Cố Niệm cứ tưởng Lạc Tu không tin lời cô nói, cô nắm cổ chặt cổ tay: “Con…… à, Lạc Tu anh không thể ngây thơ như vậy được, như vậy rất dễ bị người trong giới bắt nạt đấy. Hôm đó cô ta — — làm tới mức đó luôn rồi, nếu cô ta phụ trách phần vai diễn của anh, anh cảm thấy cô ta có chịu bỏ qua cơ hội này không?”
Lạc Tu nhìn cô chằm chằm: “Chắc không đâu.”
Cố Niệm lắc đầu chắc nịch: “Đương nhiên là không rồi!”
Lạc Tu: “Thế cô ta sẽ làm gì.”
Cố Niệm đáp không cần nghĩ ngợi: “Nhất định sẽ lấy vai diễn và đất diễn để uy hiếp anh, nếu anh không phục tùng cô ta sẽ cắt bớt đất diễn của anh hoặc là sắp xếp vai phản diện cho anh, ép anh thực hiện quy tắc ngầm!”
Cảm xúc trong mắt Lạc Tu trở nên lạnh đi, anh nhìn Cố Niệm bằng ánh mắt sâu xa phút chốc rồi gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Cố Niệm: “?”
Con trai bảo bối biết....... cái gì?
Cố Niệm không nhận được đáp án cô muốn, nền sàn gỗ lâu năm chưa sửa sau lưng bọn họ kêu kẽo cà kẽo kẹt, người phía dưới thấy có bóng người nhúc nhích bèn ngẩng đầu lên: “Lạc Tu? Tới rồi sao không lên?”
Cố Niệm nghe tiếng ngoảnh đầu nhìn lại, là tổng đạo diễn phim «Hữu Yêu», Cảnh Hoằng Dục.
Đối phương cũng nhìn thấy cô, nhíu mày hỏi: “Cô là?”
Vẻ mặt Cố Niệm cực nhạt: “Tôi là thành viên của tổ biên kịch, Cố Niệm. Đạo diễn Cảnh, tôi muốn nói với ông.......”
“Đứng ở đây nói chuyện không biết mệt à,” Cảnh Hoằng Dục nghe Cố Niệm giới thiệu xong thì ngắt lời cô, “Vào trong nhà ăn rồi nói.”
“....... Được.”
Cố Niệm thầm thở dài một hơi.
Cô nhìn ra được có lẽ Lạc Tu là do Cảnh Hoằng Dục gọi tới, có điều không biết sao lưng có ý của Trác Diệc Huyên không. Nhưng Cảnh Hoằng Dục tới rồi, mặc kệ có hay không Lạc Tu buộc phải lên lầu với bọn họ.
Cố Niệm nhìn Lạc Tu đầy lo lắng.
Đạo diễn đang ngang mặt bọn họ, Lạc Tu cũng ngước mắt nhìn Cố Niệm: “Cô Cố cùng đi không?”
Vẻ lo lắng trên mặt Cố Niệm lập tức trở nên kiên định, cô nắm chặt tay cất giọng thề thốt: “Lên! Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh!”
Lạc Tu: “?”
Chẳng đợi Lạc Tu phản ứng, cô gái nhỏ miễn cưỡng đạt một mét sáu đã hùng dũng đi trước mặt anh, bóng lưng giống như một con mèo cố gắng ngụy trang thành con hổ.
Lúc tới trong nhà ăn.
Trác Diệc Huyên đang trò chuyện với phó đạo diễn. Thấy tổng đạo diễn Cảnh Hoằng Dục đi vào, phó đạo diễn Lâm đứng dậy trước, tầm mắt của Trác Diệc Huyên đưa tới theo.
Trác Diệc Huyên chào hỏi với Cảnh Hoằng Dục, tiếp theo trông đợi nhìn ra sau lưng ông.
Sau đó Trác Diệc Huyên nhìn thấy cô gái nhỏ trong điệu bộ dữ dằn đó.
Trông rất là quen mắt.
Trác Diệc Huyên ngẩn ra mấy giây sau đó sực nhớ ra, cô ta duỗi tay giận dữ chỉ Cố Niệm: “Cô chẳng phải là người hôm đó.......”
Cố Niệm đã có sự chuẩn bị sẵn từ lâu.
Cho nên trước khi Trác Diệc Huyên nói ra trọng điểm, Cố Niệm đã xông vù lên phía trước kéo cái tay của cô ta lại, bắt tay một cái cực kỳ qua loa.
“Xin chào, tôi là Cố Niệm của tổ biên kịch, rất vui được gặp cô....... biên kịch Trác.”
Người phụ nữ nghẹn họng.
Lý trí quay trở lại, lúc này cô ta mới nhớ chuyện xấu của tôi hôm đó bản thân làm là không được nói toạc ra nên sắc mặt tạm thời rất khó coi.
Cảnh Hoằng Diệc ngờ ngợ hỏi: “Mấy người từng gặp nhau à?”
Cố Niệm mỉm cười: “Tôi và biên kịch Trác rất có duyên, đúng là từng gặp một lần.”
Trác Diệc Huyên nhịn không nói gì.
Cảnh Hoằng Dục gật đầu dời sự chú ý đi, ngồi vào chỗ bên cạnh theo sự chỉ dẫn của phó đạo diễn Lâm.
Trác Diệc Huyên muốn rút tay về.
Nhưng trước khi cô ta rút tay về, Cố Niệm đã cụp mắt nhanh chóng buông ra.
Trác Diệc Huyên: “........”
Cái cô biên kịch rách chưa có tác phẩm nổi tiếng nào này thế mà dám ghét bỏ cô ta trước?!
Cơn giận dữ của Trác Diệc Huyện không lan tới chỗ Cố Niệm được, tránh khỏi tầm mắt của các đạo diễn, Cố Niệm chẳng buồn cho cô ta một ánh mắt nào.
Lực chú ý của Cố Niệm toàn đặt lên việc đi tìm một chỗ ngồi cách xa nữ ma đầu cho con trai bảo bối.
Lúc này Lạc Tu cũng đi tới gần.
Người anh cao lớn thẳng tắp, gương mặt đẹp trai sạch sẽ không thua các nam idol nổi tiếng trong giới, đi đến đâu đều thu hút ánh mắt của người khác.
Từ khi anh vào đoàn phim tới nay, các loại hình chụp lén trên đường bị truyền khắp đoàn phim rồi. Lúc này tuy đi sau họ mấy bước nhưng vẫn nhanh chóng thu hút ánh mắt của nhiều người.
Trong đó nhất là Trác Diệc Huyên.
Sự bực tức Cố Niệm đem tới cho cô ta tạm thời bị cô ta gác sang một bên, thấy Lạc Tu đi ngang qua trước mặt cô ta, Trác Diệc Huyện lập tức vui vẻ bước theo chẳng đắn đo.
“Lạc.......”
Người đàn ông ngước mắt lên, môi cong lên nụ cười thong dong nhưng ánh mắt nhìn tới lạnh như băng.
Trong sự xa cách chứa đựng tia cảnh cáo.
Giọng Trác Diệc Huyên run lên rồi ngừng lại.
Cô ta có thể phát tác cảm xúc của bản thân khi chỉ có hai người, nhưng tuyệt đối không dám để lộ thân phận thật của anh trong tình huống này bởi vì sẽ chọc anh nổi giận.
Người này trông vẻ ngoài đầy ôn hòa vô hại, nhưng đó là khi anh hoàn toàn không để tâm, một khi chạm tới giới hạn của anh thì sẽ trả giá đắt.
Trác Diệc Huyên biết rõ điều này.
Cô ta từng theo đuổi người này mấy năm nên hiểu rõ anh hơn bất cứ ai khác, hiểu dưới lớp ngụy trang ôn hòa của anh là nội tâm thâm trầm, hiểu thủ đoạn của anh sự tàn độc của anh.
Càng hiểu cô ta càng không kiềm chế được bản thân đắm chìm vào trong đó — — cho đến hôm nay cô ta vẫn kiên trì cho rằng: Cô ta hiểu anh như vậy, cho nên chỉ có cô ta mới đủ tư cách đứng bên cạnh anh.
Nếu sau này có người đạt được anh thì người đó nhất định là cô ta chứ không phải là ai khác.
Ngày tháng hãy còn dài.
Trác Diệc Huyên nói với bản thân như vậy, cô ta nắm chặt ngón tay duy trì nụ cười nhìn người đàn ông đi ngang mặt cô ta như không quen biết cô ta vậy.
Tầm mắt Trác Diệc Huyên đuổi theo bóng của người đó, kìm lòng không đậu xoay người đi theo anh.
Sau đó cô ta thấy cô gái nhỏ trước đó chẳng buồn nhìn cô ta đó đứng bên bàn dài hứng khởi ngước mắt lên như phát hiện ra châu lục mới, quay lại vẫy tay với Lạc Tu.
“Lạc Tu, ở đây ở đây.”
Lúc này Trác Diệc Huyên mới phát hiện, cô gái có gương mặt xinh đẹp chẳng mang chút tính công kích nào — — hoặc nên nói rõ ràng đẹp thế nhưng luôn bị bộ dáng uể oải như chưa ngủ đủ giấc đó che đi.
Cho tới giờ phút này, đôi mắt nai đó ánh lên tia sáng sặc sỡ, gương mặt tươi tắn hơn, mắt mày mũi miệng trở nên động lòng người, Trác Diệc Huyên bỗng thấy kinh ngạc.
Cô ta vừa cảm thấy phiền vừa cười lạnh.
Xinh đẹp thì có tác dụng gì, trông hệt như con mèo thần tài chạy bằng pin vậy, Lạc Tu thèm để ý cô ấy mới lạ.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện chưa đầy hai giây, dưới ánh mắt của mọi người người đàn ông dừng bước, sau đó đi thẳng về phía con mèo thần tài đó thật.
Trác Diệc Huyên sượng trân.
Đạo diễn Cảnh Hoằng Dục cũng bất ngờ: “Hồi nữa thấy hai người họ đứng chung ở bên ngoài, họ cũng gặp nhau trước đó rồi hả?”
Vừa rồi đã…… đứng chung với nhau?
Trác Diệc Huyên hoàn hồn thì nghe được câu này, phút chốc giận dữ nhìn về phía Cố Niệm.
Lạc Tu ngừng bên cạnh Cố Niệm, anh không đáp lời mà chỉ tò mò xem Cố Niệm sẽ nói như thế nào.
“Tôi với anh Lạc Tu hôm nay mới gặp nhau lần thứ hai thôi.” Cô gái nhỏ kéo ghế giúp anh ngẩng đầu lên, cười hả dạ.
Cảnh Hoằng Dục: “Hai người vừa gặp đã quen thân như vậy rồi.”
Mắt Cố Niệm vụt sáng, lập tức nắm bắt cơ hội nói tốt cho con trai bảo bối với đạo diễn: “Trước đó tôi tìm Lạc Tu tiên sinh để nói kịch bản và vai diễn, anh ấy rất phối hợp cũng rất kính nghiệp cho nên tôi đơn phương vừa gặp đã quen thân với anh ấy!”
Phó đạo diễn Lâm đã quen thấy bộ dạng héo rũ như chưa nạp điện của Cố Niệm rồi, giờ phút này thấy cô nhanh nhạy hăng hái như vầy nhịn không được chen vào trêu chọc: “Là vừa gặp đã quen thân, hay vừa gặp đã yêu?”
Cố Niệm ngớ ra hai giây, thu lại gương mặt tươi cười như tiên nữ thay bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Sao tôi có thể vừa gặp đã yêu Lạc Tu tiên sinh được chứ, thế cũng đại nghịch bất đạo quá rồi đó.”
Phó đạo diễn Lâm: “…….?”
Sau khi trò chuyện xong, mấy người họ ngồi xuống vây quanh bàn dài dùng cơm, Cố Niệm vừa để ý động thái của đạo diễn chuẩn bị tìm cơ hội nói vụ thêm vai diễn với ông, ngoài ra còn phải đề phòng nữ ma đầu thực hiện hành động không đứng đắn đối với con trai bảo bối của cô.
Ăn xong bữa này, tinh thần lẫn thể xác đều mệt.
Bữa cơm trưa kết thúc, dụng cụ ăn dùng một lần được dọn đi, tổ hậu cần bưng lên một mâm ly đế cao, trong mỗi ly đựng đầy chứng lỏng màu trắng đục thoang thoảng hương thơm quyến rũ.
Nhân viên hậu cần giới thiệu nói đây là đặc sản của địa phương, cái tên cũng kỳ lạ, Cố Niệm nghe không hiểu. Nhưng việc này không cản trở cô bưng lên nếm thử một ngụm, trong cái thơm ngọt có chút mằn mặn.
“Ây, món này mùi vị không tệ thật.” Phó đạo diễn Lâm dựng ngón tay cái.
Cảnh Hoằng Dục cũng gật đầu rõ là uống rất ngon, ông liếc mắt nhìn sang bên cạnh: “Lạc Tu, sao cậu không uống?”
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Quả nhiên chỉ có ly đồ uống trước mặt Lạc Tu là còn nguyên chưa từng động tới.
Cố Niệm ngẩn ra.
Cô nhớ trợ lý của Lạc Tu từng oán thán với cô nói chứng nghiện sạch sẽ của Lạc Tu rất nặng, nhất là không bao giờ chịu uống chung đồ với người khác — — nhất là mấy thứ đồ như ly dĩa dùng một lần này.
Nhưng nếu nói ra hiển nhiên sẽ đắc tội với người ta, đặc biệt là vị tổng đạo diễn nổi tiếng trùm sò lạc hậu này…….
Lạc Tu ngước mắt lên, cất giọng nói: “Xin lỗi, tôi không quen…….”
“Lạc Tu tiên sinh có tật không uống được đồ có đường sữa!” Ở dưới bàn Cố Niệm ấn chặt cổ tay anh, bất chấp nguy hiểm ngắt lời Lạc Tu.
Lạc Tu im lặng.
Cảnh Hoằng Dục gật gật đầu: “Thế à, lần sau nếu có tình huống tương tự như vậy nhớ nhắc tổ phục vụ trước một tiếng, tránh xảy ra chuyện.
Cảnh Hoằng Dục không hiểu nhưng phó đạo diễn Lâm thì rất rõ tính của Cố Niệm, biết cô lúc này chen lời vào nhất định là không nói thật, ông hỏi: “Mới gặp có một lần sao cô hiểu Lạc Tu thế?”
Cố Niệm tỉnh bơ nói quàng: “Sáng tạo vai diễn là chức trách của biên kịch, trong quá trình sáng tạo tìm hiểu rõ về diễn viên cũng rất quan trọng.”
Phó đạo diễn Lâm cười cười không vạch trần cô.
Qua được ải này, Cố Niệm quay đầu nhỏ giọng nghiêm túc khuyên bảo Lạc Tu: “Tác phong của đạo diễn Cảnh khá là cổ hủ, không thích diễn viên trẻ kén chọn, anh đừng nhắc tới chứng nghiện sạch sẽ trước mặt ông ấy.”
Tầm mắt Lạc Tu vốn khóa chặt trên chỗ Cố Niệm đè chặt tay anh, anh nghe giọng ngước mắt lên cười lạnh một cái:
“Cô Cố đúng là hiểu tôi thật, chuyện tôi nghiện sạch sẽ này rất ít người biết, sao cô biết được?”
Cố Niệm giật mình nghẹn họng: “……..”
Mẹ nó.
Tại cô một lòng quan tâm con trai hết, quên mất mẹ rồi.