Độ Anh

Chương 7


1 tháng

trướctiếp

Trợ lý nhìn Cố Niệm bằng ánh mắt sâu xa. Nếu gắn một chiếc máy đọc tâm trên người cậu ta có lẽ sẽ lập tức phóng ra câu biểu ngữ thế này ‘ha, thêm một người phụ nữ thấy sắc nổi lòng tham nữa’.

Cô Niệm thật oan uổng nhưng cô không thể nói.

Cô chỉ còn nước lưu luyến nhìn quyển “Nhật Ký Nuôi Con Trai” ‘con tin’ trong tay Lạc Tu một cái, vừa tính toán xem nên giải cứu nó trở về như thế nào, vừa tạm biệt trong nước mắt: “Về vai diễn tạm thời cứ như vậy đi, muộn nhất là cuối tuần này tổ chúng tôi sẽ bổ sung lời thoại cảnh quay xong, tới lúc đó gặp trong đoàn phim.”

Lạc Tu gật đầu: “Được.”

“Vậy tôi đi trước đây, Lạc Tu tiên sinh ngủ ngon.”

“.......” Vẻ mặt Lạc Tu hơi thay đổi, anh ngước mắt lên, “Được.”

Cố Niệm đeo balo lên chuẩn bị chuồn, lúc đi ngang qua người trợ lý bỗng do dự, cô kìm không được ghé tới nói nhỏ một tiếng: “Tôi biết trên trấn có một quán ăn khuya rất ngon.”

Trợ lý :”Hả?”

Cố Niệm nhìn cậu ta một cách trách cứ: “Con trai tôi.... Lạc Tu gầy đi rất nhiều, cậu không thấy sao?”

“Có ư?”

Trợ lý mù mờ ngẩng đầu lên, cách cô gái có vóc người không cao nhìn bên mặt của ông chủ nhà mình.

Người đàn ông dựa vào ghế, áo sơ mi sạch sẽ phẳng phiu khoác trên vai anh, cánh tay thon dài, mười ngón đan nhau, anh đang quay mặt đi nhàm chán ngắm nhìn cảnh đêm bên cửa sổ sát đất.

Cảm xúc của đôi mắt giấu sau chiếc mắt kính trở nên lạnh lùng sắc bén.

Trợ lý xấu hổ toát mồ hôi quay đầu lại: “À, chuyện này tôi sẽ nhắc Lạc ca chú ý ăn đủ ngày ba bữa.”

Cố Niệm đau lòng thở dài: “Tuy trông giống chiếc giá quần áo mặc gì cũng đẹp như vậy, nhưng gầy quá không được đâu, có hại cho sức khỏe đấy.......”

Giọng Cố Niệm nhỏ đi, càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Không được, mai nhất định phải lấy thân phận fan trung thành lên mạng xã hội hỏi trợ lý mới được, mấy món thực phẩm bổ dưỡng cô gửi cho anh đi đâu hết rồi, sao nhìn gần thấy con trai bảo bối gầy như vậy.

Haiz, thật muốn ngày ngày mời con trai ăn bữa khuya quá, nuôi con trai mập tròn béo ú một chút.......

Ôm lấy sự lo lắng của mẹ già, Cố Niệm rời khỏi phòng của Lạc Tu.

Đợi cô đi rồi, trợ lý mới dở khóc dở cười đi tới bên cạnh Lạc Tu: “Lạc ca, cô biên kịch này bị sao thế?”

Lạc Tu ngoảnh mắt lại.

Trợ lý khom lưng hạ giọng nói: “Hỏi han ân cần còn chúc ngủ ngon với anh nữa, đừng nói cô ấy muốn chơi quy tắc ngầm với anh nha?”

Lạc Tu cụp mắt, ý cười trong mắt giống như thủy tinh vụn khúc xạ ra ánh sáng lạnh lẽo: “Nếu như vậy, cô ấy chẳng cần phải hao tâm tổn sức đến như vậy.”

Trợ lý khó hiểu hỏi: “Hả? Cô ấy hao tâm tổn sức gì?”

Lạc Tu chưa đáp, điện thoại anh đặt trên chiếc bàn trà bên cạnh rung nhẹ một cái. Màn hình sáng lên, tin nhắn tới từ một số điện thoại không có trong danh sách liên lạc.

Trợ lý liếc nhìn một cái theo thói quen: “Tin nhắn của ai thế? Đoàn phim có chuyện gì hả?”

Lạc Tu ngây ra chốc lát rồi cầm điện thoại lên, lơ đễnh nói: “Của Cố Niệm.”

“Hả?”

“Cô biên kịch đó.”

“À à, đúng, cô ấy tên Cố Niệm.”

“........”

Có hai tin nhắn được gửi lần lượt tới:

[Trước khi đi có trợ lý ở đó nên không tiện nói, anh yên tâm, chuyện tối nay tôi không nói với bất cứ ai đâu!]

[Đừng sợ, tập trung quay phim! Tôi tin anh nhất định sẽ nổi tiếng thôi!]

Lạc Tu buông điện thoại ngồi dựa vào ghế im lặng hai giây, trợ lý đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông.

Trợ lý hoảng hốt cúi đầu muốn nhìn nội dung tin nhắn — — Cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì có thể chân chính chọc cười ông chủ nhà anh ta hết.

Đáng tiếc màn hình đã tắt rồi, trợ lý không nhìn thấy: “Cô ấy gửi gì thế?”

“Đại khái là,” Lạc Tu quay tầm mắt đi nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, “Khoe khoang, hoặc là uy hiếp.”

Trợ lý giật mình: “Gì? Khoe khoang cái gì?”

“Nắm được ‘cán’ của tôi.”

“?!” Trợ lý căng thẳng ngay, “Cô ấy yêu cầu anh làm gì hả? Chúng ta cần báo với chị Anna biết không?”

“Không có. Đừng chuyện bé xé ra to.”

Lạc Tu hình như nhớ ra chuyện gì đó, anh tháo mắt kính, cầm miếng vải lau kính lên lau tỉ mỉ từng cái chân của gọng kính.

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, sau đó oán trách một câu: “Anh còn nói cô ấy không phải đâu, giờ thì phải rồi đó.”

“Phải cái gì.”

“Chơi quy tắc ngầm với anh chứ gì.” Trợ lý nhíu mày, “Em thấy cô ấy không chỉ muốn chơi quy tắc ngầm với anh, mà còn rất để ý trải nghiệm người dùng nữa.”

“?”

“Trước khi đi cô ấy còn đặc biệt nói với em Lạc Ca anh gầy quá, bảo em tăng bữa ăn cho anh, đấy chẳng phải đang lo ảnh hưởng sức khỏe của anh sao.”

“.......”

Ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm miếng vải lau kính khựng lại.

Im lặng mấy giây, anh cười lạnh một tiếng.

“Cô ấy nói thế à?”

Trợ lý gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy còn giới thiệu quán ăn khuya cho em nữa đấy.”

“Tốt.”

Trợ lý ngây ra, “Tốt cái gì?”

Lạc Tu ngước mắt lên, giây phút đó sự dịu dàng ngụy trang trong đáy mắt anh chưa từng biến mất, sau đó bỗng lóe lên cảm giác sắc bén lạnh lẽo.

Nhưng chỉ có trong phút chốc đó thôi.

Mắt kính gọng vàng được anh gập nhẹ lại, ý cười dịu dàng theo đó trở lại trên khóe mắt hơi xếch lên. Lạc Tu ngồi trong ghế, quay mặt nhìn ngoài cửa sổ.

“Rất thú vị.”

“?”

Trợ lý càng khó hiểu hơn nữa.

Lạc Tu không giải thích với anh ta: “Không sao cậu cứ về nghỉ đi, tôi phải vào phòng tắm đây.”

Trợ lý lấy lại bình tĩnh chỉ chỉ mái tóc ngắn nửa ướt nửa khô của người đàn ông: “Chẳng phải anh mới tắm xong sao?”

“.......”

Cái màn bị Trác Diệc Huyên ấn lên tường hiện trở lại, mặt Lạc Tu chợt thay đổi, im lặng ngước mắt lên.

Trợ lý lập tức hiểu ra bản thân nói sai rồi: “À, vì thời gian ở chung một phòng với cô biên kịch đó lâu quá phải không?”

Nhờ sự nhắc nhở này Lạc Tu chợt nhớ ra điều gì, anh nhìn về phía cổ tay. Khác với mùi nước hoa nồng nặc trên người Trác Diệc Huyên, anh nhớ tới mùi thơm mát lành thoang thoảng giống với mùi dầu gội đầu lưu lại.

Do rời khỏi quá nhanh nên không khiến anh phản cảm ư.

Trợ lý vẫn còn đang càm ràm bên tai anh: “Lạc ca, em nói chứ, cái chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng này của anh nên trị được rồi. Có mặt ở trường hợp công khai không uống một giọt nước nào, thế này dễ đắc tội người ta lắm...... tuy em đoán là có trị cũng không trị khỏi.”

“Hoặc có khi không cần thiết.”

“Hả?”

Lạc Tu dời mắt khỏi cổ tay, anh đứng dậy. Trợ lý đang quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy quyển sổ bìa mềm bị Lạc Tu đặt ở dưới: “Ấy....... cẩn thận!”

Không kịp nữa rồi.

Quyển sổ bị Lạc Tu đụng trúng, rơi phịch từ bàn trà xuống nền nhà.

Lạc Tu khom người cầm quyển sổ lên, anh vốn định đặt lên bàn nhưng vừa để được nửa chừng thì một tấm card kẹp trong quyển sổ rơi ra.

Lạc Tu duỗi tay nhặt lên, lơ đễnh liếc qua một cái.

Anh khựng lại.

[Chúc con trai bảo bối Tết Thiếu Nhi vui vẻ! Hạnh phúc mỗi ngày!

Mẹ vĩnh viễn yêu con!]

Có lẽ để thích hợp với không khí, trên tấm card còn nghiêm túc vẻ một chùm pháo hoa trái tim màu sắc sặc sỡ.

Lạc Tu: ........

Trợ lý bên cạnh cũng nhìn thấy rồi, anh ta phụt cười ra tiếng: “Lạc Ca fan trung thành này của anh phải nói là tuyệt, trừ Tiết Thanh Mình ra hầu như chỉ cần là lễ tết cô ấy đều gửi một đống đồ bồi bổ sức khỏe dưỡng sinh tới.”

Lạc Tu đứng dậy: “Lần này cũng có à?”

Trợ lý: “Đúng vậy, hai thùng lớn để ở công ty hết rồi. Biết anh không dùng, với nặng quá nên họ không gửi tới đây — — Nói sao đi nữa cũng hai năm rồi, đây dầu gì cũng là sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo giống người mẹ vậy.”

Lạc Tu không nói, anh giở bìa của quyển sổ ra chuẩn bị kẹp tấm card trở vào.

Đặt được một nửa, chợt hàng chữ đen đều đặn trên cùng nhất đập vào tầm mắt anh:

“Nhật Ký Nuôi Con Trai Của Mang Chi”

Phía dưới là hình chibi vẽ anh, sau lưng còn mọc ra hai cái cánh.

Chú thích bên cạnh: Con trai bảo bối là thiên sứ, mẹ vĩnh viễn yêu con, bảo vệ con. Muah.

Lạc Tu: ..............

Giờ anh đúng là muốn gặp người mẹ già từ trên trời rớt xuống này của mình thử coi sao.

Trợ lý đứng bên cạnh cười muốn đứt hơi, vừa vuốt ngực vừa gian nan hỏi: “Lạc ca, ha ha ha ha cái này, cái này đừng nói là bà dì nhà anh cố ý làm nha?”

“Không đâu.”

“Chưa chắc đâu, hay không anh gọi điện hỏi bà thử đi.......”

“Bà đã chết rồi.”

Tiếng cười của trợ lý tắt ngay lập tức.

Một lúc sau, cậu ta cứng nhắc ngẩng đầu lên nhìn cái bóng im lặng của quyển sổ đặt dưới tay Lạc Tu.

Lúc nói câu đó, vẻ mặt và giọng nói của người đàn ông vẫn dịu dàng chẳng có sự thay đổi nào. Nhưng trợ lý cảm thấy lạnh cả sống lưng: “Thế lần trước người gọi điện thoại cho anh là?”

Nụ cười của Lạc Tu không thay đổi: “Là mẹ của em trai tôi.”

Trợ lý: “........”

Chẳng trách trong hai năm cậu ta đi theo Lạc Tu, năm mới hay lễ lộc đều không thấy người này về nhà càng không thấy bên cạnh người này có bạn bè thân thích nào, thậm chí điện thoại trong nhà chỉ có một cuộc của người đó thôi.

Đây là dù cho người ở trong ‘nhà’ nhưng đơn độc một mình hơn hai mươi năm đó ư.

Bổ não quá nhiều.

Trợ lý không dám nói chuyện nữa.

Lạc Tu cầm điện thoại lên đi vào phòng tắm.

Đặt lên bệ để đồ tránh nước, ngón tay thon dài cởi nút áo sơ mi ra từ từ làm lộ vòm ngực mạnh mẽ chắc khỏe bên trong.

Lúc cởi tới hạt nút thứ ba, đường cơ bắp trắng tinh lấp ló trong áo sơ mi thì điện thoại đặt trên kệ để đồ rung lên lần nữa.

Sắc mặt Lạc Tu nhàn nhạt cụp mắt nhìn qua.

Vẫn là dãy số không có tên đó.

[Ngủ ngon nha, Lạc Tu tiên sinh.]

Ngón tay khựng lại.

Cảm giác hoảng hốt giống như trước đó lúc anh nghe cô gái nói ra câu này gì. Câu ngủ ngon dịu dàng như xuất phát tự đáy lòng đó là lần đầu tiên anh nghe thấy.

[Cô ấy hỏi han ân cần còn chúc ngủ ngon với anh nữa, đừng nói cô ấy muốn chơi quy tắc ngầm với anh nha.]

Cố Niệm........ ư.

Lạc Tu cởi áo sơ mi xuống ném vào sọt quần áo, anh khựng lại hai giây rồi cầm điện thoại lên bấm vào mục lưu số.

*

Từ sau hôm đó, hai ngày kế tiếp Cố Niệm cứ vùi đầu viết kịch bản trong phòng gần như không nhìn thấy mặt trời bên ngoài.

Trình độ tư duy nhanh nhạy linh cảm tràn trề này, có độ khiến Giang Hiểu Tinh và Tần Viên Viên toát mồ hôi hột. Giúp đỡ không được bao nhiêu, hai người họ chỉ phụ trách đưa ngày ba bữa cơm cho Cố Niệm, buổi tối bàn xây dựng bước đầu.

Trưa ngày thứ ba, Giang Hiểu Tinh và Tần Viên Viên từ bên ngoài trở về.

Đặt hộp cơm lên bàn xong, hai người họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Giang Hiểu Tinh mở miệng trước: “Cố Niệm, cậu có xem điện thoại không?”

Cố Niệm đang gõ bàn phím không rảnh ngẩng đầu lên: “Không có, sao thế.”

“…….”

Cố Niệm viết thêm mấy hàng nữa rồi mới phát hiện trong phòng cứ im lặng. Cô ngoảnh đầu lại nhìn thấy sắc mặt khó coi của Giang Hiểu Tinh và Tần Viên Viên.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Cố Niệm ngừng lại, bẻ mấy khớp tay mỏi nhừ, cô quay đầu tìm kiếm xung quanh phát hiện điện thoại không biết bị cô ném ở góc nào rồi.

Giang Hiểu Tinh thở dài, kéo ghế qua ngồi xuống: “Bên tổ đạo diễn nói, vai diễn này không cần chúng ta viết nữa.”

“…….?”

Cố Niệm khựng lại mấy giây mới quay đầu nhìn lại.

Giang Hiểu Tinh rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Biên kịch được xướng tên của “Hữu Yêu” hình như cũng tới đoàn phim rồi. Tổ đạo diễn nói cô ta chủ động nhận viết thêm vai diễn mới cho nên không cần chúng ta nữa.”

Cố Niệm: “Trác Diệc Huyên?”

Giang Hiểu Tinh nổi giận đùng đùng: “Đúng vậy, chính là cái cô Trác Diệc Huyên đó, hồi đầu cô ta chê điều kiện quay phim không tốt nên không tới, kết quả hôm trước chả biết tại sao tự dưng lại tới.”

Cố Niệm lạnh mặt bóp cổ tay mỏi đừ: “Tổ đạo diễn xác định muốn để cô ta viết?”

“Phó đạo diễn Lâm gửi tin nhắn cho bọn mình,” Giang Hiểu Tinh nói bằng giọng bất mãn, “Mình cũng không biết tổ đạo diễn nghĩ sao, kịch bản rõ ràng là cậu chấp bút đương nhiên mức độ quen thuộc của cậu cao hơn rồi.”

Tần Viên Viên do dự chốc lát rồi nói chêm vào: “Giờ Trác Diệc Huyên rất có tiếng trong giới biên kịch, tổ đạo diễn đương nhiên vui lòng để cô ta tới.”

Giang Hiểu Tinh: “Cô ta có danh tiếng gì chứ, cô ta có tác phẩm nào không!”

Tần Viên Viên: “Có ‘Độ Em’ thôi là đủ rồi.”

Nhắc tới chuyện này, Giang Hiểu Tinh càng nổi giận hơn nữa: “A a a thân làm fan trung thành của Mang Chi đại thần hai năm nay mình đã nói mười ngàn lần rồi, Trác Diệc Huyên tuyệt đối không phải [Mang Chi]! Mang Chi đại thần không bao giờ lấy biệt danh biên kịch mỹ nữ này đi lòe khắp nơi đâu!”

Tần Viên Viên muốn nói lại thôi.

Cố Niệm khép iPad lại, đứng dậy cất giọng: “Cô ta phải hay không chẳng quan trọng.”

“?” Giang Hiểu Tinh mang theo cơn giận quay đầu lại.

“Đa số fan hâm mộ đều cho rằng là cô ta, bản thân cô ta lại có đủ cái cớ để sao chép, bấy nhiêu là đủ rồi.”

“Nhưng…….”

Giang Hiểu Tinh ôm bất bình muốn phản bác, nhưng sau khi há miệng lại nói không nên lời.

Cô biết đây là sự thật. Trong thời đại lưu lượng cùng với các nhà tư bản của mỗi ngành nghề quen đứng từ trên cao nhìn xuống này, thế giới chẳng còn là thời đại của ‘vàng thật không sợ lửa’ nữa rồi. Càng huống chí, bản thân ‘vàng thật’ này dần dần có khuynh hướng đi theo con đường ‘tiếp thị’, còn số vàng thật chân chính không chịu bắt kịp với thời đại không muốn ‘nước chảy bèo trôi’ đó thì đành phải vĩnh viễn bị vùi sâu trong dòng chảy của thời đại.

Giang Hiểu Tinh càng nghĩ càng thấy tức, giận dữ vỗ bàn một cái: “A a a Mang Chi đại thần giờ đang ở trong rừng sâu núi thẳm nào không có mạng ư? Tại sao nhìn thấy người phụ nữ đó mạo danh tên của cô ấy đi huênh hoang như vậy mà không đứng ra vạch trần cô ta chứ!”

Tần Viên Viên bất lực an ủi: “Nếu Trác Diệc Huyên không phải là Mang Chi, vậy thì có thể Mang Chi thật đang gặp chuyện khó khăn gì rồi.”

Giang Hiểu Tinh: “Cô ấy không có đâu! Tuyệt đối không có gì đâu!”

Tần Viên Viên: “Được rồi, không có không có.”

Giang Hiểu Tinh còn muốn nói tiếp thì trước mặt có một cái bóng lướt qua, cô nàng ngây ra, quay đầu hỏi: “Cố Niệm cậu đi đâu đấy?”

“Tổ đạo diễn.”

“Cậu đi tìm tổ đạo diễn làm gì?”

Cố Niệm bóp cái cổ nhức mỏi, mệt tới chẳng còn chút tinh thần, chỉ có giọng nói nhẹ hững truyền tới: “Đi thỉnh giáo tổ đạo diễn đạo lý làm người một chút.”

“? ?”

Cửa sân bị đẩy ra.

Cái nóng rát và tiếng ve kêu ập tới. Bầu trời rộng lớn xanh thăm thẳm không có bóng của một đám mây nào, tiết trời trong núi hình như trong lành hơn trong thành phố nhiều.

Có điều ánh mặt trời vẫn gay gắt giống như vậy, trong không khí phảng phất mùi thơm của cây cỏ xen lẫn với mùi đất.

Cố Niệm đứng cửa viện sơ sài, lười biếng vươn vai một cái. Dưới ánh mặt trời chói chang khiến người ta mở không nổi mắt, cô híp mắt phóng tầm nhìn ra xa, cuối cùng dừng trên những ngọn cây xanh lấp ló ngoài tường vây quanh sân.

Cố Niệm mệt mỏi thở dài một hơi, giọng nói nhẹ tựa cơn gió.

“Đúng là rừng sâu núi thẳm thật.”

*

“Cô đó, không chịu viết cũng là cô, có người tới viết lại muốn giành lấy viết cũng là cô, cô nói xem sao cô thích làm ngược lại với chúng tôi thế hả?”

Trước cửa sổ quen thuộc, bên chiếc bàn quen thuộc, phó đạo diễn Lâm quen thuộc ôm lấy ấm trà cũ quen thuộc của ông ấy.

Cố Niệm chịu sự hành hạ của kịch bản hai ngày, còn phơi nắng cả dọc đường, giờ phút này mệt hơn cả lần trước: “Cũng giống như vậy, muốn bọn tôi viết cũng là ông, hao tâm tổn sức viết được một nửa lại bẻ kèo với chúng tôi cũng là ông, trong mấy vở xiếc cũng đâu có ai chơi như vậy chứ.”

“Chỉ có cô miệng mồm lanh lợi,” Phó đạo diễn Lâm vừa tức vừa buồn cười, ông nhướng mí mắt, “Lần này quyết tâm nhất định phải tranh giành với đạo diễn à?”

Cố Niệm giơ tay vạch mí mắt dưới một cái.

Phó đạo diễn Lâm: “Gì vậy, làm mặt quỷ với tôi à?”

Cố Niệm chẳng có tinh thần đùa giỡn: “Không có, đang để cho ông nhìn quầng thâm mắt của tôi, vì thêm vai diễn này tới trong mơ mà tôi còn đang ‘chất gạch’, quầng thâm mắt sắp rơi lên đầu gối rồi — — đổi lại là ông, ông có chịu im lặng cuốn gói trở về không?”

Phó đạo diễn Lâm muốn nhịn nhưng không nhịn được cười.

Tổ biên kịch của Cố Niệm là do ông chọn, kịch bản của Cố Niệm ông cũng từng xem qua. Do còn quá trẻ tuổi nên từ ngữ còn hơi kém một chút, nhưng kết cấu câu chuyện cùng với phương diện có máu có thịt của nhân vật thì thể hiện rất tốt.

Có một mặt hiện thực hơn là, cô gái nhỏ tuy luôn có bộ dáng ngủ chưa đủ nhưng trời sinh có căn cơ tốt, dáng vẻ xinh đẹp ngoan ngoãn, tính cách trong cái lập dị lười biếng có chút hoạt bát, không giống cái gai góc liều lĩnh không hiểu sự đời, lại không đưa đẩy mất đi nhân tính — — rất khó khiến người ta ghét được.

Nói chung lại, ông rất xem trọng lớp người trẻ tuổi có tiền đồ rộng mở này, nếu không đã chẳng dung túng cô như vậy.

“Được rồi, thế để tôi bắt cầu cho cô lần nữa.” Phó đạo diễn đứng dậy, “Có điều được hay không phải xem bản thân cô rồi.”

“Cám ơn đạo diễn Lâm.”

“Giờ này sắp quay xong rồi, bọn đạo diễn chắc sẽ tới nhà ăn gác tạm, tôi dẫn cô qua đó xem có thể gặp được không.”

“Vâng.”

Nói là nhà ăn gác tạm thật ra chính là một căn nhà dân nối liền nằm bên cạnh địa điểm quay phim. So với chỗ Cố Niệm ở, bên này ít ra còn có hai tầng.

Nhà ăn nằm trên lầu hai.

Men theo cầu thang bằng gỗ, Cố Niệm sâu sắc cảm thấy mỗi một tấm gỗ dưới chân đều đang rên rỉ lên án việc lâu năm chưa sửa của chúng, chỉ đợi người có duyên hôm nào đó xui xẻo giẫm thủng rớt xuống lầu một.

Hy sinh bản thân để tạo phúc cho con cháu.

Sau khi phát hiện ra điểm này, Cố Niệm lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn nhắc con trai bảo bối nhớ cẩn thận. Có điều chưa kịp gõ chữ nào thì cô đã nghe thấy tiếng ‘ơ’ ngạc nhiên của phó đạo diễn Lâm ở phía trước.

Cố Niệm ngẩng đầu lên.

Phó đạo diễn Lâm nhìn vào bên trong lẩm bẩm: “Trác Diệc Huyên thế mà không chê tới bên này ăn cơm cơ à.”

Cố Niệm chẳng hứng thú, cô cụp mắt tiếp tục gửi tin nhắn. Đáng tiếc phó đạo diễn Lâm không chịu buông tha cô, còn dùng giọng điệu gây chuyện cười híp mắt nhường đường cho cô: “Nè, đó chính là người cướp công việc của cô đấy. Đạo diễn Cảnh sau khi nghe nói cô ta chính là Mang Chi viết nên ‘Độ Em’ thì luôn nâng đỡ cô ta.”

“…….”

Phó đạo diễn Lâm ‘nhiệt tình mời’ xem, Cố Niệm ngại từ chối bèn bước hết hai bậc cầu thang đó rồi nhìn vào bên trong một cái.

Vào giây phút chuẩn bị rời khỏi, Cố Niệm bỗng khựng lại…….

Người phụ nữ đẹp hấp dẫn ánh mắt của nửa số nhân viên trên bàn ăn đó hình như đang đợi người, ngồi bên trong với vẻ mặt mất kiên nhẫn.

Từ đầu tới chân toát lên sự quen thuộc đặc biệt.

Nếu thay vào bộ váy ngắn bó sát người màu đỏ cô ta mặc vào tối hôm đó ở trong khách sạn, nhất định càng quen thuộc hơn.

Bầu không khí lặng như tờ.

Phó đạo diễn Lâm cười: “Thế nào, đúng là một đại mỹ nữ phải không? Gia cảnh cô ta khá là lợi hại, mạng lưới quan hệ rộng, cộng thêm tên tuổi của [Mang Chi] và lượng fan hùng hậu khiến người bình thường không dám gây sự — — lát nữa cô nhớ ăn nói cẩn thận một chút đừng có đắc tội người ta nha.”

Cố Niệm: “…………”

Không đắc tội?

Giờ cô lập tức đi chỉnh dung ngay chắc còn kịp.

Phó đạo diễn Lâm: “Tôi đi vào chào hỏi với cô ta trước, cô đứng đây lát nữa hãy vào, tự nhiên chút coi như ngẫu nhiên gặp phải đi.”

“…. Vâng.”

Phó đạo diễn Lâm đi vào, Cố Niệm đã thoát khỏi trạng thái kinh ngạc trở về bộ dàng uể oải thường ngày, cô dựa bên tường lắc bàn chân mang giày thể thao trắng, đột nhiên nhớ ra điều gì.

Cô đắc tội Trác Diệc Huyên không sao, nhưng con trai bảo bối có thể sẽ rơi vào miệng cọp mất!

Vừa nghĩ tới con trai bảo bối hiền lành ngây thơ vô tội ngoan ngoãn bị nữ ma đầu đè xuống mặc ý làm bừa, Cố Niệm đứng thẳng người dậy như bị điện giật.

Khung tin nhắn trong điện thoại gần như bị cô gõ ra hoa lửa:

[Người bắt nạt anh vào tối hôm đó là biên kịch chủ chốt của đoàn phim Trác Diệc Huyên, gần đây anh nhất định phải tránh cô ta xa một chút. Có chuyện đừng sợ cứ gọi điện thoại cho tôi!]

[Còn nữa, cầu thang nhà ăn rất nguy hiểm, anh cố gắng đừng tới, có tới cũng phải cẩn thận.]

Gửi tin nhắn xong, Cố Niệm thở phào một hơi.

‘Ting dong.’

‘Ting dong.’

Hai âm báo trước sau vang lên, cách nhau khoảng ba bốn giây, lúc âm thứ hai vang lên ngay tại dưới mấy bậc thềm gần cạnh Cố Niệm.

Cố Niệm ngẩn ra quay mặt lại.

Đứng trên sân thượng nghỉ chân thấp hơn cô bảy tám bậc thang, người đàn ông cao lớn buông điện thoại xuống, con ngươi màu nâu đằng sau chiếc mắt kính hơi lóe sáng.

Sắc mặt anh trông như ôn hòa lại có phần xa cách: “Cô Cố.”

“!?”

Cố Niệm giống như lượng điện năng tiêu thụ chỉ còn 2% phút chút được nạp đầy điện, dang cánh ra bay xuống cầu thang.

Lạc Tu ngây người.

Anh vô thức giơ tay, do cảm thấy tư thế nhào tới của cô gái nhỏ nhìn sao cũng giống như sắp lăn xuống tới nơi.

Điều kỳ tích đó là cô đáp đất một cách hoàn hảo.

Chỉ là khí thế hơi dữ dội, tóm lấy Lạc Tu ấn anh lên tường.

“Suỵt!”

Người Lạc Tu cứng đờ.

Một hai giây qua đi, anh mới ép xuống cảm xúc mãnh liệt trong mắt cụp mắt xuống.

Cô gái nhào tới trước người anh đang hoảng hốt nhìn lên lầu.

Bên trong không có người đi ra.

Cố Niệm vẫn căng thẳng nhìn đi nhìn lại: “Người phụ nữ đang ở trong nhà ăn, anh nhỏ tiếng một chút đừng để cô ta nghe thấy anh.”

Đảo mắt được một nửa, Cố Niệm bỗng nhíu mày lo lắng, cúi đầu suy nghĩ: “Tôi nghĩ cô ta đột nhiên muốn giành việc thêm vai diễn là vì anh.”

“…….”

Không nghe thấy tiếng đáp lại, Cố Niệm ngước mắt, lúc này mới phát hiện bản thân đang bụm miệng người ta lại.

“Xin lỗi xin lỗi.” Cố Niệm vội vàng lui ra, không quên hạ nhỏ giọng.

Lạc Tu giơ tay chùi miệng bị dính hơi ấm xa lạ, đôi mắt sau lớp kính mỏng của anh ngước lên, ý cười lạnh lẽo: “Vì tôi cái gì.”

Cố Niệm hoàn hồn nghiêm túc cảnh cáo bản thân đứa con trai này ngây thơ không hiểu sự hung ác trong giới: “Cô ta rất có thể muốn lợi dụng chức vụ biên kịch chơi quy tắc ngầm với anh!”

Cảnh cáo xong, Cố Niệm chẳng thu được phản ứng hoảng sợ của con trai bảo bối, ngược lại thấy đối phương cụp mắt nhìn cô, khóe mắt chứa ý cười như có như không.

Trong mắt toàn là thâm ý.

“Thì ra người muốn chơi quy tắc ngầm với tôi là cô ta?”

Cố Niệm: “........”

Tại sao con trai bảo bối nhìn cô như vậy?


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp