Thanh Ân nằm trên đất bụi, cậu đau đớn hít vào từng ngụm khí lớn. Nhưng đột ngột lấy lại hô hấp không giúp cậu thoải mái hơn, còn vì sặc khí mà liên tục ho khan. Cậu thiếu niên co người trên mặt đất, sơ mi trắng dính bẩn, mái tóc đen rũ rượi, ánh mắt đỏ lên ươn ướt vì đau đớn. Rất tuyệt vời, rất kích thích, hình ảnh chật vật của cậu lúc này không khác gì tiêm cho tên điên trước mặt một liều Heroin tinh khiết cả.
Tên điên tóm lấy mắt cá chân cậu, hắn kéo ngược cậu lại, đè ngửa thiếu niên ra đất tên điên đó lần nữa bóp cổ cậu. Thanh Ân không còn đủ sức để vùng vẫy, có chết cũng không ngờ tới, chưa kịp giải đố, bản thân cậu đã vướng vào một câu đố khác... Hành tung bị bại lộ, kẻ thù được thả ra đến đòi mạng, nói không có người thao túng phía sau, chó nó cũng không tin!
Ánh mắt của thiếu niên dần tan rã, đứng trước bờ vực giữa sự sống và cái chết, mồ hôi trên cơ thể bị kích thích, nhịp tim của cậu dần tăng lên một cách chóng mặt. Cậu nghe thấy tiếng hít thở của gã, tiếng cười bệnh hoạn của gã, cơn đau đang rút dần, cậu cảm nhận được, mình có thể.
Tại sao?
Tại sao phải là cậu?
Tại sao cậu phải chết mà không phải hắn?
Đúng vậy! Hắn có thể giết mình, vì sao mình không thể giết hắn?
Mình có thể giết chết hắn ngay lúc này! Đó là tất cả những gì còn sót lại trong đầu cậu thiếu niên trẻ tuổi, khi sắp chết, con người ta sẽ trở nên phi thường.
Cậu thiếu niên vung đấm, bằng tất cả sức lực, từ chối lí trí, bỏ mặc cho phần [Con] thống trị cơ thể. Nắm đấm của cậu phang thẳng vào thái dương của tên điên đó, tiếng nắm đấm đập vào da thịt chấn động trong màn nhĩ của cậu liên tục vang lên. Cậu như một con thú hoang, chỉ biết liên tục vung đấm xuống.
Phải giết hắn, hắn không chết thì mình sẽ chết. Cậu chưa muốn chết, cậu muốn sống! Ý thức dần xa rời, Thanh Ân nghe thấy tiếng còi cảnh sát, tiếng gọi tên cậu, sau đó một cánh tay hữu lực kéo cậu khỏi thứ đang bị cậu đè lên ra sức đánh xuống. Adrenaline trong máu vẫn chưa tan, cậu vùng lên muốn tấn công cả kẻ cả gan quấn lấy mình. Tuy nhiên Ngô Kiều An cũng không phải người ăn chay, anh dứt khoát bốp một phát cho cậu nhóc đang nổi điên này gục xuống. Khống chế xong cậu nhóc, anh tung cước đá gục gã đàn ông vừa bò dậy kia. Tạm để thiếu niên nằm trên đất, Kiều An lấy còng tay, khóa cứng tay chân gã lại. Thằng Hiếu, người dẫn đường cho anh kiểm tra cho Thanh Ân xong lập tức nhào qua hung hăn đấm liên tục vào bụng của gã, ép một tên đàn ông cao lớn đau đến ói ra. Không để gã giãy dụa thêm bao lâu, cũng chẳng để Hiếu nó đấm chết người , đồng đội của anh đã kịp tới gông cổ người đồng thời cứu cái mạng chó của gã.
Ngô Kiều An giao trách nhiệm cho đồng đội xong, lập tức cùng thằng Hiếu mang người bỏ lên ghế sau xe, sau đó mở cửa ghế lái chui vào đạp chân ga hết tốc lực đem người về. Thái tử của toàn bộ hệ thống Công - Kiểm - Pháp thành phố Sài Thương cùng vị cố vấn giấu tên sắp lật cục điều tra của họ lên rồi, không nhanh nhanh thì phó đội trưởng của bọn họ phải đi nhờ vả ông nội của hắn ra mặt nữa.
Ngô Kiều An đau đầu nhìn cậu nhóc phía sau, đứa nhỏ này thực sự rất thông minh, nhưng cũng quá liều lĩnh đi. Điên không khác gì ba nó cả, anh thở dài, tự hỏi rốt cuộc bản thân liệu có sai hay không, khi đã đồng ý với yêu cầu của đứa nhóc này.
Một tháng trước, khi bọn họ còn đang đau đầu trước án người lột da, Thanh Ân dưới sự giúp sức của vận may mang tên Nhã Nguyệt đã phát hiện ra cái xác thứ năm.
Từ lúc nhận thấy Nhã Nguyệt ôm theo mục đích tiếp cận mình, Thanh Ân đã nhận thức được mình đang là người nắm quyền, còn Nhã Nguyệt đang mang theo lợi ích để trao đổi cùng cậu. Lợi ích đó còn liên quan tới vụ án này, người phụ nữ này có bí mật gì?
Cô ta biết cách gọi mà chỉ những ai thân thiết với cậu mới biết, biết cậu thích giải đố, lại úp úp mở mở về chiếc váy cưới. Thanh Ân mờ hồ cảm nhận được, thứ Nhã Nguyệt mang tới sẽ không đơn giản như thế, cô ta còn nữa, còn rất nhiều thứ cậu muốn...
Sự thú vị đang gọi mời, một lời mời mê hoặc như thế sao cậu nỡ từ chối? Vì vậy Thanh Ân quyết định liên lạc với Nhã Nguyệt, muốn xem xem cô ta có thể cho mình những gì. Và rồi, Nhã Nguyệt không để cậu thất vọng, cô ta dẫn cậu tới nơi của nạn nhân thứ năm. Một lời đe dọa không tiếng động? Ý đồ của cô ta là gì? Đang gián tiếp chứng minh bản thân là thợ may váy cưới với cậu sao? Thanh Ân bất động thanh sắc đánh giá người phụ nữ diện chiếc váy xanh vào hôm nay, màu xanh dịu mắt, hương hoa đủ nhẹ không khiến cậu khó chịu. Màu sắc yêu thích của cậu hiện diện trên người cô ta, mùi hương cũng là mùi cậu quen thuộc. Tự tin tới trước mặt cậu ra oai, vì biết mọi thứ về cậu?
Hoàn toàn không biết mình đã phạm sai lầm, Nhã Nguyệt với hệ thống nữ phụ của cô ta còn cho rằng hiện tại mình đang làm rất tốt, từ tiểu thuyết, Nhã Nguyệt biết kha khá thông tin về cậu thiếu niên này, cô biết màu sắc và mùi hương yêu thích sẽ khiến cậu thả lỏng hơn. Cho nên mới chọn sắc xanh và những lọ nước hoa đủ để giúp cô tạo ấn tượng tốt.
Hệ thống của Nhã Nguyệt kì thực nhận định không sai, vì Thanh Ân đúng thật là một đứa trẻ chưa trải sự đời, yêu thích sự thú vị. Tùy Thanh đối xử với cậu như một hoàng tử bé, chỉ cần cậu muốn, cậu cảm thấy thú vị, người sẽ dùng cách này hoặc cách khác để thỏa mãn cậu. Nhưng người không nuôi dạy cậu như một bông hoa trong lồng kính, sự tò mò sẽ giết chết mèo, hoàng tử bé cũng không ít lần chịu khổ vì chính thứ mình cảm thấy thú vị. Cậu cảm thấy xác người thú vị? Tùy Thanh sẽ mang cậu đến tất cả nhà xác người có thể ra vào, kéo từng cái, từng cái xác một ra cho cậu xem, có những cái đã đóng băng, cũng có những cái vừa mới chết, tự sát, đuối nước, tai nạn,... Thanh Ân cũng từng mất ăn, mất ngủ vì Tùy Thanh cưỡng ép mang cậu đi nhìn xác chết...
Tùy Thanh đối với Thanh Ân cưng chiều không giới hạn đó là những gì người khác thấy. Chỉ là chính cậu luôn hiểu rõ, ba nuôi chưa từng để cánh chim tự do của cậu bay khỏi lồng son của người, chỉ là cái lồng ấy xa hoa và rộng lớn đến độ khiến người khác cảm thấy như chú chim trong lồng vẫn tự do chao lượn cùng thinh không.
Chú chim trong lồng son, chú chim trong lồng son.
Nhã Nguyệt mỉm cười, trưng ra dáng vẻ thản nhiên trước cái xác vẫn còn tươi mới, hệ thống sớm làm mờ cái xác rồi, nếu không cô làm sao có thể thản nhiên như vậy. Hung thủ đã sớm rời đi, cô cũng chắc chắn gã thợ may đó sẽ không trở lại, rồi mới dẫn cậu bé này đến đây. Nam phụ quả nhiên vẫn theo thiết lập gốc, yêu thích giải đố, bất chấp đạo đức và luật pháp.
Thanh Ân nhìn thi thể bị treo lên trước mắt, máu tươi loang dần đến bên đôi giày đã bọc lại của cậu. Người thiếu niên không chút sợ hãi, ánh mắt cậu trong vắt như tấm gương phản chiếu thế gian mục rữa. Rõ ràng cậu đang nhìn vào địa ngục tăm tối, nhưng vực sâu không thể chạm vào cậu.
Nhã Nguyệt mơ hồ nhìn cậu, cô ta tự ý tắt chế độ làm mờ của hệ thống. Và rồi cô gần như nín thở khi thấy cậu áp sát mặt lại gần cái đầu của người đã chết... Trước khi cô xuyên không, cô là một người trồng hoa, những bông hoa hồng cô trồng, luôn nở rộ rực rỡ trong nhà kính. Thế nhưng cô chỉ ngắm chúng vào lúc chúng còn e ấp trong nụ, và ngày đầu tiên khi chúng nở rộ mà thôi.
Có một cô bé từng hỏi cô vì sao cô chỉ ngắm chúng trong thoáng chốc như thế, không nhìn chúng vào lúc chúng rực rỡ nhất. Cô trả lời rằng: "Nếu em hay ngửi hoa hồng em sẽ biết, lúc hoa hồng nở hết cỡ sẽ lụi tàn, giao điểm của khoảng thời gian này cho ra mùi hương hoa hồng nồng đậm nhất và thoang thoảng cả mùi tanh hôi của những cánh hoa đã mục rữa."
Trước mặt cô, chính là đóa hoa hồng của thời điểm ấy, ở độ tuổi mười tám, Thanh Ân đang ở giao điểm giữa sự non nớt, ngây ngô và trưởng thành, quyến rũ. Đường nét gương mặt dần rõ ràng, nhưng đôi mắt vẫn trong vắt như suối trên núi cao. Thanh Ân hiện tại chính và viên kim cương hoàn mỹ nhất, không mất đi sự tự nhiên, lại được gọt dũa tỉ mỉ. Vẻ đẹp của cậu lại dán sát vào thi thể bốc mùi tanh tưởi, nó như lằn ranh giữa một thế giới trên cao cùng địa ngục nhân gian. Hình ảnh đối lập đó như là một biểu tượng của ý niệm cái đẹp tuyệt đối, và rồi cũng chính nó ẩn chứa sự xấu xa. Những ý niệm tuyệt đối – sự hoàn mỹ mang tính triết học vẫn luôn như vậy, nó sẽ suy đồi sau khi gánh chịu tất thảy những vết nhơ mà con người ở thế giới hiện hữu gây ra.
Nhã Nguyệt dường như đã hiểu sự cố chấp đến điên cuồng của các phản diện khác với Thanh Ân là từ đâu mà ra, cậu được nuôi dưỡng quá tốt, cậu khác chúng, khác với lũ sâu mọt sớm đã sa đọa trong đáy vực vô gian tăm tối. Cậu là chú chim trong lồng son, là trang giấy trắng, là một đứa trẻ chưa trải sự đời, là viên ngọc quý giữa trời cao.
Một người như thế, nếu bị nhuốm lấy bởi tâm hồn dơ bẩn của chúng sẽ tuyệt vời biết bao?
"Một người như thế xứng đáng được chăm sóc và bảo bọc, nếu đến cả cậu ấy cũng rơi vào hố sâu, thì điểm neo của thế giới sẽ ở đâu?" Nhã Nguyệt hỏi hệ thống, cô trải qua bao thế giới, đều cố tìm cho mình một điểm neo để trụ lấy linh hồn vun vỡ này, đã bao lần cô trải qua những thế giới ngập trong chiến tranh, bệnh dịch và thiên tai? Khi đạo đức suy đồi, khi con người dìm nhau vào những tội lỗi chồng chất, cô chứng kiến bóng đêm quá lâu, đến bấy giờ cũng đã chìm trong nó. Cô phải liên tục tìm kiếm, neo đậu hồn mình vào những nhân vật chính để cảm thụ ánh sáng, để thấy được ấm áp. Vì họ là điểm gửi của tác giả, họ sống vì linh hồn tác giả trong họ, họ là tạo vật của linh hồn tự do nhất, là kết tinh của tình yêu, sự yêu thương và tất cả những gì một tác giả có.
[Người Là Bóng Tối] có một cái neo, nhưng không phải là nhân vật chính. Mà là Thanh Ân, Thanh Ân là lằn ranh, cũng là điểm neo giữa hai thế lực. Cậu đại diện cho phần trong sáng nhất của tác giả, cậu là kết hợp giữa cực thiện và cực ác, cậu không nhận thức mình sai, vì trong mắt cậu chỉ có trắng - đen, đúng - sai. Cậu không phải màu xám, thứ màu đã phủ lên cả thế giới này, màu xám xịt, không xấu cũng không tốt, hỗn độn, tạp nham, còn dơ bẩn hơn cả thứ màu đen tăm tối.
[...] Hệ thống nữ phụ cũng không biết, nó không trả lời được câu hỏi này của kí chủ, nó cũng như cô, là kẻ ngoại lai mò vào thế giới này. Mục đích của nó chỉ có một, đưa kí chủ đi khắp các thế giới khác, sửa mệnh, đánh cắp năng lượng của thế giới đó.
Thanh Ân không nhìn cô, trong mắt cậu lúc này, chỉ còn lại thi thể kia. Cậu chú ý đến những cánh hoa hồng lẫn trong máu, lại tìm kiếm xung quanh, quả thật có một bó hồng lớn trưng trên bình, nhưng bó hồng đó không hề bị tổn hại, cũng không có cành hoa nào bị mất cánh, có lẽ cánh hồng này là do hung thủ mang đến.
Cậu nhặt cánh hoa lên nhìn thử, thứ này không đúng lắm, rất giống hoa hồng nhưng có chút không đúng lắm, hình như cậu hiểu rồi!
Thanh Ân quay đầu nhìn Nhã Nguyệt, người phụ nữ bí ẩn mỉm cười nhìn cậu:
"Em tò mò những cánh hồng sao?"
"Đúng vậy."
"Không phải em đã có suy đoán của mình sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy em còn muốn hỏi chị?"
"Xác nhận đáp án cuối cùng."
Cô lắc đầu nhìn cậu, Thanh Ân biết đây là tín hiệu từ chối của cô.
Nhã Nguyệt không phải không muốn nói cho cậu bé biết vài điều, để cậu bé giúp cô sửa mệnh. Nhưng quy tắc thế giới sẽ không dễ dàng tha cho kẻ ngoại lai như cô, Nhã Nguyệt hoàn toàn dựa vào lách lỗ hổng để tiếp cận cậu bé, đoạn đầu nguyên tác tập trung vô nam chính không nhắc rõ về Thanh Ân nên cô có thể đến gần gây chú ý với cậu, còn hiện tại nếu Thanh Ân không chủ động nhắc tới cô, cô sẽ lập tức bị quy tắc thế giới bài xích khi lại gần cậu. Trong nguyên tác, người tìm ra thi thể thứ năm là cậu thiếu niên này, cho nên cô mới giúp cậu đẩy nhanh tiến độ được. Còn những nạn nhân sau này, và cả sự biến mất của cô, phải do chính cậu nhóc cùng nhân vật chính tìm ra.
"Mục đích của chị là gì?"
"Nếu một ngày nào đó chị biến mất, em sẽ là người đầu tiên nhận ra chứ?" Cô là một kẻ ngoại lai, chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi.