc Chi thân hình cứng lại, Ngu Vọng Thu một tay đem hắn đẩy ra, tiến lên nhìn người nằm trên cáng, trầm giọng phân phó “Người bị thương mất máu quá nhiều, trước chuẩn bị 500CC máu bắt đầu giải phẫu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play