Độ Anh

Chương 2


1 tháng

trướctiếp

Nhà hàng Tây của khách sạn Tinh Nguyệt như thế nào Cố Niệm không biết, nhưng muỗng được lau sáng thật.

Ánh sáng mạ vàng màu bạc đổ từ tay cầm xuống chảy vào trong thân muỗng tụ thành một cái bóng nhạt, sáng tới mức có thể soi được bóng người — — không chỉ ‘soi’ được bản thân mà còn ‘soi’ được bóng người ở phía sau cách đó hai ba mét.

Lâm Nam Thiên trải khăn ăn xong, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Niệm đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm chiếc muỗng đó.

Cô nàng bĩu môi ghét bỏ: “Với cái bóng như được làm mờ mười lớp này, cậu có thể nhìn ra gì chứ?”

Cố Niệm: “Đường nét.”

Lâm Nam Thiên: “Đường nét? Trừ cao gầy thấp béo ra, chẳng phải đều không thấy gì cả sao?”

“Thấy rất rõ. Tỷ lệ vai eo mông chân đều rất quan trọng, nhiều hơn hoặc ít hơn đều không được.” Cố Niệm uốn nắn.

Lâm Nam Thiên trêu chọc cô: “Vai eo mông chân? Đánh giá thấp cậu rồi nha cô nàng lưu manh? Làm mặt nghiêm túc như vậy, còn có người phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu nữa hả?”

Cố Niệm kiêu ngạo hất đầu lên: “Mắt mình phán đoán rồi, con trai nhà mình phi thường hoàn mỹ — — là tượng điêu khắc "David" biết đi.”

“David? Là cái tượng khoe “cưu” trong viện mỹ thuật Florence ấy hả?”

Cố Niệm: “......”

Cô đơ mặt xoay đầu qua nhìn chằm chằm Lâm Nam Thiên.

Bầu không khí phút chốc im lặng.

Cố Niệm: “Cậu sỉ nhục nền mỹ thuật không sao hết, nhưng cậu không được sỉ nhục con trai mình.”

Lâm Nam Thiên bật cười: “Được được, mình sai rồi, nhưng mình không tin con trai cậu có được thân hình như David.”

Cố Niệm: “Thật đấy!”

Lâm Nam Thiên: “Thế thì xấu quá rồi đó.”

Cố Niệm: “Con, trai, rất, đẹp, trai!”

Lâm Nam Thiên vạch ngón tay một cách ghét bỏ: “Thân hình cực kỳ tốt, lại còn rất đẹp trai...... nếu có cả hai điều kiện đó thì đã nổi từ lâu rồi, sao có thể là diễn viên tuyến 180 đến Baike và hình trên mạng cũng không có?”

“....... Mình cũng muốn biết đây.”

Cố Niệm bị điểm trúng tử huyệt, bắt đầu rơi vào nỗi bi thương của mẹ già.

Không kịp bi thương quá lâu, đối tượng xem mắt trở lại rồi.

Người tới cao khoảng mét tám, mặc đồ tây màu xanh, tóc hơi xoăn nhuộm màu vàng rơm, còn có đôi mắt đào hoa động lòng người.

Cố Niệm không có nhiều hứng thú — — cô chỉ có hứng thú với vẻ nam tính của con trai cô, còn lại chẳng bằng nhìn con chim lớn đang bay ngang qua cửa sổ đó.

Lâm Nam Thiên thân là đại sứ hình tượng coi mắt ngược lại rất tận chức tận trách, nhân lúc đối phương ngừng lại nói chuyện với nhân viên phục vụ, cô nàng quay sang lẩm bẩm: “Người giới thiệu lần này khiêm tốn quá, gương mặt này đâu có thuộc loại hình tầm thường đâu.”

“Ừm.”

“Chẳng lẽ do anh ta quá đẹp trai, cho nên khiến mình cảm thấy anh ta cười lên có phần không đứng đắn?”

“Chắc vậy.”

Cố Niệm đáp qua quýt hai câu, cô phát hiện bên cạnh không có tiếng động nữa, cô giật mình vội vàng thu ngay tâm hồn du ngoạn trên không lại, im lặng quay đầu qua.

Lập tức đối diện với ánh mắt ăn tươi nuốt sống cô của Lâm Nam Thiên.

Cố Niệm kéo khóe môi lên lộ ra nụ cười hệt như tiên nữ: “Có vấn đề gì không?”

Lâm Nam Thiên lạnh mặt bốp ngón tay: “Nếu cậu dám qua loa với cuộc xem mắt này nữa, thế thì mình sẽ tìm người tung tin đồn chàng nghệ sĩ bé bỏng nhà cậu đấy.”

Cố Niệm nắm tay Lâm Nam Thiên, thề thốt nói: “Mình phối hợp, nhất định phối hợp.”

Lúc này Lâm Nam Thiên mới hài lòng gật đầu.

Vì để con trai bảo bối không bị tung tin đồn bậy, Cố Niệm xoay người lại bắt đầu tự thôi miên chính mình.

Thục nữ, đoan trang, nho nhã; thục nữ, đoan trang, nho nhã; thục nữ…….

Khi Cố Niệm tiến vào vai diễn, mang theo nụ cười dịu dàng ngước mắt lên thì đúng lúc đối tượng coi mắt có đôi mắt đào hoa đó ngồi xuống đối diện cô.

Hai bên bắt đầu trò chuyện.

‘Mắt đào hoa’ tự xưng là Josh, do mới từ nước ngoài về nước nên chưa bỏ được thói quen tập tục nước bạn.

Sau khi ngồi xuống nói hết mấy câu chuyện cười lúc đi du học, anh ta bình thản đặt câu hỏi: “Cô Cố đang làm nghề gì?”

Cố Niệm cụp mắt, cực kỳ dịu dàng: “Biên kịch.”

“Ồ?”

Josh như ngây ra một lúc, vô thức nhìn sau lưng Cố Niệm.

Khi nhận ra bản thân thất lễ, mắt hoa đào của anh ta hơi híp lại, trong nụ cười chứa phần bỡn cợt đời: “Xin lỗi, chợt nhớ tới một người bạn của tôi nên thất thần.”

Cố Niệm: “Không sao, bạn anh cũng là biên kịch à.”

“Cậu ấy? Cậu ấy không phải,” Josh hình như vui vẻ thật, khóe mắt nổi lên nếp nhăn khi cười, “Cậu ấy chỉ là bị ép…… vào giới phim ảnh.”

“Vậy à.”

Lúc ăn được nửa tiếng, đề tài trên bàn ấn theo tiết tấu coi mắt sắp bắt đầu tiến vào ‘cảnh giới nguy hiểm’ rồi.

Quả nhiên, Josh gấp khăn ăn lau khóe miệng đặt trở về xong, câu đầu tiên chính là trong ý cười giấu dao: “Cô Cố, theo tôi được biết ngành biên kịch trong nước hình như không dễ làm lắm?”

Cố Niệm cười dịu dàng: “Anh nói rất đúng.”

Josh: “Thế cô Cố đang ở đâu trên con đường này?”

“Đã đứng trên đường đua rồi thì chắc hẳn chẳng có ai không muốn lấy được hạng nhất đâu.”

“?”

Cảm giác quen thuộc của câu nói này khiến Josh ngẩn người.

Chưa kịp phản ứng thì anh ta đã nghe thấy cô gái khẽ thở dài, con ngươi đen nhánh dịu dàng vô hại như tia sắc lạnh của giây vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cố Niệm: “Câu này là ai nói nhỉ? Tôi cũng không muốn, chỉ là hết cách rồi, tóm lại phải làm chút chuyện để tự nuôi sống bản thân.”

Josh hoàn hồn, nhướng mày hỏi: “Nói thế cô Cố không để ý việc sau khi kết hôn thôi việc ở nhà làm nội trợ à?”

“…….”

Chiếc thìa bánh ngọt trong tay Cố Niệm khựng lại.

Một hai phút sau, cô gái ngẩng đầu, trên chiếc miệng mèo màu hồng nhạt dính một ít bơ, ý cười giống như đứa trẻ ngây thơ: “Đương nhiên, tôi khá là hướng nội, ước mơ được ở nhà chăm chồng nuôi con.”

Josh mỉm cười: “Thế xem ra tôi và cô Cố rất có thể cùng chung quan điểm về mặt này rồi.”

“…….”

Cố Niệm chỉ cười không nói.

Hai người kẻ qua người lại như thế thành công tạo ảo giác cho Lâm Nam Thiên rằng ‘hai người trò chuyện rất vui vẻ’, cô đá chân Cố Niệm ở dưới chân bàn một cái rồi đứng dậy: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

“Cô cứ tự nhiên.” Josh gật đầu.

Lâm Nam Thiên nhân lúc xoay người nắm tay làm khẩu hình miệng với Cố Niệm:

Đốn gục anh ta!

Cố Niệm đáp lại nụ cười tiên nữ ngoan ngoãn nghe lời: “Sàn nhà trơn, cậu cẩn thận chút nha.”

“Ừm.”

Lâm Nam Thiên hài lòng đi khỏi.

Đưa mắt nhìn Lâm Nam Thiên vào khu vực khuất tầm nhìn, bạn nhỏ Cố thục nữ thu tầm mắt lại.

Sau đó nhanh chóng thoáng khỏi vai diễn.

Lúc quay mặt trở lại, Cố Niệm chống má, giọng nói buồn ngủ tới mức muốn gục, héo rũ chẳng nhấc nổi tinh thần dậy: “Nhìn ra được, anh Josh cũng không muốn tới buổi xem mắt này lắm, mặt này đúng là chúng ta có cùng chung quan điểm.”

Josh ngạc nhiên, buông dao nĩa xuống.

Đúng là trước đó không phải bị ảo giác, anh ta nhịn cười hỏi: “Ý của cô Cố là, chúng ta tới đây là kết thúc rồi? Thế này có phần hơi đột ngột, nói sao cũng phải có một lý do chứ.”

Cố Niệm: “Tôi không xứng với anh, tôi chỉ là một biên kịch thấp bé, nghèo tới uống gió, đói tới không có cơm để ăn, bình thường nào vào được mấy nhà hàng kiểu này, bữa cơm xem mắt hôm nay toàn nhờ vào bạn tôi làm việc thiện cả đấy.”

Josh: “Cô Cố nói đùa rồi.”

Cố Niệm: “Tôi nghiêm túc.”

Josh: “Nhưng tôi rất hài lòng về cô Cố.”

Cố Niệm khựng lại, nhìn anh ta: “?”

Anh nghiêm túc à?

Lâm Nam Thiên vừa đi vào toilet thì phát hiện bản thân để quên điện thoại trên bàn.

Thế kỷ 21, điện thoại là vật không thể rời người, đến nằm mơ cũng phải ôm theo.

Cô ấy đành phải quay ngược trở lại.

Lúc rẽ vào khu ăn uống, ánh mắt nhìn về phía bàn của Lâm Nam Thiên bị một tầng sa chắn lại.

Lúc này cô mới nhớ tới bàn phía sau có khách đang ngồi, Cố Niệm còn nói trong đó có một người giống với nghệ sĩ tuyến 180 mà cô nàng thích.

Lâm Nam Thiên đưa mắt nhìn về chiếc bàn đó, cuối cùng không dời nổi tầm mắt……

Trên ghế bên cửa sổ có một người đàn ông đang ngồi.

Áo sơ mi vàng nhạt, cổ áo hơi mở rộng. Bờ vai thẳng tắp, tay áo được xắn lên bảy centimet, dưới ống tay áo hơi nhăn lộ ra cổ tay đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Trong một nhà hàng cao cấp ai nấy cẩn trọng giữ lễ tiết biết giữ chừng mực thế này, chỉ có anh là ngồi rất tùy ý: nửa dựa người vào ghế, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc chân bắt chéo lên chiếc chân kia, chống cổ tay lên.

Ngắm cảnh đêm say sưa, anh giống như đang ngồi trong thư phòng ở nhà mình nhàm chán ngắm vườn hoa sau nhà.

Khí chất cao quý trời cho.

Chỉ mỗi bóng lưng này thôi, mấy người họ hàng thân thích mới phất lên của cô ấy có học cả đời cũng học không được.

Lâm Nam Thiên hoàn hồn mím môi muốn cười, đáng tiếc cô ấy chưa kịp thu tầm mắt lại thì hình như người đó phát hiện ra nghiêng người nhìn qua đây.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Nam Thiên không khỏi nín thở.

Bóng của người đó chìm trong ánh sáng.

Tản phát ra sắc đêm xinh đẹp có vài phần lộn lộn, trên sống mũi cao thẳng treo một bộ mắt kính tròn gọng vàng, bên cạnh có sợi dây chuyền vàng rũ xuống.

Dây chuyền vàng làm nổi bật nước da trắng của người đó, trắng tới cảm thấy lạnh lẽo dưới ánh đèn ấm áp.

Gương mặt càng đẹp hơn, đồng thời càng lạnh lùng hơn.

Nếu ánh mắt đầu tiên là say mê, thì ánh mắt sau đó là tỉnh táo: con ngươi phía sau chiếc mắt kính rõ ràng ôn hòa như vậy, nhưng trong cái ôn hòa đó tỏa ra sự lạnh nhạt xa cách cực đoan.

Dưới lớp ôn hòa giả tạo là cách người xa ngàn dặm không dễ tới gần.

Nhưng giờ phút này anh hình như…… đang cười?

Lâm Nam Thiên dại mặt ra.

Chẳng cần cô ấy tìm kiếm nguyên do thì đã nghe thấy giọng cô gái quen thuộc như thể buồn ngủ sắp gục tới nơi, vang lên rõ ràng từ trong tấm màn sau lưng người đó trong nhà hàng dừng tiếng nhạc tự lúc nào:

“Nếu tôi đã nói tới như vậy rồi mà ngài Josh đây vẫn không muốn từ bỏ…….”

Josh nhịn cười: “Thế cô từ bỏ à?”

Cố Niệm: “Không, tôi còn một chuyện cuối cùng chưa nói.”

Josh: “Chuyện gì?”

Cố Niệm: “Thật ra tôi có một đứa con.”

Cố Niệm: “Mang thai hai năm rồi.”

Cố Niệm: “Anh có thể tiếp nhận nó chứ?”

Josh: “?”

“……”

Sợi dây chuyền lắc qua một cái, trên mắt kính lóe qua một tia sáng mỏng manh.

Người đó quay mặt đi, ý cười càng rõ ràng hơn.

*

Cố Niệm bị móng vuốt của Lâm Nam Thiên xách ra khỏi khách sạn một cách tàn bạo, nhịn một bụng tức suốt dọc đường về tới chỗ ở.

Hai người quen biết nhau từ nhỏ, Lâm Nam Thiên luôn cho rằng Cố Niệm yếu ớt hơn những người cùng tuổi khác.

Lâm Nam Thiên tin rằng, nếu không phải hồi cấp 2 gia đình cô ấy đột nhiên bước vào hàng ngũ nhà mới nổi đồng thời chuyển tới thành phố khác sống, thì có lẽ cô ấy sẽ thi chung một trường đại học với Cố Niệm.

Mà Cố Niệm sẽ càng không có chuyện thôi học một cách không rõ nguyên nhân, cùng với người mẹ đơn thân từ năm 22 tuổi tới nay.

Nghĩ lại Lâm Nam Thiên càng thấy tức.

Chỉ với đôi mắt nai mũi nhỏ miệng mèo cùng với gương mặt mỹ nhân ngây thơ đơn thuần đậm chất ‘trà’ của Cố Niệm, chỉ cần cô chịu sáng suốt một chút thôi thì đâu đến nước ra nông nỗi này?

Lâm Nam Thiên mang theo cơn giận kéo ghế qua ngồi huỵch xuống, khí thế của Bao Công mặt đen lập tức xuất hiện ngay.

“Cho mình một lý do.”

“……”

Cố Niệm cảm thấy nếu hôm nay bản thân không nói ra một nguyên nhân khiến Lâm Nam Thiên hài lòng, dám chắc cẩu đầu trảm cũng lôi ra mất.

Cô lập tức dùng ánh mắt ngoan ngoãn nói: “Mình là suy nghĩ cho cả hai bên mới nói như vậy.”

Lâm Nam Thiên: “Hai bên nào.”

Cố Niệm: “Một bên là Josh, tới tên thật của mình mà anh ta còn không có nói chứng tỏ hoàn toàn không muốn dính dây mơ rễ má gì với mình, cho nên mình nghĩ tìm một lý do hợp lý cho anh ta coi như làm phước đi.”

Lâm Nam Thiên im lặng chốc lát: “Bên còn lại thì sao.”

Cố Niệm: “Bản thân mình.”

Lâm Nam Thiên: “?”

Cố Niệm móc điện thoại mở lịch trình ra đưa tới trước mặt Lâm Nam Thiên: “Thứ Hai tuần sau cũng chính là ngày mốt, bọn mình phải ra vùng ngoại ô quay phim rồi. Mình không có thời gian yêu đương thật.”

Theo như lời Cố Niệm nói, Lâm Nam Thiên tập trung nhìn.

Trên ghi chú trong lịch điện thoại của Cố Niệm, quả nhiên ghi hàng chữ ‘theo tổ «Hữu Yêu»’.

Lâm Nam Thiên xem xong nhíu mày: “Chẳng phải các cậu chỉ cần viết kịch bản ở nhà là được rồi sao, nhất là cái cô Trác Diệc Huyên gì đó được treo tên ấy, sao còn bắt các cậu theo tổ nữa?”

Cố Niệm: “Phía bên tổ đạo diễn đột nhiên đưa ra yêu cầu, bọn mình không có quyền từ chối.”

Lâm Nam Thiên: “Kịch bản mới giao được bao lâu chứ? Lần đầu tiên thấy người làm việc cả năm không nghỉ như vậy đấy…… với thành tích của cậu làm gì mà không được, mắc mớ gì đi chọn cái công việc rách này?”

Cố Niệm khiêm tốn nhún vai: “Mình nào có thành tích gì chứ.”

Lâm Nam Thiên: “Cậu còn không có? Năm đó cậu tốt xấu gì cũng là thủ khoa đại học khoa Văn của thành phố chúng ta, điểm thi cao vượt cả điểm sàn đại học tận mấy điểm, kết quả hiên ngang…….”

Cố Niệm: “Thôi học rồi.”

Lâm Nam Thiên: “…….”

Cố Niệm hoàn toàn thuận miệng, tiếp lời xong mới nhớ ra đây là bãi mìn của Lâm Nam Thiên.

Cô vội vàng bổ sung: “May là giờ mình được làm công việc mình thích, tuy tiền ít việc nhiều lại mệt nhưng mà hạnh phúc đầy đủ.”

Lâm Nam Thiên trừng cô bằng con mắt cá chết.

Cố Niệm vô tội nhìn lại.

Lâm Nam Thiên: “Hạnh phúc đầy đủ?”

Cố Niệm: “Ừm!”

Lâm Nam Thiên: “Được, thế mình hỏi cậu một vấn đề.”

Cố Niệm: “Cậu cứ hỏi.”

Lâm Nam Thiên: “Bài hát «Độ Em» nổi khắp mạng vào hai năm trước, tác giả tên Mang Chi đó có phải là cậu không?”

Cố Niệm nói mà không thèm chớp mắt: “Không phải. Trên mạng chẳng phải đã nói rồi sao, đó là bút danh của mỹ nữ biên kịch Trác Diệc Huyên tên [Thanh Đăng Hạ] ư?”

Lâm Nam Thiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hung dữ: “Từ thời cấp 2 thì cậu đã bắt đầu dùng tên [Mang Chi] làm bút danh rồi, cậu cho mình là não cá vàng à?”

Vẻ mặt Cố Niệm đầy vô tội: “Trùng hợp thôi.”

Lâm Nam Thiên: “Cậu dám thề độc không?”

Cố Niệm: “Có gì không dám chứ.”

Lâm Nam Thiên: “Được, nếu hôm nay cậu nói dối một cậu thôi thì để tên minh tinh Lạc Tu mà cậu thích đó cả đời này không nổi tiếng được…….”

Cố Niệm xém chút quỳ xuống rồi.

Cô duỗi tay nắm tay Lâm Nam Thiên, cất giọng thành khẩn: “Đừng, đừng làm hại con trẻ.”

“…….”

Lâm Nam Thiên tức sắp ngất đi.

“Cố Niệm, hồi chiều mình gửi bưu kiện cho cậu rồi, đây là bưu kiện…….”

Cửa phòng ngủ đẩy ra, Giang Hiểu Tinh đi vào khựng lại.

Tầm mắt cô ấy dừng trên người Cố Niệm đang thâm tình nắm lấy tay Lâm Nam Thiên chốc lát rồi cất giọng dè dặt: “Mình vào không đúng lúc lắm phải không?”

“Biến.”

Cố Niệm cười đùa nhận lấy đặt lên bàn.

Vào khoảnh khắc định quay trở lại, người Cố Niệm bỗng bị điểm huyệt.

“Hiểu Tinh.”

“Hả?”

“Cậu chắc cậu gởi giúp mình rồi chứ?”

“Đúng vậy, chẳng phải đưa hóa đơn bưu điện cho cậu rồi sao?”

“Nhưng nếu cậu gửi đi rồi…….”

Cố Niệm cầm chiếc hộp gói quyển sổ tay bên góc phải bàn lên, xoay người lại: “Đây là cái gì?”

Giang Hiểu Tinh dại mắt ra: “Quyển sổ mà cậu nói, thì ra là cái hộp này à?”

Cố Niệm đờ người: “Thế cậu gửi cái gì đi?”

Vẻ mặt Giang Hiểu Tinh đầy vô tội, chậm rãi chỉ về phía bên trái bàn sách: “Ở đó chẳng phải có đặt một quyển sao, còn là quyển sổ bìa mềm khá đẹp mắt nữa…….”

Cố Niệm quay mắt lại nhìn - - góc bàn đã trống rỗng.

Sực nhớ ra cô quên đặt quyển sổ trở vào hộp tủ rồi, vẻ mặt Cố Niệm sét đánh giữa trời quang.

Lâm Nam Thiên ngồi bên cạnh quan sát cả quá trình, đợi Cố Niệm đuổi Giang Hiểu Tinh ra ngoài rồi, cô hỏi: “Quyển số cậu đặt ở đó là cái gì?”

Cố Niệm yếu ớt nói: “Tùy bút của mình.”

“?”

Cố Niệm quay đầu qua.

“Tên của nó là Nhật Ký Nuôi Con Trai Của Mang Chi."

Lâm Nam Thiên: “.............?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp