Nhật Ký Nuôi Con Trai Của Mang Chi

30.5.2020, thứ Bảy, bầu trời trong xanh thoáng đãng.

Tháng 5 chỉ còn lại hai ngày cuối cùng, và là tròn một tháng không có bất cứ tin tức và thông cáo nào của con trai.

Con trai vừa ngoan vừa đẹp trai như vậy, tại sao không có ai nhìn trúng chứ T^T

Thế giới của người trưởng thành tàn khốc quá mà, có điều con trai đừng sợ, mẹ sẽ luôn bảo vệ con!

PS: Quà Tết Thiếu Nhi chuẩn bị cho con trai xong rồi, chiều nay gửi đi, danh sách gồm có:

Sổ tay Dưỡng Sinh Mùa Hè Cần Phải Biết *1

Hộp lớn vitamin B, vitamin C, vitamin E *1

Trà xanh dưỡng sinh (thanh nhiệt giải độc, giải khát, phòng chống tia bức xạ, chống oxi hóa, cần thiết cho mùa hạ, hy vọng con trai ngoan ngoãn uống theo hướng dẫn sử dụng T^T)

……

“È è.”

Cô gái trườn trước bàn nghiêm túc viết nhật ký ngẩng đầu lên, mái tóc dài mượt rơi xuống vai, gương mặt tròn xinh đẹp lộ ra. Cô nhìn sang chiếc điện thoại bên góc bàn.

Có một tin nhắn mới.

Cố Niệm đóng quyển sổ màu nâu sẫm lại, chẳng đợi cô cất quyển sổ vào hộc tủ thì đầu bên kia đổi sang gọi điện vào.

Ác ma đòi mạng “Lâm Nam Thiên”.

Cố Niệm thở dài một hơi, đặt quyển sổ lên góc trái bàn rồi trở tay cầm điện thoại lên, cất giọng nhẹ hẫng: “Alo.”

“Sao cậu còn chưa tới.”

“Không phải còn,” Cố Niệm nghiêng đầu qua nhìn, “Nửa tiếng ư.”

Đầu bên kia nghiến răng: “Đây là xem mắt đấy, cậu nghĩ đang canh giờ lên lớp à?”

“......” Cố Niệm rạp người lên bàn sách, bên mặt bị nhăn thành một độ cong nhỏ, “Biết rồi, tới ngay.”

Card chúc mừng viết xong được Cố Niệm cẩn thận đặt lên hộp quà của quyển sổ tay, cô lấy bừa một chiếc váy hoa trong tủ quần áo thay vào rồi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách, Giang Hiểu Tinh và Tần Viên Viên chung tổ biên kịch đang ghé đầu bàn luận sôi nổi.

“Ơ, Cố Niệm cậu định đi xem mắt à?” Giang Hiểu Tinh ngẩng đầu hỏi.

“Ừm, chiều nhớ gửi đấy.....”

“Biết rồi, quà gửi cho con trai bảo bối của cậu chứ gì, hai hộp lớn đó đúng không?”

“Còn quyển sổ tay và card trên bàn sách nữa.”

“Được được.”

Cố Niệm yên tâm rồi, vẻ mặt ủ rũ cuối cùng cũng có chút tinh thần, khóe môi cong lên một độ cong nho nhỏ. Cô đi tới huyền quan ngồi trên ghế thay giày.

Vừa thay được một chiếc thì trong phòng khách vọng tới giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Giang Hiểu Tinh: “Thế chúng ta để Cố Niệm phán quyết đi!”

“?”

Chẳng mấy chốc hai cô gái đã xông tới trước mặt cô: “Cố Niệm cậu nói xem, nếu là cậu, hai vị thiếu gia nhà họ Lạc đó cậu sẽ đứng về bên nào?”

Cố Niệm cầm giày, ù ù cạc cạc hỏi: “Nhà họ Lạc nào, thiếu gia nào.”

Giang Hiểu Tinh ngẩn người quay đầu qua: “Đến nhà họ Lạc cũng không biết, cậu sống ở trong động trên núi à?”

Tần Viên Viên nhỏ giọng nhắc nhở: “Thời gian trước mình từng nói với cậu rồi đấy, lúc mình viết kịch bản hào môn có lấy nhà họ Lạc giàu có nhất thành phố K đó làm đề tài tham khảo ấy.”

“Ồ, hình như có chút ấn tượng rồi.” Cố Niệm khom người mang chiếc giày còn lại, qua quýt hỏi, “Bọn họ làm sao.”

“A! Cậu thiệt là!”

Giang Hiểu Tinh ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm: “Hồi trước luôn đồn rằng anh em họ bất hòa, kết quả hai anh em đều không muốn kế thừa gia nghiệp, giờ đang minh tranh ám đấu ấy!”

“Cho nên?”

Đối với vẻ mặt hờ hững như kiểu ‘liên quan gì tới tôi’ của Cố Niệm, Giang Hiểu Tinh vuốt mặt thất bại, tiu nghỉu nói: “Mình với Viên Viên đang xảy ra ý kiến bất đồng trong việc ai có thể giành chiến thắng, cậu phán quyết cho tụi mình đi.’

Cố Niệm nhìn sang Tần Viên Viên.

Tần Viên Viên: “Mình đứng về phe tiểu thiếu gia Lạc Trạm, thiên tài lớp thiếu niên đại học K, tuổi trẻ tài cao trong lĩnh vực AI, hơn nữa còn đẹp trai.”

Vẻ mặt Giang Hiểu Tinh kiên cường bất khuất: “Mình đứng về phía đại thiếu gia nhà họ Lạc thần bí đó. Thần bí là ma lực lớn nhất của người đàn ông!”

“?”

Giang Hiểu Tinh nghiêm túc không quá ba giây thì bắt đầu làm loạn lăn vào lòng Cố Niệm: “Truyền thông đó còn chưa nhìn thấy mặt thật của đại thiếu gia nữa, nhưng có thể ngồi vững ở vị trí cháu trai trưởng nhà họ Lạc sao có thể tầm thường được chứ! Càng thần bí càng cao tay, trong kịch bản thường hay viết thế còn gì!”

Tần Viên Viên đả kích: “Cậu xem kịch bản nhiều quá rồi.”

“Hừ! Ông cụ nhà họ Lạc cũng đã nói rồi, nói anh ấy tâm cơ khó đoán!”

“Nguyên văn là nói anh ta có tính tình lạnh nhạt, tâm tư thâm trầm, vô dục vô cầu, đấy đâu phải lời đánh giá gì tốt.”

“Mặc kệ!”

Cố Niệm bình tĩnh bất động trong cuộc tranh chấp của hai người họ, cô mang giày xong, đứng dậy sẵn miệng hỏi: “Vô dục vô cầu, thế chẳng phải xuất gia rồi sao.”

“Ơ, sao cậu biết?”

Cố Niệm ngoảnh mắt nhìn lại.

Giang Hiểu Tinh méo mặt: “Bọn họ cũng nói đại thiếu gia không yêu giang sơn không yêu mỹ nhân, mà một lòng một dạ muốn xuất gia.”

Cố Niệm: “......”

Cố Niệm vỗ vỗ vai cô nàng: “Bớt đau buồn.”

Cố Niệm xoay người định đi thì bị Giang Hiểu Tinh kéo lại: “Đợi đã, cậu còn chưa nói cậu ủng hộ ai đấy!”

“Ờ,” Cố Niệm suy nghĩ chốc lát, “Mình đứng về phía Lạc Tu.”

Giang Hiểu Tinh ngẩn ra: “Lạc Tu lại là người nào nữa?”

Trên gương mặt vĩnh viễn bình thản của Cố Niệm nổi lên sự bị thương của mẹ già: “Cùng họ nhưng không cùng mệnh, là con trai bảo bối đáng thương đó của mình.”

Lúc này Giang Hiểu Tinh mới nhớ ra: “À, là cái tên tuyến 180 đến tra Baike cũng không có ấy hả.......”

Cố Niệm: “?”

Ánh mắt chết chóc.jpg

Giang Hiểu Tinh giật mình phát hiện bản thân giẫm phải bãi mìn của Cố Niệm bèn vội vàng bịt miệng lại.

Cố Niệm cũng biết điều Giang Hiểu Tinh nói là sự thật, tinh thần cô héo rũ, lạnh mặt đi ra ngoài: “Mình đi xem mắt đây, đừng quên gửi quà cho con trai mình đấy.”

“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Cố Niệm ra cửa chưa được bao lâu thì nhân viên bưu điện X tới lấy bưu phẩm.

Sau khi cân trọng lượng xong, nhân viên bưu điện ấn hai hộp đồ dưỡng sinh lớn: “Chỉ nhiêu đây thôi hả?”

“Đúng...... khoan đợi đã,” Giang Hiểu Tinh vỗ đầu, “Xém chút quên mất quyển sổ với card chúc mừng rồi.”

Cô ấy vội vàng xoay người chạy vào phòng Cố Niệm, vừa bước vào cửa thì Giang Hiểu Tinh nhìn thấy tấm card rớt trên đất.

Cô ấy khom người nhặt lên: “Ơ, bị gió thổi rớt xuống à? Quyển sổ đó......” Tầm mắt quét qua mặt bàn dừng trên quyển sổ bìa mềm màu nâu trên góc bàn.


 

Mắt Giang Hiểu Tinh bừng sáng, cầm quyển sổ lên vỗ vỗ một cách chắc nịch.


 

“Nhất định là mày rồi!”


 

*

Cái trong xanh của bầu trời mùa hạ dường như chưa bao giờ vượt quá ba giây.

Một mảng mây đen cực lớn không biết lặng lẽ bò lên bầu trời thành phố tự lúc nào, Cố Niệm vừa mới ngồi lên xe thì bên ngoài bỗng lách tách nhỏ hạt mưa xuống.

Mưa rơi lên mặt đất, tóe ra vệt nước ướt hình tròn. Ngoài cửa sổ xe bị nhuộm thành thế giới mù mịt, màu sắc sặc sỡ.

Radio trong xe không biết chỉnh tới kênh nào, có một giọng nữ khe khẽ bi thương đang hát.

Cố Niệm buồn ngủ muốn chết, cô dựa lên cửa sổ xe. Những ca từ đó chui từ tai trái đi ra bên tai phải cô.

[……]

[Anh đã thành phật, cớ gì không độ em?]

[Hồng trần như mộng, yêu hận chất chồng, ngàn năm chẳng qua chỉ là một cuộc phí hoài thời gian]

[……]

[Dưới ngọn đèn xanh, cổ phật nói]

[Mọi hy vọng và cố gắng đều là vô ích.]

Bài hát đang tới đoạn cuối, chị gái tài xế như nghe xong vẫn chưa hết bùi ngùi chủ động bắt chuyện với Cố Niệm: “Em gái, em từng nghe bài hát này chưa?”

Cố Niệm nén cơn ngáp, mở con mắt nhập nhèm ra, “Từng nghe rồi.”

“Cũng phải ha, dẫu sao «Độ Em» là bài hát vàng nổi tiếng trên mạng vào hai năm trước mà, sợ là không có ai chưa từng nghe qua.”

“Vâng.”

“Hồi đó chị rất thích bài hát này, tác giả và người trình bày nó đều là [Mang Chi] nhỉ? Nghe đâu lúc bài hát này nổi tiếng khắp cả nước, tác giả còn chưa tới hai mươi tuổi nữa, em nói xem sau này tại sao cô ấy rút lui khỏi giới chứ?”

Nhịn tới hết nhịn được nữa, Cố Niệm nhập nhèm mắt ngáp một cái thật lớn rồi đáp bừa: “Chắc xảy ra chuyện gì đó không chừng.”

Tài xế ngây người, nhíu mày nói: “Em gái em nói thật ư, sao nói là xảy ra chuyện hả? Mang Chi có tên tuổi có tài hoa, nhất định là chỉ đổi tên và giờ đang nổi tiếng ở đâu đó thôi!”

“…….”

Không.

Có thể còn có một cái tên biên kịch bi thương bé nhỏ không nổi lắm, thường ngày cày kịch bản tới bốn giờ sáng.

Cố Niệm nuốt cái ngáp thứ ba xuống, sẵn tiện nuốt luôn sự thật tàn khốc này vào.

Taxi đưa cô tới khách sạn Tinh Nguyệt. Sau khi xuống xe, Cố Niệm che cây dù chuẩn bị sẵn trong cặp ra, bước lên từng vũng nước nhỏ trên gạch đi vào cửa khách sạn.

Lúc cô đứng ở cửa thu dù lại, mưa bên ngoài hầu như tạnh hẳn rồi.

Đối với ông trời như đang muốn trêu chọc cô này, Cố Niệm lạnh mặt ngẩng đầu lên hỏi.

“Ông muốn khuyên tôi đừng tới phải không?”

“Ông tưởng tôi muốn tới lắm à.”

“Lệnh mẹ khó cãi ông hiểu không?”

“Bỏ đi, ông không có mẹ ông không hiểu đâu.”

“Nói tới mẹ, hy vọng con trai bảo bối hôm nay ra ngoài nhớ mang theo dù.”

Dưới con mắt tiếc nuối ‘mặt trông xinh xắn tiếc là bị khùng’ của anh bảo vệ đẹp trai bên cạnh, Cố Niệm nhận mệnh xoay người đi vào khách sạn.

Cô bạn thân Lâm Nam Thiên, đại sứ coi mắt vàng được mẹ cô giám định, giờ phút này đang ngồi trên sô pha ở đại sảnh nghiêm túc lướt điện thoại.

Cố Niệm đi tới gần, chồm người từ phía sau tới: “Đang xem cái gì?”

Lâm Nam Thiên giật mình hết hồn nhưng chẳng lo trách cứ mà duỗi tay kéo cô tới: “Cái kịch bản mà đoạn thời gian trước tổ biên kịch các cậu chạy gấp đó có tên "Hữu Yêu" đúng không?”

“Ừm.”

“Thế cái cô biên kịch mỹ nữ cứt chó [Thanh Đăng Hạ] cướp kịch bản của các cậu là ai nữa?”

“?”

Cố Niệm dựa tới xem, trên màn hình điện thoại của Lâm Nam Thiên là một trang tin tức liên quan tới bát quái giới giải trí, tiêu đề cực kỳ hút mắt:

[Nghi là phong cách của Mang Chi đại đại, biên kịch mỹ nữ của Tân Tấn Trác Diệc Huyên (bút danh hiện tại là Thanh Đăng Hạ) mang theo phim mới "Hữu Yêu" của cô ấy trở lại rồi!]

Mới đầu vẻ mặt Cố Niệm khá là vi diệu khi nhìn thấy tiêu đề, sau đó nhanh chóng hồi phục lại vẻ chưa ngủ đủ của lúc mới tới. Cô dựa vào sô pha: “Hình như là biên kịch có tiếng không có miếng do tổ đạo diễn "Hữu Yêu" khảm định.”

“Đó chẳng phải là kịch bản của các cậu ư?”

“Loại biên kịch nhỏ bé không tên tuổi không bối cảnh như bọn mình có thể lấy được trọn số tiền của tập phim đã là không tệ rồi, chẳng hy vọng tên tuổi.”

“Nhưng kịch bản là do các cậu viết ra, dựa vào đâu thuộc về cô ta!”

“Dựa vào việc cây đại thụ người ta dựa rất mát?” Cố Niệm ngáp một cái, “Còn có cái mác ‘nghi vấn Mang Chi’ ở đó, tóm lại sẽ có người muốn tâng bốc.”

“Cô ta? Cô ta là Mang Chi con khỉ! Chỉ dựa vào bút danh [Thanh Đăng Hạ] của cô ta trùng với câu cuối cùng trong "Độ Em", sau đó được một đống thủy quân doanh tiêu hào a dua theo? Kiểu cọ độ hot trắng trợn hơn chút nữa được không?”

“Fan đều tin cả rồi.”

“Mấy người tin đều là fan giả!”

Lâm Nam Thiên ôm bất bình gần như muốn giẫm giày cao gót bảy tám centimet của cô nàng nứt nền nhà ra. Trong lúc đó, khóe mắt cô nàng liếc tới Cố Niệm đang lười nhác dựa trong sô pha, cơn giận phút chốc tăng vọt lên.

Lâm Nam Thiên bổ tới ấn vai Cố Niệm: “Cậu thành thật khai báo với mình, Mang Chi người viết "Độ Em" đó có phải là cậu không......”

“A.” Cố Niệm chợt mở mắt ra.

Lâm Nam Thiên giật mình: “Sao thế?”

“Không lên lầu nữa,” Cố Niệm chỉ đồng hồ sát đất ở đại sảnh, nhìn Lâm Nam Thiên bằng vẻ mặt vô tội, “Giờ coi mắt sắp muộn thật đấy.”

“Mẹ nó! Xém chút quên mất việc chính rồi!”

“........”

Lâm Nam Thiên bật dậy khỏi sô pha kéo Cố Niệm đang héo rũ ở phía sau cô ấy chạy về phía thang máy.

Tầng 26 của khách sạn Tinh Nguyệt, nhà hàng Tây.

Vừa nhìn nhà hàng rộng rãi sáng sủa có nam phục vụ mặc áo đuôi tôm còn nhiều hơn cả thực khách này, Cố Niệm biết ngay là lại khiến Lâm Nam Thiên tốn kém nữa rồi.

Nhưng Lâm Nam Thiên không để ý, xua tay một cách phóng khoáng: “Không sao, mình là nhà giàu mới nổi mà.”

“.......”

Tính cách này của Lâm Nam Thiên được giữ vững từ nhỏ tới lớn, con trai cả lớp sợ cụp đuôi toàn gọi cô nàng là anh.

Cố Niệm thì không.

Cô hễ xìu toàn gọi ba.

Hai ‘cha con’ trên tinh thần đi theo sự chỉ dẫn của bồi bàn tới ngồi ở một chiếc bàn sát cửa sổ nhà hàng.

Lâm Nam Thiên nhíu mày: “Người đâu?”

Bồi bàn khom người: “Vị tiên sinh đó vào toilet rồi.”

Lâm Nam Thiên giãn mày ra: “Được rồi.”

Khách trong nhà hàng không nhiều.

Trong không gian phân khu của bọn họ đang ngồi, chỉ có chiếc bàn sau lưng là có người.

Cách đó mấy mét, một lớp tầng sa mỏng buông rũ xuống, có bóng hai người ngồi song song nhau lúc ẩn lúc hiện. Do đối diện bọn họ không có ai ngồi nên càng khiến hình ảnh đó cực kỳ quái dị.

Quan sát là thói quen của một biên kịch như Cố Niệm.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Điều ngoại lệ duy nhất đó là, lần này nhìn một hồi lâu cô bỗng có hơi mê hoặc. Cái khóe mắt hẹp dài hơi xếch lên đó, con ngươi cũng dần dần linh hoạt.

Hồi lâu sau Cố Niệm như chiếc lá cây uống no nước mưa, rùng mình xoay người qua hứng khởi hỏi Lâm Nam Thiên: “Mình nhìn bóng lưng của người phía sau đó, nhìn sao cũng thấy giống con trai bảo bối của mình, chúng ta qua đó xem thử đi?”

Lâm Nam Thiên chẳng buồn ngoảnh đầu lại, ấn lấy cô gái hễ nhắc tới con trai là y như mở công tắc nguồn điện vậy: “Cậu nhớ con trai nhớ tới sinh ra ảo giác rồi.”

Cố Niệm nghiêm túc: “Giống thật mà.”

Lâm Nam Thiên: “Nếu con trai cậu có thể tới chỗ này ăn cơm, thế anh ta đâu tới nỗi là nghệ sĩ tuyến 180 nghèo rớt mồng tơi đó?”

Cố Niệm: “.............”

Cố Niệm bừng tỉnh.

Mẹ nó nói có lý chết đi được hu hu hu.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play