Đưa mắt tiễn đối tượng xem mắt của mình bị người bạn đồng hành của cô ấy đóng gói xách đi, Kiều Tây cũng chính Josh bình thản đứng dậy đi vòng qua tấm màn đối diện dừng lại bên chiếc bàn sát cửa sổ.

Ngoài cửa sổ các tòa nhà cao tầng san sát nhau, đèn đuốc sáng trưng phản chiếu lên tấm kính mỏng mà lạnh lùng.

Người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng nghe thấy bước chân ngước mắt nhìn lên, con người màu nâu hệt như viên đá quý tuyệt đẹp nào đó lấp lánh ánh sáng ở phía sau mắt kính.

Dưới sợi dây chuyền vàng lay động, có tia cười nhạt thoáng ẩn hiện bên khóa môi.

“Kết thúc rồi à?” Người đó sẵn miệng hỏi.

Kiều Tây kéo chiếc ghế ở đối diện ra: “Nửa quá trình sau đó tiếng nhạc ngừng, chắc cậu nghe thấy hết rồi nhỉ.”

“Chỉ nghe được mấy câu cuối cùng.”

“Còn chưa đủ à?” Kiều Tây nói, “Lần đầu tiên mình bị con gái ghét bỏ như vậy, kiểu lý do như mang thai hai năm này cũng bịa ra được, chậc.”

Lạc Tu chỉ cười không nói.

Kiều Tây hất cằm chỉ chỗ trống bên cạnh Lạc Tu: “An Diệc đâu rồi?”

“Bên đạo quán gọi điện tới, cậu ấy đi nghe máy rồi.”

“Đạo sĩ các cậu còn dùng điện thoại nữa à?”

“Đạo sĩ bọn mình sao không được dùng điện thoại hả?” Có người tiếp lời, giọng nói vọng từ phía sau Kiều Tây tới.

Kiều Tây ngoảnh đầu lại.

Người đi tới mặc một bộ đồ quần dài phối với áo trên rộng rãi khiến người ta khó lòng phân biệt được kiểu dáng, trên đỉnh đầu có một búi tóc đạo sĩ giống như tiện tay túm lên.

An Diệc ngồi xuống: “Buổi xem mắt của cậu kết thúc rồi à?”

“Hôm nay thất bại.”

“Đáng đời, ai bảo cậu về nước hẹn gặp mình và Lạc Tu chưa đủ, còn ráng vớ thêm một buổi xem mắt.”

“Xem mắt là ý của bà ngoại mình, mình dám không nghe à?” Kiều Tây liếc mắt nhìn hai người họ một cách ghét bỏ, “Ai giống các cậu, một người từ nhỏ đã lớn lên trong đạo quán, còn một người chuẩn bị vào đạo quán đi tu bất cứ lúc nào……”

Kiều Tây vừa nói vừa phóng mắt lên người Lạc Tu.

Trong vẻ mặt anh ta chứa vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Kế hoạch đi tu của Lạc đại thiếu gia ngâm giấm nữa rồi phải không. Nghe nói vụ đặt cược của cậu với Lạc Trạm gần kết thúc, kết quả xuất hiện biến cố mới à?”

“…….”

Lạc Tu không nói, chỉ quay mặt như cười như không nhìn anh ta.

Kiều Tây đang rợn tóc gáy trước ánh mắt đó thì nghe An Diệc cười nhạo: “Cậu rảnh lắm à, không dưng đi chọc cậu ấy làm gì?”

Kiều Tây chà cánh tay: “Mình cũng hối hận đây…… có điều rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mình ở nước ngoài tin tức không nhạy lắm, chỉ nghe nói Lạc Trạm ngáng chân cậu ấy à.’

“Vụ cược của cậu ấy với Lạc Trạm không phải là người nào lộ mặt người đó thua ư.” An Diệc cũng bật cười, “Lạc đại thiếu gia nhà chúng ta khiêm tốn hơn một năm, mắt thấy chỉ còn hai tháng cuối cùng là được an toàn rút lui rồi, ai dè Lạc Trạm ngấm ngầm đâm sau lưng cậu ấy — — nhét cậu ấy vào một tổ quay phim ở vùng ngoại ô rồi.”

Tây Kiều: “Ố ồ.”

Mặc kệ vẻ mặt Lạc Tu vẫn giữ nụ cười nho nhã dịu dàng đó, nhưng Kiều Tây vẫn nhìn ra được tia u ám trong con ngươi màu nâu đằng sau chiếc mắt kính ấy.

Điều này cơ bản chứng minh lời An Diệc nói là đúng.

Kiều Tây thò người tới nhỏ giọng hỏi: “Bị tên nhóc ấy hại thật à?”

Lạc Tu cất giọng không nhanh không chậm, bình thản tới mức giống như đang nói chuyện của người khác: “Lúc mình biết thì tư liệu đã vào đoàn phim rồi.”

Tây Kiều: “Cho nên hết đường lui rồi hả?”

Lạc Tu: “Có.”

Kiều Tây: “Cách gì?”

Lạc Tu: “Diệt khẩu hết cả đoàn làm phim.”

Kiều Tây: “…….”

Đối với người thủ lĩnh bôi đen bôi đen bôi đen…… càng bôi càng đen từ nhỏ này, Kiều Tây nhất thời không phân biệt được anh đang nghiêm túc hay đang nói giỡn nữa.

An Diệc ngồi bên cạnh cười vui vẻ: “Cậu ở nước ngoài riết ngốc rồi à? Chúng ta đang sống trong xã hội pháp trị đấy, cậu ngây ra làm gì.”

Kiều Tây yếu ớt nhìn lại: “Mình tin tưởng trình độ ma quỷ của người ngồi bên cạnh cậu, người khác không được chứ cậu ấy thì biết đâu chừng thủ đoạn gì cũng có thể làm ra được đấy.”

An Diệc cười: “Cũng đúng.”

“Có điều, đoàn làm phim quay ở vùng ngoài à?” Kiều Tây quay đầu lại, “Mình vừa về nước thì cậu phải đi rồi?”

“Ừm.”

“Đoàn làm phim nào?”

“Thành phố Z, "Hữu Yêu".”

“"Hữu Yêu"?” Kiều Tây ngạc nhiên nói, “Đó chẳng phải là phim mới của Trác Diệc Huyên ư, Lạc Trạm lần này đẩy cậu vào miệng hổ thật à?”

An Diệc hỏi: “Trác Diệc Huyên là ai?”

Lạc Tu chẳng buồn nhấc mí mắt, ngón tay thon dài khẽ lắc ly rượu vang trên bàn, “Không biết.”

Kiều Tây bật cười: “Đó là viên minh châu nâng trong lòng bàn tay của nhà họ Trác, là một đại mỹ nhân không nói còn có của hồi môn mấy trăm triệu, hồi trước lúc còn đi học đã nhất kiến chung tình với Lạc Tu, theo đuổi rất lâu đấy — — Lạc Tu, cái câu không biết này của cậu mất nhân tính quá rồi đó?”

Ly rượu vang dừng lại, nước rượu đỏ thẫm như máu dính trong ly sóng sánh hệt dãy núi.

Dưới ngọn đèn.

Lạc Tu nhớ lại xong, nhấc mí mắt lên, trong con ngươi chỉ có sự lạnh nhạt: “Xin lỗi, thật sự không có ấn tượng.”

Chỉ là trong giọng điệu hờ hững đó chẳng nghe ra chút thành ý xin lỗi nào.

“Chậc, lạnh lùng quá đi thôi.” Kiều Tây dựa mép bàn, nói đùa, “Ấn theo kịch bản hiện tại, đợi khi các cậu gặp lại nhau trong đoàn làm phim rồi thì cậu sẽ yêu phải cô ấy, sau đó liều mạng theo đuổi vợ.”

“?”

Hiểu được đại khái cái từ ngữ xa lạ đó rồi, Lạc Tu khẽ cong môi. Anh dời mắt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sợi dây chuyền vàng rũ bên mắt kính hơi lắc lư một cái, lóe lên ánh sáng nhạt mà lạnh lùng.

Đây là đến việc cười nhạo hoặc phản bác cũng lười làm.

Kiều Tây lái sang chủ đề khác: “Nói như vậy Trác Diệc Huyên là biên kịch, đối tượng xem mắt hôm nay của mình cũng là biên kịch, ngành này của bọn họ có phải toàn người đẹp thôi không?”

An Diệc: “Đối tượng xem mắt của cậu rất đẹp à?”

“Đúng vậy. Sáng sủa sạch sẽ, mắt mũi miệng đều đẹp, nói chuyện nhỏ nhẹ, còn có kiểu trêu ngươi nói không nên lời.” Kiều Tây sẵn miệng nói một câu, “Lạc Tu cũng nghe thấy đấy.”

“Rất thú vị.”

Kiều Tây gật đầu: “Cậu thấy chưa, đến Lạc Tu cũng nói....... như vậy?”

Anh ta mờ mịt quay đầu sang dòm người đàn ông đang nhìn ngoài cửa sổ: “Cậu vừa mới nói đấy à?”

“Ừm.”

“Cậu...... thế mà còn biết khen phụ nữ kia á.”

“Không có liên quan tới giới tính.” Lạc Tu nhìn lại, ánh mắt nhàn nhạt, “Đúng là rất thú vị.”

Kiều Tây cảnh giác: “Đừng nói cậu vừa nghe đã động lòng phàm với đối tượng xem mắt của mình nha?”

Lạc Tu ngẩn người.

Hồi lâu sau, anh cười nhạt nhìn trở ra cửa sổ: “Càng không có liên quan tới giới tính.”

Kiều Tây: “Không ngấp nghé thiệt à?”

“Xưa giờ mình không tranh giành tình yêu với người khác.”

Kiều Tây nhoẻn miệng cười: “Không đến mức đó không đến mức đó. Nếu là cậu nói thì mình yên tâm rồi.”

Nói lại vấn đề chính, Kiều Tây nhớ tới trọng điểm: “Khi nào cậu xuất phát tới tổ làm phim?”

“Thứ Hai tuần sau.”

“Ngày kia, gấp thế à? Hôm nay mình phải về nhà thăm bà ngoại cái nữa — — thế này đi, tối mai tìm một quán bar, bọn mình tiễn cậu đi.”

Kiều Tây vừa nói xong thì bị An Diệc dội gáo nước lạnh: “Đạo sĩ bọn mình cử ngũ huân tam yếm chẳng khác hòa thượng là bao, không được uống rượu.”

Kiều Tây: “Có phải là anh em nữa không vậy?”

An Diệc: “Là ba cũng vô dụng.”

Kiều Tây: “....... Vậy để mình và Lạc Tu uống rượu, cậu uống nước trái cây.”

An Diệc: “Cậu ấy muốn tới đạo quán của bọn mình xuất gia, cậu ấy cũng không được uống.”

Kiều Tây: “Biến biến biến, cậu đừng đi nữa! Chưa thấy tên đạo sĩ nào phiền như cậu cả!”

“.......”

An Diệc và Kiều Tây xưa nay luôn như vậy, hễ đụng mặt chưa nói được mấy câu là trở mặt ngay. Lạc Tu cũng chẳng quản tới, cho dù hai người họ đánh nhau vỡ đầu cũng không liên quan tới anh.

May là đạo quán của An Diệc không chỉ kiêng ngũ huân tam yểm mà còn có một ngàn hai trăm điều quy tắc, ầm ĩ không bao lâu thì anh ta bị một cuộc điện thoại của sư phụ réo về rồi.

Kiều Tây vẫn chưa nguôi giận: “Chẳng trách sư phụ cậu ấy đặt đạo danh cho cậu ấy là ‘Trì Quả’ — — cẩn trọng ít nói, chẳng phải có ý là bảo cậu ấy làm việc cẩn trọng bớt bôm bốp đi sao? Cậu ấy thiếu trầm trọng lắm luôn!”

Kiều Tây chẳng đợi được câu trả lời, anh ta quay đầu nhìn người đàn ông bên cửa sổ, nhíu mày hỏi: “Cậu quyết tâm đợi ván cược kết thúc đi tu thật à?”

Lạc Tu ngoảnh mắt lại nhìn, “Ừm.”

“Tại sao?”

Lạc Tu nghĩ ngợi, mỉm cười hời hợt: “Chẳng ý nghĩa.”

“Chẳng ý nghĩa cái gì?” Kiều Tây bất lực, “Gái đẹp, rượu ngon, xe sang, nhà cao cửa rộng, toàn những thứ người ta tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán, có thứ nào cậu giơ tay mà không có hả? Thứ nào không ý nghĩa?”

“.......”

Lạc Tu ngước mắt nhìn bầu trời đêm trong thành phố bị bóng đêm bao phủ.

Sợi dây chuyền vàng lắc lư bên cổ anh, anh cười lên. Mà đằng sau bộ mắt kính đó, con ngươi màu nâu sẫm ấy trống trải, lạc lõng.

“Tất cả mọi thứ.”

*

Cố Niệm mơ thấy ác mộng cả đêm, sau đó bị cuộc điện thoại của mẹ cô Cố Viện đánh thức.

Cố Viện ly hôn lúc Cố Niệm còn nhỏ cho nên Cố Niệm theo họ bà, chủ hộ đại nhân này năm nay được 51 tuổi rồi, từ sau khi nghỉ hưu hằng ngày ngoài nhọc lòng vì mạt chược ra, thì chính là lo chuyện tình cảm kết bạn yêu đương của cô con gái rượu này.

Tối qua Cố Viện ‘đắp Trường Thành’ với đám bạn già thâu đêm, thắng được nửa buổi tối thành ra rất vui vẻ, cho nên sau khi xem xong báo cáo coi mắt thất bại lần nữa của Lâm Nam Thiên cũng không nổi giận, tận tình khuyên bảo Cố Niệm nữa.

“Niệm Nhi à, mẹ tin con, tuy ba con là đồ rác rưởi nhưng con nhất định có thể tìm được một ông chồng tốt.”

“Vâng ạ.” Cố Niệm vừa phồng má đánh răng vừa lúng búng đáp.

“Hôn nhân của mẹ thất bại thật, nhưng chỗ mẹ có ba kinh nghiệm nhất định phải truyền cho con.”

“Hửm?”

“Một đừng đẹp trai quá, hai đừng giàu có quá, ba tâm tư đừng sâu quá — — ba điều này dính điều nào cũng là tai họa ngầm cả, tuyệt đối đừng mang về nhà.”

“Ùng ục ùng ục ùng ục.”

Cố Niệm súc miệng xong, tò mò hỏi: “Nếu dính cả ba điều đó thì làm sao ạ?”

Cố Viện im lặng.

Cố Niệm đợi.

Đợi hồi lâu sau, Cố Viện cũng mở miệng: “Trưa trời trưa trật rồi, sao con còn chưa tỉnh ngủ nữa hả?”

Cố Niệm: “…….”

Đây chính là mẹ ruột cô đấy.

Nghe Cố Viện nói về cuộc sống tuổi già thêm mười phút nữa cuộc gọi mới kết thúc. Cố Niệm ngồi bên giường, bắt đầu nghĩ ngợi về cơn ác mộng tối qua.

Phần trước quên rồi chỉ nhớ được kết cục cuối cùng của cơn ác mộng, hình như cô kéo lấy một người có đôi cánh dài vóc người cao lớn khóc tu tu, vừa khóc vừa giải thích: “Con trai con đừng đi, con tin mẹ, mẹ không phải đồ biến thái đâu, mẹ yêu con thật mà hu hu hu…….”

Cố Niệm im lặng vùi bản thân vào trong chăn, thử làm bản thân nghẹt thở.

Cho tới khi cửa phòng bị gõ vang.

“Vào đi.” Cố Niệm quay đầu lại.

Giang Hiểu Tinh thậm thụt bám bên cửa: “Cậu dậy rồi à?”

“Ừm.”

Giang Hiểu Tinh đi vào: “Chuyện hôm qua gửi nhầm đồ cho cậu, mình xin lỗi nha, mình không cố ý đâu.”

“Mình biết, không sao cả,” Cố Niệm ngồi dậy, “Chuyện này vốn do mình làm phiền cậu giúp mà, hơn nữa gửi nhầm cũng không sao.”

“Hả? Không sao thật không?”

“Ừm,” Trong lòng Cố Niệm rỉ máu, nở nụ cười miễn cưỡng, “Thật đấy.”

Giang Hiểu Tinh lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt vậy thì tốt, hồi nãy mình thấy cậu hình như rất chán nản nên cứ ngỡ là vì chuyện này ấy chứ, thế cậu đang buồn phiền vì chuyện gì khác hả?”

Cố Niệm chớp mắt: “Là……. ừm, mẹ mình giục mình đi coi mắt.”

“Coi mắt?” Mắt Giang Hiểu Tinh bừng sáng, “Đúng lúc tối nay mình hẹn gặp mặt với người bạn mình quen trên mạng, anh ta hẹn mình tới quán bar, còn dẫn theo vài người bạn của anh ấy tới nữa — — hay là cậu cùng đi với mình nhé?”

Cố Niệm uyển chuyển từ chối: “Mai chúng ta phải xuất phát tới đoàn phim "Hữu Yêu" rồi mà? Tối nay mình phải xếp hành lý nữa.”

“Chiều mai mới đi lận, hơn nữa nghe nói chỗ đoàn phim xa lắm, chúng ta nên nhân lúc trước khi đi chơi một buổi tối chứ!”

“Mình sợ ồn, không đi thì hơn.”

“À, vậy thì thôi……”

Giang Hiểu Tinh gật đầu tiếc nuối.

Thấy Giang Hiểu Tinh chuẩn bị ra ngoài, Cố Niệm do dự chốc lát rồi hỏi: “Tối nay cậu đi một mình à?”

“Đúng vậy.”

“Người bạn cậu vừa nói là quen trên mạng?”

“Ừm.”

“……”

Đối phương trả lời một cách thẳng thắn như vậy khiến Cố Niệm im lặng vài giây, sau đó cô cong mắt cười: “Nếu có chuyện gì, nhớ gọi điện cho mình.”

Giang Hiểu Tinh cười: “Ok ok, cậu từng nói rất nhiều lần rồi, số của cậu được mình lưu trong danh sách quay số nhanh ấy. Hơn nữa yên tâm đi, bạn mình rất tốt không có chuyện gì đâu!”

Cố Niệm gật đầu: “Thế thì chơi vui vẻ nhé.”

“Ừm!”

Giang Hiểu Tinh vui vẻ biến mất.

Tối đó, chính bản thân Giang Hiểu Tinh được nghiệm chứng sự tồn tại của ‘định luật Murphy’.

Lúc chín giờ mười lăm tối, Cố Niệm tắm xong chuẩn bị ngủ một giấc đã đời để mai dậy sớm — — khi cái suy nghĩ đó xuất hiện không bao lâu thì điện thoại cô rung lên.

Màn hình hiển thị tên Giang Hiểu Tinh.

Trong lòng Cố Niệm lộp bộp một tiếng.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói run rẩy xen lẫn tiếng khóc truyền tới ngay: “Cố, Cố Niệm, bên mình xảy ra chút chuyện, cậu có thể…… có thể tới đây một chuyến không?”

“— —“

Dưới sự tường thuật lủn củn của Giang Hiểu Tinh, Cố Niệm chấp vá hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Hiển nhiên, người bạn mà Giang Hiểu Tinh quen biết trên mạng không hề ‘tốt’ như cô ấy nói. Đối phương hẹn Giang Hiểu Tinh gặp mặt ở quán bar, lúc đang trò chuyện vui vẻ thì có một cô gái dẫn theo hai người bạn đột nhiên xuất hiện hung hăng túm lấy Giang Hiểu Tinh mắng là tiểu tam, nói cô quyến rũ bạn trai của mình — — cũng chính là tên ‘người tốt độc thân’ mà Giang Hiểu Tinh quen trên mạng đó.

Giang Hiểu Tinh mê trai đẹp nhưng chỉ có tà tâm chứ không có gan làm càn, cô nàng sợ chạy vào toilet trốn, trong tiếng đấm cửa của đối phương nức nở gọi điện cho Cố Niệm cầu cứu.

Nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, Cố Niệm thở dài: “Trước khi mình tới, cậu đừng ra ngoài.”

“Được….. được, mình không dám ra.” Giang Hiểu Tinh sợ tới hồn bay phách lạc, run giọng đáp.

Cố Niệm cúp máy xuống giường chạy tới trước tủ quần áo, vừa chuẩn bị lấy quần jean của cô thì nhìn thấy chiếc gương toàn thân ở bên tủ quần áo.

Trong gương, cô gái mặc chiếc áo thun trắng rộng rãi dài qua tới đùi, mái tóc đen dài xõa tung như ổ gà, trên gương mặt sạch sẽ là đôi mắt nai vô hại, cùng với sống mũi thẳng tắp và đôi môi mèo.

Từ trên xuống dưới chỉ gói gọn trong một từ: lực công kích bằng 0.

Không có thời gian đề do dự.

Ngón tay nắm quần jean của Cố Niệm buông lỏng ra, cô duỗi tay vào góc trong cùng của tủ quần áo.

Khu Tây của thành phố K, QUEEN.

Đây là quán bar lớn nhất của thành phố K, thành phố không ngủ đầy thú vui, ở đây mỗi buổi tối đều đèn đuốc sáng trưng, âm thanh cực đại đinh tai nhức óc đập vào màng nhĩ và dây thần kinh cảm giác của mỗi khách hàng tới đây.

Trong khu băng ghế ngoài cùng của quán bar. Mỗi chiếc bàn bên này được sô pha vây kín giống như phòng bao cỡ nhỏ, tính riêng tư rất tốt cũng tương đối yên tĩnh.

Chỉ là ‘tương đối’ thôi.

Lạc Tu ngồi trong sô pha, hơi ngước mắt lên nhìn người phụ nữ chắn trước tầm mắt mình.

Người phụ nữ mặc áo thun bó sát, trước người ướt đẫm mồ hôi. Cô ta chẳng hề để ý, khép gối ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, áo trước ngực như dán lên người đối phương.

Cô ta chắc vừa xuống từ sàn nhảy, sắc mặt đỏ ửng của hơi men và vận động đan xen, giọng nói đầy hưng phấn: “Anh đẹp trai, anh tới một mình hả?”

Mùi nước hoa xộc vào mũi, nồng nặc ngợp đầy mùi son phấn.

Sắc mặt Lạc Tu vẫn bình thường, nụ cười treo bên khóe môi không thấy tắt, có điều con ngươi dưới mắt kính lạnh lùng cụp xuống: “Không phải.”

“Thế bạn anh đâu? Sao không thấy họ ngồi với anh vậy?”

Người phụ nữ nói xong đã ngồi xuống sô pha, cô ta mượn cớ trò chuyện để áp tới gần, giống như vô ý khiến bộ ngực của mình cọ qua cánh tay của người đàn ông.

Cô ta nhìn bên mặt người đàn ông đầy mong đợi, trong ánh đèn mờ ảo của quán bar phác họa đường nét từ trán cho tới sống mũi rồi môi anh cực kỳ hoàn mỹ đẹp đẽ — — trước khi qua đây cô ta với đám chị em đã quan sát nửa buổi rồi, sau khi thảo luận tỉ mỉ người đàn ông này lúc ở trên giường sẽ cuồng dã tới mức nào, cô ta bèn cược với họ bằng giá nào tối nay cũng phải ngủ với người đàn ông này.

Bắt chuyện và dựa sát đều không bị từ chối, theo cô ta thấy thì đã thành công được 99% rồi.

Cho nên cho dù tiếp theo đây có thu được sự hồi đáp hay không, người phụ nữ tiếp tục tiến thêm một bước, cơ thể mềm mại của cô ta gần như dán lên cánh tay người đàn ông, giọng nói vừa khẽ vừa nhẹ: “Xem ra bạn anh tạm thời đi vắng rồi, chẳng bằng em mời anh uống một ly nhé?”

Hơi thở và môi hồng của người phụ nữ sắp dán lên xương quai xanh cách lớp quần áo của người đàn ông.

“Không cần.”

“?” Người phụ nữ đờ người, ngẩng đầu lên.

Sợi dây chuyền vàng bên mắt kính khẽ lay động, người đàn ông mang theo nụ cười bất biến nghiêng mặt qua hơi cụp mắt xuống. Anh nhìn cô ta, con ngươi dịu dàng mà lạnh lẽo.

“Tôi nghiện sạch sẽ, ghét bẩn.”

“……” Sắc mặt người phụ nữ tái đi.

“Hơn nữa,” Người đó cụp mắt quét qua bộ ngực dán sát trên cánh tay mình, anh lạnh lùng ngước mắt lên, “Tôi không có ham muốn với phụ nữ.”

“!”

Người phụ nữ giận dữ bỏ lại câu ‘đồ đồng tính đi chết đi’, cuộc bắt chuyện kết thúc trong thảm hại.

Kiều Tây ngồi bên cạnh quan sát suốt quá trình, đặt chai rượu Louis XIII được cất trong quán bar lên bàn: “Phung phí của trời, còn liên lụy tới thanh danh của mình nữa.”

Lạc Tu lạnh mặt ném ánh mắt tới: “Rượu này cậu đích thân qua Pháp lấy về à?”

Kiều Tây bật cười: “Mình cứ ngỡ cậu không biết nóng nảy ấy chứ, thế nào, chứng nghiện sạch sẽ bị xâm phạm rồi hả?”

Lạc Tu chưa đáp, lúc này có hai người phụ nữ xa lạ đi ngang qua bàn, vừa đi vừa cười nói vừa ngoảnh đầu nhìn lại bàn này.

Kiều Tây nghe thấy loáng thoáng, đau đầu hỏi: “Lần sau cậu có thể đổi cách nói khác được không, hoặc là trực tiếp đẩy người ta ra cũng được.”

“Không thể.”

“Tại sao?”

“…….” Lạc Tu cúi đầu, dịu dàng mà lạnh lùng liếc bên tay áo sơ mi hồi nãy bị cọ phải.

Kiều Tây suy nghĩ mấy giây, sau khi hiểu ra rồi ngã vào sô pha cảm khái: “Quần áo bị đụng tới đồng nghĩa với tiếp xúc da thịt?”

“Ừm.”

Kiều Tây lắc đầu cười: “Bái phục.”

“…….”

“Có điều hồi nãy mình đi ngang qua khu bàn đứng, đúng là thấy được một chuyện rất thú vị nên mới lấy rượu chậm như vậy.”

Kiều Tây không hy vọng Lạc Tu sẽ tò mò nên chẳng cần đợi đối phương hỏi, anh ta vừa rót rượu vừa cười chỉ về phía sau.

“Bên đó hồi nãy có một đám con gái tới gây chuyện với một nam một nữ, nói cô gái quyến rũ bạn trai người khác, lúc cô gái đó bị cô lập không ai cứu giúp thì bạn cô ấy dẫn theo ba người con trai tới — — đấy, chính là người đó.”

Lạc Tu lơ đễnh ngước mắt lên nhìn theo hướng Kiều Tây chỉ.

Ánh đèn trong quán bar mờ tối, tuy từ bên bàn đứng tới bên ghế bằng cách nhau không xa nhưng chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ có thể phân biệt được.

Kiều Tây cười: “Mình đi ngang qua nhìn thấy, cô gái mới tới đó ngầu bá cháy luôn, mặc quần áo đinh tán, trang điểm kiểu Gothic, buộc tóc đuôi ngựa cao — — muốn ngầu cỡ nào ngầu cỡ ấy, bọn con trai bên bàn đứng sắp dời không nổi mắt luôn.”

Lạc Tu không để ý thu tầm mắt về.

Lúc DJ đổi đĩa, tiếng tranh chấp bên bàn đứng vọng tới:

“Nhưng cô ta cũng cướp bạn trai của tôi rồi, không biết chuyện thì được bỏ qua à? Cô ta phải, phải bồi thường cho tôi!”

“Không sai……. Cô đừng ỷ cô đưa ba người đàn ông tới thì cho rằng bọn tôi sợ cô!”

“Đúng, nhất định phải bồi thường.”

Sau mấy giọng nói chẳng có được bao nhiêu sức mạnh đó, có một giọng nữ lạnh lùng vang lên.

“Cướp bạn trai của cô?” Cô gái cười lạnh, giọng nói sắc bén: “Đồ rác rưởi đó vẫn là của cô đấy, có biết phân loại không, cần tôi dạy cô nữa à?”

“Nhưng…… nhưng tối nay cô ta nói chuyện với bạn trai tôi lâu như vậy, tóm lại đâu thể nói chuyện không như vậy được!”

“Được thôi. Không công cốc đâu, tôi đền cho cô.”

Cô gái mặc đồ đinh tán nghiêng người nhường đường cho bóng ba người con trai đi ra.

“Ba người này, bạn trai cũ của tôi, bạn trai trước đó của tôi, còn có bạn trai trước trước trước đó nữa — — cô muốn nói chuyện với người nào, nói mấy phút — — tùy cô chọn.”

“Cô!” Sau cơn nén giận thì quẳng lại câu nói quen thuộc nhất, “Cô đợi đó!”

Sau khi tiếng bước chân lộn xộn biến mất, cuộc tranh chấp bên đó cũng kết thúc.

Kiều Tây nhấp ngụm rượu, quay người lại cười đặt ly rượu xuống: “Mang theo ba người bạn trai cũ tới giúp bạn mình, đúng lúc tương phản với cậu, là một nữ trung hào kiệt, tay chơi điêu luyện, ngầu không?”

Lạc Tu không nói.

Đúng lúc này, ‘người bị hại’ nức nở nhào từ sau quầy bar tới cô gái mặc đồ đinh tán:

“Hu hu hu hu Cố Niệm! Cậu chính là cứu tinh của mình, mình yêu cậu!!”

“…….”

Bên ghế bằng, Lạc Tu khựng lại.

Tay cầm ly rượu của Kiều Tây cũng cứng đờ.

Mấy giây sau.

Kiều Tây: “Cố gì?”

Lạc Tu liếc mắt, nhàn nhạt đọc cái tên: “Niệm.”

Kiểu Tây: “Hôm qua đối tượng xem mắt đẹp như tiểu tiên nữ của mình tên là gì?”

Tầm mắt Lạc Tu nhìn về phía khu bàn đứng.

Ở đó đã phục hồi trở về sự thác loạn như cũ, bóng người tấp nập nhìn không thấy phương hướng.

Lạc Tu cụp mắt khẽ giọng cười một tiếng, ngón tay thon dài nhấc lên uống cạn số rượu trong ly:

“Cố Niệm.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play