“Thì ra anh ta chính là đứa con trai bảo bối đó của cậu à? Mình nói sao lúc phó đạo diễn nói ra cái tên Lạc Tu này, mình cứ thấy quen quen sao á!” Ba người đứng trên hành lang bên ngoài phòng họp tạm thời của tổ đạo diễn, Giang Hiểu Tinh ngạc nhiên hiểu ra.

Tần Viên Viên cũng gật đầu: “Chẳng trách cậu tự nhiên thay đổi suy nghĩ.”

Mắt Cố Niệm sáng lấp lánh, khóe môi cong lên cao cao: “Phân cảnh của vai diễn mới các cậu khỏi cần lo đâu, tự mình làm được.”

“Thế đâu có được, mình phải cùng viết với cậu!” Giang Hiểu Tinh khoác lấy cánh tay Cố Niệm.

Tần Viên Viên: “Dàn ý và chia tập của kịch bản “Hữu Yêu” phần lớn toàn do cậu làm rồi, lần này đến lượt bọn mình giúp đỡ chút gì đó mới được.”

Cố Niệm suy nghĩ, “Vậy được.”

Ba người quyết định xong, Cố Niệm quay đầu qua nói với phó đạo diễn đang đợi ngoài cửa.

Phó đạo diễn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Lần này không thay đổi nữa?”

“Không thay đổi nữa.”

“Xác định các cô phụ trách hoàn thành kịch bản?”

“Vâng.”

Phó đạo diễn lắc đầu cười: “Giới trẻ các cô bây giờ ấy à, chỉ cần đẹp trai một chút là có tác dụng đến thế à?”

Cố Niệm còn chưa kịp đáp thì Giang Hiểu Tinh ở sau lưng cô đã thò đầu ra: “Í? Đẹp trai thật hả? Hồi trước Cố Niệm nói với tôi mà tôi còn không tin đấy.”

Phó đạo diễn Lâm: “Hồi chiều cậu ấy đi dạo một vòng quanh đoàn phim, tổ quay phim, tổ hậu cần, còn có mấy tổ đạo cụ và hóa trang, một đám cô gái chạy tới nghe ngóng tên tuổi cậu ấy. Cô nói xem?”

Giang Hiểu Tinh lập tức tràn trề sức sống: “A, tôi muốn xem!”

Cố Niệm cảm thấy kiêu ngạo và an ủi, nhưng tàn nhẫn đưa mắt ra hiệu với Tần Viên Viên, hai người hợp sức kéo Giang Hiểu Tinh đang vùng vẫy đi.

Trước khi đi Cố Niệm hỏi phó đạo diễn: “Chúng tôi trở về sắp xếp vai diễn mới, trước khi xác định chúng tôi có thể gặp mặt bảo, à, gặp mặt diễn viên một chút được không?”

Phó đạo diễn gật đầu: “Không thành vấn đề. Tới lúc đó tôi nói với cậu ấy một tiếng.”

“Cám ơn phó đạo diễn.”

Cố Niệm vui vẻ xách Giang Hiểu Tinh đi.

Nhìn bóng lưng của ba người họ, nhất là cô gái hoàn toàn tương phản với dáng vẻ chưa nạp đầy năng lượng lúc tới đó, phó đạo diễn Lâm lắc đầu cười rồi gõ cửa đi vào phòng họp.

Đạo diễn Cảnh Hoằng Dục ngồi sau bàn, thấy phó đạo diễn đi vào, ông nhíu mày hỏi: “Hồi nãy xảy ra chuyện gì?”

“Cô gái tên Cố Niệm – tác giả chính của kịch bản - của tổ biên kịch vào.”

Cảnh Hoằng Dục: “Thế sao đi trở ra rồi?”

“Các cô ấy vốn định tới phản đối việc thêm vai diễn.”

“Hử?”

Nghe thấy lời này, Lạc Tu ngồi bên bàn cũng ngước mắt lên đúng lúc đón lấy ánh mắt chứa ý cười của phó đạo diễn Lâm nhìn tới: “May là Lạc Tu đẹp trai, cô gái tên Cố Niệm đó sau khi đi vào nhìn thấy cậu ấy một cái lập tức đồng ý thêm vai diễn ngay.”

Cảnh Hoằng Dục ngẩn ra, sau đó bật cười: “Tốt lắm, có duyên hút khán giả, đây là chuyện tốt.”

“.......”

Lạc Tu cụp mắt cười nhạt.

Ý cười nhàn nhạt trong con ngươi màu nâu sẫm vốn nhạt giờ dần dần tan đi.

Anh nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời mùa hạ đương lúc gay gắt, tiếng ve sầu kêu rình rang khắp rừng cây.

Cả đám ve sầu ồn ào.

Cứ ngỡ rằng cô gái đó có phần khác biệt, hóa ra chung quy đều như nhau cả.

*

Chiều hôm, Cố Niệm lấy được phương thức liên lạc cá nhân của Lạc Tu từ chỗ phó đạo diễn Lâm.

“Tôi đã đánh tiếng với Lạc Tu rồi, chuyện hẹn cậu ấy bàn vai diễn cô xem lúc nào tiện thì sẵn nói kịch bản cho cậu ấy biết luôn.”

“Vâng ạ!”

Cố Niệm ôm theo số liên lạc của con trai bảo bối lăn vào chiếc giường cây cứng, nước mắt mẹ già gần như muốn tuôn ra.

Giang Hiểu Tinh nhiều chuyện trêu chọc: “Mình coi như được mở mang tầm mắt rồi, người phụ nữ xưa giờ không biết mê ‘zai’ một khi mê lên mới là đáng sợ.”

Tần Viên Viên mím môi cười: “Cố Niệm đâu có giống cậu, cậu ấy không có mê ‘zai’ đâu. Đúng không Cố Niệm?”

“Đúng vậy.” Cố Niệm lăn nửa vòng trở người ngồi dậy, vẻ mặt đầy nghiêm túc, “Tình mẹ vĩnh viễn không thay đổi.”

“Ồ, không tin.”

Cố Niệm phớt lờ sự trêu chọc của Giang Hiểu Tinh, mang theo tâm tình mừng rỡ, cô ôm điện thoại run tay soạn văn án gửi tin nhắn cho con trai bảo bối.

Sau khi xóa đi sửa lại mấy lần, cuối cùng Cố Niệm gửi đi một tin nhắn có nội dung chẳng khác gì tin đầu tiên là mấy:

“Xin chào, tôi là Cố Niệm của tổ biên kịch, không biết hôm nay anh có thời gian không? Nếu được tôi muốn nói chuyện với anh về vai diễn một chút.”

Một phút trôi qua.

Chưa trả lời.

Hai phút.

Chưa trả lời.

Năm phút.......

Vẫn chưa trả lời.

Cố Niệm ủ rũ đặt điện thoại sang một bên, cố gắng đè nén suy nghĩ muốn nhìn chằm chằm nó của mình.

Cô đi tới bên bàn: “Về nhân vật mới mình đã có suy nghĩ đại khái rồi, bọn mình thảo luận tính triển vọng của nhân vật này trong nhóm trước đi.”

“Nhanh thế à?”

Giang Hiểu Tinh và Tần Viên Viên đồng thanh cất giọng kinh ngạc.

Cô gái đứng bên bàn nắm chặt nắm tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Con trai chính là động lực duy nhất giúp mình nảy sinh ý tưởng.”

Giang Hiểu Thanh: “Phụt.”

Tần Viên Viên cũng phì cười, cầm laptop đi tới bên bàn ngồi xuống, “Mau nói cho mình nghe xem, là nhân vật như thế nào đây.”

Tiến vào trạng thái làm việc, Cố Niệm vực dậy tinh thần bắt đầu nghiêm túc lên. Cô mở chiếc máy tính gập 360 độ của mình ra, trình bày sơ đồ mối quan hệ nhân vật đầy màu sắc trong cửa sổ che trước máy tính.

Cố Niệm nói: “Mình nghĩ cả rồi, nếu muốn thêm một nhân vật hoàn toàn mới vào mà không có bất cứ cơ sở nào để xây dựng, với tiến độ quay phim của hiện tại là chuyện không thể nào.”

Giang Hiểu Tinh chen vào ngồi giữa hai người: “Đúng vậy, mình nghĩ muốn hói trán mà nghĩ không ra phải chèn nhân vật mới có nhiều đất diễn này vào như thế nào.”

Cố Niệm chớp mắt cười: “Cho nên mình có một ý tưởng mới.”

“Hử?”

Cố Niệm cầm laptop lên khoanh một vòng trên màn hình.

Cô quay sang nhìn hai người họ: “Các cậu còn nhớ ý tưởng xây dựng ban đầu đặt ra trong kịch bản, kiếp trước nữ chính gặp phải đóa hoa ưu đàm nhiễm ma tính đó không?”

Giang Hiểu Tinh nghĩ ngợi hai giây, đầu mày giãn ra: “Mình nhớ rồi! Hoa ưu đàm xuất hiện khi đấng Như Lai hạ xuống trần gian nhờ đại ân đại đức của đức Phật, nó là loài hoa mang điềm lành đến từ Thiên đàng, sau này còn cản một kiếp cho nữ chính nên nhiễm phải ma tính.”

Tần Viên Viên gật đầu: “Mình cũng có ấn tượng, nếu không có nó e là nữ chính khó lòng luân hồi thuận lợi.”

Giang Hiểu Tinh: “Cậu muốn xây dựng cho nó thành người à? Nhưng mấy phân cảnh kiếp trước quay xong hết rồi, bắt đoàn phim quay lại lần nữa sợ họ không chịu đâu.”

Cố Niệm: “Không thêm kiếp trước, thêm phần luân hồi chuyển thế.”

Giang Hiểu Tinh: “Hả?”

Cố Niệm: “Đóa hoa ưu đàm nhiễm ma tính vì nữ chính chuyển kiếp làm người.”

Trên bàn chìm vào im lặng.

Giang Hiểu Tinh: “Mẹ ơi, nghe thấy kích thích ghê luôn.”

Tần Viên Viên: “Thánh vật của đức Phật vì yêu nhập ma, nảy sinh dục niệm động lòng phàm — — Nhân vật này đúng là rất OK.”

Thấy hai người đều đồng ý, Cố Niệm nhẹ nhõm hẳn: “Thế bọn mình quyết định vậy nhé?”

“Được.”

Cố Niệm: “Xây dựng hình tượng hoa ưu đàm này phải tỉ mỉ một chút, các cậu phụ trách tìm kiếm thu thập tư liệu, còn mình vạch dàn ý chi tiết cho nhân vật.”

Giang Hiểu Tinh: “Cực khổ cực khổ rồi, cần mình đề cử vài bài hát liên quan tới Nho giáo cho cậu không, cậu vừa nghe vừa tìm linh cảm?”

Cố Niệm đáp mà không thèm ngẩng đầu: “Mình có bài hát thường hay nghe rồi.”

Giang Hiểu Tinh: “Hửm? Là bài gì, mau đề cử cho mình với.”

Cố Niệm: “Chú Đại Bi.”

Giang Hiểu Tinh: “…….”

Tần Viên Viên: “…….”

Giang Hiểu Tinh vuốt mặt, “Coi như cậu ác.”

Tần Viên Viên chen mồm vào: “Nếu là của Phật thì nên nghe «Độ Em» thích hợp hơn.”

Giang Hiểu Tinh quay đầu qua, thiếu nước nhảy bật lên: “Đúng đúng đúng! Nhiệt liệt đề cử “Độ Em”, hồi nãy mình cũng định nói cái này! Bài hát hay nhất của Mang Chi đại đại!”

Cố Niệm khựng lại.

Tần Viên Viên do dự chốc lát rồi chồm người tới giữa bàn: “Nói tới chuyện này, bên ngoài hình như đang đồn rằng Trác Diệc Huyên biên kịch được xướng tên trong “Hữu Yêu” chính là Mang Chi, các cậu nói xem là thật hay giả?”

Giang Hiểu Tinh chề môi: “Sao có thể chứ.”

Tần Viên Viên: “Cả đoàn phim cũng tin rồi, hình như từng có phỏng vấn riêng rồi, lúc đối phương hỏi tới nhưng Trác Diệc Huyên không phủ nhận á.”

“STOP, đại thần Mang Chi là nữ thần của mình, nhưng cái cô Trác Diệc Huyên đó,” Giang Hiểu Tinh dẩu môi, “Bút danh [Thanh Đăng Hạ] xuất phát từ «Độ Em», thiếu nữ trong tác phẩm càng xây dựng rập khuôn theo với lời bài hát gốc «Độ Em» — — sau khi bị người ta chửi sao chép, cô ta mới ăn theo dư luận khoác lên người lớp vỏ Mang Chi này đó.”

Tần Viên Viên gật đầu: “Nhưng phong cách kể chuyện đúng là có phần tương tự [Mang Chi]?”

Giang Hiểu Tinh càng thấy ghét hơn nữa: “Đây rõ là sao chép trắng trợn mà, đúng là vẽ hổ không thành còn giống chó. Những fan trung thành với đại thần Mang Chi như bọn mình ghét cô ta nhất đấy!”

“Vậy à?” Tần Viên Viên quay đầu đi, “Cố Niệm, cậu thấy sao?”

“Thấy gì?”

Cô Niệm đang viết vẽ trên máy tính bảng, lơ đễnh hỏi.

“Liên quan tới việc Trác Diệc Huyên là Mang Chi đấy? Mình nhớ hôm đó có nhìn thấy bài hát “Độ Em” này trong máy tính của cậu, chắc cậu cũng thích Mang Chi hả?”

“Tàm tạm thôi,” Cố Niệm lấy đầu bút máy tính vén phần tóc mái rủ xuống trước trán ra, trong giọng nói chẳng mang theo chút cảm xúc nào, “Chắc cô ta phải mà.”

“……”

Giang Hiểu Tinh kéo Tần Viên Viên lại: “Đừng làm phiền đại thần Cố Niệm chúng ta sáng tác nữa, có khi nào cậu thấy cậu ấy quan tâm mấy chuyện bát quái này không?”

“Cũng phải.”

Hai người vừa đạt được ý kiến thống nhất thì tiếng chuông tin nhắn vọng từ trên giường Cố Niệm tới:

“Cạp cạp cạp!”

“!”

Cố Niệm vừa bắt được cảm xúc giật mình hết hồn, trên đỉnh đầu như có cái sừng vô hình ‘chíu’ một cái dựng đứng lên.

Hai người bên cạnh ngơ ngác ngẩng đầu lên, Giang Hiểu Tinh nghệch mặt hỏi: “Đây là tiếng chuông quỷ quái gì vậy?”

Cố Niệm bay lên đầu giường: “Tiếng chuông báo mình cài riêng cho con trai bảo bối!”

Giang Hiểu Tinh: “…….”

Giang Hiểu Tinh quay qua nhỏ giọng lẩm bẩm với Tần Viên Viên: “Đụng phải chuyện gì có liên quan tới con trai của cậu ấy y như là bật ngay trạng thái hưng phấn lên, tính liên quan càng lớn mức độ hưng phấn càng cao — — chứng bệnh này của đại thần Cố Niệm chúng ta phải đạt tới mức tinh thần phân liệt rồi nhỉ?”

Tần Viên Viên nhịn cười: “Chắc gần tới mức đó rồi.”

Giang Hiểu Tinh: “Chậc chậc.”

Cố Niệm chẳng màng tới phản ứng của hai người họ, mọi sự chú ý của cô đều tập trung lên tin nhắn Lạc Tu trả lời:

“Sau 19 giờ tôi đều có thời gian. Cô Cố tới giờ nào cũng được.”

Cố Niệm ôm điện thoại, cảm động tới rơi nước mắt lã chã.

Hu hu hu.

Con trai bảo bối khách sáo quá rồi.

Gọi cô Cố gì chứ, gọi mẹ là được.

Tất nhiên Cố Niệm không có gan trả lời như vậy, sợ Lạc Tu đợi lâu, cô nhanh chóng gõ chữ trả lời đi: “Được, thế 19 giờ tôi tới phòng anh tìm anh!”

Biu.

Tin nhắn được gửi đi, nhưng đối phương lại im lặng.

Lúc Cố Niệm đang lo lắng con trai bảo bối xảy ra chuyện gì rồi không, thì bên cạnh cô lặng lẽ xuất hiện một cái đầu: “Đại thần Cố Niệm, tém tém lại một chút.”

Cố Niệm quay đầu qua: “?”

“Tự cậu nhìn cậu viết xem,” Giang Hiểu Tpnh chỉ màn hình của cô, “Bộ dạng giống như kim chủ nóng lòng muốn tới cửa cưỡng bức người ta vậy.”

Cố Niệm: “………….?”

Cố Niệm không tin, cô cúi đầu nhìn.

Đại não hưng phấn giảm nhiệt đang xem xét tin nhắn xong rồi đưa ra phán đoán:

Đúng là giống thật.

Cố Niệm: T^T

Con trai, mẹ không có biến thái đâu, con phải tin mẹ nha.

Không biết có phải nghe thấy là cầu khấn này chăng, bên kia im lặng khoảng hai phút thì tin nhắn của Lạc Tu cũng tới.

“Được.”

Cố Niệm cảm thấy yên tâm: “Con trai mình đúng là vừa hiền vừa ngoan vừa nghe lời.”

Giang Hiểu Tinh: “Chỉ có một chữ ‘được’ mà đọc ra hiểu ra nhiều thế cơ à?”

Cố Niệm chọt màn hình, nghiêm túc nói: “Cậu xem, còn có dấu chấm câu nữa này.”

Giang Hiểu Tinh: “Điều đó chứng tỏ được gì?”

Cố Niệm càng thấy vui vẻ hơn: “Thằng bé vừa tỉ mỉ vừa thông minh vừa nghiêm túc.”

Giang Hiểu Tinh: “…….”

Tấm lòng của mẹ già như mò kim đáy bể.

Tình yêu của mẹ già sâu hơn biển.

*

Trời sụp tối, ráng chiều trong núi rất đẹp. Sắc đêm rộng lớn huyễn hoặc dần dần bao trùm bên đường chân trời, ánh vàng rải rác nối liền từng tầng khi dày khi nhạt dọc trên rừng núi.

Một cơn gió thổi phất qua khiến rừng rộng lớn lay động, ánh hào quang giống như sóng biển xinh đẹp động lòng người ập lên giữa núi.

Hơn 6 giờ tối, men theo ráng chiều phủ trên đường, ba người Cố Niệm tới khách sạn trong trấn.

Địa điểm quay phim của “Hữu Yêu” tuy nằm trong vùng núi hẻo lánh nhưng bên này không phải là lần đầu tiên được các đoàn làm phim dùng để lấy cảnh. Người dân địa phương nhân cơ hội đó phát triển ngành du lịch, xây dựng con đường kinh doanh trên trấn — — Mặc dù không bì được với khu thương nghiệp trong trung tâm thành phố lớn, nhưng thỏa mãn điều kiện cuộc sống thoải mái cơ bản vẫn có thể làm được.

Ví dụ như trước mặt ba người lúc này, đây là chi nhánh khách sạn Tinh Nguyệt cao tám tầng lầu có thể phóng tầm mắt nhìn bao quát cả thị trấn.

“Diễn viên ở khách sạn bọn mình ở nhà dân, đây chính là phân biệt giai cấp trắng trợn.” Giang Hiểu Tinh nói bằng giọng ai oán.

Cố Niệm ngoảnh đầu nhìn hai người đang khoác tay nhau: “Các cậu không vào thật à?”

Tần Viên Viên: “Đúng lúc mình muốn mua chút đồ dùng sinh hoạt, muốn Hiểu Tinh đi cùng mình.’

Giang Hiểu Tinh gật đầu cái rụp: “Đúng vậy đúng vậy, không làm phiền mẹ con các cậu nhìn mặt nhau.”

Cố Niệm mỉm cười: “Cậu không xem trai đẹp nữa hả?”

Giang Hiểu Tinh: “Ây da đừng có làm mình dao động! Sau này chung một đoàn phim, nhất định còn có cơ hội nhìn thấy mà!”

Cố Niệm không ép buộc nữa: “Được thôi.”

Ba người tạm biệt nhau, Cố Niệm vào khách sạn một mình.

Đoàn phim để các diễn viên ở khách sạn mà không suy xét tới kinh phí, rõ ràng là sợ diễn viên trong quá trình quay phim bị fans tập kích nên phải bảo vệ kín kẽ. Cố Niệm cầm thẻ công tác của phó đạo diễn nên mới được cho vào.

Lạc Tu ở tầng 7 của khách sạn.

Cố Niệm đi thang máy thẳng lên lầu, chiếu theo số ‘717’ trong tin nhắn điện thoại, sau khi xác định phương hướng rồi rẽ qua hành lang bên phải của thang máy.

Thảm lót sàn mềm mại, bước lên gần như không phát ra tiếng động. Có điều đèn trên hành lang hơi tối, bảng số phòng tự mang hiệu quả ấn nắp, Cố Niệm bị quáng gà buộc phải lần mò đi đọc từng con số một.

“709, 711, 713……”

Cô đếm thầm trong lòng, đi qua gian phòng này tới gian phòng khác.

Một giọng nữ ai oán đột nhiên vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trên hành lang.

“Em cứ nghĩ là cùng tên cùng họ, không ngờ đúng là anh thật — — Anh tới đây tại sao không nói với em một tiếng hả?”

“?”

Bước chân Cố Niệm khựng lại.

Cô ngẩng đầu lên.

Giọng nói này vọng từ hành lang phía trước cách đó không xa, hình như là cửa phòng của vị khách nào đó không đóng kín. Thân làm bằng chứng hỗ trợ, trong đường hành lang cách đó mấy mét còn có một chùm sáng hình khung cửa chiếu ra.

Cố Niệm do dự bước thêm một bước nhỏ về phía trước.

Giọng nói lại vang lên.

“Không quen biết? Gì mà anh không biết em chứ? Em……” Giọng nữ bắt đầu xúc động, có điều chỗ phát ra giọng nói hình như hơi khúc khuỷu nên nghe không rõ lắm.

Cố Niệm thả nhẹ bước chân, bước nhanh hơn.

Cô cách chùm sáng càng lúc càng gần, chỉ hy vọng có thể lén chuồn qua trước khi người khách bên trong chú ý tới.

Bước chân đầu tiên giẫm vào chùm sáng.

“Em không tin! Bọn họ đều thích em, sao anh có thể không có ham muốn với em được?”

“…….”

Mặt Cố Niệm cứng đờ: chắc tại vấn đề người đàn ông được hay không được nên tranh chấp đó mà.

Cô oán thầm trong lòng, bước chân thứ hai cũng thò vào khu vực ánh sáng.

Chỉ là lần này, chẳng đợi mũi chân cô rơi xuống thì giọng nữ bên tai bỗng trở nên rõ ràng:

“Để em chứng minh cho anh thấy!”

Lạch cạch.

Phịch.

“?”

Đột nhiên có âm thanh truyền thẳng tới khiến Cố Niệm ngừng lại theo bản năng.

Không khí im lặng vài giây.

Cố Niệm chậm rãi quay đầu lại.

Trong tầm mắt, cửa phòng đối diện cô đang mở rộng.

Bóng người đàn ông gầy gò cao lớn mặc áo trắng quần dài bị người phụ nữ mặc váy ngắn bó sát người đè lên tường, mái tóc ướt rủ xuống che khuất mắt anh nhưng che không được sống mũi thẳng tắp cùng bờ môi mỏng lạnh lùng.

Tóc đen, da trắng, môi hồng, sự xâm lược và vẻ đẹp đặc sắc đó được phát huy tối đa trên gương mặt xinh đẹp, nhất là thêm vào mấy phần cảm xúc nữa thì càng quyến rũ hơn.

Cho dù vẻ mặt đó là……

Chán ghét tới cực điểm.

Giây đầu tiên Cố Niệm hoàn hồn lại là định quay đi, nhưng ngăn không được ánh mắt trách cứ của người phụ nữ khi bị cắt ngang hành vi ‘cưỡng gian’ phóng tới:

“Cô là ai?!”

“Người qua đường.”

Cố Niệm tự nhiên bị giận cá chém thớt cũng thấy khó hiểu, dẫu sao đâu phải cô cố ý dừng lại đâu chứ, mà là bị căng thẳng sau khi giật mình mà.

Cô cụp mí mắt, giọng nói không chút gợn sóng.

“Xin lỗi, làm phiền rồi, tôi đi ngay.”

Mũi chân xoay 45 độ, Cố Niệm dừng lại kéo dài giọng: “Tốt bụng nhắc nhở một câu — — ở khách sạn hành sự đề nghị đóng kín cửa.”

Lần này chẳng đợi người phụ nữ trừng mắt, Cố Niệm xoay người bỏ chạy.

Sau khi đi xa, Cố Niệm mượn ánh sáng sau lưng nhìn số phòng bên cạnh: 719.

Bước chân của cô chậm lại.

Bên tay phải là phòng số lẻ.

719 là gian phòng bên cạnh cô.

Cho nên 717 của con trai bảo bối là gian phòng ban nãy.

Thế thì đại mỹ nhân không đeo mắt kính suýt chút bị cưỡng gian đó chính là.......

Cố Niệm: ??!!

Trong phòng 717.

Mắt kính bị rơi xuống đất trong cuộc tấn công đột ngột vừa rồi, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng đó không còn được che đậy nữa, tia dịu dàng cuối cùng cũng bị lột sạch xuống.

Lạc Tu ngước mắt, ánh mắt lạnh như băng.

“Cô.......”

Có tiếng bước chân gấp gáp đúng lúc này ngừng ngay trước cửa.

Cô gái vừa rồi như chưa ngủ tỉnh thắng gấp ngoài cửa phòng, giơ cao điện thoại lên, sắc mặt nghiêm nghị.

Cố Niệm ôm quyết tâm bảo vệ con trai, giữa việc hô ‘không được nhúc nhích’ và ‘buông anh ấy ra’ cô chỉ do dự 0.1 giây rồi buộc miệng nói ra:

“Không được buông anh ấy ra!”

“Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!!”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play