Khi Sở Cứu lên máy bay riêng sang châu Âu thì Úc Nam mới tỉnh lại, cậu đảo mắt một vòng, thứ đầu tiên nhìn thấy là chiếc cà vạt màu xanh đen đã chứng kiến mọi chuyện kia.

Đủ loại hình ảnh nóng bỏng gợi cảm tràn vào đầu, Úc Nam ngẩn ngơ nhưng cũng không mấy ảo não.

Đàn ông mà, dù gì cũng nên trải qua lần đầu, huống hồ cậu đã 25 tuổi, đến lúc kết thúc đời trai tân rồi.

Hơn nữa trải nghiệm lần đầu quá tuyệt, một đêm sướng nhiều lần như vậy cũng xem như có lời, đêm qua cậu cố ý sờ cơ bắp người đàn ông kia, cơ bụng tám múi vuông vức, cơ mông săn chắc mạnh mẽ, cả sức eo kia nữa, chậc chậc, hết chỗ chê.

Mặc dù đối phương là người lạ nhưng lại có cảm giác tự nhiên như nước chảy thành sông.

Ngay khi ý nghĩ này hiện ra, Úc Nam gối đầu lên cánh tay cười cười.

Cũng xem như cậu có ý định dụ dỗ người ta hiếp mình.

Cái này gọi là gì nhỉ, vừa thấy đã yêu, à không, là gặp sắc khởi ý.

Mình đúng là ngày càng đểu mà.

Sướng thì sướng nhưng toàn thân kiệt quệ rã rời, dù sao cũng vừa bị xe đụng, còn mây mưa cả đêm nên mệt là lẽ đương nhiên.

Cậu đứng dậy mặc đồ, giờ mới phát hiện nút áo sơmi đứt hết, quần bị xé làm đôi, nhìn vết rách nham nhở cũng đủ biết lực xé mạnh cỡ nào.

Úc Nam sôi máu.

Đệt! Chắc không phải lão lưu manh tám trăm năm chưa ăn mặn đấy chứ!

Người đàn ông đã đi trước, Úc Nam xuống giường vào phòng vệ sinh, khi đối diện với tấm gương, lượng thông tin khổng lồ thi nhau tràn vào đầu.

Ký ức kiếp trước ùa về.

Cậu đứng trong đêm tối nhìn một mình khác cãi nhau với Tiểu Trương trong chiếc Lamborghini đang lao vùn vụt, Lamborghini đâm sầm vào thân cây rồi bốc cháy ngùn ngụt.

Sau đó không lâu, người dân báo tin, cảnh sát, nhân viên cứu hỏa và 120 ập tới, lửa được dập tắt rất nhanh, nhân viên cứu hỏa lôi từ trong xe ra hai xác người cháy đen, 120 vội vàng xúm lại.

Bác sĩ tuyên bố ngay tại chỗ rằng hai người đều không có dấu hiệu sinh tồn.

Ồ, cậu và Tiểu Trương đều chết hết.

Quả nhiên trai đểu cực phẩm đều không được chết tử tế.

Sau đó đám ma Tiểu Trương được tổ chức rình rang, cha mẹ Tiểu Trương khóc sập trời sập đất, còn hai người anh của hắn thì chẳng mấy đau buồn, cứ như không phải mất đi một sinh mạng mà là bớt đi một người chia tiền đền bù giải tỏa với bọn họ.

Còn Úc Nam không có tiền, cũng chẳng có người thân nên không thể làm đám ma long trọng, đồng nghiệp lấy tiền thưởng cuối năm và tiền lương còn lại của cậu mua một mảnh đất để chôn cậu trong nghĩa trang công cộng, ảnh trên bia mộ là ảnh trên thẻ y tá của cậu.

Người đàn ông có vợ sinh tư đêm đó đặt cờ thưởng chưa kịp trao trước mộ cậu rồi quỳ lạy.

Bạn trai cũ biến mất nhiều năm cũng tới viếng, chỉ đi một mình, đem theo hoa uất kim hương mà cậu thích nhất, tháo khuyên tai phải đặt trước mộ cậu rồi ra về.

Cho nên cậu đã chết, vậy người trong gương bây giờ là ai.

Úc Nam nghiêng đầu, vành tai phải có một nốt ruồi nhỏ, đây chắc chắn là cơ thể của cậu.

Úc Nam không nhịn được cười, thì ra cậu xuyên rồi, xuyên qua một thế giới khác.

Cậu chẳng có ý kiến gì về chuyện xuyên qua, dù sao ở đâu cũng là một thân một mình, nhưng khởi đầu nóng bỏng kích thích như vậy thật quá máu chó rồi.

Nhưng mình cũng không lỗ, dù sao đối phương, chậc chậc, tuyệt hảo về mọi mặt.

Úc Nam cảm thấy mình thật sự có gen đểu, đền thờ trinh tiết gì đó không mấy quan trọng, đang nghĩ xem làm sao ra khỏi khách sạn thì Úc Nam phát hiện lão lưu manh xem như vẫn còn tính người, chừa cho cậu một bộ đồ.

Cậu ăn mặc chỉnh tề rồi lần theo trí nhớ về nhà.

Cái gọi là nhà là một căn hộ có gác lửng rộng bốn mươi mét vuông được quét dọn sạch sẽ, cũng không phải nơi mà bây giờ cậu ở nổi.

Có khá nhiều hóa đơn giục đóng tiền điện nước than đá của chủ nhà.

Trong phòng khách có mấy nhạc cụ và một chiếc máy tính để bàn, còn có một vài thiết bị khác.

Những thiết bị này Úc Nam đều biết, trước kia cậu từng làm blogger ca hát một thời gian, đây là thiết bị hát live nhưng xịn hơn đồ của cậu nhiều, âm thanh chắc sẽ hay lắm.

Thì ra nghề phụ của cậu trong thế giới này là streamer như trước khi làm y tá.

Cậu đăng nhập vào tài khoản livestream, lượng follower là con số 250 xui xẻo, hơn nữa khu bình luận cực kỳ thê thảm, ai cũng bảo cậu câm đi, xem ra cậu hát rất khó nghe.

Câm thì câm, Úc Nam cũng chẳng muốn hát live nữa.

Cậu kéo xuống dưới, video kéo đàn nhị của cậu hết sức thảm hại.

Sao cái gì cậu cũng dám đăng lên vậy, chắc muốn nổi tiếng nhờ cãi nhau đây mà.

Úc Nam phát hiện trong góc phòng khách có một cây đàn nhị, cậu cầm lên kéo mấy cái, kỹ năng chưa mất, kéo vẫn rất hay.

Được thôi, dựa vào kỹ năng, kiếm thêm một cây kèn là có thể ra đường mãi nghệ nuôi thân rồi.

Cậu lẩm nhẩm: “Chu kỳ mang thai tính từ ngày đầu tiên của kỳ kinh cuối cùng, tổng cộng bốn mươi tuần, ba mươi bảy đến bốn mươi hai tuần là thời kỳ mang thai bình thường, bốn tuần có thể nhìn thấy túi noãn hoàng, sáu tuần có tim thai, có thể thấy qua siêu âm B, giai đoạn đầu HCG tăng gấp đôi, sau mười hai tuần khám thai định kỳ.”

Úc Nam thở phào nhẹ nhõm, may mà tất cả kỹ năng đều xuyên theo.

Cậu có ký ức của thế giới này nhưng lại không biết mọi người nghĩ gì, giống như đọc ngấu nghiến một cuốn tiểu thuyết mà không biết chi tiết, bố cục không hoàn chỉnh, chỉ biết mở đầu và kết thúc.

Màn hình điện thoại hiện tên người gọi Trương Bằng.

Trương Bằng là bạn thân nhất của cậu ở thế giới này.

Điện thoại vừa kết nối thì giọng nói phấn khích của Trương Bằng lập tức vang lên, “Tiểu Nam Nam, trộm được chưa?”

Úc Nam: “Trộm gì cơ?”

“Nòng nọc của nhân loại ấy.”

Úc Nam tỉnh ngủ một nửa.

Úc Nam: "Hả? Trộm? Đâu có trộm, em......" Trộm thứ kia làm gì chứ?

Trương Bằng: “Không trộm, vậy là làm chuyện khó nói rồi hả?”

Úc Nam hiểu ra Trương Bằng đang nói chuyện đêm qua.

Cậu nghĩ thầm chuyện này chẳng có gì phải phủ nhận cả, đều là người lớn hết rồi, dám làm dám chịu, nếu người đêm qua tìm đến bắt cậu chịu trách nhiệm thì cũng có thể thương lượng đền cho người ta ít tiền.

Úc Nam: “Dạ.”

“Á đù ghê nha!! Vậy em mau tới chỗ anh đi! Em còn muốn mang thai con anh ta nữa không hả?”

Úc Nam: “?”

???

Cạch một tiếng, điện thoại của Úc Nam rơi xuống đất, tam quan của cậu cũng vỡ nát như màn hình điện thoại.

*

Khác với nỗi hoang mang lo lắng của Úc Nam bây giờ, Sở Cứu dẫn nhóm mình đến châu Âu rồi lập tức bắt tay vào việc.

Lần này sang đây chủ yếu là muốn giành quyền sản xuất và kinh doanh thương hiệu thiết bị y tế này, Sở thị đã xây dựng xong dây chuyền sản xuất và bố trí đầy đủ kỹ thuật viên, đầu tư rất nhiều chi phí.

Thương hiệu này vừa cho ra mắt công nghệ mới, chưa đưa vào sản xuất hàng loạt nên Sở Cứu tiên phong xây dựng dây chuyền sản xuất.

Đương nhiên quyết định này của anh bị các giám đốc Sở thị thuộc phái bảo thủ phản đối kịch liệt, lý do rất đơn giản, nếu không đàm phán được với bên châu Âu thì nhà máy này chỉ để làm kiểng, các kỹ thuật viên hưởng lương cao cũng sẽ ngồi chơi xơi nước.

Nói theo lời gã anh họ Sở Thành là giờ anh ở Sở thị một tay che trời, độc đoán cố chấp.

Sở Cứu không thèm để ý mà hiên ngang tiến lên, chặn miệng mọi người bằng một câu "Vô dụng cũng là một cái tội".

Cuộc đàm phán hợp tác kéo dài gần một tháng, mỗi ngày họp từ sáng đến tối, suốt quá trình Sở Cứu sử dụng vốn ngoại ngữ lưu loát để trình bày những ưu điểm của Sở thị, đồng thời trả lời trôi chảy các câu hỏi của bên A, một mình đấu với tám người, dù đối phương cố tình làm khó hay gài bẫy cũng vẫn giữ đầu óc tỉnh táo, bình tĩnh như thường.

Mỗi ngày miệng đắng lưỡi khô, về khách sạn phải ngậm kẹo thông cổ suốt đêm.

Cuối cùng cũng giành được dự án.

Sau khi ký hợp đồng, Sở Cứu bắt tay đối tác.

Rốt cuộc Lý Tín Dương thở phào nhẹ nhõm.

Thảo nào Sở Cứu hay nói mấy giám đốc kia là đồ ăn hại.

Đại diện phía châu Âu hỏi Sở Cứu, “Nếu không giao dự án cho anh, chẳng phải mọi công sức của anh đều đổ sông đổ biển sao?”

"Nước tôi có câu cơ hội chỉ dành cho người có thời gian chuẩn bị," Sở Cứu cười nói: “Đây là thành ý của tôi, cũng là lòng tin của tôi, hợp tác vui vẻ.”

Sở Cứu không kiêu ngạo không tự ti, điềm tĩnh tự tin, cũng khó trách anh hay nói đám ngoan cố kia là đồ vô tích sự.

Đại diện phía châu Âu muốn thể hiện thành ý của chủ nhà, mời Sở Cứu tận hưởng ngày cuối tuần tuyệt vời.

Sở Cứu từ chối, “Cuối tuần tôi định đi xem buổi diễn tấu cello của một người bạn, nếu ngài cảm thấy hứng thú thì tôi rất vui, cũng rất hoan nghênh.”

"Đàn cello?" Một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh cười mờ ám, “Là ánh trăng sáng trong lòng Sở tiên sinh đúng không?”

Sở Cứu không trả lời thẳng mà tránh nặng tìm nhẹ, “Ngài biết rõ về tôi nhỉ.”

“Đương nhiên rồi, chúng ta phải tìm hiểu đối tác của mình chứ, Sở tiên sinh thâm tình như vậy thật khiến người ta cảm động.”

Sở Cứu: “Cảm ơn.”

Sở Cứu tạm biệt đại diện phía châu Âu, Lý Tín Dương đặt bữa tối.

Giành được dự án lớn nên Lý Tín Dương hết sức vui mừng, còn Sở Cứu vẫn thờ ơ không lộ ra cảm xúc gì.

Lý Tín Dương nâng ly champagne lên mời anh, “Lát nữa sếp về khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ, sếp vất vả rồi.”

Sở Cứu cụng ly với hắn, “Lát nữa phải đi xem diễn tấu đàn cello mà.”

Lý Tín Dương trầm mặc, “Đi thật ạ? Nhưng cựu chủ tịch đã dặn đi dặn lại anh không được đi mà.”

Sở Cứu điềm tĩnh cắt bít tết: “Đặt giùm tôi một bó hoa hồng, đừng ghi tên người tặng.”

Lý Tín Dương đành phải thôi, Sở Cứu đã quyết định thì chín con lừa cũng kéo không lại.

Lý Tín Dương: “Đám người nước ngoài này lợi hại thật, ngay cả chuyện của ngài và nghệ sĩ cello kia cũng điều tra được, xem ra bọn họ đã điều tra rất kỹ về ngài.”

Sở Cứu cười nhạt: “Tôi cố ý đấy.”

Lý Tín Dương mờ mịt.

Sáu năm trước, thanh mai trúc mã của Sở Cứu là Tả Tinh Hà bỏ anh lại để ra nước ngoài theo đuổi ước mơ.

Trong mắt người ngoài, Tả Tinh Hà là vết sẹo trong lòng Sở Cứu, không được nhắc tới, cũng không thể chạm vào.

Lý Tín Dương sốc đến nỗi miệng nhanh hơn não, “Sao thế ạ?”

Hỏi xong Lý Tín Dương lập tức hối hận, nhưng tâm tình Sở Cứu không tệ nên trả lời hắn: “Người châu Âu đều tin vào những câu chuyện lãng mạn, xem ra hiệu quả tốt đấy chứ.”

Lý Tín Dương lại bị sốc, vết sẹo trong lời đồn không ai dám chạm vào lại thành thẻ đánh bạc sao?

Lý Tín Dương nhất thời không rõ tình cảm giữa anh và Tả Tinh Hà là thật hay chỉ là một câu chuyện.

Nhưng đâu ai hiểu được tâm tư của sếp.

Cơm nước xong xuôi, Lý Tín Dương đưa Sở Cứu về khách sạn, hoa hắn đặt cũng được giao đến.

Một bó hồng rất lớn, không có tên người tặng nhưng có một cái hộp nhỏ.

Sở Cứu lấy ra hỏi Lý Tín Dương: “Đây là cái gì?”

Lý Tín Dương trầm mặc.

Sở Cứu mở ra xem, bên trong là hai hộp "áo mưa".

Sở Cứu giương mắt nhìn hắn.

Lý Tín Dương nói bóng gió: “Chuyện là thế này, trước đây anh họ tôi chơi qua đường với một người đàn ông mà chẳng có biện pháp an toàn nào, ai ngờ người đàn ông kia mang thai, giờ làm ầm lên bắt anh họ tôi chịu trách nhiệm, còn có một người bạn của tôi hẹn hò với một anh ngoại quốc, sau đó bị lây bệnh.”

Lý Tín Dương dừng lại chiến thuật, hy vọng Sở Cứu có thể nghe rõ ám hiệu của mình.

Dù sao người đàn ông này một khi tên đã lên dây thì sẽ không bao giờ quay đầu, chuyện tình dục chỉ có 0 lần và vô số lần mà thôi.

Nhưng Sở Cứu chẳng có phản ứng gì.

“Bất kể từ góc độ an toàn hay góc độ sức khỏe...... đúng không sếp.”

Sự chu đáo của Lý Tín Dương khiến Sở Cứu nhớ lại đêm đó.

Dạo này bề bộn nhiều việc nên anh đã quên béng chuyện này.

Người kia tự cho mình thành thạo điêu luyện nhưng thật ra rất vụng về ngây ngô, rõ ràng thẹn đến nỗi đỏ bừng cả mặt mà vẫn kiên quyết không chịu thua, tính tình bướng bỉnh, miệng cứng nhưng người lại mềm nhũn.

Thân hình thì đẹp mà kỹ thuật lại chẳng ra sao.

Sở Cứu không có ham muốn tình dục quá cao, nhưng đêm đó lại sướng đến nỗi quên cả biện pháp an toàn.

Điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc anh định nghĩa chuyện này là "lật thuyền trong mương".

Sở Cứu chớp mắt nhét cái hộp nhỏ vào ngực Lý Tín Dương, “Sa thải Úc Nam ở phòng thư ký đi.”

Lần này đến lượt Lý Tín Dương kinh ngạc.

“Sếp...... Sếp, mấy ngày trước anh và cậu ta...... đã ấy ấy rồi sao? Cậu ta...... cậu ta có khoang sinh sản, hơn nữa......”

Sở Cứu: “Kéo lưỡi cho thẳng rồi hãy nói.”

Lý Tín Dương hít sâu rồi nói một mạch không nghỉ: “Cậu ta chính là fanboy từng cầm hoa chặn anh ở nhà xe, thậm chí còn năn nỉ anh hiến tinh trùng để cậu ta sinh con cho anh nữa đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play