Không chỉ Sở Cứu quên sạch chuyện tình một đêm này mà Úc Nam cũng vậy.
Thậm chí cậu còn không có ký ức nguyên chủ từng cầm hoa chặn Sở Cứu ở nhà xe và đòi sinh con cho anh.
Sở Cứu bận bịu ở châu Âu, Úc Nam cũng bận rộn ở công ty.
Cuộc điện thoại của Trương Bằng đã lật đổ tam quan của cậu, chưa kịp tiêu hóa hấp thu thì một phụ nữ tên Chu Á Lan gọi điện cho cậu.
Úc Nam nghe máy, chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nữ cáu kỉnh: “Úc Nam! Cậu làm gì vậy hả! Giờ là mấy giờ rồi! Sao còn chưa đi làm nữa! Đừng tưởng chủ tịch đi nước ngoài thì cậu có thể lười biếng nhé! Nộp đơn nghỉ việc chưa? Cậu mà không đến thì tôi sẽ coi như cậu nghỉ ngang! Không muốn làm thì cứ nói thẳng, tháng sau tôi sẽ báo cáo đuổi việc cậu.”
Giờ cậu là nhân viên phòng thư ký của tập đoàn Sở thị, năng lực nghiệp vụ chủ yếu là làm việc vặt, bưng trà rót nước sắp xếp phòng họp in ấn tài liệu, nói dễ nghe là thư ký quèn, nói khó nghe là chân sai vặt.
Cậu mới tốt nghiệp cách đây không lâu, vào làm chưa đầy ba tháng, vì có một nữ đồng nghiệp ở phòng thư ký về quê sinh con, người này lại là đàn chị của cậu nên cậu mới được thế chỗ, tác dụng đại khái là làm tăng giá trị nhan sắc trung bình của phòng thư ký.
Cậu được vào phòng thư ký của tập đoàn Sở thị một là nhờ may mắn, hai là nhờ tốt nghiệp chuyên ngành thư ký, ba là nhờ giá trị nhan sắc, dù sao phòng thư ký cũng là bộ mặt công ty.
Tóm lại là không phải nhờ tài năng.
Chu Á Lan là trưởng phòng thư ký, quản lý trực tiếp của cậu.
Chu Á Lan đã muốn đuổi việc cậu từ lâu, nhưng giờ Sở thị đang mở rộng thị trường quốc tế nên cả công ty bận tối mày tối mặt, không ai muốn lãng phí sức lực vào việc điều chỉnh nhân sự.
Hơn nữa Úc Nam chỉ làm việc vặt không cần đầu óc, giờ cô chưa rảnh xử lý cậu.
Tại sao Chu Á Lan muốn đuổi việc cậu ấy à? Tất nhiên là vì biểu hiện của cậu quá kém rồi.
Nhưng Úc Nam biết nếu mình chống đối cấp trên cũng đồng nghĩa với không có tiền, hơn nữa Sở thị là doanh nghiệp lớn, đứng dưới đại thụ hưởng bóng râm, đương nhiên cậu không thể để Chu Á Lan báo cáo đuổi việc mình.
Là một người làm công sáng suốt, Úc Nam hiểu rõ dù ở bất kỳ thế giới nào cũng tuyệt đối không thể sống thiếu tiền.
Tóm lại là cậu không thể sống nhờ kênh livestream chỉ có 250 fan này.
Cậu khẩn khoản xin lỗi rồi hấp tấp đi làm.
Khi Úc Nam hộc tốc chạy đến công ty, Chu Á Lan đang họp với phòng thư ký.
Chu Á Lan là một phụ nữ ngoài ba mươi, nhìn mạnh mẽ quyết đoán hệt như y tá trưởng của cậu.
Ánh mắt Chu Á Lan nhìn cậu cứ như bà chủ nhìn một nhân viên hạng D thường xuyên xin nghỉ bê trễ công việc, chỉ hận không thể bảo cậu xéo đi ngay lập tức.
Khi Úc Nam còn làm y tá, dưới sức ép của đạo đức nghề nghiệp, áp lực công việc và cơm áo gạo tiền, cậu buộc phải nỗ lực hết mình.
Ngoại trừ cờ đỏ "8 tháng 3" và danh hiệu "Phụ nữ điển hình" bị hạn chế về giới tính thì mọi giải thưởng khác cậu đều giành được, đương nhiên trong tình cảnh này cậu biết mình nên làm gì.
Giờ còn chuyện gì quan trọng hơn giữ chỗ làm không?
Không.
Sinh con cũng không.
Cậu khúm núm cúi đầu chào Chu Á Lan rồi ôm quyển sổ đến chỗ ngồi, sau đó ưỡn thẳng lưng nghiêm túc nhìn cô.
Chu Á Lan cứ như gặp ma, nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn học sinh thi được một trăm điểm nhờ quay cóp.
Ánh mắt muốn đuổi người không cách nào giấu được.
Vẻ mặt Úc Nam điềm tĩnh, muốn giữ chỗ làm thì trước tiên phải tỏ thái độ nghiêm túc.
Giơ tay không đánh người tươi cười, hơn nữa còn là một người hết sức đẹp trai, Chu Á Lan không làm khó cậu mà ra hiệu cho cậu ngồi xuống, tiếp tục phân công nhiệm vụ tuần này.
Úc Nam nghiêm túc lắng nghe rồi cúi đầu ghi chép.
Công việc của thư ký chạy vặt khác xa công việc của y tá, cậu mới xuyên qua nên không thể hỏi lộ liễu, chỉ biết tìm một vài kiến thức thông thường trong những việc vặt vãnh này.
Họp xong, Chu Á Lan nói: “Mọi người làm việc cho tốt nhé, chủ tịch về nước sẽ không bạc đãi mọi người đâu.”
Úc Nam nghiêm túc gật đầu rồi vỗ tay theo các đồng nghiệp, thái độ nghiêm túc như học sinh tiểu học lên bục lãnh thưởng.
Chu Á Lan đi tới trước mặt rồi cúi đầu nhìn quyển sổ của cậu, “Ghi lại hết chưa? Đưa tôi xem nào?”
Úc Nam ngoan ngoãn đưa quyển sổ ra.
Chu Á Lan sửng sốt, đúng là trong sổ ghi chép đầy đủ chi tiết, cô nhìn cậu với vẻ khó tin rồi bỏ đi.
Úc Nam nghĩ thầm sao lãnh đạo còn kiểm tra sổ tay nữa chứ.
Lật xem phía trước cậu mới biết thì ra trong sổ toàn vẽ linh tinh, nào là Plants đại chiến với Chu Á Lan, nào là thợ đào mỏ Giang Vĩ Quang...…
Toàn bôi nhọ đồng nghiệp.
Mặc dù ý tưởng khá hay ho nhưng tài vẽ chỉ ở mức trung bình.
Úc Nam gập sổ lại, quyết định đổi quyển khác.
Họp xong, Úc Nam đang định làm việc thì thợ đào mỏ Giang Vĩ Quang hỏi đùa: “Tiểu Úc, chẳng phải cậu nói hết tuần này sẽ vứt đơn nghỉ việc vào mặt chị Trương sao?”
Úc Nam nghiêm túc nhìn Giang Vĩ Quang, đúng là khá giống thợ đào mỏ mày râu nhẵn nhụi.
Úc Nam: “Có sao?”
Giang Vĩ Quang: “Có mà, bữa thứ Sáu cậu về sớm gặp phải chị Trương, cậu nói hết tuần này Chu Á Lan sẽ phải cúi đầu khom lưng với cậu như với vợ sếp vậy.”
Úc Nam: “......”
Những lời ngông nghênh này đúng là chỉ có người mới đi làm chưa bị xã hội vùi dập mới nói ra được.
Nhưng nếu không nói rõ chuyện này thì mọi người trong phòng sẽ cười nhạo cậu cả đời.
Úc Nam nghiêm túc sắp xếp tài liệu, tỏ vẻ cúi đầu vì hiện thực: “Hầy, cứ tưởng nhà giải tỏa được đền bù sẽ nở mày nở mặt một phen, ai ngờ không giải tỏa nên vẫn phải làm cu li thôi.”
Người trong phòng thư ký đã quen qua lại với lãnh đạo nên ai cũng có mắt tinh đời, tuy Úc Nam rất vô dụng nhưng bọn họ đều biết cậu đã tồn tại thì chắc chắn phải có lý do nào đó, không hỏi thêm gì nữa mà mỉm cười vỗ vai cậu rồi đi làm việc của mình.
Úc Nam thở phào nhẹ nhõm, tính cách thay đổi đã có lý do, khỏi cần sợ người khác thắc mắc tại sao thái độ làm việc của mình thay đổi 360 độ nữa.
Chẳng mấy chốc tin đồn nhà cậu không giải tỏa đã lan khắp công ty, thỉnh thoảng các đồng nghiệp lại bàn tán về cậu nhưng Úc Nam mắt điếc tai ngơ, chỉ vùi đầu làm việc.
Công việc của phòng thư ký vừa bận rộn vừa phức tạp, mặc dù phòng chủ tịch đối diện đóng cửa im ỉm nhưng người trong phòng thư ký hầu như không thể đặt mông xuống ghế.
Dạo trước doanh số bán nhu yếu phẩm hàng ngày ở Đông Nam Á lập kỷ lục mới, có một phái đoàn từ Đông Nam Á đến công ty giao lưu, hiện giờ phòng thư ký đang bận tiếp đón họ.
20 tuổi Úc Nam tốt nghiệp trường y, sau gần 5 năm làm y tá sản khoa, lượng công việc này đối với cậu quả thực chẳng đáng là gì, làm xong việc của mình, cậu chủ động đến hỏi Chu Á Lan có việc gì cần làm không.
Mặc dù Chu Á Lan hay nhìn cậu bằng ánh mắt xét nét nhưng công việc thực sự quá nhiều nên không rảnh để ý, thế là giao cho cậu mấy việc trong khả năng.
Đương nhiên Úc Nam hoàn thành rất tốt.
Sau một tuần, ánh mắt Chu Á Lan nhìn cậu không còn sắc như dao nữa.
Trong cuộc họp tổng kết chiều thứ Sáu, Chu Á Lan xụ mặt cả tuần rốt cuộc cũng thoải mái hơn chút ít.
“Tuần này chúng ta đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, tuần sau chủ tịch về thấy thành quả của chúng ta chắc sẽ hài lòng lắm, mọi người vất vả rồi.”
Úc Nam chăm chú lắng nghe, còn nghiêm túc hơn cả học sinh mẫu giáo.
Chu Á Lan: “Đặc biệt tuyên dương Úc Nam, thái độ làm việc thay đổi rất lớn, tiếp tục phát huy nhé.”
Úc Nam khiêm tốn gật đầu, đồng thời thở phào một hơi.
Miệt mài cần mẫn cả tuần, tốt xấu gì cũng xem như giữ được chỗ làm, mặc dù công việc này lương không cao lắm nhưng vẫn đủ trả tiền thuê phòng.
Cậu biết mình không mấy thông minh, dù sao lúc thi đại học chỉ đậu vào trường hạng bét, cũng chẳng có tài hoa gì hơn người, làm công ăn lương sống một cuộc đời bình thường là tốt rồi.
Cứ thế làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều suốt một tháng, Úc Nam đạt được hạng A, lãnh lương xong cậu hăng hái về nhà, vừa ra khỏi công ty thì nhận được điện thoại của Trương Bằng.
Trương Bằng: “Tám giờ sáng mai đừng quên đến chỗ anh làm siêu âm B nhé, hơn một tháng chắc trứng thụ tinh rồi đấy, phôi cũng làm tổ rồi.”
Úc Nam dừng chân lại rồi vô thức ôm bụng dưới, bỗng nhiên cạn lời.
Tháng này cậu hệt như đại lão gia đội trời đạp đất, ngoại trừ ăn cơm chính là làm việc, thận trọng kiếm tiền giữ nồi cơm, siêng hơn cả con lừa trong đội sản xuất, về nhà đặt đầu xuống gối là ngủ ngay, cộng thêm tư duy đàn ông không thể mang thai nên quên mất chuyện mình có khả năng mang thai, hơn nữa còn hao tâm tổn trí để mang thai con của ai đó.
*
Mặc dù đàn ông mang thai là điều hết sức khó tin nhưng trên tinh thần y học nghiêm cẩn, Úc Nam vẫn tranh thủ đến phòng khám của Trương Bằng trước tám giờ sáng để tìm hiểu thực hư.
Vội vã như vậy không phải vì Úc Nam tích cực mà vì Trương Bằng nói sau tám giờ máy siêu âm B của hắn sẽ tiếp khách kiếm tiền.
Trước kia Trương Bằng là bác sĩ sản khoa, là em họ xa của anh họ xa của Úc Nam, lớn hơn cậu năm tuổi, xem như là người thân kiêm bạn thân duy nhất của Úc Nam ở thế giới này.
Vì nhiều lần vi phạm quy định tiết lộ giới tính thai nhi cho bệnh nhân nên Trương Bằng bị bệnh viện sa thải, thế là hắn mở phòng khám riêng rồi thuê mấy bác sĩ trung y về hưu để chữa cảm lạnh nóng sốt.
Tất nhiên là vẫn lén lút kiểm tra giới tính thai nhi cho người ta.
Ngoài ra còn phẫu thuật cho nam giới tương tự như thụ tinh ống nghiệm, nhưng thụ tinh ống nghiệm là đưa trứng đã thụ tinh vào, còn hắn thì đưa tinh trùng, nghe nói ống dẫn trứng của nam giới khá hẹp nên nòng nọc khó bơi vào.
Phòng khám của Trương Bằng có rất nhiều người ôm bụng bầu chờ sẵn, có nam có nữ, xem ra hắn làm ăn rất phát đạt.
Theo bản năng Úc Nam tò mò nhìn mấy người đàn ông có bầu, vẻ mặt họ điềm tĩnh như thường, xem ra ở thế giới này đàn ông mang thai chỉ chiếm số ít nhưng cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Trương Bằng bôi gel lên bụng cậu rồi di chuyển máy siêu âm khắp bụng, vừa nhìn vừa tặc lưỡi.
Úc Nam nằm trên giường bệnh, đầu óc rối bời: “Em là đàn ông, chắc không sai đâu nhỉ.”
Trương Bằng: “Sao, còn muốn anh khám tuyến tiền liệt cho em nữa à?”
Úc Nam: “Vậy làm sao em có thai được chứ?”
Trương Bằng liếc cậu, “Chẳng phải lần trước anh khám cho em rồi sao, em may mắn có tử cung bẩm sinh, có thể rụng trứng có thể tạo phôi nên khỏi cần gắn tử cung nhân tạo.”
Úc Nam chấn động, không hiểu tại sao thế giới này điên rồ như vậy, “Thứ này đàn ông có thể mọc ra, còn có thể cấy ghép nhân tạo nữa à?”
Trương Bằng: “Tất nhiên rồi, nếu không những cặp chồng chồng muốn có con mà không thể mang thai biết làm sao đây? Cũng đâu thể lừa con gái nhà người ta sinh con hoặc thuê người đẻ được, ông trời ưu ái em lắm đấy, tự có một cái luôn.”
Úc Nam: “......”
Trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này cũng thật tiến bộ, chẳng lẽ cậu xuyên đến mấy trăm năm sau rồi ư?
Nhân loại xảy ra đột biến gien gì sao?
Nếu có thể xuyên về, nhất định cậu phải đem theo kỹ thuật này mới được, biết đâu sẽ đoại giải Nobel sinh học cũng nên.
Trương Bằng: “Nhưng cũng có đàn ông không thể sinh con, phải có ống dẫn trứng mới được, trai thẳng như anh hoặc những người thuần 1 không có đâu, ông trời ưu ái em lắm đấy, vừa mọc tử cung vừa mọc ống dẫn trứng, còn rất to nữa, khỏi lo tắc nghẽn.”
Úc Nam: “......”
Có đánh chết cậu cũng không ngờ có ngày sẽ dùng hai chữ "rất to" để khen ngợi những bộ phận khác của đàn ông ngoài chỗ kia.
Sau khi được Trương Bằng phổ cập khoa học, Úc Nam đã hiểu mình là cực phẩm trong giới thụ, được trời chọn để sinh con, đàn ông có thể mang thai sinh con một cách tự nhiên như cậu cũng không nhiều, ở thời đại người đồng tính có thể kết hôn, cậu chính là báu vật trong giới gay.
Ngoại hình cậu không thay đổi, nhưng cấu trúc cơ thể lại thay đổi và có thể sinh con.
Hơn nữa ở thế giới đàn ông sinh con này, đây là điều được người khác cực kỳ nể trọng.
Úc Nam nằm trên giường bệnh cảm khái: “Thì ra đàn ông cũng có thể sinh con.”
Trương Bằng: “Tất nhiên rồi, nam nữ bình đẳng mà.”
"......" Úc Nam đã có nhận thức mới về nam nữ bình đẳng, nhưng xem ra đây mới thật sự là nam nữ bình đẳng, nam nữ đều có thể sinh con, chẳng có vấn đề gì cả.
Nhưng cậu không tin người đàn ông kia lại lợi hại như vậy, có thể một phát bắn trúng mục tiêu, ngoại hình đẹp trai chưa chắc nòng nọc đã bơi nhanh.
Huống hồ suốt tuần đó cậu phải tăng ca, cực kỳ bất lợi cho phôi làm tổ, đâu dễ mang thai vậy chứ.
Nếu dễ đậu thai thì đâu có nhiều người vô sinh như vậy.
Vả lại cậu chẳng có phản ứng gì cả, chắc không đúng đâu.
Trương Bằng gõ phím, trong máy tính vọng ra tiếng thình thịch.
Âm thanh này Úc Nam không thể nào quen thuộc hơn, chính là tim thai.
Úc Nam hoảng hốt ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính, sau đó nhìn xuống dây điện, trông thấy máy siêu âm B.
Máy siêu âm B đúng là đang quét trên bụng cậu.
Tiếng tim thai vọng ra từ bụng cậu cũng không sai.
Trương Bằng thu dọn dụng cụ, vừa in phiếu siêu âm B vừa kết luận: “Ừ, em có rồi đấy, tim thai 150, đang khỏe mạnh lắm.”
“Hả?”
Người kia đã đẹp trai mà nòng nọc còn bơi nhanh nữa sao??
“Mới đây mà có tim thai rồi á?”
“Phôi của em làm tổ một tháng rồi đấy.”
"......" Sai quá sai.
Trương Bằng in phiếu siêu âm B đưa cho cậu, “Đến phòng anh chờ đi, anh kê thuốc dưỡng thai cho em.”
Úc Nam cầm phiếu, đầu hơi nhức nhức, bước chân lâng lâng như đi trên mây.
Trương Bằng: “Tuần này em bận gì à, sao không tới khám.”
Úc Nam không tiện nói mình vì giữ chỗ làm mà quên béng chuyện mang thai, thế là chỉ đáp: “Đi làm kiếm tiền thôi.”
Trương Bằng cười, “Có đứa bé này rồi còn làm gì nữa? Giàu sang cả đời, đến lúc đó đừng quên anh đấy nhé.”
Úc Nam hơi khó hiểu, chẳng lẽ thế giới này còn có thể bán con sao? Pháp luật đâu?
Cậu hỏi: “Là sao? Con của đàn ông sinh ra có thể bán giá cao à?”
Trương Bằng cạn lời nhìn cậu, sau đó nói với vẻ sâu xa: “Sao em không nghĩ xem đây là con ai hả.”
Úc Nam cũng chẳng biết đây là con ai, nhưng đêm đó xem như đôi bên tình nguyện nên cậu không thể trơ trẽn bắt người ta chịu trách nhiệm, dù sao đêm đó mình cũng rất chủ động…
Chuyện này biết giải quyết sao đây.
Cậu mang thai thật rồi.
Úc Nam chợt nhớ lại trước kia có một sản phụ bị chồng cắm sừng trong lúc mang thai, trước khi vào phòng sinh đã chỉ vào mặt chồng mình chửi: “Đồ khốn! Sau này khoa học phát triển cho đám đàn ông đểu giả như anh mang thai hết luôn đi.”
Lúc đó Úc Nam đang mập mờ với 8 gã đàn ông nên nghe vậy thì hơi chột dạ, thì ra đây là một lời nguyền.
Hầy, chẳng biết gà trống ở thế giới này có đẻ trứng được không nữa.