Nam Y Tá Sản Khoa Xuyên Vào Truyện Hào Môn Sinh Con

Chương 2


1 tháng


Đĩa ngọc trắng Nam Sơn là do các anh chàng kia đặt cho Úc Nam.

Mấy anh chàng ngâm thơ cho cậu: Thuở nhỏ không biết trăng, gọi là đĩa ngọc trắng.

Khen cậu ngây thơ thuần khiết như ánh trăng sáng ở Nam Sơn, thế là đĩa ngọc trắng Nam Sơn trở thành tên gọi thân mật của Úc Nam.

Úc Nam cảm thấy cách hình dung này vừa trẩu vừa hài, nhưng dân ăn chơi mà, toàn chơi văn học lãng mạn thôi.

Nhưng tục ngữ nói đi đêm có ngày gặp ma.

Úc Nam vừa dứt lời thì đôi mắt người đàn ông mới nãy còn yếu ớt bỗng nhiên trầm xuống, lật người đè cậu dưới thân mình.

Úc Nam nhạy bén cảm nhận được người đàn ông đã vận sức chờ phát động, hệt như một con sói phát hiện con mồi.

Lúc này Úc Nam mới để ý mặt anh đỏ khác thường, thân thể cứng rắn nóng hổi, chỗ gợi cảm nhất còn cứng hơn cả người, rõ ràng là bộ dạng một đêm bảy lần.

Nhìn như uống thuốc quá liều vậy.

Thấy tình hình bất ổn, Úc Nam đưa tay chống cự, nhưng hình như người đàn ông đã lường trước động tác của cậu nên túm cổ tay cậu ghì chặt trên đầu, sau đó giật chiếc cà vạt đã lơi lỏng ra trói cổ tay cậu lại.

Động tác thành thạo như đã làm vô số lần.

Thì ra là trai đểu cực phẩm, toàn chơi trò tình thú.

Úc Nam quay đầu cười rồi thấp giọng nói: “Anh à, anh muốn làm gì vậy? Thả em ra đi mà.”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, dùng hết chút lý trí cuối cùng để nhổm dậy khỏi người cậu, rốt cuộc thân thể kề sát của hai người cũng hơi tách ra.

Người đàn ông: “Phải là tôi hỏi cậu mới đúng, cậu muốn làm gì?”

Người đàn ông chẳng chống đỡ được bao lâu, hình như tác dụng thuốc mạnh hơn nên anh nhắm mắt lại rồi lắc mạnh đầu, cuối cùng chưa kịp mở mắt ra đã ngã phịch xuống, cả thân hình cường tráng đè ập lên Úc Nam, đôi môi nóng hổi còn áp vào trán cậu.

Úc Nam bị nện hơi đau, người này cao hơn cậu, vai cũng rộng hơn cậu, to hơn cậu một size, che kín cả người cậu.

Úc Nam có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh, ngoài ra còn có mùi đàn hương.

Úc Nam: “Anh, anh muốn làm gì?”

Người đàn ông thống khổ quay mặt đi, kề vào tai cậu nghiến răng hỏi, “Úc Nam, rốt cuộc cậu cho tôi uống bao nhiêu thuốc hả?”

Úc Nam lười biếng nói: “Anh à, oan cho em quá đi.”

“Oan? Bản thân cậu có tin được không?”

Giờ Úc Nam mới phát hiện thân thể mình cũng càng lúc càng nóng hổi cứng rắn, tầm mắt cũng càng lúc càng mờ, ý nghĩ cũng bắt đầu trở nên đen tối.

Cũng là bộ dạng một đêm bảy lần.

Hơi thở càng lúc càng nặng nề của hai người hòa vào nhau, bầu không khí mập mờ liên tục tấn công tuyến phòng ngự lý trí của cậu.

Ý thức Úc Nam dần tan rã, trong cơn mơ màng nghe thấy người đàn ông kề vào tai mình lên án, “Cậu mà cũng xứng à? Thân thể này của cậu bị bao nhiêu kẻ chà đạp rồi hả?”

Nghe câu này, Úc Nam chợt nhớ tới bạn trai đầu tiên, một ngày trước khi đính hôn hắn đột nhiên đến tìm cậu.

Lúc đó Úc Nam đã thành thạo điêu luyện đi giữa rừng trai đểu cực phẩm.

Bạn trai đầu tiên nắm vai cậu lắc mạnh, cũng nói một câu y như vậy, “Thân thể này của em giờ bị bao nhiêu thằng chà đạp rồi? Lúc còn hẹn hò anh không nỡ đụng vào em, ai ngờ em lại rẻ mạt như vậy.”

Nói xong, mối tình đầu định hiếp cậu.

Lúc đó Úc Nam cảm thấy hết sức buồn cười, mối tình đầu không nỡ đụng không phải vì nghĩ cho cậu mà vì chưa bao giờ tính chuyện lâu dài với cậu.

Dù gì bớt một chuyện cũng hơn thêm một chuyện, lỡ sau này cậu bám dai thì sao.

Đương nhiên đó không phải chuyện tình mà đôi bên tác thành cho nhau, dù sao Úc Nam cũng không phải đèn đã cạn dầu.

Lúc đó Úc Nam đạp bạn trai cũ xuống giường rồi gửi ảnh chụp lúc hai người còn hẹn hò cho vợ sắp cưới của hắn.

Về sau hôn lễ của mối tình đầu thất bại, hắn không gánh nổi tiếng xấu gay lừa cưới, chửi rủa Úc Nam bằng những lời lẽ ác độc nhất rồi chuyển sang thành phố khác sống.

Úc Nam không ngờ sau nhiều năm lại nghe thấy câu này.

Tay cậu bị trói chặt, thân thể bị đè ép, chỉ còn miệng là có sức uy hiếp.

Hai người kề sát nhau, đã là thanh niên sung sức mà còn uống thuốc, cộng thêm Úc Nam cọ qua cọ lại nên khó tránh khỏi lau súng cướp cò.

Đôi mắt Úc Nam trầm xuống, chân dài quặp eo người đàn ông, ngẩng đầu hôn yết hầu nhô cao của anh một cái.

Yết hầu người đàn ông nhấp nhô lên xuống.

"Ai nói nằm dưới là bị người khác chà đạp?" Úc Nam nhẹ nhàng cọ chân vào hông người đàn ông, “Ai không được mới bị chà đạp nha anh.”

Giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ, khơi dậy khát khao chiến thắng của đàn ông.

Bàn chân Úc Nam trượt dọc chân anh, cọ xát quần tây sợi tổng hợp kêu sột soạt, trượt đến mắt cá chân, mũi chân khều nhẹ cổ chân người đàn ông.

Bỗng nhiên chân Úc Nam bị anh nâng lên rồi ép sát vào bụng.

Sau đó thế lực hai bên ngang nhau, cảnh 18+ diễn ra tới tấp, mặc dù hai tay Úc Nam bị trói nhưng vẫn không cản trở cậu phát huy.

Úc Nam cảm thấy bản chất mình cũng là trai đểu, nếu không tại sao mới lần đầu mà đã biết cách thỏa mãn đối phương vậy chứ.

Chẳng biết từ lúc nào cà vạt cột cổ tay lại che kín mắt cậu, một lát sau lại quấn quanh cần cổ mịn màng.

Lật qua lật lại, sung sướng đê mê, ai ngủ trước ai tỉnh sau hoàn toàn không biết, không rõ rốt cuộc là ai chà đạp ai nữa.

Cuối cùng cà vạt màu xanh đen theo quần áo rơi xuống sàn, tựa như đã hoàn thành sứ mệnh, yên lặng chờ đợi hừng đông.

*

Ở thành phố Ngô Đồng, dưới sự lãnh đạo của cựu chủ tịch Chu Ngọc Hà, bao năm nay tập đoàn Sở thị đã chiếm lĩnh các ngành bất động sản, trang sức, hàng gia dụng và các ngành khác, vẫn luôn phát triển ổn định.

Sau khi chủ tịch mới lên nhậm chức đã mở rộng thị trường hàng gia dụng sang Đông Nam Á, hàng gia dụng Đông Nam Á luôn chiếm lĩnh thị trường nhờ chất lượng cao và giá thành rẻ, không ngờ Sở thị mở ra một con đường máu, bán hàng gia dụng của mình sang Đông Nam Á, lại còn tốt hơn các thương hiệu địa phương.

Ngoài chất lượng sản phẩm tuyệt vời, khâu bán hàng, tiếp thị, hậu mãi... của tập đoàn Sở thị đều được đẩy mạnh hết cỡ.

Thế là chủ tịch Sở Cứu năm nay gần 32 tuổi lọt vào top 10 tỷ phú giàu nhất, trở thành quý ông độc thân đắt giá nhất thành phố Ngô Đồng.

Vì chưa tới tuổi làm cha nên 99% cư dân mạng đều là vợ anh, số vợ trên mạng ngang bằng các thần tượng đang hot.

Mặc dù anh rất kín tiếng, hiếm khi lộ diện trước giới truyền thông nhưng căn cứ theo nguyên tắc thành tựu tỷ lệ nghịch với sắc đẹp, cư dân mạng đều đoán anh béo phị và hói đầu.

Thế thì đã sao, các cô vợ cũng đâu quan tâm bề ngoài.

Sau khi chiếm được thị trường Đông Nam Á, lợi nhuận quý ba tăng gấp đôi, tập đoàn Sở thị mở tiệc ăn mừng tại khách sạn năm sao của mình.

Khi đề xuất mở rộng sang thị trường Đông Nam Á, Sở Cứu bị đám người ở nhà là anh em họ ở công ty là giám đốc phản đối kịch liệt, giờ kết quả này như một cú tát trời giáng vào mặt bọn họ.

Buổi tiệc kết thúc lúc mười giờ, tài xế đợi mãi mà không thấy Sở Cứu đâu.

Trên thương trường Sở Cứu sát phạt quyết đoán, gặp Phật giết Phật gặp ma giết ma nhưng lại là một người con hiếu thảo, chỉ cần không bận việc quan trọng thì sẽ về biệt thự Fontaine với mẹ mình, cũng chính là cựu chủ tịch Sở thị Chu Ngọc Hà.

Tài xế hết cách đành phải gọi điện cho trợ lý của Sở Cứu là Lý Tín Dương.

Lý Tín Dương nghe xong cũng rất kinh ngạc, trong buổi tiệc Sở Cứu xuất hiện nói mấy câu, sau khi chúc rượu thì đi ngay, sao lại chưa về nhà chứ.

Tài xế rụt rè hỏi: “Có phải lãnh đạo đi tăng hai rồi không?”

Lý Tín Dương nói ngay: “Không đâu.”

Lý Tín Dương theo Sở Cứu bảy năm, từng dự đủ loại tiệc tùng, sau tiệc là tăng hai có mặn có chay, nhưng Sở Cứu chưa bao giờ tham gia cả.

Tăng hai của Sở Cứu nếu không phải về công ty tăng ca chính là về nhà với mẹ, nghiêm chỉnh đến nỗi khiến người giận sôi.

Nếu về tăng ca thì Lý Tín Dương phải biết, nếu về với mẹ thì tài xế phải biết.

Lý Tín Dương bảo tài xế về trước rồi gọi điện tới công ty, nhưng gọi mấy cuộc mà không ai bắt máy.

Khi Lý Tín Dương liên lạc được với Sở Cứu đã là bốn rưỡi sáng hôm sau.

Hôm nay phải bay sang châu Âu nên Lý Tín Dương dậy sớm chuẩn bị, xem điện thoại thì thấy Sở Cứu nhắn tin cho mình một tiếng trước.

Bảo hắn đem hành lý đến khách sạn đón anh rồi ra thẳng sân bay, đem thêm hai bộ quần áo, một bộ vest đặt may riêng, một bộ đồ thể thao cỡ 180 và hai cái quần lót sạch.

Lý Tín Dương không dám chậm trễ mà hấp tấp chuẩn bị, trên đường đến khách sạn mới có thời gian suy nghĩ ——

Sở Cứu cao 1m87, thường xuyên tập gym nên dáng người vạm vỡ, không thể nào mặc vừa đồ thể thao cỡ 180.

Cả quần lót nữa, thế mà cần đến hai cái.

Khá là mờ ám.

Lý Tín Dương cố nén sự tò mò rồi đưa quần áo tới phòng.

Sở Cứu mặc áo choàng tắm của khách sạn ra mở cửa, Lý Tín Dương biết phi lễ chớ nhìn nhưng mấy dấu hôn từ xương quai xanh của Sở Cứu trở xuống thực sự quá nổi bật trên làn da trắng, làm tăng thêm vẻ phong lưu gợi cảm cho khí chất thanh lãnh cấm dục.

Ánh mắt Lý Tín Dương vô thức dừng lại trên cổ anh mấy giây.

Phản ứng đầu tiên của Lý Tín Dương là Tả Tinh Hà về rồi sao?

Không đúng, lần này sang châu Âu đàm phán, Sở Cứu còn có lịch trình riêng là đi xem concert của Tả Tinh Hà, nghĩa là y vẫn đang ở châu Âu chứ chưa về.

Bắt gặp ánh mắt hắn, Sở Cứu cũng không che giấu mà đưa tay cầm túi quần áo rồi nói: “Lên xe chờ tôi.”

Lý Tín Dương: “Dạ, dạ.”

Sở Cứu thay đồ, đang thắt cà vạt thì dừng tay lại, liếc nhìn người đang nằm mê man trên giường, sau đó điềm tĩnh thắt chặt cà vạt.

Anh cười khẩy một tiếng, rốt cuộc ai mới không được hả.

Anh ném bộ đồ còn lại ở đầu giường rồi đi thẳng ra khỏi phòng.

Lý Tín Dương chờ ngoài xe, khi Sở Cứu đi tới, hắn lại nhịn không được nhìn cổ áo anh.

Áo Sở Cứu vẫn cài kín như mọi khi, nhưng Lý Tín Dương lại cảm thấy càng che càng lộ.

Đi theo Sở Cứu bảy năm, Lý Tín Dương vẫn cảm thấy Sở Cứu nghiêm khắc, cấm dục, ý chí mạnh mẽ, dù xung quanh có biết bao người đẹp nhưng anh vẫn giữ mình trong sạch, xa cách ngàn dặm, không hề rung động.

Càng không bao giờ để xảy ra tình một đêm.

Lý Tín Dương biết anh giữ thân như ngọc vì thanh mai trúc mã Tả Tinh Hà.

Trái với sự thấp thỏm của Lý Tín Dương, Sở Cứu hết sức bình tĩnh, thản nhiên như thể người gặp chuyện khó nói là Lý Tín Dương vậy.

Lên xe, Sở Cứu gọi điện báo bình an cho Chu Ngọc Hà, nói đêm qua mình tăng ca đến khuya nên không về nhà mà ngủ ở công ty, sáng nay bay thẳng sang châu Âu.

Lý Tín Dương nghe lỏm Chu Ngọc Hà răn đe: “Qua châu Âu không được gặp đứa họ Tả kia nghe chưa.”

Sở Cứu nói: “Biết rồi mẹ, không đi đâu, yên tâm.”

“Anh họ con làm ầm lên đòi từ chức, đến chỗ mẹ kể khổ nửa ngày, nói giờ con ở công ty một tay che trời, độc đoán cố chấp nên nó không thể ở lại được nữa, có chuyện gì vậy?”

Sở Cứu hời hợt cười nói: “Nếu anh ta lại đến quấy rầy mẹ thì mẹ cứ nói con duyệt đơn từ chức của anh ta rồi nhé.”

Chu Ngọc Hà: “......”

Trên thương trường Sở Cứu sát phạt quyết đoán, lạnh lùng nghiêm khắc, bề ngoài nhã nhặn lịch thiệp nhưng lại toát ra vẻ "ông đây thượng đẳng", chỉ kính cẩn hiền hòa với mẹ mình.

Dù sao trong dòng họ Sở, nhà Sở Cứu neo người, mẹ góa con côi sống dựa vào nhau cũng chẳng dễ gì.

Sở Cứu cúp máy, Lý Tín Dương vẫn còn ngẩn ngơ.

Sở Cứu: “Trợ lý Lý.”

Lý Tín Dương bừng tỉnh, hắng giọng một cái rồi mở laptop ra báo cáo công việc.

Chuyến đi châu Âu kéo dài một tuần, Lý Tín Dương đọc cho anh nghe từng mục, Sở Cứu không lên tiếng, có nghĩa là không thắc mắc gì.

Lý Tín Dương đóng laptop lại, mấy lần muốn nói lại thôi.

Sở Cứu: “Có gì cứ nói đi.”

“Giám đốc Sở bị ngài cách chức chuyển sang công ty con nên bất mãn lắm, ngày nào cũng về phòng thị trường nói bóng nói gió ngấm ngầm hại người, trưởng phòng thị trường không chịu nổi áp lực nên báo lại với tôi.”

"Ồn ào gì chứ, vô dụng cũng là một cái tội đấy," Sở Cứu giễu cợt: “Dặn phòng thị trường lần sau gọi bảo vệ tới, cứ nói là ý của tôi đi.”

Lý Tín Dương: “Vâng.”

“Còn gì nữa không?”

“Không ạ.”

Sở Cứu nhắm mắt dưỡng thần, “Ừm.”

Lý Tín Dương đóng laptop lại rồi âm thầm quan sát anh, ngoài mấy dấu hôn thì khóe miệng sếp cũng bị trầy.

Mọi chứng cứ để lại đều rất điên cuồng.

Sở Cứu chợt hỏi: “Nhìn cái gì?”

Lý Tín Dương dời mắt đi: "Nhìn......" Xem còn chứng cứ nào có thể khôi phục hiện trường chân tướng nữa không.

Nhưng Lý Tín Dương ngàn lần không dám nói ra, thế là sửa lời, “Hình như đêm qua ngài ngủ không ngon lắm.”

Yết hầu Sở Cứu nhấp nhô, thắt chặt cà vạt, không trả lời hắn.

Lý Tín Dương lại nhìn anh.

Sở Cứu mở mắt ra nhìn hắn: “Bất ngờ lắm à?”

Xưa nay Sở Cứu luôn nhìn thấu mọi chuyện, bất kỳ dấu vết nào lộ ra cũng không qua được mắt anh, Lý Tín Dương gật đầu, “Hơi hơi ạ.”

Sở Cứu nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi nói: “Tôi có đi tu đâu mà phải kiêng chuyện xác thịt.”

Đầu óc Lý Tín Dương trống rỗng một hồi, sau đó mới tỉnh táo lại.

Hắn không ngờ Sở Cứu sẽ trả lời mình.

Nhưng sếp nói vậy có thể hiểu là thật ra anh khá hài lòng với chuyện đêm qua không?

May mà xe đang chạy qua gờ giảm tốc, nếu không tài xế cũng chẳng biết viện cớ gì để che giấu hai tay đang run vì sốc nặng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play