Là một người đàn ông, Úc Nam cảm thấy đời này thứ nhất là không được ngồi xe của kẻ say, thứ hai là không được tin miệng lưỡi đàn ông, chỉ cần phạm một trong hai thì sẽ mất mạng.
Thật trùng hợp, cậu phạm cả hai.
Lẽ ra cậu không nên tin đồng nghiệp Tiểu Trương không uống rượu mà lên xe hắn.
Cùng là nam y tá sản khoa, nhà Tiểu Trương bị giải tỏa nên hắn nộp đơn thôi việc rồi mời cả khoa đi ăn ở nhà hàng Michelin năm sao.
Tối hôm Tiểu Trương mời đi ăn, Úc Nam đang ở trong phòng mổ hỗ trợ cứu một sản phụ mang thai bốn.
Sở dĩ nói hỗ trợ vì ca mổ này vốn là của Tiểu Trương, Úc Nam đã trực đêm mấy ngày liền nên lẽ ra hôm nay phải được nghỉ.
Nhưng Tiểu Trương nộp đơn thôi việc, y tá trực ban có bầu, hơn nữa sản phụ mang thai bốn, thể trọng hơn trăm ký nên y tá trưởng đành phải gọi Úc Nam.
Là y tá nam duy nhất ở khoa sản, Úc Nam chẳng có lý do gì để từ chối.
Úc Nam có ý thức của người làm công lâu năm, nửa đùa nửa thật nói với cấp trên: “Không thành vấn đề, lúc xét thưởng lãnh đạo nhớ đến em là được rồi.”
Y tá trưởng vỗ vai cậu, “Yên tâm, không thiếu phần cậu đâu mà lo, vất vả cho Tiểu Úc rồi.”
May mà sản phụ vượt cạn thành công, năm mẹ con đều bình an, cũng không uổng công Úc Nam bận rộn trợ giúp cả đêm.
Khi ca mổ kết thúc đã hơn mười giờ đêm, Úc Nam vốn có thể tan ca nhưng bọn trẻ sinh non nên phải nằm lồng ấp, sản phụ chỉ có một người nhà, những người khác đang từ xa chạy tới, gia cảnh chẳng mấy khá giả nên không mướn nổi hộ lý, người chồng vừa phải trông sản phụ vừa phải trông con, còn phải ký đủ thứ giấy tờ, bọn trẻ không ai chăm nom, gấp đến độ xoay quanh.
Úc Nam âm thầm nán lại chăm sóc bốn đứa bé sơ sinh.
Người đàn ông định quỳ lạy nhưng cậu cản lại rồi nửa đùa nửa thật nói: “Anh đừng làm vậy, lãnh đạo chúng tôi mà thấy thì tôi sẽ bị trừ lương cho xem.”
Người đàn ông vội vàng đứng dậy rồi cúi chào cậu.
Thấy cậu bận tối tăm mặt mũi, y tá trưởng hỏi: “Chưa về nữa à, họ hàng của cậu hả?”
Úc Nam gật đầu cười, “Dạ.”
“Nhảm nhí, suốt ngày chẳng nói được câu nào đứng đắn, mau về nghỉ đi, gọi người nhà bọn họ tới.”
Y tá trưởng biết Úc Nam lẻ loi một mình, vừa ra đời đã bị bỏ lại bệnh viện này thì lấy đâu ra họ hàng.
Úc Nam cười: “Chẳng phải em đang muốn kiếm cờ thưởng sao, vinh dự biết mấy.”
Y tá trưởng không nói gì nữa, đây không phải lần đầu tiên Úc Nam giúp bệnh nhân chăm trẻ sơ sinh, đương nhiên cũng chẳng vì vinh dự gì cả, miệng nói vậy thôi chứ không phải thật, chỉ đơn giản là mềm lòng, không chịu nổi khi thấy người khác tứ cố vô thân.
Y tá trưởng: “Được rồi, cậu cũng chẳng khỏe mạnh gì đâu, về nghỉ sớm chút đi.”
Úc Nam mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã bị bỏ rơi ở khoa sản của bệnh viện, chuyện này chỉ có y tá trưởng biết.
Cũng may rạng sáng người nhà chạy đến, Úc Nam dặn dò những điều cần lưu ý rồi xoa bả vai đau nhức chuẩn bị ra về.
Wechat có hơn tám mươi tin nhắn chưa đọc đến từ tám gã đàn ông khác nhau.
Bọn họ gửi định vị cho cậu, đều là rủ cậu tới quán bar uống rượu.
Mọi người đều nói trong giới gay khắp nơi đều có 0 còn 1 rất khó tìm, nhưng Úc Nam luôn có một đám 1 vây quanh.
Úc Nam biết đám 1 đểu giả này chỉ thích loại người thả thính chứ không đớp thính như cậu.
Cậu có gương mặt của mối tình đầu, mạnh dạn nói chuyện yêu đương với người ta, dan díu mập mờ, uống ly rượu, tán tỉnh vài câu, lúc ôm hôn mặt đỏ tim run, đều là cảm xúc của mối tình đầu.
Lúc say mơ màng thì muốn thiên trường địa cửu, khi tỉnh rượu trong lòng lại biết rõ, không trao thân không trao tâm mà chỉ cho cảm xúc, trong sự trống rỗng có chút lãng mạn, nửa thật nửa giả như gần như xa tốt biết bao.
Nhưng hôm nay Úc Nam đã mệt gần chết, chỉ muốn về nhà nằm ngay đơ chứ không muốn quần nhau yêu đương với ai.
Cậu trả lời tin nhắn của một gã trong số đó.
【 Em mới xong ca mổ, mệt quá chỉ muốn ngủ thôi, anh cho em nghỉ xíu nha, nhớ anh nhiều.】
Úc Nam sao chép tin nhắn gửi cho mấy người còn lại, sau đó vứt điện thoại rồi thay đồ tan ca.
Một lát sau cậu nhận được điện thoại của tám shipper, mấy anh chàng kia đều thể hiện sự quan tâm, có người đặt đồ ăn cho cậu, có người gửi hoa cho cậu.
Nhưng chẳng ai nói muốn đưa cậu về nhà cả.
Úc Nam đi xuống lầu nhìn đống hoa tươi và đồ ăn rồi nhắn tin trả lời.
【 Cảm ơn anh. Đồ ăn ngon lắm.】
Nghĩ một hồi lại xóa đi, nếu trả lời kiểu này thì phải xem ai tặng hoa, ăn gửi đồ ăn, phiền chết.
Cậu soạn lại tin nhắn khác.
【 Cảm ơn anh, lần sau không cần nhọc lòng vậy đâu, hôm nào gặp nhé ~】
Úc Nam mở nắp mấy hộp đồ ăn rồi đặt ở chỗ hay cho mèo hoang ăn, còn hoa thì vứt thẳng vào thùng rác, đậy nắp lại chẳng chút do dự.
Bọn họ đểu nhưng hình như cậu cũng chẳng khá hơn là bao, gió tầng nào gặp mây tầng đó thôi.
Úc Nam định về nhà, không ngờ ông trời chơi khăm, bắt đầu mưa rả rích.
Úc Nam rất ghét mưa, hễ trời mưa thì chẳng có chuyện gì tốt.
Thật ra Úc Nam không phải đồ đểu bẩm sinh mà cũng đã từng ngây thơ.
Sau khi tốt nghiệp trường điều dưỡng, cậu và bạn trai hẹn hò ba năm bàn nhau công khai xu hướng tính dục.
Tình cảm giữa Úc Nam và bạn trai rất tốt, trên dái tai phải của cậu có một nốt ruồi nhỏ, bạn trai nói nhìn giống mã não đen nên cũng đi xỏ lỗ tai rồi đeo một viên đá đen, nói làm vậy sẽ được ở bên Úc Nam mãi mãi.
Lúc đó Úc Nam là một streamer khá nổi tiếng, mỗi khi hát live thường có khoảng một trăm năm mươi ngàn người xem.
Họ đã thống nhất sau khi cậu hát xong thì bạn trai sẽ chính thức công bố chuyện hai người, sau đó nhận lời chúc phúc của các fan, Happy Ending.
Hôm đó trời mưa tầm tã, bạn trai nói bị kẹt xe trên đường, bảo Úc Nam chờ mình.
Úc Nam chờ rất lâu, chờ đến khi fan mất hết kiên nhẫn, có người khịa Úc Nam bị cho leo cây, Úc Nam và bọn họ cãi nhau 800 câu, cuối cùng nhận được một tin nhắn.
【 Tiểu Nam, sau này chúng ta đều phải kết hôn sinh con, xin lỗi.】
Điện thoại vẫn đang ghi hình, Úc Nam vốn định khoe ân ái đột nhiên bị đá trước mặt một trăm năm mươi ngàn người xem live.
Úc Nam đau khổ một thời gian, cắt mạng rồi khóa kênh livestream, liều mạng dấn thân vào nghề điều dưỡng.
Sau đó một câu nói của bạn thân làm cậu tỉnh ngộ, “Dựa vào cái gì trai đểu có thể chơi cậu mà cậu không thể chơi trai đểu, với ngoại hình của cậu thừa sức chơi chết trai đểu ấy chứ, chung thủy nhiều năm như vậy thật uổng phí gương mặt nhìn thì ngây thơ nhưng nhìn kỹ lại rất đểu này.”
Từ đó trở đi, Úc Nam cảm nhận được niềm vui khi chơi bời với trai đểu.
Chỉ cần đánh nhanh rút gọn thì không bao giờ phải đau lòng.
Úc Nam kéo kín cổ áo khoác rồi chuẩn bị đón xe về nhà, ai ngờ suýt bị đèn xe phía trước rọi mù mắt.
Cậu nheo mắt quay người đi, chiếc xe sau lưng lập tức bấm còi, hiển nhiên là nhắm vào cậu.
Chẳng lẽ anh chàng nào đó lặn lội tới đón cậu trong ngày mưa lạnh thế này sao?
Có người gọi cậu: “Úc Nam!”
Úc Nam quay đầu lại, xe đã tắt đèn, rốt cuộc cậu cũng thấy rõ người tới.
Đồng nghiệp Tiểu Trương đã xin nghỉ việc lái Lamborghini đến.
Tiểu Trương nhiệt tình vẫy tay gọi cậu: “Chờ em tan ca lâu lắm rồi, cả đám chỉ còn thiếu mỗi em thôi, nào, lên xe đi, ngồi thử xe mới của anh xem thế nào.”
Úc Nam cất điện thoại rồi tươi cười đi tới nịnh nọt: “Khá lắm Tiểu Trương, lên đời luôn nha.”
Tiểu Trương cười hì hì, “Nào nào nào, lên xe đi.”
Úc Nam vừa định lên xe thì ngửi thấy mùi rượu trên người Tiểu Trương, nhíu mày hỏi: “Các anh ăn ở đâu vậy? Tôi tự đón xe tới là được rồi.”
Tiểu Trương: “Anh có uống rượu đâu, tại bọn họ uống nên anh bị dính mùi đấy chứ, em nhìn xem, anh lái tới đây mà có sao đâu, trên đường ít xe lắm, chỗ ăn cơm cũng gần nữa, không sao đâu, lên đi.”
Úc Nam nhìn giao diện đặt xe, còn 18 người đang xếp hàng nên cậu đành phải nghe theo, bình thường Tiểu Trương không uống rượu, nhìn có vẻ là đàn ông tốt thật thà, chắc không nói dối đâu.
Cậu ngồi vào xe Tiểu Trương.
Tiểu Trương vỗ tay lái cười hỏi: “Lamborghini đấy, em không chụp hình đăng lên cho bạn bè thấy à?”
Úc Nam sửng sốt, định phản bác ông đây hám danh vậy sao, nhưng nhớ lại đức hạnh ngày thường của mình thì mỉm cười lấy điện thoại ra chụp đại hai tấm rồi nịnh bợ nói, “Xe đẹp ghê.”
Dù sao cũng là đồng nghiệp lâu năm, quan hệ hai người không tệ lắm nên vẫn phải nể mặt một chút.
Tiểu Trương có tiền nên nói chuyện tự tin hẳn lên, “Em nghĩ xem, làm y tá sản khoa bao năm nay thật vô vị, với đồng lương còm cõi này chừng nào mới mua xe mua nhà được chứ.”
Úc Nam phụ họa: “Đúng vậy, nghèo rớt mồng tơi.”
Tiểu Trương nhìn Úc Nam, yết hầu nhấp nhô.
Trước khi gặp Úc Nam, hắn không ngờ con trai cũng có thể xinh đẹp như vậy, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, gương mặt sắc sảo, hàng mi cong vút chớp nhẹ một cái cũng đầy vẻ phong tình, vừa cao ngạo vừa yếu đuối khiến người ta muốn bảo vệ, đồng thời cũng muốn hủy hoại, đẹp đến nao lòng.
Tiểu Trương quay mặt đi, “Úc Nam, sao em không tìm anh nào lắm tiền rồi sang nước ngoài kết hôn định cư, nhận nuôi thêm đứa con, cuộc sống như vậy có phải tốt lắm không.”
Úc Nam tiếp tục phụ họa: “Ừ, tốt lắm.”
Cả khoa sản đều biết Úc Nam là người đồng tính.
Cậu cũng chẳng né tránh mà tự nhủ mình cố gắng kiếm tiền, sau này chơi chán rồi, nếu có khả năng chịu trách nhiệm cho cuộc đời ai đó thì sẽ nhận nuôi một đứa bé bị bỏ rơi ở khoa sản để mình có người thân trên thế giới này, cứ thế sống hết đời cũng rất tốt.
Nhưng với kẻ cô độc như Úc Nam thì người thân là điều vô cùng xa xỉ, không phải cứ muốn là có.
Tiểu Trương im lặng hồi lâu, bỗng nhiên buông một tay ra khỏi vô lăng rồi nắm lấy tay Úc Nam.
Úc Nam nhíu mày giơ tay lên, lắc lắc tay Tiểu Trương trước mặt hắn: “Tiểu Trương? Đây đâu phải cần số, là tay tôi mà.”
Không ngờ Tiểu Trương nắm thật chặt, “Úc Nam, em theo anh đi, anh thích em từ lâu lắm rồi, trước đây không có tiền nên không dám theo đuổi em, giờ anh có tiền rồi, anh có thể nuôi em, em đi với anh nhé.”
Úc Nam sững sờ, vội vàng hất tay Tiểu Trương ra, “Tiểu Trương, anh điên à, anh có bạn gái mà, bạn gái anh còn đang mang thai nữa, chẳng phải anh sắp kết hôn rồi sao?”
Họ là y tá sản khoa nên từng thấy biết bao phụ nữ dốc hết sức lực vượt Quỷ Môn Quan để đưa một sinh mệnh mới đến với thế giới này, có lần Tiểu Trương còn rưng rưng nước mắt trong phòng mổ, thề sẽ đối tốt với vợ.
Sao giờ lại có mặt mũi nói ra những lời này chứ?
Làm tổ tông tám đời của cậu cũng phải sốc.
Tiểu Trương: “Anh đưa em ra nước ngoài, dù sao em cũng không có người thân, ở đâu mà chẳng thế, mỗi tháng anh sẽ qua thăm em mà không để người nhà biết, anh sẽ nuôi em.”
Úc Nam nói không nên lời, sau khi định thần lại thì buồn nôn cực kỳ, đây là thứ trai đểu gì vậy?
Cậu không có người thân nên phải tha hương nơi đất khách quê người? Ở đâu mà chẳng thế?
Đây là logic gì hả?
Vừa muốn bao nuôi cậu vừa muốn kết hôn sinh con, còn lo sự tình bại lộ nên ném cậu ra nước ngoài.
E rằng thứ bị giải tỏa không phải nhà hắn mà là não hắn mới đúng.
Úc Nam kiềm chế lửa giận trong lòng: “Anh dừng xe lại đi.”
Tiểu Trương không dừng mà trái lại còn đạp ga tăng tốc, “Đêm nay em ở với anh thì chiếc Lamborghini này sẽ là của em, anh không tốt hơn đám trai đểu tán tỉnh em mà chỉ biết mua hoa mua trà sữa kia sao? Tụi nó chỉ muốn lừa tình em thôi, còn anh có thể cho em cả căn nhà.”
Úc Nam đã sắp ói đến nơi.
Đàn ông tốt thật thà? Tốt con mẹ nó.
Ai thèm nhà của anh chứ?
Úc Nam: “Ông bảo anh dừng xe lại!”
Mưa càng lúc càng to, Tiểu Trương lái xe càng lúc càng nhanh.
Tiểu Trương ngoảnh mặt làm ngơ: “Úc Nam, ban nãy anh mà không uống mấy hớp rượu thì không có can đảm tỏ tình với em đâu.”
Uống rượu??
Đầu óc Úc Nam trống rỗng: “Đệt! Mẹ kiếp anh dừng xe lại đi! Mẹ kiếp uống rượu mà anh còn lái xe nữa à! Ngu vừa thôi! Á!!”
Úc Nam còn chưa chửi xong thì "rầm" một tiếng, Lamborghini đâm sầm vào thân cây, trước mắt Úc Nam biến thành màu đỏ.
Cậu thề khi nào tỉnh lại trước tiên sẽ gọi cảnh sát bắt Tiểu Trương đi, sau đó tự vả mình hai cái.
Cho chừa cái tội tin Tiểu Trương không uống rượu, cho chừa cái tội lên xe của kẻ say.
*
Khi tỉnh lại, Úc Nam cứ tưởng mình đang ở trong ICU.
Nhưng ánh đèn màu hồng, ghế sofa bọc da, giường hình tròn, mùi hương không phải chất khử trùng formalin hay 84 mà là nước hoa.
Đây là phòng chủ đề tình thú hay ICU vậy?
Hay là ICU chủ đề tình thú?
Chẳng lẽ tên khốn Tiểu Trương kia thừa dịp cậu hôn mê không đưa cậu vào ICU mà tới chỗ này sao?
Muốn gạo nấu thành cơm à?
Khá lắm, thứ trai đểu lừa cưới lừa mang thai này phải bị thiến mới đáng, hồi xưa cậu theo bạn trai cũ về quê dự đám tang, hàng xóm biết cậu là y tá nên nhờ cậu thiến gà trống giùm.
Cách thiến chắc cũng na ná nhau thôi.
Úc Nam xoa cái đầu choáng váng rồi lồm cồm bò dậy khỏi giường, giờ mới phát hiện nằm cạnh mình là một người đàn ông.
Ánh đèn quá tối, Úc Nam bị loạn thị nhẹ nên không thấy rõ hình dáng người đàn ông, nhưng tám chín phần mười là tên khốn Tiểu Trương kia.
Cậu chẳng chút khách khí đạp mông tên khốn, “Thằng chó, cút.”
Thằng chó bị đau rên khẽ một tiếng rồi chậm chạp trở mình.
Úc Nam cũng dần tỉnh táo lại, cậu dụi mắt, rốt cuộc thấy rõ mặt người đàn ông.
Úc Nam giật nảy mình.
Đệt, không phải Tiểu Trương.
Người đàn ông cực kỳ đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh, mày rậm, môi mỏng, dù nhắm mắt lại vẫn lộ ra vẻ cấm dục bạc tình bạc nghĩa.
Ngoại hình rất hợp gu cậu, đẹp trai hơn lũ cá cậu thả thính nhiều.
Người đàn ông cau mày, thỉnh thoảng còn ho mấy tiếng, có vẻ như rất khó chịu.
Dù vậy bộ vest vừa khít trên người anh vẫn chỉn chu thẳng thớm, cà vạt màu đậm vẫn thắt chặt, tay anh bủn rủn kéo cà vạt một cách yếu ớt, thỉnh thoảng nuốt khan làm yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Úc Nam nhướng mày, cảnh tượng này khá là hấp dẫn.
Người đàn ông chậm chạp mở mắt ra, đôi mắt phượng lạnh lùng nheo lại, ánh mắt mông lung ẩn chứa vẻ đa tình.
Anh rên khẽ một tiếng rồi đưa tay xoa má Úc Nam, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng cậu.
Chỉ có nâng niu đối phương trên lòng bàn tay mới lộ ra cảm xúc khát khao cháy bỏng này.
Úc Nam hiểu rồi, cậu quần nhau với nhiều trai đểu như vậy mà vẫn không có ham muốn thể xác, không chịu lên giường với bọn họ, không phải vì cậu lãnh cảm mà vì chưa gặp được trai đẹp cực phẩm thôi.
Người đàn ông thì thào: “Tinh Hà, đừng như vậy.”
Giọng anh rất nhỏ nhưng Úc Nam vẫn nghe được.
Tinh Hà có lẽ là tên người, là ánh trăng sáng mà anh nâng niu trên lòng bàn tay.
Úc Nam cúi đầu mỉm cười, cởi nút cổ áo cài kín cho anh.
Người đàn ông thoải mái thở phào một hơi rồi nắm lấy tay cậu.
Phải nói người này hết sức đẹp trai, toàn thân đều đẹp, ngay cả bàn tay cũng hoàn mỹ, thon dài mà mạnh mẽ.
Úc Nam nghĩ thầm mình cũng không thể làm trai tân cả đời, gặp người mình thích vẫn phải chịch mới được.
Dịp may đâu tới hai lần.
Cậu thể hiện bản lĩnh quần nhau với trai đểu, kề vào tai anh thì thầm: “Tinh hà lấp lánh đầy trời không có, chỉ có đĩa ngọc trắng Nam Sơn thôi, anh có muốn không nè?”