Độ Anh

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

“Hắt xì!”

Tờ khăn giấy trước mũi Cố Niệm bị thổi vểnh lên một góc.

Giang Hiểu Tinh thò đầu từ chỗ ngồi hàng sau lên, căng thẳng hỏi: “Cậu không sao chứ Cố Niệm, có khi bị cảm rồi không?”

“Không sao, chắc tối qua bị cảm lạnh rồi.”

“Mình có mang theo thuốc cảm này, mình đi lấy cho cậu!”

“Không cần…….”

Chữ ‘cần’ chưa nói xong thì Giang Hiểu Tinh đã ngồi trở về lục tìm rồi.

Cố Niệm chỉ còn nước nuốt lời muốn nói trở vào. Cô quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, lá cây xanh bát ngát rậm rạp đang quét xuống cửa sổ xe trước mặt cô.

Đây là đường đi vào núi. Địa điểm quay phim gần đây của đoàn phim "Hữu Yêu" được thực hiện trong một vùng núi sâu của khu vực ngoại ô thành phố Z. Nhận được ‘lệnh triệu tập’ của tổ đạo diễn, Cố Niệm và Giang Hiểu Tinh buộc phải ngồi chuyến bay sáng sớm thứ hai bay tới thành phố Z, ra khỏi sân bay bắt xe chạy tới địa điểm quay phim của đoàn phim.

Lặn lội đường xa cả ngày, hơn ba giờ chiều bọn cô tới địa điểm quay phim.

Tới đón hai người là Tần Viên Viên. Cô ấy là người bản địa thành phố Z, hôm qua về nhà trước một chuyến, hôm nay tới sớm hơn bọn cô một chút.

Tần Viên Viên chủ động nhận lấy hành lý của hai người: “Mình đưa các cậu tới phòng nghỉ nha. Phòng bên này không được nhiều cho lắm, tổ quay phim xếp cho ba bọn mình ở chung một phòng. Đi bên này.”

Địa điểm quay phim là thuê nhà của người dân địa phương dùng làm chỗ ở, ‘ký túc xá’ tạm thời của nhân viên công tác cũng phân ra trong căn nhà này.

Thời gian này đang gấp rút lấy ngoại cảnh nên trong căn cứ không có ai ở đó, Tần Viên Viên dẫn hai người hết vòng lại rẽ cuối cùng cũng tới được điểm đích.

“Ở đây này.” Bước vào một căn nhà nọ, Tần Viên Viên dừng trước căn phòng nối liền một dãy, cô đẩy một cánh cửa trong số đó ra rồi bước vào trước.

Cố Niệm nhịn cơn ngáp nối gót theo sau.

Người đi cuối cùng là Giang Hiểu Tinh, sau khi chấn động ngây người hết mấy giây mới nhanh chân chạy vào: “Chúng ta ở ngay đây hả?”

“Ừm, đoàn phim sắp xếp đấy.”

“Đây đây đây…… đây là tới quay phim hay là về quê cải tạo thế? !”

Tần Viên Viên dở khóc dở cười.

Trước khi tới đây Cố Niệm đã lên mạng tìm hiểu tình hình bên này rồi nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, lúc này cô không hề cảm thấy bất ngờ. Cô đẩy chiếc vali nhỏ trong tay vào góc tường, quay trở lại định ngồi lên ghế:

“Đợi đã đợi đã!”

Giang Hiểu Tinh nhìn thấy vội chạy tới chộp lấy, cô ấy móc khăn giấy không biết từ đâu ra đi lau chiếc ghế.

Sau khi lau xong, cô nàng đứng dậy tươi cười đầy mặt nói với Cố Niệm: “Đại thần Cố Niệm, ngồi đi!”

Cố Niệm khựng lại.

Tần Viên Viên nhìn xong cũng trợn mắt há mồm. Hoàn hồn lại đi tới, nhịn cười hỏi: “Mới có một ngày không gặp, Hiểu Tinh cậu bị ma nhập rồi hả?”

Giang Hiểu Tinh: “Cậu còn chưa biết tin tức này đâu, giờ mình chính thức thông báo tin này với cậu — — bắt đầu từ hôm nay, Cố Niệm chính là cô gái mình yêu nhất, không có người thứ hai!”

Tần Viên Viên: “Hả?”

Giang Hiểu Tinh dùng tốc độ nhanh nhất tường thuật sự tình cho Tần Viên Viên nghe.

“……. Cậu không nhìn thấy gương mặt tái mét của ba người phụ nữ dữ dằn trước khi bỏ đi đâu, cùng với tư thế oai hùng của Cố Niệm đại đại chúng ta nữa! Từ giây phút chạy ra khỏi nhà vệ sinh mình đã thề cậu ấy chính là anh hùng của mình, là Tề Thiên Đại Thánh cưỡi mây bảy màu tới cứu mình thoát khỏi nguy hiểm!”

“Người nhà với nhau cả đừng thổi phồng nữa.” Cố Niệm nghe mà đau cả đầu, “Chút chuyện nhỏ thôi, có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm gì. Cậu nhớ thanh toán phí ra sân của ba diễn viên quần chúng mình dẫn theo tới là được rồi.”

“Tất nhiên rồi!”

“Nghe Hiểu Tinh nói như vậy, mình cũng có chút tiếc nuối không được nhìn thấy đó.” Tần Viên Viên mím môi cười.

Giang Hiểu Tinh: “Há chỉ tiếc thôi đâu! Mình tiếc hùi hụi luôn!”

Cố Niệm cười khẽ, cô nghiêng đầu nhìn Giang Hiểu Tinh: “Chết tâm đối với tên tra nam đó chưa?”

“Ha, mình nào có hồ đồ như vậy.”

“Thế thì có gì để tiếc chứ.”

“Mình còn có thể tiếc gì nữa chứ, đương nhiên là trai đẹp rồi!”

Giang Hiểu Tinh ném balo trong tay lên giường, sau đó cô nàng hăng hái chạy tới bên bàn ngồi xuống giữa hai người.

“Mình nói cho các cậu nghe, lúc mình trốn trong nhà vệ sinh có nghe mấy cô gái bên ngoài nói, tối qua trong quán bar QUEEN có một cực phẩm tới, cực kỳ cực kỳ cực kỳ đẹp trai!”

Cố Niệm không khỏi bái phục: “Trong giờ phút chết chóc còn không quên đàn ông, coi như cậu lợi hại.”

“Trai đẹp bình thường mình chẳng thèm ngó tới rồi, nhưng người này đẹp trai thật!”

“Cậu thấy rồi à?”

“Đâu có, mình chẳng phải đi ra với cậu sao nên đâu có cơ hội nhìn thấy, hu hu hu hu cho nên mình mới thấy tiếc đó.”

“Thế cậu sao biết anh ta đẹp trai.”

“Nghe em gái kia nói đó! Hơn nữa mấy nữ hoàng pub đêm thường tới QUEEN người nào người nấy nhốn nháo hết cả lên, đua nhau đi bắt chuyện!”

“……. Đua nhau?”

“Ừ đúng vậy, bởi vì toàn thất bại cả.”

Nhắc tới điều này, vẻ hứng khởi trên mặt Giang Hiểu Tinh vơi đi, cô nàng xụi vai xuống ai oán thở dài: “Nói đó là Phật Tổ hạ phàm, cái cô nữ hoàng pub đêm No.1 đó đích thân lên luôn — — người ta được xưng tụng là vưu vật khi hơn nửa số đàn ông tới quán bar đều vì cô ta — — kết quả bộ ngực cọ lên cánh tay người đó luôn rồi nhưng chỉ nhận lại được một câu ‘tôi không có ham muốn đối với phụ nữ’. Cậu nói xem, đây là chuyện người có thể làm ra được hả!”

Cố Niệm: “Ồ.”

Giang Hiểu Tinh ngoảnh đầu sang: “Ồ là ý gì?”

Cố Niệm quay sang cười vô một cách vô tội: “Có ba khả năng, một là Phật Tổ thật, hai là anh ta không được, ba là khuynh hướng giới tính.”

Giang Hiểu Tinh: “……”

Giang Hiểu Tinh đắm chìm trong bi thương, Cố Niệm cười quay mặt đi thì liếc thấy Tần Viên Viên ngồi đối diện cô đang nhíu mày nhìn điện thoại.

Cố Niệm nhỏ giọng gọi một tiếng: “Viên Viên?”

“Hả?” Tần Viên Viên giật mình ngẩng đầu lên.

Cố Niệm: “Cậu làm sao thế? Trông cậu có phần lo lắng bất an.”

Tần Viên Viên do dự chốc lát: “Mình đang nghĩ xem nên nói với các cậu thế nào.”

“Hửm?”

“Sáng nay chẳng phải mình tới trước đó sao, sau đó bên tổ đạo diễn có gọi mình đi, còn nói nguyên nhân vì sao họ gọi ba bọn mình tới đây.”

“Đúng ha, xém chút quên chuyện chính!” Giang Hiểu Tinh tỉnh ngộ ngẩng đầu lên, “Họ gọi ba bọn mình tới đây làm gì, tới cái nơi khỉ ho cò gáy này làm lính à?”

Tần Viên Viên: “Do trong đoàn phim tạm thời thêm diễn viên mới, tổ đạo diễn muốn chúng ta thêm một vai diễn vào trong kịch bản.”

“?” Cố Niệm và Giang Hiểu Tinh đồng thời ngước mắt lên.

Tần Viên Viên bổ sung: “Hơn nữa còn là một vai không nhỏ, tổ đạo diễn nói rồi dưới tiền đề không được sửa những phân cảnh đã quay rồi, đưa ca vị của vai mới lên thành nam ba.”

“…….??”

Đợi khi hoàn hồn lại, Giang Hiểu Tinh nổi đóa trước nhất: “Giờ này thêm nam ba, trò đùa quốc tế gì vậy? Hơn nữa kịch bản đã nộp lên xong rồi, cứ bảo Trác Diệc Huyên tự mà đi thêm đi! Cô ta mới là biên kịch duy nhất được xướng tên, dựa vào đâu mọi vinh quang toàn thuộc về cô ta, cực khổ thì chúng ta bỏ ra chứ?”

Cố Niệm cũng lắc đầu: “Chuyện này khó lắm, chúng ta đã nhận hợp đồng hoàn thành cả kịch bản rồi, giờ không có nghĩa vụ làm chuyện phiền phức như vậy nữa.”

Mặt Tần Viên Viên lộ vẻ khó xử.

Giang Hiểu Tinh quay đầu qua: “Viên Viên, cậu đừng có nói với mình là cậu đồng ý với bọn họ rồi nha.”

“Chưa nữa,” Tần Viên Viên do dự, “Mình nói để bàn lại với các cậu đã.”

Giang Hiểu Tinh ngửa mặt lên trời thở dài: “Cái chứng khó nói lời từ chối này của cậu! Có gì đáng để suy nghĩ nữa đâu chứ, bọn họ làm vậy rõ là hiệp ước bất bình đẳng!”

Tần Viên Viên nhìn sang Cố Niệm đầy khó xử.

Cố Niệm thầm thở dài một hơi.

Lời Giang Hiểu Tinh nói không sai, Tần Viên Viên đúng là mắc chứng khó từ chối, bảo cô ấy đi nói với tổ đạo diễn là chuyện không hiện thực.

Lúc Cố Niệm đang nghĩ cách thì Giang Hiểu Tinh đã vỗ bàn đứng dậy nói một cách lẫm liệt: “Để mình đi nói!”

Cố Niệm chống cằm nhìn cô ấy: “Nói sao.”

“Đương nhiên là chất vấn bọn họ dựa vào đâu cưỡng ép thêm lượng công việc lớn như vậy cho chúng ta, bọn họ chắc chắn không cho thêm tiền đâu!”

Cố Niệm gật gật đầu: “Nếu tổ đạo diễn tỏ thái độ nếu không thêm vai diễn thì không thanh toán số tiền còn lại cho chúng ta khi phim quay xong, thế cậu định giải quyết thế nào?”

Giang Hiểu Tinh ngẩn ra.

Trong phòng phút chốc rơi vào im lặng.

Giang Hiểu Tinh chớp mắt nhìn Cố Niệm: “Bọn họ sẽ làm vậy thật à?”

Cố Niệm lắc đầu.

Giang Hiểu Tinh thở phào, cười nói: “Mình nói mà, sao có chuyện vô sỉ như vậy chứ…….”

“Không phải không có,” Cố Niệm vươn vai đứng dậy, “Là nhất định sẽ làm vậy.”

Giang Hiểu Tinh: “!?”

Nhìn vẻ mặt cùng lúc ngây ra của hai người, Cố Niệm khom người tới xoa hai cái đầu: “Trông cậy vào hai cậu là không được rồi. Đi thôi, mình xung phong đi lý lẽ với họ.”

Giang Hiểu Tinh phản ứng nhanh nhất, kéo Tần Viên Viên lên cam tâm tình nguyện theo sau: “Không hổ là Tề Thiên Đại Thánh của mình, đáng tin cậy.”

Cố Niệm đờ mặt ngáp một cái: “Khó nghe chết đi được, mình từ chối.”

“Mặc kệ mặc kệ hi hi hi.”

Nửa tiếng đồng hồ sau, tổ đạo diễn.

“Cố Niệm, do đoàn phim tin tưởng các cô là tác giả sáng tác kịch bản nắm chắc được kịch bản nên mới giao chuyện này cho các cô làm, các cô đùn bỏ như vậy có thiếu trách nhiệm quá hay không?”

“Đạo diễn Lâm, ông nói đùa rồi.” Ba cô gái đứng trước bàn, người đứng đầu trong sắc mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt cực kỳ kiên định.

Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Tôi nói đùa chỗ nào?”

“Nhìn từ góc độ sáng tác mà nói, nếu chúng tôi tiếp nhận đề nghị tùy tiện thêm giảm nhân vật như vậy mới gọi là thiếu trách nhiệm đối với kịch bản.”

“Ờ, thế cũng phải suy nghĩ tới góc độ thực tế một chút chứ, quay phim yêu cầu rành rành ra đó mà lại…….”

“Xét về góc độ thực tế càng đơn giản,” Cố Niệm thong thả ngắt lời, “Kịch bản giao rồi, còn chuyện theo tổ đó là chuyện của biên kịch Trác Diệc Huyên — — chúng tôi nhận bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc, đây chính là góc độ thực tế.”

Phó đạo diễn nhất thời nghèo lời.

Tình thế bế tắc được mấy giây, ông đặt ly trà xuống: “Lớp trẻ các cô ấy à luôn nóng vội như vậy, hở chút là tiền tiền tiền, chẳng có chút lý tưởng nào cả — — Kịch bản này nếu làm tốt, tuy không xướng tên các cô nhưng trong nghề ai ai cũng biết đến, nói sao cũng có lợi cho các cô mà.”

Cố Niệm không hề động lòng: “Lợi ích không thể làm cơm ăn được, biên kịch đầu tiên cũng là người, không có cơm ăn sẽ chết đói, còn những chuyện khác để no rồi hãy tính.”

“…….”

Phó đạo diễn nhìn cô mấy giây, sau đó lắc đầu cười: “Không hổ là người viết kịch bản, miệng mồm lợi hại thật, tôi hết cách với các cô, lời tôi nói cũng không quyết định được gì — — Thế này đi, đúng lúc đạo diễn đang nói gặp diễn viên mới, tôi dẫn các cô tới đó, các cô nói chuyện với ông ấy đi.”

Cố Niệm gật đầu bình tĩnh: “Làm phiền ông rồi.”

Ba người Cố Niệm sóng vai đi theo sau lưng phó đạo diễn.

Giang Hiểu Tinh bĩu môi: “Ông ấy nhắc tới trách nhiệm trước, cậu nói trách nhiệm thì ông ấy lại nói tới thực tế, cậu nói tới thực tế thì ông ấy lôi lý tưởng vào, quả nhiên vô sỉ thấy sợ……. May là Cố Niệm cậu xung phong giết giặc, nếu đổi lại là mình chắc bị ông ấy lừa phỉnh rồi.”

Cố Niệm nhịn cơn buồn ngủ: “Đợi lát nữa mới là trận đánh ác liệt.”

“Dựa vào cậu cả đấy! Cố lên!”

Phó đạo diễn dẫn bọn họ tới cửa phòng họp tạm thời của tổ đạo diễn, ông nghiêng người nhường đường: “Là ở đây, các cô gõ cửa đi vào tự nói đi.”

“Được.”

“Diễn viên mới thêm vai diễn đó cũng tới rồi, các cô vào đó nói chuyện chú ý một chút kẻo không bàn tốt ngược lại đắc tội người ta.”

“…….” Cố Niệm ngạc nhiên nhìn phó đạo diễn, gật đầu, “Cám ơn ông nhắc nhở.”

“Vào đi.”

Cố Niệm giơ tay gõ cửa.

Bên trong im lặng hai giây, “Vào đi.”

Cố Niệm vặn tay cầm đẩy cửa đi vào: “Chào đạo diễn Cảnh, tôi là Cố Niệm của tổ biên kịch, bọn tôi tới đây…….”

Giọng nói bỗng im bặt.

Cố Niệm vịn tay nắm cửa, ngây người nhìn bên trong phòng.

Người đàn ông với gương mặt sáng sủa thân hình thẳng tắp ngồi đối diện đạo diễn Cảnh Hoằng Dục ngước mắt lên, con ngươi màu nâu đằng sau chiếc kính mỏng dịu dàng nhìn qua.

Trong khoảnh khắc đó, sự dịu dàng trong đáy mắt người đàn ông vỡ vụn, có gợn sóng dâng trào.

Tiếc là Cố Niệm không nhìn thấy.

Bầu không khí phút chốc im lặng.

“…….”

Cô Niếm rụt cái chân đã giẫm vào trong phòng về, cửa phòng cũng bị cô khép lại.

Giang Hiểu Tinh và Tần Viên Viên ngoài cửa định đi vào nhìn cô khó hiểu.

Cố Niệm cứng người quay đầu lại: “Người bên trong, chính là diễn viên mới ạ?”

Phó đạo diễn Lâm ngây ra: “Đúng vậy, hình như tên Lạc Tu? Sao, cô biết cậu ấy à?”

Cố Niệm: “............”

Mong con trai hóa rồng.

Ước mơ trở thành hiện thực.

Ngay tại đêm nay.

Cố Niệm nén nước mắt của mẹ già, nhìn phó đạo diễn đầy thành khẩn: “Không phải chỉ thêm vai diễn thôi sao? Tôi làm được, để tôi làm.”

Phó đạo diễn Lâm: “?”

Giang Hiểu Tinh: “?”

Tần Viên Viên: “?”


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp