Bầu không khí im lặng chết chóc.

Trong mấy giây im lặng kéo dài giống như lưỡi dao trên đoạn đầu đài rớt xuống đó vừa giày vò vừa tuyệt vọng.

Cố Niệm là người tuyệt vọng nhất.

Nếu biết cắn chữ thành thế này, cô nhất định sẽ chuẩn bị kỹ rồi mới xông trở lại. Nhưng lời đã nói ra như nước đổ không hốt lại được, có hối hận cũng muộn rồi.

…… Chỉ cần cô không xấu hổ thì thôi, kẻ xấu hổ chính là người khác.

Cố Niệm an ủi bản thân như vậy, lén lút buông điện thoại xuống rồi lên tiếng: “Chị gái này có gì từ từ nói, không được động tay, hành vi xâm phạm người khác khi chưa được cho phép là bất hợp pháp đấy.”

Thân làm biên kịch, Cố Niệm hoàn toàn nói theo lỗ hổng logic của bản thân tra được, thế là cô bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, việc xâm phạm người khác vượt quá một phạm vi nhất định khi được cho phép cũng là hành vi vi phạm pháp luật.”

Người phụ nữ trong phòng vừa mới bị ánh mắt của Lạc Tu làm cho sợ hãi bất giác lùi về sau một bước, lúc này thấy Cố Niệm đi vào càng khiến cô ta không có chỗ phát huy.

Thế là phát tiết mọi cảm xúc tiêu cực tích trữ bấy lâu nay lên người Cố Niệm, người phụ nữ hung hăng trừng cô: “Chuyện của chúng tôi có liên quan gì tới cô!?”

Cố Niệm nghiêm mặt nói: “Cùng đấu tranh chống lại các hành phi phạm pháp và tội phạm là trách nhiệm chung của mỗi công dân Trung Quốc.”

“……”

Người phụ nữ cắn răng tức tối, gương mặt trang điểm xinh đẹp hiện vẻ dữ tợn: “Cô là nhân viên trong khách sạn hay là khách hàng?”

Đây là muốn sau này trả thù cô à?

Cố Niệm im lặng hai giây, kéo dài giọng nói: “Cô đoán xem?”

Người phụ nữ: “......”

Người phụ nữ: “Cô đợi đó biết tay tôi!”

Giẫm giày cao gót bảy tám centimet, người phụ nữ mặc váy ngắn bó sát người căm tức nhanh chân bỏ đi.

Trông bóng lưng có phần nhếch nhác như đang tháo chạy.

Cố Niệm tự giác quy công lao này thuộc về mình, nhưng chưa kịp chúc mừng thì lực chú ý của cô nhanh chóng vòng trở vào phòng.

Cố Niệm chạy bước nhỏ vào trong lo lắng nhìn người đứng cách đó không xa: “Anh không sao chứ?”

“.......”

Người đàn ông bên tường ngước mắt nhìn qua.

Đây là lần đầu tiên Cố Niệm được nhìn kỹ anh ở khoảng cách gần như vậy.

Đúng là con trai bảo bối nhà cô mà, có điều sau khi tháo mắt kính ra trông hơi xa lạ — — con ngươi màu nâu sẫm thường giấu sau chiếc mắt kính nay lộ dưới mái tóc, ánh đèn soi vào chỗ sâu nhất, trong cái lạnh lùng lộ ra sự u ám.

Có lẽ anh vừa từ phòng tắm ra, mái tóc ngắn màu đen mềm mại ướt nhẹp rũ xuống, trong loạn có tinh tế giống như rửa đi cái dịu dàng bình thường, lần đầu tiên hiện ra cảm giác lạnh lùng xa cách.

Vẻ mặt xa lạ này chợt khiến Cố Niệm nhớ ra, cái màn bộp chộp ngoài cửa hồi nãy của cô, khóe mắt cô nhìn thấy ánh mắt sắc bén độc ác của Lạc Tu nhìn về phía người phụ nữ đó.

Giây phút đó giống như ảo giác vậy, bởi vì Lạc Tu trong trí nhớ của cô là khác một trời một vực.

Đợi khi Cố Niệm hoàn hồn lại, người đàn ông trước mặt đã trở lại vẻ mặt ôn hòa như trong trí nhớ của cô. Đối phương cụp mi mắt, phủ xuống một bóng râm mờ: “Cảm ơn.”

Cố Niệm thầm run lên, chút nghi hoặc đó nhanh chóng bị thay thế bởi sự tín nhiệm vào con trai bảo bối, cô vừa căng thẳng vừa đau lòng dặn dò: “Sau này ra ngoài nhất định phải nhớ bảo vệ tốt bản thân nha, nhất là con trai đẹp giống như anh vậy, đi một mình nguy hiểm lắm.”

“…….”

Lạc Tu ngước mắt lên, nét ôn hòa chưa tan, con ngươi màu nâu nhìn cô.

Bỗng dưng có một loại cảm giác tương phản cực mạnh.

Cố Niệm bị nhìn đâm ra lúng túng, nhìn nhau mấy giây cô chợt nhớ ra điều gì: “Anh bị rớt mắt kính nên nhìn không thấy gì hết hả?”

Lạc Tu im lặng hai giây rồi đáp: “Ừm.”

“Để tôi tìm giúp anh……. A, ở đây này.” Cố Niệm vòng tới bên giường, kéo chân kính cầm chiếc mắt kính rớt trên sàn nhà lên rồi đi trở lại trước mặt Lạc Tu.

Chiếc mắt kính trong tay Cố Niệm có gọng kính mảnh hình lục giác màu bạc, kiểu dùng thường ngày, tấm kính rất mỏng. Cô vốn định đưa qua cho Lạc Tu, sau đó nhớ nếu đối phương tháo mắt kính xuống thì rất khó nhìn thấy đồ vật, thế đồng nghĩa với hơn phân nửa là nhìn không thấy rồi.

Cố Niệm chẳng nghĩ nhiều, cô nắm cổ tay của người đàn ông sau lớp áo sơ mi lên rồi đặt chiếc mắt kính vào lòng bàn tay cứng đờ của anh: “Đây.”

Lúc đầu ngón tay chạm phải lòng bàn tay anh, nhiệt độ đó khiến Cố Niệm khựng lại, cô hoảng hốt cúi đầu: “Sao tay anh lại lạnh vậy?”

“………”

Dù hồi nãy xô xát với Trác Diệc Huyên cũng chưa từng có, sự tiếp xúc da thịt mang đến cảm giác nóng như thiêu đốt kỳ lạ xen lẫn với mùi thơm thoang thoảng trên mái tóc dài của con gái khiến giác quan phút chốc bừng tỉnh.

Trước khi chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng của Lạc Tu phát tác, chúng đã nhanh chóng rời khỏi rồi.

Bóng lưng nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn của cô gái, cô chạy đi đóng cửa sổ khách sạn rồi chạy ngược trở lại kéo cửa phòng đang mở rộng đó.

Lạc Tu bình tĩnh nhìn theo, chiếc mắt kính mỏng được ngón tay thon dài của anh móc lấy đeo lên sóng mũi — — trong ánh mắt trong trẻo không có bất cứ cảm xúc nào khác, cô gái đóng cửa phòng xong thở phào xoay người lại.

Cố Niệm dựa lên cửa.

Im lặng được mấy giây cô mới phát hiện ra điều không bình thường trong bầu không khí yên tĩnh này.

Lý trí thoát khỏi ‘hành động bảo vệ con trai’, Cố Niệm vội vàng đứng thẳng người, mở cánh cửa vừa bị cô khép lại thành một khe hở nhỏ.

Sau đó cô quay lại giải thích: “Vừa rồi tôi cảm thấy tay anh rất lạnh, tuy là mùa hè nhưng nhiệt độ trong núi buổi tối rất thấp, thêm việc anh vừa tắm xong, tôi sợ anh bị cảm lạnh nên mới đóng cửa sổ……”

“Cám ơn.”

Giọng người đàn ông nghe rất ôn hòa, thấp mà vô hại.

Cố Niệm lập tức bị cảm động.

Hu hu hu không hổ là con trai bảo bối tốt bụng hiểu lòng người của cô, người gì mà vừa hiền vừa ngây thơ như vậy, rõ ràng xém chút nữa là bị người ta ức hiếp rồi còn tin tưởng cô thế này hu hu…….

“Nhưng, cô là ai.”

“……?”

Nước mắt mẹ già bỗng chốc ngừng hẳn.

Cố Niệm hoàn hồn đi qua, cô cầm thẻ công tác đeo trước ngực mình lên nói bằng giọng áy náy: “Quên tự giới thiệu, tôi là Cố Niệm thuộc tổ biên kịch của “Hữu Yêu”. Trước khi tới đây tôi có nhắn tin liên lạc với anh rồi.”

Lạc Tu gật gật đầu: “Cô Cố.”

Cố Niệm: “Đừng khách sáo đừng khách sáo, anh cứ gọi tôi là…….”

Cố Niệm ngắc ngứ.

Tự dưng bảo người ta gọi mình là mẹ có khi sẽ bị bộp ngay, vẫn nên đi từng bước thôi.

Thế là Lạc Tu thấy cô gái sau khi nghĩ ngợi trong mấy giây ngắn ngủi rồi ngẩng đầu lên, mặt cô không có nhiều biểu cảm dư thừa nhưng ánh mắt nhìn anh đầy vẻ mong đợi: “Chị Cố chị Niệm chị Cố Niệm, anh muốn gọi tên nào cũng được.”

“?”

Cố Niệm nhìn anh đầy mong đợi.

Anh rời khỏi tường đứng thẳng dậy, áo sơ mi quần tây cực dài kéo ra bóng lưng thẳng tắp cao lớn của anh.

Lạc Tu nghiêng mắt nhìn sang cô gái cao chưa tới vai anh. Đáy mắt phản chiếu ánh sáng dịu dàng, trong cái lạnh lùng cất giấu sau chiếc mắt kính gợi lên chút ý cười nhẹ.

“Chị?”

“......”

Lúc Lạc Tu chưa đứng thẳng dậy, Cố Niệm còn chưa cảm thấy bản thân đứng gần anh đến thế.

Nhưng giờ phút này cô đưa mắt nhìn ngang mà chỉ nhìn được lồng ngực rắn chắc của anh lấp ló dưới lớp áo sơ mi; ngẩng đầu lên là cổ áo nửa khép nửa hở phơi ra chiếc cổ cao của người đàn ông; ngẩng lên thêm chút chút mới nhìn thấy mặt người đó.

Cố Niệm: ...... Thì ra 1m86 của con trai cao thế cơ à.

Hu hu hu cô không xứng làm mẹ anh.

Cố Niệm chìm vào nỗi bi thương đả kích cực lớn, giọng nói cũng xìu đi: “Gọi chị cũng được, không sao hết, anh vui vẻ thì chị cũng vui.”

Lạc Tu: “?”

Cố Niệm ủ ê mặt mày chẳng hề tự giác được bản thân đang chiếm tiện nghi người ta, cô nghiêng người đi tháo balo xuống: “Anh ngồi xuống đi, giờ tôi nói vai diễn và kịch bản cho anh.”

“.......”

Lạc Tu không nhúc nhích.

Anh nhìn chằm chằm cô gái đứng gần đó ngồi xổm xuống lụng balo cô đem tới, bóng lưng gầy gò chẳng hề có sự phòng bị nào, giống như mọi lời nói hành động của cô từ khi vào cửa cho tới bây giờ đều là vô tâm cả.

Nhưng nếu vô tâm thật.......

Xem mắt với Kiều Tây, buổi tối ở quán bar đó, ngẫu nhiên gặp ở đoàn phim cùng với tối nay, mọi thứ đều có liên quan tới cô kể từ khi cô xuất hiện cho tới lúc này.

Giống như kịch bản được viết sẵn phơi bày trước mắt anh nhưng chẳng khơi được bao nhiêu hứng thú của anh, muốn đưa anh vào một cục diện chưa biết trước.

Hoặc có lẽ đây là kế hoạch của Lạc Trạm không chừng.

Nếu là vậy, thì những chiêu ‘liên hoàn chưởng’ này xem ra là Lạc Trạm đã đúc rút được rất nhiều bài học từ anh qua các lần thất bại trước đó.

Nếu không phải.......

“Ơ, sao anh không qua đây?” Tìm được đồ xong, cô gái ôm ipad và tập tài liệu đứng dậy nhìn lại, lo lắng nhíu mày hỏi, “Hồi nãy bị đụng trúng chỗ nào rồi phải không?”

“Không có.”

Lạc Tu mỉm cười đi về phía cô.

Nếu không phải cũng chẳng sao.

Cô gái này muốn đạt được điều gì từ chỗ anh, cô có mấy người bạn trai hiện tại hoặc bạn trai cũ chơi cùng cô, anh chẳng hề để ý. Dù sao trò chơi là do cô bắt đầu trước, chỉ cần anh làm như bị liên lụy kéo vào trong là được.

Nói ra cũng trùng hợp, hai tháng gần đây trước khi rời khỏi nhà, đúng lúc anh đang cảm thấy buồn chán. Còn kiểu trò chơi đấu trí với người thế này, anh chưa thua lần nào.

Lần này cũng không ngoại lệ.

*

Cố Niệm giải thích kịch bản và nhân vật hơn một tiếng đồng hồ. Đến khi kết thúc, tự cô còn cảm thấy cạn kiệt sức lực.

“……. Những nội dung và nhân vật trong kịch bản cơ bản có bấy nhiêu. Anh cảm thấy thế nào, chắc không có vấn đề gì chứ?” Cố Niệm dùng giọng điệu dịu dàng chưa từng có đối với bên A để hỏi, sau đó nhìn con trai bảo bối của mình bằng ánh mắt vô cùng ‘trìu mến’.

“Ừm.”

“Vậy được. Để tôi xem, đã tám giờ rưỡi rồi à?” Cố Niệm xem đồng hồ đeo tay xong lấy làm ngạc nhiên, cô vội vàng dọn dẹp tài liệu trải trên bàn tròn lên, “Anh mười giờ đi ngủ hả? Tôi không làm phiền anh nữa, kịch bản tôi để ở đây nhé, nếu có chỗ nào không hiểu cứ việc gửi tin nhắn cho tôi.”

“……”

Hồi lâu sau vẫn chưa đáp lại.

Cố Niệm lấy làm lạ bèn ngừng động tác trong tay ngoảnh đầu lại nhìn, thì thấy người đàn ông xắn tay áo sơ mi lên một nửa ngồi dựa vào ghế cầm kịch bản đang ngước mắt, con ngươi màu nâu sau mắt kính nhìn cô như có điều suy nghĩ.

Mẹ già Cố Niệm quan tâm hỏi: “Sao thế?”

“Thói quen mười giờ đi ngủ của tôi,” Lạc Tu giơ tay đẩy mắt kính, sau khi có một tia sáng mỏng lóe lên, ánh mắt anh vẫn chứa đựng ý cười dịu dàng như cũ, “Cô Cố cũng biết à?”

“…….” Cố Niệm nghẹn họng trân trối.

Gặp con trai vui hớn hở đắc ý quên hết mọi thứ rồi a a a.

Nếu giải thích vấn đề này thì đồng nghĩa với việc bại lộ thân phận fan hâm mộ rồi.

Con trai bảo bối hiền lành dịu dàng như vậy, chắc…… có lẽ…… không……. Để ý anh có fan mama đâu nhỉ?

Cố Niệm vừa nghĩ vừa sắp xếp tài liệu trong tay. Sau khi ôm tài liệu đứng thẳng dậy, cô vực dậy dũng cảm làm công tác chuẩn bị xong, cô nhìn con trai bảo bối của cô bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

“Thật ra tôi chính là……”

Chữ ‘fan hâm mộ’ chưa nói ra.

Thì có một tiếng chân gấp gáp, cậu con trai cúi đầu xách túi đồ trong tay đi vào phòng: “Lạc ca, sao anh không đóng cửa phòng....... Í, cô đây là?”

Cố Niệm bị ngắt lời bất lực quay đầu lại.

Người tới cô có biết, là trợ lý của Lạc Tu đồng thời làm ‘bạn trên mạng’ tám chuyện nhiệt tình trên mạng xã hội với cô một hai năm nay, cô nhận ra được là bởi vì hình avatar trên mạng xã hội của cậu ta là dùng hình chụp tự sướng của bản thân.

Đối phương không nhận ra cô, hết nhìn quanh phòng tới nhìn Lạc Tu, hỏi bằng giọng chấn động: “Lạc ca, đây là bạn gái của anh à?....... Chị Anna biết không? Nếu em biết mà không nói với chị ấy thì sẽ bị chị ấy bóp chết mất!”

Nụ cười trên mặt Cố Niệm cứng đờ.

Sau khi âm thầm vạch một nét ‘đại nghịch bất đạo’ cho trợ lý xong, cô mỉm cười giải thích: “Chào cậu, tôi là một trong những thành viên trong tổ biên kịch của đoàn phim “Hữu Yêu”, tên Cố Niệm. Tôi tới đây để giới thiệu kịch bản cho Lạc Tu, cửa là do tôi mở nhằm đề phòng bị hiểu nhầm đấy.”

....... ‘Bạn trên mạng’ không hề biết tên thật của cô nên Cố Niệm mới yên tâm giới thiệu.

“Ồ ồ, thế à, là tôi hiểu lầm rồi, xin lỗi ha, chào cô chào cô.......” Trợ lý sờ gáy, lúng túng gật đầu với Cố Niệm.

Cố Niệm gật đầu đáp lại.

“Lạc ca, đây là bên công ty gửi tới cho anh ạ.” Trợ lý vừa nói vừa đi qua, chiếc túi trong tay cũng được xé ra.

Do đứng gần nên Cố Niệm nhìn thấy hết.

Là một túi bưu kiện.

Bưu kiện, túi?

Trong lòng Cố Niệm chợt dâng lên một loại dự cảm chẳng lành.

Dưới sự cảnh báo của dự cảm, cô tận mắt nhìn thấy trợ lý lấy một quyển sổ da mềm màu nâu cực kỳ cực kỳ quen mắt từ bên trong ra.

Cố Niệm: “.............”

Mẹ nó.

“Nhật Ký Nuôi Con Trai” sao mi chạy tới chỗ này rồi, mẹ nhớ con quá đi QwQ.

Trợ lý cười hì hì: “Vẫn là quà của fan trung thành hai năm nay của anh gửi tới công ty, hình như là một quyển sổ.”

Lạc Tu đánh giá hai giây mới giơ tay nhận lấy.

Anh không mở ra mà chỉ cầm trong tay, rồi quay mặt nhìn sang Cố Niệm bị rẻ lạnh bên cạnh: “Hồi nãy cô nói, thật ra cô là gì của tôi?”

“.......”

Cố Niệm nhìn quyển sổ, nước mắt lưng tròng.

Fan gửi quyển sổ kiểu này tới nhất định sẽ bị con trai bảo bối coi thành tên biến thái mất hu hu hu.

“Cô Cố?”

Lạc Tu phá vỡ sự im lặng.

Cố Niệm ngước đôi mắt lấp lánh ánh nước lên: “Thật ra tôi là.......”

“Hửm?”

“Người, người có duyên với anh.”

“.......”

Lạc Tu: “?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play