Ngô Kiều An không mất quá nhiều thời gian để đem một chó một người từ cục điều tra về nhà, dù sao thì Thanh Ân cũng coi như nạn nhân của lần này. Hỗ trợ báo án nhưng lại suýt bị nhóm phóng viên làm lộ thông tin cá nhân. Ngô Kiều An thân làm người trong cuộc, từ lúc hay tin mặt mũi liền hằm hằm, Trần Quân nhìn nhìn muốn lên tiếng cũng anh bị anh lườm cho cụp đầu quay lui. Ngô Kiều An đập báo cáo về nạn nhân đã được hoàn thành lên bàn, công việc còn lại cũng không thể níu chân vị pháp y ở lại. Vì anh còn một mối bận tâm lớn hơn khác:
"Mới tối hôm qua ba em đã gọi điện cho anh, dặn anh chú ý đến em một chút vì người ấy không muốn thấy em lại bị đám tội phạm nhòm ngó." Ném áo khoác lên ghế, anh ngồi lên sofa, khoanh tay nhìn chằm chằm đứa nhóc mới bị lôi về. Và đứa nhóc hư đốn kiêm mối bận tâm đó, chính xác là bạn Thanh Ân nhà chúng ta.
Thanh Ân ôm chó, cậu chột dạ không dám nhìn vào mắt vị pháp y nghiêm khắc này. Kiều An trước kia đã làm việc với Tùy Thanh mấy năm, nên đối với cậu nhóc luôn phụ việc cho ba trong kì nghỉ, anh với cậu cũng xem như thân thiết. Hoặc ít nhất, người nhiều lần mở cổng nhà cho cậu trốn đi chơi chính là anh. Đối mặt với người có thể xem như anh trai này, cậu thiếu niên chỉ có thể ngoan ngoãn.
Nhưng thái độ thành tâm nhận lỗi, cùng với ánh mắt long lanh của thiếu niên không làm cho pháp y của chúng ta mềm lòng hơn, ngược lại càng khiến anh quyết tâm bắt nhốt cậu thiếu niên này lại. Tránh cho cậu lọt vô tầm ngắm của lũ bệnh hoạn, dơ bẩn thích hủy diệt cuộc sống tươi đẹp, sạch sẽ.
"Hôm qua nhắc hôm nay lập tức nghe tin em báo án, còn là trực tiếp xuất hiện ở hiện trường khi hung thủ có thể quay lại bất cứ lúc nào? Thanh Ân em tự cho mình là thông minh lắm đúng không! Em không chỉ có một người ba tốt, bản thân còn là một thiên tài nên em muốn làm gì thì làm đúng không! Em có nghĩ nếu gã đồ tể đó bất ngờ quay lại và chỉ có em và con chó nhỏ đó thì em sẽ là mục tiêu tiếp theo không hả!"
Ngô Kiều An nghĩ đến mà sợ, trong khoảng thời gian anh làm việc cùng Tùy Thanh, không phải anh không thấy những kẻ điên cuồng đó nhìn người đàn ông kia và đứa trẻ này bằng ánh mắt thế nào. Một Tùy Thanh trưởng thành, phong độ, tinh tế với ánh mắt phượng câu nhân, anh ta trải đời, anh ta là một viên đá quý hoàn mỹ thu hút vô số sâu bọ quỳ dưới chân anh. Một Thanh Ân tựa như phiên bản thu nhỏ của ba mình, lớn lên trong chiếc lồng son cao quý, một khối ngọc vẫn còn non nớt chưa bị mài giũa. Hai người bọn họ không ít lần trở thành mồi ngon trong miệng đám sát nhân điên cuồng kia. So với việc phá hủy thần minh, chúng yêu thích con cừu con hơn cả. Dẫu sao thần minh trên cao vẫn đáng sợ hơn là chú cừu non ngây thơ mà.
Anh chưa từng quên người đàn ông lúc nào cũng thong dong đó, đã run rẩy cỡ nào khi kịp cứu thoát đứa trẻ của mình khỏi vòng tay tử thần trong gan tất. Anh cũng chưa từng quên nhưng bức ảnh chụp lén dính đầy chất dịch kinh tởm của đứa bé này... Càng nói càng giận, càng giận cậu nhóc không chịu để ý này bao nhiêu, anh lại càng giận mình bấy nhiêu:
"Đáng lẽ ra ngay khi thấy em ở chỗ quầy bánh mì, anh đã nên lập tức đóng gói rồi thẳng tay ném em về cho ba."
"Anh đừng giận nữa mà, em hứa từ nay về sao chỉ bám theo sau anh thôi. Không lang thang ngoài đường để kẻ xấu có cơ hội đâu ạ." Thanh Ân không quấy, cậu cũng biết người anh lớn này phải áp lực rất nhiều.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT